Beta: Bing.
Chương 22:
Ngồi trên chuyến bay đi thành phố S, Mạc Tử Hàm tùy ý dựa lên ghế ngồi, ánh mắt không có tiêu điểm.
Bỗng nhiên rời khỏi đám bạn luôn luôn ở bên cạnh mình kia, thực sự là có chút không quen.
Đã quen với chuyện lão Trịnh có vẻ như luôn nghiêm khắc thực tế là sủng nịch yêu thương, đã quen với Nam Cung Kiếm vô sỉ, đã quen với Chu Lăng Tuyết ngữ điệu luôn luôn ôn nhu, đã quen với Sở Phi Vân luôn thật bình tĩnh, đã quen nhìn Sở Phi Phi nghịch ngợm đáng yêu lại thường hay gây chuyện như muội muội nhà bên.
Đội chiến đấu đặc biệt, đã trở thành một phần quan trọng trong tính mạng của cô.
Nơi đó, có giáo quan cô kính trọng, nơi đó, có chiến hữu cô xem như tay chân.
Mạc Tử Hàm yên lặng nhìn phía trước, lâm vào trầm tư nhớ lại.
Sáu năm, thực sự, rất nhanh.
“Dạ, mẹ, con đã đến, dạ, con biết rồi, con đến trường, dạ, con đi đến chỗ nào sẽ nhắn tin cho mẹ biết, biết rồi, yên tâm đi, tạm biệt mẹ.”
Sau khi xuống máy bay, chuyện Mạc Tử Hàm làm đầu tiên là gọi điện thoại về nhà cho Liên Cẩm Dung báo bình an.
Cúp điện thoại, ngước đầu nhìn bầu trời, ánh mắt Mạc Tử Hàm không nhịn được bi thương.
Lần đầu tiên, ở xa Tuyền Ki như vậy, thực sự, thực sự xa xôi.
Xe đưa đến cửa trường Đại học quân đội, Mạc Tử Hàm ngẩng đầu lên nhìn chữ to trên cổng lớn tỏa ra ánh sáng chói mắt, “Trường Đại Học Quân Đội” một trận sững sờ.
Cảm giác giống như là đang nằm mơ, từ Học Viện Hội Họa, đến Đại Học Z, chỉ có cô chưa bao giờ nghĩ qua mình sẽ ghi danh vào trường quân đội như vậy.
Quân nhân? Họa sĩ?
Mạc Tử Hàm cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình, tổn thương đã sớm lành, chỉ là mỗi lần muốn vẽ, lại thực sự đau đớn, đau đến tâm cũng run rẩy.
Rốt cuộc là tay đau, hay là tâm đau?
Tay phải nắm thành quyền rồi buông ra, Mạc Tử Hàm đứng yên lặng tại chỗ một lúc lâu, sau đó, kéo hành lý vào nơi cô chưa từng nghĩ sẽ bước vào, từ nay đã bắt đầu cuộc sống quân nhân.
Thời gian huấn luyện quân sự, tiếp nhận đủ loại tập huấn, nhưng Mạc Tử Hàm đều kiên trì cố gắng đạt được thành tích tốt.
Mỗi một lần, cảm giác mình sắp ngã xuống, liền nhớ đến cảm giác bị Liễu Phong đánh ngã xuống đất, nhớ đến một câu vũ nhục kia, nội tâm cô lại cảm thấy đau đớn, nhớ đến lời nói của người mình yêu thương nhất chiều hôm đó, tâm lại càng co rút hơn.
Sau đó, cô tự nói với chính mình, Mạc Tử Hàm, mày không phải kẻ yếu, mày cần phải chịu đựng.
Huấn luyện quân sự xong, Mạc Tử Hàm và Sở Phi Vân, thành tích đầu khóa.
Nhưng mà cô, cũng không cảm thấy vui vẻ gì, giáo quan mỗi ngày đều yêu cầu một bài huấn luyện đặc biệt, Mạc Tử Hàm một lần tập, đều là gấp hai lần, gấp ba lần…
Cho đến năm hai, Bộ An Ninh Quốc Gia đến trường tìm thành viên cho đội đặc chiến, cô tập luyện so với người khác đều gấp năm lần.
Vì thế, mọi người chỉ có thể nhìn thấy Mạc Tử Hàm vĩ đại và cường đại, nhưng không ai chú ý đến, mỗi khi trời tối, cô và giáo quan đánh nhau điên cuồng, một lần lại một lần bị giáo quan quật ngã trên mặt đất, một lần lại một lần kiên cường, tiếp tục cố gắng, cũng không ai biết, trên chân cô lúc nào cũng mang bao cát, ngay cả lúc ngủ cũng chưa từng cởi ra.
Chỉ có Sở Phi Vân.
Quan hệ với Sở Phi Vân, luôn là như vậy không xa, không gần, cô biết cô liều mạng, thì nam nhân vẻ mặt lạnh lùng kia cũng liều mạng, nhiều lần, lúc chạy một vòng trên thao trường, cô nhìn thấy hắn hít đất trong sân thể dục, trong lúc cô luyện bắn súng, thì hắn ở một bên luyện tập võ thuật, lúc cô đánh nhau kịch liệt trong phòng giáo quan, hắn ở trong phòng cũng tập đấm bao cát…
Mạc Tử Hàm và Sở Phi Vân, bất tri bất giác, ở trong lòng, đều có đối phương tồn tại, như là chuyện đương nhiên.
Nhưng là hai năm qua, cả hai người thậm chí cả một câu cũng chưa từng nói với nhau.
Đại học Quân đội quy định, các học viên hai năm có thể về nhà thăm nhà một lần.
Trong hai năm, mỗi lần Mạc Tử Hàm nghĩ đến hai chữ “về nhà” này, đều không nhịn được đau lòng, do dự.
Mỗi một lần gọi về cho gia đình, nghe mẹ lải nhải kể chuyện hằng ngày, mỗi lần nói chuyện, đều muốn hỏi một chút về nữ nhân mình yêu thương không bỏ xuống được kia, nhưng rồi lại nhịn xuống rung động mà không lên tiếng.
Có vài lần, mẹ cô nói Tuyền Ki cũng đang ở bên cạnh, hỏi cô có muốn nói chuyện với nàng hay không, cô liền theo bản năng cự tuyệt, dù sau đó ngay lập tức hối hận.
Mạc Tử Hàm, có phải hay không, bất tri bất giác, mày đã không còn yêu người kia như trước, nếu không, tại sao lại có thể đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy?
Hai năm, Mạc Tử Hàm đang thu xếp hành lý về thăm nhà, trong lòng vẫn không yên nghĩ đến chuyện gặp lại Nhạc Tuyền Ki thì bị Trịnh Thành Huy gọi vào văn phòng.
“Tử Hàm, tôi hy vọng cô, gia nhập đội đặc chiến.”
Trong văn phòng, Trịnh Thành Huy nghiêm túc kỳ vọng nhìn Mạc Tử Hàm lên tiếng.
Hai năm qua, Mạc Tử Hàm cố gắng, Mạc Tử Hàm tiến bộ hắn đều nhìn thấy, là hắn yêu cầu quản lý ký túc xá buông lỏng thời gian cho Mạc Tử Hàm, là hắn yêu cầu các giáo quan mỗi lần đánh nhau đều phải sử dụng hết sức, mỗi lần học thuật đều đổi giáo quan khác dạy cô, cũng là hắn yêu cầu quản lý quân trang cho phép Mạc Tử Hàm lấy các loại súng về tập luyện.
Hai năm, hắn dùng thời gian hai năm, để nhìn thấy một nữ hài tử từng chút trưởng thành thành một người bất khuất.
Mạc Tử Hàm chăm chú nhìn huấn luận viên mình luôn tôn trọng kia, cau mày tự hỏi, dù là trong lòng rung động, nhưng cũng không đưa ra quyết định.
Hai năm qua, cô nhớ Nhạc Tuyền Ki điên cuồng, mỗi lần nhớ đến đều muốn rơi lệ, nhưng đều cố gắng nhịn đi, hai năm qua, mỗi lần nhớ đến Nhạc Tuyền Ki đều vẽ tranh, nhưng mà… tay phải, mỗi lần cầm bút vẽ, đều vẫn sẽ đau…
Mà khả năng hội họa của cô là thiên phú, một ngày nọ lại dùng tay trái để vẽ, dù sau đó đều đốt đi.
Tuyền Ki, tôi với chị, rốt cuộc là yêu, là hận, hay chỉ là thói quen không thay đổi.
Trịnh Thành Huy tựa hồ nhìn ra trong mắt cô do dự, không nói thêm gì, chỉ vỗ vỗ vai Mạc Tử Hàm, bảo nàng hãy suy nghĩ thật kỹ.
Đêm hôm đó, Mạc Tử Hàm không ngủ, chỉ chạy một vòng quanh sân thể dục, tâm trạng hoàn toàn hỗn loạn..
“Này, gia nhập đội đặc chiến đi.”
Một âm thanh vang lên sau lưng cô, Mạc Tử Hàm dừng bước chạy, xoay người lại nhìn thấy Nam Cung Kiếm đứng cách đó không xa.
“Vì sao?”
“Vì…” Nam Cung Kiếm nhìn Mạc Tử Hàm mặc áo thun trắng đứng dưới ánh trăng hơi thở nhã nhặn, nhìn vừa yếu đuối, lại vừa kiên cường, trên khóe miệng lộ ra nụ cười sáng lạn,
“Em không phải kẻ yếu!”
“…” Mạc Tử Hàm nhìn Nam Cung Kiếm thật lâu, sau đó xoay người tiếp tục chạy bộ, suy nghĩ hỗn loạn nãy giờ, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Mẹ, thật xin lỗi, con nghĩ, con muốn gia nhập đội đặc chiến.
Ngày hôm sau, Mạc Tử Hàm đến đăng ký tham gia vào đội đặc chiến, ghi xong các tư liệu, giao đến văn phòng Trịnh Thành Huy, sau đó rời đi.
Cô cần phải nghĩ thật kỹ, nên giải thích với mẹ như thế nào, đội đặc chiến không cho phép lộ chuyện cơ mật.
Trong văn phòng, Trịnh Thành Huy vỗ vai Nam Cung Kiếm, “Tiểu tử này, làm sao cậu dụ cô ấy đồng ý?”
Nam Cung Kiếm lộ ra nụ cười xấu xa, “Sơn nhân tự có diệu kế.”
Nhưng là, nụ cười trên mặt sau khi rời khỏi văn phòng liền biến mất.
Mạc Tử Hàm, trong quá khứ bị chuyện gì đã kích, khiến cho em liều mạng như vậy, không muốn trở thành kẻ yếu?
“Dạ, mẹ…” Mạc Tử Hàm có chút run sợ gọi điện thoại về nhà, sau đó sợ hãi mở miệng kêu một tiếng giống như kêu cọp mẹ.
“Tử Hàm a, khi nào con trở về, chúng ta đi đón con, nhà ở thành phố S con chưa biết a.”
Liên Cẩm Dung bắt điện thoại nghe được tiếng con gái của mình liền nói, mà Đạm Đài Tuyền Ki bên cạnh lại cúi đầu, nắm lấy tay bà.
Mạc Tử Hàm có chút đau đầu xoa nhẹ huyệt thái dương, nhớ đến một năm trước mẹ đã từng nói với cô, bởi vì Tuyền Ki công tác nên cả gia đình đều dọn đi thành phố S, nhớ đến một tháng trước Liên Cẩm Dung và Mạc Lương Tài hưng phấn kể đến, đầu của cô đau càng thêm dữ dội.
“Mẹ..”
“Con muốn ăn cái gì, về nhà mẹ làm cho con…”
“Ắc… con…”
“Đúng rồi, mấy hôm trước mẹ đi dạo phố, nhìn thấy một số bộ quần áo rất thích hợp với con, liền mua cho con, chờ con về có thể mặc…”
“Mẹ…” Mạc Tử Hàm càng nghe càng thấy khó chịu, lần này, mẹ nhất định sẽ rất đau lòng.
Đạm Đài Tuyền Ki ngồi ở một bên nghe Liên Cẩm Dung nói không ngừng, trong lòng cũng thực sự vui mừng.
Tử Hàm, chờ em trở về, tôi sẽ giải thích với em thật rõ ràng.