Đèn trên sân khấu lại tối đi mấy phần. Diệp Noãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cười nói: “Anh xem, anh còn ở đây mà bọn họ cũng không nể mặt.”
Cung Ngạn Vũ đứng lên: “Biểu diễn xong là chấm dứt hợp đồng, ai còn quan tâm anh là ai chứ.”
Diệp Noãn cùng đứng lên theo anh: “Đừng như vậy, hiện tại anh còn nổi tiếng mà.”
“Đừng như vậy.” Cung Ngạn Vũ học theo giọng điệu của cô, “Chúng là nghệ sĩ không vì danh không vì lợi.”
Diệp Noãn bật cười: “Được rồi, nghệ sĩ, anh kêu em với Phượng Nữ đợi anh đến lúc kết thúc, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cung Ngạn Vũ nói: “Còn có thể làm gì, chúng ta lại không thể ra ngoài dạo phố ngắm phong cảnh, chỉ có thể mời bạn bè cùng nhau đi ăn bữa khuya thôi.”
“Đúng như Phượng Nữ mong đợi.”
“Cái này cũng khó mà nói, em muốn ăn cái gì?”
“Gần đây em không thể ăn khuya.”
“Không sao hết, em nhìn bọn anh ăn.” Cung Ngạn Vũ cười nói, “Không ăn được thì ngắm cây cảnh tâm tình cũng sẽ rất tốt?”
Diệp Noãn trợn trắng mắt: “Cũng không có.”
“Ai u.” Cung Ngạn Vũ xoa tóc cô: “Em xem, thẳng thắn như vậy dễ thương biết chừng nào.”
Diệp Noãn: “…”
Tuổi tâm lý của cô lớn hơn anh 10 tuổi, bị đùa giỡn như thế này là sao?
Cung Ngạn Vũ giống như không có suy nghĩ quá nhiều, đạm nhạt thu tay về, hỏi: “Trước kia em đã đến Thượng Hải chưa?”
Đời này chưa đến bao giờ, nhưng mà kiếp trước, sau khi kết hôn với Hạ Xuyên, bọn họ vẫn ở tại Thượng Hải. Thật ra cô cũng không phải rất thích thành phố này, cô cảm thấy nơi này quá phồng hoa, quá náo nhiệt, cũng quá chật chội.
Diệp Noãn lắc lắc đầu: “Không.”
Cung Ngạn Vũ ừ một tiếng: “Chưa từng tới cũng không có gì đáng tiếc, nơi này quá ồn ào, thật ra cũng không có gì vui chơi cả.”
Hai tay Diệp Noãn chắp ở sau lưng, cố tình nói trái lại anh: “Anh thường xuyên đến nơi này đương nhiên là không có gì lạ, em còn muốn đi Đông Phương Minh Châu nữa đó.”
“Nhỏ quê mùa,” Cung Ngạn Vũ cười nói, “Nơi đó ngoại trừ cái cao thì còn có cái gì?”
“Ngoại trừ cao anh còn muốn cái gì?”
“…Cũng là, hôm sau đi lên đó ăn cơm, tuy rằng em không thể ăn, nhưng mà có phong cảnh để nhìn thì tâm tình cũng đỡ hơn, ha ha ha…”
Lần nữa Diệp Noãn trợn trắng mắt nhìn anh.
Nghê Thiên và Đàm Phượng quay lại phòng chờ ngồi đợi hai người. Diệp Noãn nhìn thấy Đàm Phượng, nhịn không được cũng trợn mắt lên nhìn người bán đứng bạn bè này.
Đàm Phượng cười hì hì nói: “Vừa rồi anh Tiểu Thiên bảo để quên đồ, cho nên chúng tôi quay trở lại.”
“Ha ha đúng thế,” Nghê Thiên phản ứng rất nhanh, “Là để quên đồ.”
Cung Ngạn Vũ không biết trước đó phát sinh chuyện gì, hỏi hắn: “Để quên cái gì?”
Có thể làm người đại diện thì đều không phải bình thường, Nghê Thiên tiếp tục phản ứng với tốc độ cao: “Cái gì, vừa rồi không đem di động, đó là đồ trọng yếu đó!”
“Bây giờ đã lấy chưa?” Cung Ngạn Vũ nói, “Cậu chuẩn bị tốt rồi thì chúng ta đi.”
Đàm Phượng kéo cánh tay Diệp Noãn: “Đợi chút nữa đi ăn tôm hùm.”
“Tôm hùm à…” Trong đầu Diệp Noãn lập tức nổi lên một đĩa tôm hồng hồng đỏ đỏ.
“Tớ biết cậu không thể ăn,” Đàm Phượng nói, “Như vậy, cậu đi bóc vỏ, để tớ ăn, như thế cậu đỡ ghiền, đỡ nhàm chán.”
Mẹ nó, con nhóc này còn quá mức hơn Cung Ngạn Vũ nữa! Diệp Noãn cự tuyệt như đinh chém sắt: “Đừng có mơ!”
Bữa khuya tôm hùm kết thúc, đoàn người trở lại khách sạn nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau Diệp Noãn liền bay trở về Bắc Kinh. Còn có rất nhiều công việc đang chờ cô.
Trong lúc quay “Võ Tắc Thiên”, cô nhận được lời mời làm người phát ngôn đầu tiên, trở thành người phát ngôn của nhãn hiệu đồng hồ Trung Quốc Lãng Cầm dành cho nữ. Bay đi Pháp quay quảng cáo, thuận tiện chụp một bộ hình.
Về nước lại quay quảng cáo dầu gội đầu và di dộng, sau đó gia nhập đoàn làm phim, quay bộ phim truyền hình thứ hai của năm “Tần Cung”, bộ phim này mặc dù cũng là diễn cổ trang, nhưng không giống “Tam Quốc” và “Võ Tắc Thiên” cần phải nghiên cứu kỹ càng.
Bộ phim nói về một nữ khảo cổ, trong quá trình khảo cổ xảy ra việc ngoài ý muốn do đó xuyên không trở về triều Tần, cùng Tần vương Doanh Chính phát sinh câu chuyện tình yêu. Vai nữ chính Nguyệt Linh cũng không giống những nhân vật mà Diệp Noãn đã từng đóng, cũng thông minh, nhưng lạc quan hơn. Nàng rất hay cười, hơi troll.
Trong đống kịch bản, Diệp Noãn chọn trúng quyển này, bởi vì bộ phim này là mở đầu cho xuyên không. Câu chuyện vui vẻ, tỷ lệ người xem khá ổn, nữ chính tính cách không yếu đuối, không dây dưa, rất được yêu thích.
Đàm Phượng không thích xem kịch bản, cảm thấy đề tài này mới lạ cũng tò mò xem thử. Câu chuyện rất thú vị, cô lo lắng là Diệp Noãn có thể đắp nặn tốt nhân vật Nguyệt Linh này hay không. Bởi vì trong lòng cô cảm thấy Diệp Noãn vẫn là rất giống với Võ Tắc Thiên thời trẻ, tính cách trầm ổn, trong đầu có nhiều dự tính. Từ lúc quen biết nhau cô cũng không thấy cô ấy nhảy nhót, bởi vậy cũng có chút chờ mong vào bộ phim.
Bộ phim này nam hai là Hồ Cự, nam một là Chu Sở.
Chu Sở là người mới của Rực Rỡ, năm trước cùng với Diệp Noãn nhận được giải Hoa Dẻ diễn viên mới xuất sắc nhất.
Kiếp trước Diệp Noãn và hắn quan hệ cũng bình thường, có điều cũng biết bộ dáng người này không tệ, biết giải quyết vấn đề, còn có người đại diện khá tốt. Cho nên tốc độ nổi tiếng cũng khả quan.
Quả nhiên vừa vào đoàn, Chu Sở liền đến chào hỏi Diệp Noãn, rất hào sảng, cũng rất dễ gần: “A Noãn, anh là Chu Sở, em còn nhớ anh không? Năm trước chúng ta cùng nhau nhận giải, người đại diện của anh nói, để cho anh đi theo em học tập, việc này làm phiền em chiếu cố nhiều đến anh chút.”
Diệp Noãn: “…”
Kiếp trước, thời điểm Chu Sở nổi tiếng cô còn không biết ở nơi đâu, đời này, hai người bọn họ mặc dù cùng nhau nhận giải người mới tốt nhất, nhưng Diệp Noãn cùng lúc nhận được ba giải thưởng, làm cho cảm giác tồn tại của Chu Sở không đáng kể.
Diệp Noãn nghĩ ngợi: “Hình như tính ra anh còn lớn hơn tôi một chút đó, thật sự cần tôi chiếu cố sao?”
Chu Sở cười ha ha: “Vậy hóa ra anh chiếu cố em thì tương đối tốt hơn, đúng rồi, em có bạn trai chưa? Nếu là không thì anh có lời muốn nói, em thấy anh thế nào?”
“…” Diệp Noãn lần nữa hết chỗ nói.
Đàm Phượng chờ mong Diệp Noãn diễn vai Nguyệt Linh không phải là không có đạo lý. Tính cách diễn viên với tính cách nhân vật thương phản quá lớn, muốn hóa thân vào không phải dễ như lời nói. Tuy rằng kịch bản rất nhẹ nhàng, nhưng mà Diệp Noãn cảm thấy đắp nặn nhân vật này còn khó hơn Võ Mị Nương một chút.
Vấn đề này cũng gây khó khăn cho Chu Sở. Hắn cũng bị khớp hoàn toàn như Diệp Noãn. Diệp Noãn trầm ổn, Nguyệt Linh hoạt bát. Chu Sở hướng ngoại, Doanh Chính lại bởi vì thân thế và từng trải mà có vẻ nội tâm. Trong phim và ngoài thực hai người bọn họ tính cách hoàn toàn khác nhau, làm cho mọi người trong đoàn phim cũng cảm thấy có bị tâm thần phân liệt.
Những tràng cười là chuyện thường ngày xảy ra, có lẽ chính là bởi vì tính cách Diệp Noãn như vậy, giả bộ đáng yêu làm trò cười thì liền đặc biệt gây cười, cho nên đoàn phim thường xuất hiện những tràng cười, cảnh chính là Chu Sở vỗ đùi, bị đùa giỡn cười ha ha, mà đối diện với hắn, Diệp Noãn ăn mặc theo kiểu dễ thương, mặt không chút thay đổi, ngẫu nhiên sẽ bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
Diệp Noãn đóng vai Nguyệt Linh, vừa mới xuyên không về triều Tần, đúng là làm ra không thiếu chê cười. Nàng biết rõ lịch sử, vốn không muốn cùng với người tàn bạo, bất nhân nhất lịch sử Doanh Chính có quá nhiều liên quan, khổ nỗi linh hồn trùng hợp lại nhập vào người cung nữ thiếp thân của hắn. Hai người cùng nhau trải qua một loạt nội chiến trong cung đình, trở thành sống chết có nhau, cũng từ từ sinh ra tình cảm.
Tuy rằng tính cách có tương phản, Chu Sở lại liên tục chọc cười, nhưng kịch bản này cũng không tính là chính kịch, yêu cầu không cao như vậy, bầu không khí lại thoải mái, tiến trình quay phim cũng coi như thuận lợi.
Bên này Diệp Noãn vào đoàn chưa bao lâu, đoàn phim “Thần Điêu Hiệp Lữ” liền đưa ra danh sách diễn viên. Đạo diễn Chu Thư Quân quay phim kịch bản võ hiệp của Kim Dung cũng gây được sự chú ý rất lớn.
Đàm Phượng xem xong danh sách liền cười, cầm điện thoại đưa cho Diệp Noãn nhìn: “Vân Oanh diễn Quách Phù, thật là đáng thương nha, lại phải xem bạn trai mình cùng vai nữ chính tình chàng ý thiếp.”
Cái này lại đem Diệp Noãn vô tội dụ dỗ, cô cũng không nhận lấy, chỉ là gật gật đầu.
Đàm Phượng lấy di động lại: “Hai người mới như vậy một hồi lại vào cùng một đoàn phim, có sự trùng hợp như vậy sao?” Cô tiến sát tới Diệp Noãn, “Cậu nói xem, nhân vật này có phải là Tô Giản cố ý an bài cho Vân Oanh không? Dù sao hắn có tiền có thế, dẫn bạn gái đi vào cũng không có gì.”
Ngoại hình Vân Oanh đúng là rất không thích hợp với nhân vật Quách Phù này, nếu đạo diễn tìm diễn viên hẳn sẽ không nhìn thấy được trên người cô ta. Chỉ có hai người bọn họ, Diệp Noãn cũng không thể qua loa tắc trách, cô thấp giọng trả lời Đàm Phượng: “Có khả năng.”
Diệp Noãn một bên ở đoàn phim “Tần Cung” tiến hành quay phim. Một bên còn phải phối hợp với đoàn phim “Võ Tắc Thiên” làm hậu kỳ. Cuối tháng tám, còn được mời tham dự đêm từ thiện của minh tinh. Đêm từ thiện này thật ra chính là một buổi đấu giá, chỉ là người tham dự đều là nhân vật có chút nổi tiếng, toàn bộ đều được truyền hình trực tiếp, số tiền bán đấu giá thu được đều đem đi làm từ thiện.
Lúc này, còn không đợi Đàm Phượng phát sầu chuyện lễ phục, đã nhận được điện thoại từ Prada, nói là nguyện ý cho Diệp Noãn mượn lễ phục.
Hiện tại cô chính là một tỷ Năm Ánh Sáng… Tuy rằng hiện tại tổng cộng Năm Ánh Sáng có hai nghệ sĩ, nhưng mà, lúc Diệp Noãn nhận được thư mời của đêm từ thiện thì cũng nhận được thẻ tín dụng Thành Mộc Thanh gửi cho cô, bảo cô không cần khiếp sợ, đến thời điểm nhìn thấy thích cái nào thì có khả năng để mua.
Diệp Noãn biết đây là bà chủ muốn cho Năm Ánh Sáng có mặt mũi, nhưng đến thời điểm tham dự, các nghệ sĩ cùng các nhà nghiên cứu thành công nhiều như vậy, các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị tập hợp, căn cơ cô không có, không nên làm náo động, cho nên, vẫn là đưa thẻ cho Hướng Phân trả lại cho Thành Mộc Thanh, mặt khác cũng gửi lại một lời đề nghị. Muốn cho Năm Ánh Sáng có mặt mũi, đây chính là cơ hội tốt, nhưng để cho Diệp Noãn và Mộc Thừa Thiên làm đều không quá thích hợp, tốt nhất vẫn là để cho tầng cao nhất công ty ra mặt. Cho nên, Năm Ánh Sáng ngoại trừ Diệp Noãn, tham dự đêm từ thiện còn có chú Lệ.
Đoàn phim “Tần Cung” còn có Chu Sở cũng đi, hắn cầm thư mời ngồi bên cạnh Diệp Noãn tán gẫu: “Thật ra với lý lịch của anh thì không đi được, có điều người đại diện của anh bảo đi tới thảm đỏ cọ xát cho quen, cho nên anh phải tham dự… Có phải em cũng muốn đi hay không? Đến lúc đó chúng ta cùng đi thảm đỏ? Em yên tâm, anh khẳng định sẽ chiếu cố em thật tốt.”
Chu Sở này cùng mọi người nói chuyện đặc biệt nhiệt tình, tuy rằng có đôi khi làm cho người ta không biết nên chống đỡ như thế nào, nhưng cũng không đặc biệt chán ghét.
Chỉ là lúc này Diệp Noãn vẫn là lắc đầu xin lỗi: “A Giản và em đã hẹn trước với nhau rồi.”
Hậu kỳ “Võ Tắc Thiên” ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, dự tính đến cuối tháng sẽ phát sóng, bắt đầu đợt phát sóng đầu tiên, đến lúc đó sẽ có một loạt các tuyên truyền. Diệp Noãn và Tô Giản đồng thời tham dự đêm từ thiện của minh tinh, xem như là tạo nhiệt trước.
End chapter 55.