Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 74
Ngoại truyện 3 – Mập mờ
Sau đêm ở Maldives, và cũng là sau khi xảy ra Vấn đề an ninh mạng của Thanh Huy, trước khi bị phố Wall bán khống, thực ra Kinh Hồng và Chu Sưởng còn gặp nhau vài lần.
Một trong số đó là ngay sau kỳ nghỉ Tết, khi cả hai cùng tham dự một bữa tiệc tối từ thiện ở Quảng Châu. Khi đó, sau lần đến tận cửa nói lời cảm ơn vì Vấn đề an ninh mạng của Thanh Huy, hai phong bao lì xì vào đêm giao thừa, vài lời chúc, và cuộc trò chuyện ở nhà hàng Nhật, thêm chút mập mờ, mối quan hệ giữa Kinh Hồng và Chu Sưởng đã hòa hoãn hơn nhiều so với trước Tết.
Trong bữa cơm, Kinh Hồng và Chu Sưởng không ngồi cùng nhau, thậm chí còn ngồi ở hai bàn khác nhau.
Thực ra Kinh Hồng khá hài lòng với cách sắp xếp của ban tổ chức. Anh hơi sợ phải gặp Chu Sưởng, luôn cảm thấy vận mệnh của mình đang chạy theo một phương hướng nào đó không thể kiểm soát được.
Cảm giác “không thể kiểm soát” rất xa lạ.
Dường như mỗi khi gặp được Chu Sưởng thì lại có nhiều chuyện “ngoài tầm kiểm soát” xảy ra. Trước đó là công việc kinh doanh, nhưng giờ đây ngay cả trái tim cũng bắt đầu trở nên “mất kiểm soát”.
Một mặt, anh mừng vì mình điềm tĩnh và thực tế hơn Chu Sưởng nhiều, nhưng mặt khác, anh lại thầm ghen tị với sự tự do phóng khoáng của hắn.
“Nghe theo trái tim mình” là một điều quá khó khăn.
Trên vai anh là Phiếm Hải, cha mẹ, cổ đông và nhân viên, anh không thể tự do phóng khoáng như Chu Sưởng.
Còn chưa đến mức đó.
Vẫn có thể ngăn chặn tổn thất kịp thời.
Sảnh tiệc rực rỡ huy hoàng, đèn chùm trên cao tinh xảo và lộng lẫy. Bàn được trải khăn trắng, trên bày đ ĩa và ly rượu, giữa mỗi bàn đều có bó hoa xinh đẹp tươi tốt. Trên tấm nền sân khấu có mười chữ lớn: “Tình mùa đông mãnh liệt, lòng nhân ái cuồn cuộn”.
Tiệc từ thiện vẫn “ba món cũ”, giới thiệu vật phẩm đấu giá, đấu giá, mỗi vật phẩm đều có phần giới thiệu ngắn gọn và một số hoạt động xen kẽ.
Thỉnh thoảng, ánh mắt của Kinh Hồng lại vô thức hướng về phía Chu Sưởng. Chu Sưởng dường như cảm nhận được, liền quay cổ liếc nhìn, trong giây lát ánh mắt hai người chạm nhau. Họ cùng quay mặt về phía sân khấu, ngồi ở ghế đầu của bàn, nên trong suốt sự kiện lại có hai hoặc ba lần, hai người tựa lưng vào lưng ghế và liếc sang bàn kia. Giữa đám đông khách mời, giữa cả quá trình sôi động, lặng lẽ trao nhau ánh mắt.
Một trong những hoạt động xen kẽ là cấp chứng nhận của quỹ từ thiện cho người quyên góp. Cô gái đó đã giúp đỡ hơn chục học sinh trong mười năm qua, khi mới bắt đầu đi làm, cô thậm chí còn quyên góp phần lớn thu nhập của mình cho các nữ sinh nghèo để đi học và mua sách, rất đáng khâm phục. Bản thân cô đến từ miền núi, cũng muốn giúp đỡ những bé gái khác.
Kinh Hồng và Chu Sưởng là người cần ký tên trên giấy chứng nhận. Bữa tiệc này cũng là sự kiện của Quỹ từ thiện Ái Hoa, Phiếm Hải và Thanh Huy đều thuộc ban quản lý, do Kinh Hải Bình và Chu Bất Quần đều đã rút lui khỏi giới IT, người đại diện cho Phiếm Hải và Thanh Huy là Kinh Hồng và Chu Sưởng.
“Sếp Kinh…” Tình nguyện viên của quỹ từ thiện khẽ cúi đầu, đưa giấy chứng nhận cho Kinh Hồng, rồi nói: “Phiền anh ký tên lên đây.”
“Được.” Kinh Hồng gật đầu, nhận lấy giấy chứng nhận và bút ký, đặt tờ giấy lên bàn rồi bắt đầu đọc kỹ dòng chữ trên đó, tay phải cầm bút.
Vài giây sau, cằm Kinh Hồng hơi ngứa, anh vô thức dùng đầu bút gãi gãi cằm trong khi đọc. Đầu bút cọ vào da cằm, cảm giác trơn trượt.
Anh đọc xong rất nhanh, ánh mắt của Kinh Hồng rơi vào cột chữ ký bên dưới chứng nhận.
Bên trái là “Chữ ký ban quản lý: Chu Sưởng”, và bên phải là “Chữ ký ban quản lý: Kinh Hồng”.
Bên trái giấy chứng nhận, Chu Sưởng đã ký tên vào chỗ trống của cột chữ ký, nét chữ to, rồng bay phượng múa, giống hệt bản thân hắn.
Không nhịn được, Kinh Hồng lại liếc nhìn Chu Sưởng một cái, không ngờ hắn cũng đang nhìn sang bên này, ánh mắt có phần suồng sã.
“…” Kinh Hồng chợt nhớ tới tình nguyện viên đi thẳng từ bàn của Chu Sưởng sang đây, sau khi đưa giấy chứng nhận cho Chu Sưởng ký thì trực tiếp chuyển sang cho anh, cho nên cây bút mà anh vừa dùng gãi cằm cũng chính là cái mà Chu Sưởng đã dùng.
Kinh Hồng ngoảnh mặt lại, không nhìn Chu Sưởng nữa.
Anh tháo nắp bút ra, nhưng đầu bút vẫn nằm trên khoảng trắng của mình vài giây.
Giấy chứng nhận có chữ ký “Chu Sưởng” ở bên trái, chữ ký của anh ở bên phải, rồi cùng đưa tặng cho người khác, luôn có cảm giác như có hương vị mập mờ. Hai người họ cùng nhau tặng quà cho người khác, thậm chí còn ký tên chung một cây bút.
Vài giây sau, Kinh Hồng khẽ thở dài, đặt đầu bút lên tờ giấy chứng nhận, ký tên mình vào bên phải chữ “Chu Sưởng”: [Kinh Hồng.]
Nét chữ cũng rất lớn, gần bằng chữ Chu Sưởng.
Tên của họ một trái một phải, nhìn nhau từ xa.
Chữ viết chưa khô hẳn, Kinh Hồng thổi nhẹ thêm mấy lần nữa rồi mới gấp giấy chứng nhận lại, đưa lại cho tình nguyện viên.
“Cảm ơn sếp Kinh.” Tình nguyện viên nói thêm: “Một lát nữa chủ tịch sẽ trao giấy chứng nhận.”
“Được, cũng cảm ơn cô.” Kinh Hồng nhìn cô gái: “Làm phiền chủ tịch, cũng phiền cô rồi.”
Không ngờ mình cũng được cảm ơn, cô gái có vẻ hơi ngạc nhiên: “Không có gì đâu ~!”
Trong phần tiếp theo của bữa tiệc, Kinh Hồng đấu giá được một bức tranh Thangka, Chu Sưởng mua một món đồ cổ.
…
Lần này, sau chương trình chính có một bữa tiệc nhỏ để các doanh nhân trò chuyện một lúc, đồng thời còn có buổi đấu giá phụ trong tiệc chiêu đãi. Có quá nhiều vật phẩm cần được bán đấu giá, chỉ một bữa tiệc tối từ thiện thì không đủ thời gian.
Cuối bữa tối, để không khí thêm sôi động, ban tổ chức đã tổ chức phần tương tác “thắt ruy băng”. Các tình nguyện viên lần lượt đi đến từng vị khách, thắt ruy băng cho họ, dù sao thì ruy băng màu đỏ cũng thường tượng trưng cho tình yêu thương và lòng bác ái.
Vì thế lúc này Kinh Hồng đeo một dải ruy băng đỏ ở cổ tay trái.
Chiếc nơ con bướm do tình nguyện viên của Kinh Hồng thắt quá lớn. Dải ruy băng rất dài, tình nguyện viên của những vị khách khác sẽ quấn ruy băng quanh cổ tay doanh nhân nhiều vòng rồi mới cột lại thành một nút thắt nhỏ. Nhưng cô gái phụ trách Kinh Hồng lại quá thật thà đến mức không quấn nó lại mà trực tiếp lấy hai đoạn dây thắt thành một chiếc nơ bướm lớn. Vì thế chiếc nơ lớn trên cổ tay trái của Kinh Hồng trở nên cực kỳ bắt mắt, màu đỏ rực, bốn “cánh” mịn màng tinh tế, phía dưới có thêm hai dải ruy băng dài màu đỏ đung đưa.
Nhưng Kinh Hồng cũng không để ý nhiều, anh cứ thế đeo ruy băng đỏ, hoặc cầm bánh hoặc cầm ly rượu, dải dây đỏ phất phơ qua lại.
Tình nguyện viên của tiệc tối từ thiện theo thói quen nên cột ruy băng đỏ vào cổ tay trái của Kinh Hồng, nhưng Kinh Hồng thuận tay trái nên dù làm gì, anh cũng luôn kéo theo dải ruy băng bay quanh.
Sơ mi trắng, Âu phục đen, cổ tay trắng, ruy băng dài màu đỏ.
Một lúc nào đó, Kinh Hồng và Chu Sưởng tay cầm ly rượu tình cờ gặp nhau trước bàn thử rượu.
Vì đều đang cầm ly rượu nên cả hai khó có thể nhắm mắt làm ngơ rồi cố ý bỏ đi, điều này không phù hợp với phép xã giao, đồng thời cũng sẽ củng cố thêm tin đồn về sự “không ưa nhau”. Thế là Kinh Hồng mỉm cười nâng ly rượu lên cụng nhẹ, dải dây trên cổ tay cực kỳ bắt mắt.
Chu Sưởng cũng cầm ly rượu đưa sang.
Theo thói quen, ly rượu của cả hai đều nâng lên hơi cao, như muốn chiếm thế thượng phong. Trong nghi thức thử rượu, khi cụng ly, ly của người địa vị cao thì sẽ cao hơn, còn ly của địa vị thấp sẽ thấp hơn. Vì vậy, ngay khi ly rượu của họ sắp chạm vào nhau cùng lúc khựng lại, chỉ cách nhau vài centimet.
Quen tay mất rồi. Cả hai cùng nghĩ: Vừa rồi mất tập trung khi đối mặt với người kia.
Gần đó vẫn còn những ông lớn khác. Thấy tình huống này, bọn họ vô thức nín thở, mở to mắt, muốn xem cuối cùng hai người sẽ giải quyết vấn đề “ai trên ai dưới” như thế nào.
Một lúc sau, Chu Sưởng mỉm cười, hạ ly rượu xuống, dùng mép ly của mình chạm vào bụng ly của Kinh Hồng, hai ly rượu vang lên một tiếng “canh”.
Tất cả ông lớn xung quanh đều ngạc nhiên, nghĩ: Chu Sưởng cam lòng à?
“…” Cảm xúc của Kinh Hồng hơi phức tạp. Anh nâng ly, ngẩng cổ uống từng ngụm đến khi cạn ly, một lần nữa để lộ cái cổ trắng trẻo và trái cổ nhẵn nhụi. Anh đút một tay vào túi, tay kia cầm ly, bên tay có là một dải ruy băng dài màu đỏ.
Bữa tiệc kết thúc, đã đến lúc mọi người nên giải tán.
Khi đi về phía cửa, khoảng cách giữa Kinh Hồng và Chu Sưởng lại gần hơn. Cộng thêm vài người bên cạnh bất ngờ chen đến, Chu Sưởng lại tiến gần thêm chút nữa.
Trên chân hắn là chiếc quần tây cao cấp đặt may riêng, chạm nhẹ vào dải ruy băng của Kinh Hồng rồi tách ra ngay, nhưng sau đó ruy băng đỏ dính lên quần do tĩnh điện, quấn quýt không rời.
Kinh Hồng cụp mắt nhìn, tay trái nắm lấy dải ruy băng kéo lại.
Rắc rối quá, Kinh Hồng nghĩ: May mà bữa tiệc đã kết thúc, có thể cởi ra được rồi.
Nghĩ đến đây, Kinh Hồng nâng cổ tay trái lên, nhìn chiếc nơ con bướm được thắt bằng ruy băng, suy nghĩ nên tháo nó ra bằng cách nào.
Anh không biết thắt nơ, cần phải nghiên cứu đã.
Làm ra một nút chết thì phiền lắm.
Chu Sưởng ở bên cạnh thấy anh như vậy thì cong môi, đưa tay nắm lấy, giữ một bên dải ruy băng trong tay, nói: “Kéo ra.”
“…” Kinh Hồng nghe theo gợi ý của đối phương. Anh liếc nhìn Chu Sưởng, đúng lúc Chu Sưởng cũng đang nhìn anh, một người kéo dải ruy băng, một người giật cổ tay, dưới sự tác động của cả hai bên, ruy băng được cởi ra một cách suôn sẻ.
Mở ra rồi.
Chu Sưởng nhìn xuống, lại cầm lấy đầu dây kia, hai người vẫn mỗi người kéo về một hướng, cởi đầu bên kia ra, lần này không nhìn nhau.
Ruy băng dài quá, hai tay Chu Sưởng phải kéo mấy lượt mới tháo hết ra được, hắn gấp bừa lại rồi nói: “Xong rồi, lúc ra khỏi cửa tôi vứt đi cho.”
Thùng rác để ngay ngoài cửa, Kinh Hồng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định gật đầu: “Vậy thì làm phiền tổng giám đốc Chu, cảm ơn.”
Chu Sưởng đáp: “Không có gì.”
Kinh Hồng đi trước một bước, Chu Sưởng chậm hơn một chút.
Tất nhiên là hắn không vứt dải ruy băng đi.
Sau khi lên xe, Chu Sưởng ngồi ở ghế sau xe, nhìn sợi dây ruy băng, cuối cùng quấn nó từng vòng một quanh bốn ngón tay phải, sau đó dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn vào rồi đưa lên môi mình, nhẹ nhàng hôn lên.
Chu Sưởng nhớ lại cảnh tượng khi dải ruy băng đỏ còn treo trên cổ tay Kinh Hồng.
Kinh Hồng có nước da trắng, xét về mặt thiết kế thì sự kết hợp giữa hai màu đỏ và trắng là bắt mắt nhất, nổi bật nhất, trong bản PPT do cấp dưới trình lên, nội dung cần chú ý nhất luôn là chữ màu đỏ trên nền trắng.
Đồng thời, vì thân phận của mình nên Kinh Hồng luôn mặc trang phục màu đen, xám, xanh đậm,… Những gam màu sáng hiếm khi xuất hiện trên người anh. Ví dụ hôm nay, Kinh Hồng mặc sơ mi trắng và Âu phục đen.
Nhưng màu đỏ rất hợp với anh.
Mỗi lần màu này xuất hiện trên người Kinh Hồng đều thật xinh đẹp.
Chẳng hạn như son bóng, chẳng hạn như ruy băng.
Chu Sưởng nhìn dải ruy băng trên tay, nghĩ: Không biết bao giờ lại được nhìn thấy lại cảnh tượng ấn tượng và bắt mắt như ruy băng đỏ quấn quanh cổ tay Kinh Hồng.
Khi đó Chu Sưởng ngờ rằng sau khi về chung một nhà không bao lâu, dải lụa mềm mại này lại một lần nữa xuất hiện trên cổ tay rắn chắc của Kinh Hồng.
Và lần này không phải một tay mà là hai tay.
Một cổ tay bị trói, dải ruy băng luồn qua lan can giữa đầu giường lớn trong phòng ngủ dành cho khách, tay còn lại cũng bị trói.
Khi ấy, trong lúc mất khống chế, Kinh Hồng luôn muốn ôm Chu Sưởng, vòng tay qua cổ hắn, muốn vuốt mái tóc đen của hắn, nhưng không được. Anh theo bản năng muốn ôm đối phương, nhưng lại bị đầu giường ghìm lại, mỗi lần tay anh đều đột nhiên khựng lại, sau đó không thể tiến về phía trước được nữa, chỉ có thể để mặc người kia thao túng mình.
Còn Chu Sưởng cứ nhìn anh, nhìn ngắm cổ tay trắng nõn của anh, lần này thậm chí không có áo trắng, mà chỉ còn dải ruy băng đỏ.
Cuối cùng, vừa được giải phóng một tay, Kinh Hồng đã vội vàng ôm lấy Chu Sưởng, giữ hắn thật chặt, cổ tay còn lại vẫn còn treo ruy băng.
Họ lại chìm trong cơn điên cuồng lần nữa.
Ga giường màu đen, dải ruy băng đỏ kia khi thì buông trên ga, khi thì vướng trên người Kinh Hồng, sự kết hợp giữa đen, trắng và đỏ vô cùng lộng lẫy và quyến rũ.
Ruy băng dài, Kinh Hồng từ nằm ngửa, nằm sấp, lại sang nằm ngửa, cuối cùng ruy băng đỏ quấn một vòng quanh eo, dưới lớp lụa đỏ là vùng bụng trắng trẻo săn chắc.
…
Sau bữa tiệc tối của Quỹ từ thiện Ái Hoa ở Quảng Châu, trên chuyến bay về, Kinh Hồng và Chu Sưởng gặp lại nhau.
Vé đều là chuyến bay số 1386 của Air China, cất cánh lúc 6 giờ 25 và hạ cánh lúc 9 giờ 40, không làm lỡ bất cứ việc quan trọng nào.
Trên máy bay không có khoang hạng nhất, chỉ có khoang thương gia, ghế của Kinh Hồng và Chu Sưởng chỉ cách nhau một lối đi hẹp, bên cạnh họ là trợ lý riêng của mình.
Sau khi máy bay lên đến độ cao cân bằng, Kinh Hồng và Chu Sưởng bắt đầu làm việc.
Giữa chừng, Chu Sưởng nhận được một cuộc gọi thoại, có lẽ là từ đối tác của tập đoàn Thanh Huy ở Anh. Kinh Hồng không nghe được bí mật nào mà lại nghe Chu Sưởng nói giọng Anh-Anh. Một giọng Anh chính tông, ngắt nghỉ và ngữ điệu nghiêm túc.
Kinh Hồng: “…”
Nghe điện thoại xong, Chu Sưởng nhận thấy hình như Kinh Hồng đang nhìn mình từ bên kia lối đi, chắc phải mấy giây rồi nên cũng quay sang nhìn lại: “…?”
Kinh Hồng hỏi thẳng: “Tổng giám đốc Chu nói giọng Anh rất chuẩn xác. Học ở đâu thế?”
Chu Sưởng bật cười: “Thời trung học. Giáo viên tiếng Anh nước ngoài đầu tiên mà sếp Chu lớn mời là người London, tôi cũng đã sang Anh theo diện trao đổi khi còn là sinh viên.”
Kinh Hồng gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Chu Sưởng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì. Rất…” Kinh Hồng dừng lại, thay vì nói điều mà anh thực sự nghĩ là “rất gợi cảm”, anh lại nói: “Rất đặc biệt.”
Rất hiếm khi người Trung Quốc nói giọng Anh chính tông như vậy.
Chu Sưởng không nhịn được, miệng nở nụ cười, nghiêm túc nói bằng giọng Anh: “Thank you. I do appreciate.”
Hai cách nói lời cảm ơn rất cổ điển. Giới trẻ bây giờ thậm chí còn cho rằng “Thank you” đã lỗi thời, thích dùng “Cheers” hơn, chứ đừng nói đến “I do appreciate.”
Chu Sưởng cố ý.
Kinh Hồng quay đi, không để ý đến Chu Sưởng nữa.
Chu Sưởng im lặng nhìn anh một lúc rồi mới dời mắt, nhưng nụ cười trên môi vẫn không hề tắt.
Vì là chuyến bay sớm nên máy bay có phục vụ bữa sáng. Chất lượng bữa sáng cho hạng thương gia tốt hơn nhiều so với hạng phổ thông, còn có món tráng miệng, mùi vị cũng khá ngon.
Kinh Hồng không đụng đến món cơm chiên mà chỉ ăn salad, trứng, tráng miệng và uống sữa. Ăn xong, Kinh Hồng vứt dao nĩa rồi ngồi thẳng dậy.
Là một CEO, anh ăn rất nhanh, Chu Sưởng cũng vậy. Tất cả đều là thói quen do rèn luyện ra.
Không ngờ, vừa đặt dao nĩa xuống, Kinh Hồng thấy Chu Sưởng đang chuyền món tráng miệng của mình qua lối đi ở giữa, bàn tay trái với những khớp xương nổi lên đang cầm một cái chén nhựa vuông nhỏ đựng món tráng miệng bên trong. Chu Sưởng không nói gì, chỉ giơ tay ra hiệu cho Kinh Hồng. Chén nhựa kia trông thực sự rất nhỏ trong tay hắn.
“… Không cần.” Kinh Hồng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Chu. Nếu chưa no, tôi sẽ tự gọi thêm phần khác.”
Chu Sưởng mỉm cười, không nói gì, rút tay lại, đặt chén xuống bàn, tiếp tục trả lời email trên điện thoại.
Tâm trạng của Kinh Hồng lại trở nên phức tạp.
Giờ bay quá sớm, cất cánh lúc 6 giờ 25, Kinh Hồng đi ngủ rất muộn, thường đến ba, bốn giờ sáng nên ăn sáng xong không bao lâu thì anh thấy hơi buồn ngủ. Nghĩ sau khi về Phiếm Hải sẽ phải họp cả ngày, Kinh Hồng bèn thu dọn đồ đạc, ngả ghế xuống định ngủ một giấc.
Anh ngủ không ngon giấc, cũng không nằm mơ, chỉ có những mẩu vụn vặt như có như không và hương vị mong manh.
Khi máy bay sắp hạ cánh, Chu Sưởng lại nhìn sang phía Kinh Hồng. Đôi mắt Kinh Hồng vẫn nhắm, trên người đắp một tấm chăn mỏng, bên thành ghế là móc dây an toàn trũ xuống.
Trợ lý Đàm Khiêm vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh sắp đóng cửa, vừa rồi người ta xếp hàng trước cửa, nên cậu ta vẫn chưa quay lại.
“…” Chu Sưởng đi tới, nhẹ nhàng lật tấm chăn mỏng đắp trên người Kinh Hồng, để lộ phần bụng dưới của anh, rồi nhặt dây an toàn hai bên thắt lại đánh “tách” một cái. Trước khi cài khóa, hắn nhìn Kinh Hồng hai giây.
Kinh Hồng lặng lẽ nhắm mắt, không còn vẻ sáng suốt của ban ngày, sống mũi rất cao và thẳng, môi thật ra không dày, thậm chí còn hơi mỏng, nhưng hình dáng rất đầy đặn.
Vừa cài xong, đột nhiên, hai tay hắn bị nắm lấy.
Cảm nhận được có người chạm vào mình, Kinh Hồng lập tức nắm lấy tay đối phương theo bản năng, ngăn cản động tác của người đó, đồng thời hé mắt, đôi mắt trong veo tỉnh táo.
Khi thấy là Chu Sưởng, Kinh Hồng sửng sốt.
“Dậy rồi?” Chu Sưởng nói: “Ngủ thêm chút nữa đi? Còn khoảng hai mươi phút nữa.”
Kinh Hồng không nói gì.
“Sắp hạ cánh rồi, trợ lý Đàm không có ở đây.” Chu Sưởng nói: “Tôi giúp sếp Kinh nhỏ thắt dây an toàn.”
Kinh Hồng vẫn không nói gì, nhưng cơ thể đã thả lỏng.
“Sếp Kinh.” Chu Sưởng hạ mắt nhìn xuống: “Tay, thả tay tôi ra.”
Kinh Hồng cuối cùng cũng nhận ra, buông lỏng mười ngón tay. Chu Sưởng rút tay lại, ấn nút chức năng trên tay vịn ghế của Kinh Hồng, dựng thẳng lưng ghế của anh lên.
Thế là hai người nhìn nhau, từ từ tiến lại gần trong khi lưng ghế được tự động điều chỉnh.
“Xong rồi…” Làm xong, Chu Sưởng hỏi: “Ngủ thêm chút nữa?”
“Thôi…” Kinh Hồng đáp: “Cũng đủ rồi.” Đối với những người như họ, một giấc ngủ ngắn năm phút thực ra cũng đủ rồi.
Chu Sưởng gật đầu, bước về chỗ ngồi, thắt dây an toàn kêu tách một tiếng.
Lúc này, Đàm Khiêm cũng trở về, thấy Kinh Hồng đã tự mình tỉnh lại, còn nói: “Kỳ lạ, hôm nay có nhiều người quá trời.”
Hành khách không được phép thả bàn xuống hoặc sử dụng các thiết bị điện tử khi máy bay đang hạ cánh, Kinh Hồng ngừng làm việc, anh khoanh hai tay lại, đan các ngón tay vào nhau rồi đặt lên bụng.
Nhưng hai lòng bàn tay nóng như lửa đốt, truyền từ lòng bàn tay theo mạch máu lên đến ngực, còn tê dại, tựa như chưa đủ.
Lòng bàn tay nóng khô, bụng dưới cũng nóng khô.
Kinh Hồng không khỏi nghĩ: Thật sự có thể kiên trì cả đời sao?
Liệu anh thực sự có thể chống lại sự cám dỗ này đến hết cuộc đời?
Đó có thể là một cuộc đời khá đau đớn, và dằn vặt khổ sở.
Bên kia, Chu Sưởng mở năm ngón tay phải ra, nhìn vào mu bàn tay với những khớp và đường gân gồ lên rõ rệt.
Kinh Hồng nhìn những người xung quanh, chợt nhớ đến mấy “chiến lược” táo bạo đến độ vô lý trên mạng, nói rằng muốn làm quen với một người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, muốn có một mối quan hệ yêu đương xa hoa thì cứ cắn răng mà mua ghế hạng nhất trên chuyến bay.
Những bình luận bên dưới đáng tin cậy hơn nhiều, nói rằng thà dựa vào chính mình còn hơn dựa vào người khác. Họ cũng nói rằng những người ở tầng lớp thượng lưu trong xã hội thực ra rất khó rung động, ngưỡng hưng phấn thần kinh của họ là rất, rất cao, sẽ không quan tâm một cách tùy tiện. Vậy nên tập trung vào bản thân mới là cách đúng đắn.
Kinh Hồng suy nghĩ, phát hiện ngưỡng hưng phấn thần kinh của mình quả thực rất cao. Bao năm qua, người duy nhất thường xuyên chạm đến ngưỡng đó và k1ch thích thần kinh của anh chỉ có một Chu Sưởng.
Gần đây anh thỉnh thoảng trật đường ray trong trật tự, rồi lơ đãng trong chính thành trì của mình.
Thưởng thức vị ngọt ngào bí mật và niềm vui thầm lặng.
Trong lòng anh như có một sợi dây căng chặt, nếu gảy lên hoặc là sẽ phát ra âm thanh mạnh mẽ, tiếng thét gào, hoặc là đứt.
Anh vẫn chưa dám đánh cược.
Không ai biết rằng trong vài tuần qua, bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của anh có một ý tưởng điên rồ.
Hai mươi phút sau, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay thủ đô quen thuộc.
Những người ở hạng thương gia sẽ ra ngoài trước.
Đàm Khiêm và trợ lý của Chu Sưởng khiêng hành lý hai bên mở đường đi trước, Kinh Hồng và Chu Sưởng theo sau trợ lý.
Sau khi bước ra khỏi cầu hành lang, họ bước vào sảnh sân bay.
Kinh Hồng nhìn trái nhìn phải, nói với Đàm Khiêm: “Mua một ly cà phê trước, lát nữa đi gặp đối tác luôn.”
“Vâng.” Đàm Khiêm chỉ vào một chỗ ngồi nói: “Sếp Kinh đợi một lát được không?”
“Không cần đâu…” Kinh Hồng đáp: “Cùng đi luôn.”
Đàm Khiêm lại nói: “Vâng.”
Thế là Kinh Hồng đi bên trái, Chu Sưởng đi bên phải, định trực tiếp xuống bãi đậu xe.
Sân bay thủ đô vào buổi sáng rực rỡ trong nắng, đông đúc người qua lại.
Kinh Hồng nghĩ: Không biết khi nào sẽ gặp lần nữa.
Hai trợ lý đi trước, hai CEO theo sau.
Sau đó, không biết vì lý do gì, dưới ánh nắng chói chang và đám đông vội vã, cả hai lại cùng lúc quay đầu.
Họ nhìn bóng dáng nhau, mà trên khoảng không thoáng đãng ngoài cửa sổ, một đàn hồng nhạn như một cơn mưa xối xả bay vụt qua trên bầu trời đầu xuân.
Xuân đã về, hồng nhạn trở về nhà rồi.