Như Nước Với Lửa

Chương 75



Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Chương 75

Ngoại truyện 4 – Công khai với cha mẹ

Giữa năm 2023, hơn bốn năm sau khi “bên nhau”.

Lần này, Kinh Hồng và Chu Sưởng không được gặp nhau suốt một tháng. Đầu tiên Kinh Hồng đi công tác, nhưng trước khi anh về thì Chu Sưởng lại đi công tác, rồi trước khi hắn về thì Kinh Hồng lại đi công tác… Vậy là họ không gặp nhau cả một tháng.

Khi Kinh Hồng về, hai người nhớ nhau đến tột cùng.

Về chung một nhà đã bốn năm, nhưng đối với họ, người kia vẫn có một sức hút trí mạng. Họ muốn chạm vào má nhau, chạm vào mái tóc đen, hôn môi nhau, trêu đùa lưỡi nhau, còn muốn cả hít hà cổ nhau, ngắm nhìn cơ thể nhau, thậm chí là nếm thử… của nhau.

Chưa bao giờ là đủ.

Trong hơn ba năm từ 2020 đến 2023, có rất nhiều chuyện đã xảy ra ở hai đế quốc Phiếm Hải và Thanh Huy.

Nhiều cuộc khủng hoảng khác nhau xảy ra bất ngờ, cả thế giới mất cảnh giác. Môi trường kinh tế toàn cầu năm nay trở nên quá tồi tệ đến nỗi không thể làm ngơ được nữa, từ Mỹ đến Trung Quốc, các công ty khổng lồ đều đang gặp khó khăn. Mọi người đều đang tiết kiệm chi phí, các công ty lớn vốn nổi tiếng với “phúc lợi” trước đây cũng thắt chặt chi tiêu, không còn đồ ăn nhẹ và đồ uống, thậm chí nhiều nơi đóng cửa cả căng tin. Làn sóng “sa thải” cũng lan rộng khắp thế giới. Ngay cả các công ty khổng lồ cũng không còn dám nhắc tới hai từ “phát minh”, “đổi mới” vì không có tiền để phát minh đổi mới nữa, quy mô đầu tư đã giảm mạnh, không còn dám “mua, mua, mua”. Các địa chủ không còn lương thực, một số lượng lớn các dự án R&D đã bị cắt giảm, mọi người đều đang chờ bình minh.

Phiếm Hải và Thanh Huy đương nhiên cũng gặp khủng hoảng. Nhưng may mắn thay, Kinh Hồng và Chu Sưởng vẫn còn có nhau, họ không cần phải bước đi một mình nữa, họ có thể nắm tay nhau cùng nhau tiến về phía trước.

Phiếm Hải và Thanh Huy không bị hủy niêm yết. Hai nước đạt được thỏa thuận mới, Trung Quốc cũng có một số nhượng bộ, SEC có thể kiểm tra giấy tờ kiểm toán, nhưng việc kiểm toán phải được tiến hành ở Trung Quốc và không được đưa thông tin ra khỏi biên giới.

Còn việc “bán hàng ra quốc tế” vẫn chưa lạc quan. Một số công ty Trung Quốc đã đề xuất một phương án thỏa hiệp: tất cả dữ liệu được lưu trữ trên máy chủ của Oracle và họ không có quyền truy cập. Nhưng kế hoạch vẫn chưa được thông qua, cách đây vài tháng, CFIUS một lần nữa yêu cầu các công ty Trung Quốc phải bán các mảng nghiệp vụ quốc tế của mình, không được nhận bất kỳ cổ phần nào, đương nhiên các công ty Trung Quốc không thể chấp nhận một “sắc lệnh” như vậy. Vì vậy, sau ba năm, Hoa Kỳ một lần nữa đưa ra “lệnh cấm”, và các công ty Trung Quốc lại một lần nữa phải chịu áp lực liên tục, và vẫn chưa thể dự đoán được triển vọng tương lai của họ tại thị trường Mỹ.

Thực tế, trong môi trường kinh tế cực kỳ tồi tệ, chi nhánh Mỹ của các công ty Trung Quốc là nơi duy nhất còn tuyển dụng, và tuyển dụng với quy mô lớn, nhưng một ngày nào đó, những “chi nhánh Mỹ” này có thể bị xóa sổ chỉ sau một đêm.

Trong môi trường khó khăn như vậy, sự cạnh tranh giữa Phiếm Hải và Thanh Huy đã yếu đi mà thiên về việc “cùng nhau vượt khó” – cùng chờ bài toán được giải quyết, chờ kinh tế toàn cầu, ít nhất là kinh tế Trung Quốc phục hồi.

Trong thời đại lớn này, trí tuệ cá nhân thật nhỏ bé.

Ngày Kinh Hồng về, hai người lại hôn nhau rất lâu.

Vài năm trôi qua, họ có thể nhận thấy mọi thay đổi trên khuôn mặt nhau, trở nên trưởng thành và điềm tĩnh hơn, đồng cũng rất vui mừng khi mình là người đồng hành.

Tất nhiên, muốn trưởng thành hơn và điềm tĩnh hơn thì phải trả giá. Mấy năm nay chứng kiến ​​nhiều sóng to gió lớn, Kinh Hồng hơi mệt, mà thực ra Chu Sưởng cũng hơi mệt, nhưng đành phải chống đỡ, chỉ có thể cố gắng, vì công ty và nhiều hơn nữa.

Nhưng một lần nữa, thật may mắn là họ vẫn còn có nhau.

Sau khi nhận lấy hành lý của Kinh Hồng, Chu Sưởng lại hỏi: “Mọi chuyện ổn chứ?” Như thường lệ, hắn không hỏi chi tiết.

“Cũng được.” Khóe môi Kinh Hồng hơi nhếch lên: “Có điều, trong lần hợp tác ba bên này, có một bên muốn Phiếm Hải gánh tội thay, đúng là đê tiện, bị em phát hiện ra.”

Chu Sưởng hỏi: “Sau đó thì sao? Có gánh tội không?”

“Có chứ.” Kinh Hồng nói: “Gánh tội cũng được, chỉ cần đưa đủ tiền. Vì đối phương đã bỏ một phần lợi nhuận trong chuyện này, không muốn làm lớn chuyện ấy mà.”

Chu Sưởng bật cười.

Kinh Hồng không mặc Âu phục hay đeo cà vạt, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường.

Còn Chu Sưởng vừa về đến nhà, cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường.

Chu Sưởng ôm lấy Kinh Hồng từ phía sau, dùng chóp mũi cọ vai anh qua lớp áo, rồi dùng đến môi dưới. Hắn chạm nhẹ môi dưới vào áo sơ mi cao cấp của Kinh Hồng, chuyển động cổ, cọ đi cọ lại hết lần này đến lần khác phần vải áo trên vai anh.

Cảm giác mềm mại và sang trọng của chiếc sơ mi cao cấp cọ vào môi, mùi dầu gội của Kinh Hồng thoáng qua chóp mũi, dễ chịu vô cùng.

Sau đó, Chu Sưởng hôn đi hôn lại vai anh qua lớp áo.

Kinh Hồng hỏi: “Sao lúc nào anh cũng hư hỏng thế?”

Chu Sưởng liền phản bác: “Sao lúc nào em cũng dụ dỗ tôi?”

Kinh Hồng cười: “Em làm gì mà quyến rũ anh?”

Chu Sưởng nói: “Em tồn tại đã là quyến rũ tôi.”

Kinh Hồng nhất thời không nói nên lời: “Chưa có ai dám nói thế, ngoại trừ anh đấy.”

Chu Sưởng hoàn toàn không để ý: “Người ta nói thì là quấy rối tình d*c, tôi nói là bày tỏ yêu thương.”

Kinh Hồng lắc đầu, quay người hỏi: “Vậy để em đi thay quần áo trước?”

“Không cần.” Chu Sưởng lại nói: “Tôi thích nhất là em hung dữ thế này.”

Kinh Hồng khẽ thở dài.

Chu Sưởng nói thêm: “Tôi chỉ thích khinh nhờn, bôi xấu một sếp Kinh nhỏ đầy quyền lực như vậy.”

Kinh Hồng ngước mắt nhìn Chu Sưởng.

Hai người ngồi trên sô pha trong phòng khách, sau khi Kinh Hồng ngã vào lòng Chu Sưởng, hắn bèn hôn lên cổ áo, sau đó hôn dọc cổ áo đến phía dưới chóp cổ áo, hôn thêm ở đó mấy lần, đồng thời, tay xoa lên xuống thắt lưng anh qua lớp áo.

Rồi Chu Sưởng hôn dọc theo vạt áo xuống dưới.

Nút đầu tiên được mở, nhưng nút thứ hai vẫn giữ nguyên.

Chu Sưởng dùng răng cắn chặt chiếc nút, nhẹ nhàng kéo ra vài lần.

Kinh Hồng cụp mắt, luồn tay vào mái tóc đen của Chu Sưởng, trong mỗi lần lôi kéo, thực ra lòng anh đã mong đợi và nóng nảy rồi.

Kéo một hồi, Chu Sưởng lại ngồi thẳng người lên, cụp mắt xuống, cuối cùng nhẹ nhàng cởi chiếc nút áo đó.

Cởi ra xong, Chu Sưởng vẫn giữ “phong cách chuyên nghiệp” của Kinh Hồng. Hắn dùng hai tay giữ vạt áo mở rộng nhất có thể, thậm chí còn dùng ngón tay ấn từ trên xuống dưới để hai vạt áo tách ra gọn gàng, không lộn xộn, tựa như cổ áo dính vào áo sơ mi trắng trên người đối phương, cũng dán chặt vào ngực Kinh Hồng. Động tác của hắn thậm chí có thể nói là nghiêm túc, tao nhã nhẹ nhàng.

Xương quai xanh hoàn toàn lộ ra.

Chu Sưởng lại nghiêng người tới, ôm lấy lưng Kinh Hồng, hôn lên phần nhỏ da thịt vừa lộ ra – dưới đường giữa xương đòn và phía trên chiếc nút áo thứ ba. Nụ hôn của hắn thực ra rất nhẹ nhàng, một lần lại một lần, nhẹ nhàng.

Kinh Hồng ôm lấy vai Chu Sưởng, hạ mắt xuống nhìn hắn.

Dưới những nụ hôn, Kinh Hồng dần dần siết chặt các ngón tay của mình.

Sau đó, hắn lại cởi chiếc nút thứ ba, vẫn một tay giữ nút, tay kia giữ mép áo, lặp lại động tác trước đó, thậm chí còn kéo mạnh hai bên sau khi tách ra. Kết quả, áo sơ mi của Kinh Hồng mở rộng, để lộ phần ngực nhiều hơn, có thể nhìn thấy nửa vùng ngực, thậm chí đầu ng ực cũng thấp thoáng dưới lớp vải trắng hai bên.

Chu Sưởng lại vuốt phẳng áo. Hắn vuốt thẳng các nếp nhăn hai bên, rồi lại ấn vạt áo hai bên, từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, lặp đi lặp lại, mỗi lần như vậy, ngón tay hắn sẽ lướt qua nơi nào đó, lại cứ lướt thẳng qua không chút do dự. Kinh Hồng bắt đầu thở gấp.

Chu Sưởng lại bắt đầu hôn lên vùng da mới lộ ra.

Kinh Hồng vẫn mặc chiếc áo sơ mi cao cấp ban ngày, chuyên nghiệp, nghiêm túc và tiết chế, nhưng bây giờ, đường viền cổ áo hai bên rộng mở, vùng da thịt lộ ra được hôn lên.

Sau đó đến nút thứ tư. Hơi thở của Chu Sưởng khựng lại trong giây lát, cổ họng nghẹn lại, hai tay chậm rãi mở vạt áo ra. Thế là hai điểm trái phải của Kinh Hồng từ từ lộ ra trước mắt hắn, lúc này đã rất hưng phấn.

Chu Sưởng cuối cùng cũng ôm lấy anh, hôn như phát điên.

Cả hai bắt đầu hành động bừa bãi.

Họ tắm cùng nhau trước.

Khi sấy tóc, Kinh Hồng vừa soi gương vừa nói với Chu Sưởng: “Tay đâu? Đừng dừng lại, tiếp tục, nếu không sẽ khó chịu.”

Chu Sưởng dừng lại một chút, sau đó dường như cảm thấy buồn cười, hắn đứng ở phía sau Kinh Hồng, dùng ngón tay mở áo choàng tắm của anh. Kinh Hồng hơi nheo mắt lại.

Sau đó Chu Sưởng tựa đầu vào một bên vai Kinh Hồng, một tay vòng qua eo anh, tay kia không ngừng k1ch thích. Kinh Hồng cầm máy sấy tóc, xoay tay lại, nhìn hai người đang vô cùng thân thiết trong gương trước mặt, dịu dàng giúp Chu Sưởng phía sau sấy tóc. Chu Sưởng trước tiên đặt cằm lên vai phải của Kinh Hồng, sấy khô một bên tóc rồi đặt cằm lên vai trái của anh, tiếp tục sấu bên kia.

Sau đó cả hai vào phòng ngủ.

Sau một lần, Chu Sưởng đột nhiên lấy ra một món quà rất đẹp, nói: “Em yêu, lần này tôi sang Mỹ… và tìm thấy thứ này.”

Kinh Hồng nhìn lại: “… Cái gì thế?” Thứ trong tay Chu Sưởng trông giống như một viên thuốc con nhộng, rất nhỏ, nằm im trong lòng bàn tay. Nhưng nếu nói là một loại thuốc tăng kh0ái cảm thì không giống lắm, vì vỏ nang trong suốt, bên trong nhìn có vẻ rất tinh vi.

“Máy nội soi. Đồ chơi tình d*c.” Chu Sưởng nói: “Em biết chứ nhỉ? Ngày nay, để khám tiêu hóa, công nghệ y tế nội soi không chỉ bao gồm nội soi dạ dày và nội soi mà còn có một công nghệ mới mới ra đời vài năm gần đây, gọi là viên nang nội soi. Phần vỏ của viên nang trong suốt, camera nằm bên trong, khi một người nuốt viên nang, viên nang đi qua đường tiêu hóa của con người có thể chụp được một số lượng lớn hình ảnh, một bức ảnh mất khoảng hai giây, mà còn rất là rõ ràng. Hiện nay đã có viên nang nội soi quay video. Công nghệ này cũng được sử dụng làm đồ chơi tình d*c cho các cặp đôi, công ty Mỹ làm ra đấy. Tất nhiên, thứ này không cần phải nuốt, cũng không đi qua toàn bộ đường tiêu hóa, đi vào đâu thì đi ra ở đấy.”

Kinh Hồng kinh hãi nhìn Chu Sưởng.

Chu Sưởng liên tục hôn lên vai anh: “Thử đi mà…”

Nài nỉ đến nài nỉ đi, Kinh Hồng không chịu được, cuối cũng vẫn nhường hắn.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, cả hai cùng bật điện thoại lên.

Toàn bộ quá trình được ghi lại từ một góc độ đặc biệt khác.

Thứ nào đó từ từ phá vỡ rào chắn, phá vỡ chướng ngại vật, xuất hiện trong camera, và sau đó…

Kinh Hồng xem xong liền ra khỏi giường. Anh đứng bên giường, ôm trán, che mắt, lắc đầu bất lực rồi lại đi tắm.

Chu Sưởng tựa người vào giường, nhìn bóng lưng anh rồi nhàn nhã mỉm cười, sau đó xóa hẳn video.

Khi quay lại, cũng như lần trước, hai người không hề đề cập đến những chuyện bừa bãi vừa xảy ra mà chỉ nằm trên giường nhỏ to thì thầm, nhìn vào mắt nhau để kể về những suy nghĩ trong lòng mình. Thỉnh thoảng Chu Sưởng không nhịn được, liền vòng tay qua đầu Kinh Hồng, hôn lên trán anh.

“Kinh Hồng, em yêu…” Chu Sưởng hỏi: “Ở bên nhau đã lâu như vậy, sếp Kinh lớn và sếp Tưởng không phát hiện ra sao?”

“Không…” Kinh Hồng đáp: “Chắc là không.”

Ngón tay Chu Sưởng nghịch mái tóc đen của Kinh Hồng, vuốt từ gốc đến ngọn, luồn từng ngón tay vào trong chân tóc, rồi lại vuốt dọc từng lọn tóc đến tận ngọn, rồi nói: “Bên phía tôi, chắc là không giấu được nữa.”

Kinh Hồng lẳng lặng nhìn hắn.

“Thật ra là…” Chu Sưởng nói tiếp: “Có lẽ họ đã nhận ra điều đó từ lâu rồi. Tôi đang nghĩ nên chính thức nói ra thôi.”

Kinh Hồng hỏi: “Quá trình?”

Vậy là Chu Sưởng giải thích.

Kinh Hồng thường ở trong nhà Chu Sưởng, mỗi tuần khoảng ba ngày, khó mà không để lại dấu vết, và thực ra hai người cũng không cố ý che đậy những dấu vết đó.

“Kể từ năm ngoái, họ đã biết rằng trong nhà tôi có người khác.” Chu Sưởng kể: “Ví dụ, gối trên giường từ một cái thành hai cái, phòng làm việc ở nhà cũng từ một thành hai, bàn chải và kem đánh răng cũng từ một bộ thành hai bộ, mỗi lần họ muốn ghé qua vào ban đêm sẽ bị từ chối. Nhưng họ cho rằng tôi không nghiêm túc, vì hình như không thực sự sống cùng nhau, không có quần áo phụ nữ trong tủ, không có giày cao gót trong tủ giày, không có mỹ phẩm trong phòng tắm. Ngay cả nước hoa cũng là của riêng tôi.”

Kinh Hồng gối đầu lên một tay, hứng thú hỏi: “Tiếp theo thế nào?” Anh chẳng sợ Chu Bất Quần.

“Tiếp theo? Sau này, dần dần, họ cảm thấy rằng không phải như vậy. Tôi thường bảo đội đầu bếp chuẩn bị một số đồ ngọt, hoa và những thứ khác, rõ ràng là rất thích người kia. Mọi thứ khác đều bị khóa, chỉ có hai chiếc nhẫn được cất ở tủ đầu giường ở hai bên giường, chắc là tháng trước mẹ tôi nhìn thấy, cảm thấy đã đến mức này rồi, còn trao nhẫn cho nhau, chúng ta không có lý do gì phải giấu giếm như vậy. Tháng trước, mẹ tôi đang nhìn bức tranh mua ở Budapest trên tường, trong đó có hai người đàn ông hôn nhau đấy, đột nhiên bà bừng tỉnh.” Chu Sưởng khẽ cười: “Bà ấy lo lắng, lục lọi đồ đạc của tôi, tìm thấy năm chai dầu bôi trơn trong ngăn kéo đầu giường nhưng không có bao cao su. Bà ấy lại mở tủ của tôi, lấy ra hơn hai mươi cái áo sơ mi và vest để so sánh kích cỡ, cuối cùng phát hiện một nửa số áo sơ mi ngắn hơn nửa còn lại, một nửa số quần tây ngắn hơn nửa còn lại. Bà ấy biết kích cỡ của tôi là cố định, đều là hàng cao cấp, không thể sai sót về kích thước, gần như phát điên.”

Kinh Hồng cười cười: “Tiếp theo nữa thì sao?”

“Tiếp theo nữa?” Chu Sưởng đáp: “Cách đây vài ngày, ba tôi chợt nhớ đến bức ảnh AI mà tôi gửi nhiều năm trước. Là cái lần tôi thay đổi giới tính ảnh chụp của em. Bởi vì sách xếp trong phòng làm việc mới chủ yếu là về khoa học máy tính, mà em thì trông giống như quản lý cấp cao của công ty nào đó. Thế là ông ấy mở ra xem lại, thấy người đó rất giống Kinh Hồng.”

Kinh Hồng bật cười thành tiếng.

“Sau đó, ba tôi nhớ tới vụ tai nạn xe hơi, mở tin tức ra xem lại.” Chu Sưởng kể tiếp: “Ông ấy tìm thấy một bài đăng trong đó có hình ảnh hiện trường vụ tai nạn, đầu xe bên tài xế lại quay về phía chiếc xe bất ngờ tông đến. Lúc đầu ông ấy không để ý, nhưng lại đọc được vài câu ở khu vực bình luận bên dưới, nào là Chu Sưởng rất yêu anh ấy, rồi thì trước đây tôi từng đọc một báo cáo rằng trong một vụ tai nạn ô tô, ghế phụ là ghế nguy hiểm nhất trên toàn bộ chiếc xe, bởi theo bản năng, người lái xe sẽ đánh lái đẩy phía bên kia ra trước, ngay cả khi người ngồi ở đó là người nhà hoặc bạn bè, nhưng ghế phụ lái của Chu Sưởng lại là an toàn nhất, rõ ràng là tình yêu. Thế là ba tôi hoảng hốt, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ông ấy còn nghĩ đến việc hai năm nay tôi cứ về nhà là lại dẫn em theo, càng cảm thấy sai sai.”

Kinh Hồng vẫn gối đầu lên tay: “Thế rồi tiếp nữa thì sao?”

“Tiếp nữa thì…” Giọng Chu Sưởng cũng rất bình tĩnh: “Họ chạy đến hỏi chuyện đó, còn tường thuật lại một loạt quá trình suy đoán rất đầy đủ. Anh không trả lời, đánh lạc hướng cho xong chuyện. Em không biết chuyện này, tôi không muốn tự ý đưa ra quyết định. Tuy nhiên, chắc chắn không thể giấu được nữa, dù họ có vẻ không dám hỏi, vừa muốn biết sự thật vừa muốn tiếp tục lừa dối chính mình.”

“Được thôi…” Kinh Hồng nói: “Nói với họ đi, người lớn tuổi cứ ôm lòng nghi ngờ cũng không tốt, hôm nào em đến nhà một chuyện.”

“Được.” Chu Sưởng hỏi lại: “Còn nhà em?”

“Chung luôn đi, không cần đãi ngộ đặc biệt.” Nghĩ đến tính cách của Kinh Hải Bình, Kinh Hồng nói: “Trước đây không muốn nói với họ vì bệnh của ba em có thể tái phát trong vòng 5 năm, em không muốn làm ông tức giận. Nhưng nếu bệnh của sếp Kinh lớn, không có vấn đề gì trong vòng 5 năm thì khả năng tái phát là rất thấp, gần như bằng không. Đã bảy tám năm từ khi mổ rồi, hai năm trước các bác sĩ tuyên bố khỏi bệnh lâm sàng. Em đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ chúng ta đã ở độ tuổi này rồi, đã đến lúc nói cho họ biết.”

Ánh mắt Chu Sưởng dịu dàng vô cùng, hắn nói: “Được.”

Kỳ thực Kinh Hồng không hề lo lắng chút nào, anh đã chứng kiến ​​bao nhiêu sóng gió, khắp nơi trên thế giới đều có ác ý, khắp nơi trên thế giới đều có cạm bẫy, vậy thì có gì mà không giải quyết được khi đối mặt với cha mẹ yêu thương mình đến thế?

“Em yêu…” Chu Sưởng nói tiếp: “Ngày mai làm gì?”

“Về nhà sếp Kinh lớn một chuyến.” Kinh Hồng lười quan tâm đ ến cách xưng hô này, anh ngáp dài nói: “Đi công tác một tháng, khi về nhất định phải thăm họ.”

“Vậy cùng đi đi.” Chu Sưởng nói: “Cả sếp Chu lớn và mẹ tôi đều ở Hồng Kông, đội quản gia cũng được cho nghỉ, nhưng mẹ tôi có mấy chậu cây, hai tuần phải tưới nước một lần.”

Kinh Hồng đồng ý: “Được.”

Thực ra anh cho rằng “hai tuần tưới nước một lần” chỉ là cái cớ, Chu Sưởng chỉ muốn ở bên anh nhiều hơn mà thôi.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Kinh Hồng, Chu Sưởng lại cảm thấy thích không chịu được. Hắn liền xoay người đè lên Kinh Hồng, hôn lên môi anh hết sức nồng nhiệt.

Ngày hôm sau, cả hai lần lượt lái hai chiếc xe đến nhà cha mẹ đẻ.

Kinh Hồng ngồi trên ghế sô pha phòng khách trò chuyện một lúc với Kinh Hải Bình và Tưởng Mai, toàn những chuyện gia đình. Kinh Hải Bình khoe với Kinh Hồng bức tranh nổi tiếng mà ông vừa đấu giá được tối qua.

Bức tranh vẽ lại những tảng đá và cây thông, đường nét đầy sức sống và hùng vĩ.

Tuy nhiên, Kinh Hồng nhìn một lúc lâu, chợt nhớ ra hình như Chu Sưởng đã nhắc đến… sếp Chu lớn cha hắn có cùng một bức tranh của cùng một tác giả.

Tim Kinh Hồng đập lỡ một nhịp, anh nghĩ: Chẳng lẽ đây là giả…

Việc hàng giả và hàng nhái được đưa ra trong các cuộc đấu giá cũng rất thường xảy ra, các nhà đấu giá lớn như Christie’s thường gặp rắc rối với tranh giả. Và trong trường hợp này, phán quyết cuối cùng không chắc chắn, nó phụ thuộc vào thẩm phán cũng như may mắn.

Luật đấu giá của Trung Quốc quy định rằng “nếu người bán đấu giá hoặc người gửi hàng tuyên bố trước cuộc đấu giá rằng họ không thể đảm bảo tính xác thực hoặc chất lượng của vật đấu giá thì họ sẽ không chịu trách nhiệm về những sai sót”. Nói cách khác, công ty đấu giá có thể không hoàn lại tiền chứ đừng nói đến việc bồi thường.

Tuy nhiên, một số thẩm phán chủ yếu tham khảo Luật bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng, cho rằng “tuyên bố trước không phải là lá chắn cho việc bán hàng giả”.

Kinh Hồng không nói với cha mẹ, muốn để lát nữa xác nhận với Chu Sưởng trước. Nhưng anh cũng nhìn ra được, vì mua được bức tranh đẹp nên Kinh Hải Bình mừng lắm.

Ở lại khoảng một tiếng, Kinh Hồng lại chào tạm biệt cha mẹ sau bữa trưa. Kinh Hải Bình và Tưởng Mai biết bây giờ Kinh Hồng mệt mỏi và bận rộn đến mức nào, chỉ có thể nói lời tạm biệt với con trai.

Sau khi ra ngoài, Kinh Hồng gọi điện thoại cho Chu Sưởng, nói chuyện về bức tranh kia. Chu Sưởng nhớ lại, nói: “Em sang đây đi. Chắc là ở trong két sắt, ông ấy không treo ở ngoài, đến kiểm tra trước đi, nhà không có ai.”

Kinh Hồng đang đeo tai nghe Bluetooth: “Được.”

Vừa nói, anh vừa xoay vô lăng, đi vòng quanh khu dân cư trước khi đến trước cửa nhà Chu Bất Quần.

Đến trước két sắt, Kinh Hồng ngồi trên ghế nhìn Chu Sưởng mở két. Chu Sưởng đương nhiên biết mật mã két sắt nhà mình, hắn cũng không tránh né Kinh Hồng, nhưng anh vẫn nhìn sang chỗ khác.

Giống như nhiều người giàu có khác, Chu Bất Quần rất chú trọng đến phong thủy, két sắt được mặt trời chiếu sáng vì theo phong thủy kho bạc không được tối, ánh sáng trong két sắt không đủ tượng trưng cho sự mờ mịt của con đường tài chính. Ngoài ra còn có rất nhiều thứ phải cân nhắc.

Chu Sưởng lấy ra mấy cuộn tranh, nhanh chóng tìm được mục tiêu, hỏi Kinh Hồng: “Là cái này phải không?”

Kinh Hồng nhìn thật kỹ, cảm thấy nó giống hệt bức tranh vừa xem, từng ngọn núi, nước, đá, cây cối đều giống hệt nhau. Sau cùng anh thở dài, nói: “Phải.”

Chu Sưởng hỏi: “Có muốn mang cho chuyên gia kiểm tra xem thật giả thế nào không?”

Kinh Hồng suy nghĩ: “Thôi, không cần thiết. Hai ông già chỉ chơi vui thôi, cũng chẳng định bán. Không cần thiết phải để một người biết mình mua phải hàng giả, chuyện đó tính sau.”

Chu Sưởng đáp: “Cũng phải.” Nói rồi, hắn cẩn thận cuộn bức tranh lại, rồi cất lại vào két sắt.

Lúc đóng két lại, Chu Sưởng chợt phát hiện ra một vài thứ khác ở tầng dưới cùng.

Hóa ra là vài thứ đồ từ thời thơ ấu của chính hắn. Một vài bức ảnh quý giá trước khi máy ảnh kỹ thuật số trở nên phổ biến, một số băng video và đ ĩa CD, tranh vẽ và chữ viết từ khi còn rất nhỏ, nhiều bằng chứng nhận, cúp thưởng, bảng điểm, thông báo nhập học, tạp chí đã xuất bản từ trước khi trưởng thành… Mỗi món đồ ghi lại chi tiết quá trình lớn lên của Chu Sưởng. Thậm chí còn có sách giáo khoa của nhiều môn học khác nhau mà Chu Sưởng đã sử dụng khi còn nhỏ, có cả hình vẽ bậy trên đó.

Ngoài ra còn có một số thứ sau này, chẳng hạn như phỏng vấn và bài báo. Tuy nhiên, ở thời đại này, hầu hết thông tin đều có trên Internet, Kinh Hồng đoán rằng mẹ Chu Sưởng chắc chắn phải có một kho lưu trữ trên Internet.

Đồng thời, ở tầng đó còn có một số đồ vật do ông bà nội ngoại quá cố của Chu Sưởng tặng cho hắn, một chiếc thuyền gỗ “thuận buồm xuôi gió”, một con hổ nhỏ tự tay may ra…

Khác với Tưởng Mai, mẹ Chu Sưởng là một bà nội trợ, nhưng hiển nhiên bà cũng rất yêu thương con cái.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Kinh Hồng thở dài: “Mẹ anh rất thương anh.”

“Phải.” Chu Sưởng nói: “Sự cưng chiều của bà là phần tất yếu hình thành nên tính cách của tôi.”

“Vậy thì em phải cảm ơn bà ấy.” Kinh Hồng nói: “Em thích tính cách của anh đấy.”

Chu Sưởng khóa két sắt, hai người nhìn nhau một lúc rồi bước tới, lại ôm lấy nhau rồi hôn.

Nếm thử đôi môi của nhau từng chút một.

Không biết họ hôn nhau bao lâu, ánh sáng ngoài cửa phòng đột nhiên tối đi. Cùng lúc đó, Kinh Hồng cảm thấy có một bóng người vụt qua khóe mắt, anh do dự một lát rồi bất ngờ xoay cổ, sau đó nhìn thấy một bóng người trợn mắt há miệng, ngây ra như phỗng.

Chu Bất Quần.

Một giây sau, Kinh Hồng lập tức nhận ra, không, không phải một bóng người trợn mắt há miệng, ngây ra như phỗng mà là những hai!

Lúc này, trước cửa phòng, bên cạnh Chu Bất Quần, còn có cha anh – Kinh Hải Bình!

Một gian thương và một Nho thương, lúc này khuôn mặt của hai người có cùng một biểu cảm.

Cảnh tượng này kỳ quái quá mức, căn phòng lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc.

Vài giây sau, Kinh Hải Bình cảm thấy choáng váng, cơ thể nghiêng ngả, vội vàng vịn vào chiếc tủ bên cạnh.

“Ba?” Chu Sưởng tỏ ra khá bình tĩnh: “Sao hôm nay ba lại về?”

Chu Bất Quần không đáp.

Thực tế, sau khi đọc được tin Kinh Hải Bình bỏ ra 30 triệu để mua một bức tranh nào đó của một họa sĩ nổi tiếng, Chu Bất Quần đã vội vàng mua vé máy bay bay về. Ông ta biết Kinh Hải Bình hàng ngày sẽ đi dạo trong khu dân cư để tiêu hóa sau bữa trưa, thế là cố tình chọn đúng lúc để “đi ngang qua”.

Chỉ để nói cho Kinh Hải Bình biết: Ông bỏ ra 30 triệu để mua hàng giả! Cho tức chết. Ai bảo tên ngụy quân tử kia coi thường mình.

Tất nhiên, chuyện này phải nói ra khi Kinh Hải Bình vừa mới đấu giá thắng bức tranh, còn đang có tâm trạng tốt nhất.

Và quả nhiên, sau khi Chu Bất Quần “vô tình” nói ra, sắc mặt Kinh Hải Bình tối sầm lại.

Ông không tin, cảm thấy Chu Bất Quần đang nói dối, đang lừa gạt mình.

Thế là Chu Bất Quần dẫn Kinh Hải Bình đến nhà, để cho ông tận mắt xem bức tranh.

Không ngờ lại gặp phải cảnh này!

Tâm trạng Kinh Hải Bình đang quá xấu, hai người đi không phát ra tiếng động, mà trên lầu trải thảm dày, át đi tiếng bước chân.

Vì thực tế đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nên xét về tổng thể thì biểu hiện của Chu Bất Quần bình tĩnh hơn Kinh Hải Bình.

Kinh Hải Bình nhìn Chu Bất Quần, trong một thoáng lóe lên suy nghĩ: Phải chăng Chu Bất Quần đã chứng kiến ​​nhiều sóng gió mạnh hơn mình? Tại sao lại bình tĩnh đến vậy?

Lần đầu tiên trong đời, ông cảm thấy cũng hơi hơi khâm phục Chu Bất Quần.

“Con… con…” Không kìm được nữa, Chu Bất Quần lại hỏi Chu Sưởng cùng một câu: “Con thực sự thích đàn ông? Lại còn thích… cậu ta?”

“Đúng.” Dù vậy, Chu Sưởng và Kinh Hồng đều rất bình tĩnh. Chu Sưởng đáp: “Cả hai câu trả lời đều là đúng. Chỉ thích đàn ông, chỉ thích Kinh Hồng.”

Chu Bất Quần vẫn luôn hy vọng Chu Sưởng sẽ lập gia đình, sinh càng nhiều con càng tốt, bảy hoặc tám đứa là tốt nhất, đương nhiên là thất vọng, nói: “Con như vậy là bất công với ba mẹ.”

Không ngờ Chu Sưởng lập tức cắn ngược lại, khóe miệng hắn hơi cong lên: “Sinh con ra thế này mới bất công với con đấy. Gen của con thích đàn ông, thích Kinh Hồng, con cũng phải chịu rất nhiều áp lực.”

Quá trình suy nghĩ để phản bác thậm chí không mất một giây.

“…???” Chu Bất Quần đần cả ra.

Ngay cả Kinh Hồng cũng phải câm nín.

Anh biết Chu Sưởng khác mình, thật ra hắn không phải là người đồng tính thuần túy. Tất nhiên, trước khi họ bị người kia hấp dẫn sâu sắc, có lẽ Chu Sưởng chỉ thích bản thân mình, không thấy ai thú vị.

Kinh Hồng không còn muốn nghe cuộc trò chuyện giữa hai cha con này nữa, cứ như thi nhau xem ai tư duy lạ lùng hơn ai. Anh bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cha mình, rồi nói với Chu Bất Quần: “Sếp Chu lớn… Hôm nay đột ngột quá, chúng tôi về trước, hai cha con chú cũng cần nói chuyện riêng. Mọi người tách ra để bình tĩnh, hôm khác lại đến thăm chú.”

Ánh mắt anh bình thản, giọng điệu càng bình tĩnh hơn.

Trong suốt quá trình, Kinh Hải Bình cũng cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và thể diện, vì Chu Bất Quần đang ở ngay cạnh đó.

Chu Bất Quần cũng gật đầu, đáp: “Vậy tôi không tiễn.”

Kinh Hồng nói: “Cảm ơn.”

Kinh Hải Bình không nói gì, được Kinh Hồng dẫn ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, Kinh Hồng và Chu Sưởng lại nhìn nhau vài giây, nhìn thật sâu.

Đưa Kinh Hải Bình về nhà, Kinh Hồng không vào nhà mà chỉ nói với Tưởng Mai: “Mẹ… vừa rồi có chuyện xảy ra, ba nhất định sẽ nói cho mẹ biết. Ba mẹ nên bình tĩnh trước đã, buổi trưa tuần sau đi, lúc 12 giờ, con sẽ đến giải thích chuyện này.”

Tưởng Mai thực sự không đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Kinh Hải Bình, bà biết sự việc rất nghiêm trọng nên chỉ gật đầu với Kinh Hồng: “Cũng được, Hồng Hồng, con về trước đi.”

“Vâng…” Kinh Hồng lại nhìn Kinh Hải Bình: “Ba, ba mẹ bình tĩnh rồi nói chuyện sau. Con yêu ba mẹ, đừng nghi ngờ điều này.”

Trông anh hoàn toàn không giống một cậu con trai đồng tính bị cha mẹ bắt gặp đang hôn bạn trai, mà như một người nắm quyền đang bình tĩnh sắp xếp mọi việc.

Tất nhiên, anh thực sự là người nắm quyền.

Nói xong, Kinh Hồng nhìn cha mình thật sâu, cầm chìa khóa rời đi.

Một tuần sau, Kinh Hồng có mặt đúng giờ ở nhà cha mẹ.

Cô Phó không có ở đây, trong nhà chỉ có ba người Kinh Hồng, Tưởng Mai và Kinh Hải Bình.

Kinh Hải Bình dù sao vẫn là Kinh Hải Bình. Một tuần đã trôi qua, ít nhất là bề ngoài, Kinh Hải Bình về cơ bản không khác gì thường ngày, vẫn lịch lãm, điềm tĩnh, nhưng lại có cảm giác uy nghiêm.

Đi họp về, hôm nay Kinh Hồng mặc vest. Anh cởi khuy bằng cả hai tay rồi ngồi xuống chiếc sô pha đôn đối diện với Kinh Hải Bình, đan các ngón tay lại, hơi nghiêng người, tuy là người nắm quyền nhưng lại tỏ vẻ khiêm tốn ngoan ngoãn: “Mẹ, ba.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hòa Thân – Lạc Nguyệt Thiển
2. Đầu Bếp Nọ Là Vợ Của Ta
3. Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt
4. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
=====================================

Tưởng Mai nhìn Kinh Hồng đầy vẻ âu sầu.

Trên thực tế, Tưởng Mai về cơ bản đã chấp nhận sự thực.

So với Kinh Hải Bình, sếp Tưởng có khả năng nhìn nhận và chấp nhận hiện thực tốt hơn. Sau khi nghe chuyện Kinh Hồng hôn Chu Sưởng, Tưởng Mai đã biết: không gì có thể thay đổi được.

Kinh Hồng không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Là mẹ của Kinh Hồng và là cựu giám đốc điều hành của Phiếm Hải, Tưởng Mai hiểu rất rõ về anh. Bà biết Kinh Hồng là người tỉnh táo và mạnh mẽ, có tính kiên cường hiếm có, tính tự chủ mạnh mẽ và tính kỷ luật tự giác lâu dài, nhưng anh vẫn lựa chọn như vậy.

Bà biết chỉ có thể là Kinh Hồng tự lựa chọn điều này.

Nhưng Kinh Hải Bình vẫn còn ôm những ảo tưởng phi thực tế.

“Ba…” Quả nhiên, Kinh Hồng chậm rãi giải thích: “Con đã chống cự, tự ép mình và đấu tranh với chuyện muốn ở bên Chu Sưởng, nhưng không kiên trì được một năm.”

Ngừng một lát, Kinh Hồng nói tiếp: “Không phải người khác không kiên trì được một năm, mà là con, Kinh Hồng, không kiên trì được một năm. Con đã quyết định là anh ấy, cả hai đứa con đều có khả năng xử lý mối quan hệ của mình một cách thỏa đáng.”

Kinh Hải Bình cũng biết rất rõ quá trình”không kiên trì được” của Kinh Hồng có nghĩa là gì, nhưng vẫn cảm thấy tuyệt vọng, hỏi: “Tại sao cứ phải là cha con nhà đó chứ???”

“Ba…” Kinh Hồng nói: “Con biết ba không thích Chu Bất Quần…”

“Không phải là ba không thích.” Kinh Hải Bình sửa lại: “Mọi người đều không thích ông ta. Bên ngoài luôn nói ba không thích Chu Bất Quần, nhưng thực tế chỉ cần nhìn thử xem là biết ngay mọi người đều không thích.”

Kinh Hồng bật cười, xuôi theo ý ông: “Đúng đúng đúng, mọi người đều không thích. Nhưng Chu Sưởng thực ra rất khác với Chu Bất Quần, Chu Sưởng đã nhiều lần giúp đỡ Phiếm Hải, cũng tán thành Phiếm Hải và Thanh Huy có sự cạnh tranh lành mạnh, tuần hoàn lành mạnh, các công ty Internet Trung Quốc không cần phải cạnh tranh với nhau, con không cần tiếp xúc người khác trong mối quan hệ này.”

Kinh Hải Bình cũng biết chút ít về Chu Sưởng, ông vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phiếm Hải.

Khi Phiếm Hải bị bán khống, Chu Sưởng đã chủ động mở hệ sinh thái; Chu Sưởng không tỏ ra yếu thế khi công ty Trung Quốc gặp khủng hoảng; hơn nữa, Chu Sưởng thúc đẩy mọi sản phẩm và mọi trận chiến một cách đẹp mắt, với tầm nhìn độc đáo, thủ đoạn lão luyện.

Đồng thời, sau khi Chu Sưởng tiếp quản, hắn cũng thay đổi nhiều mô hình từ thời Chu Bất Quần, tập trung nhiều hơn vào sản phẩm hơn là tiếp thị. Trong hai năm 2020 và 2021, Thanh Huy không theo chân công ty khác trong việc mở rộng tuyển nhân sự trên diện rộng, Chu Sưởng Chu Sưởng không tin rằng sự bùng nổ lưu lượng truy cập của các sản phẩm công nghệ thông tin do môi trường chung gây ra có thể tiếp diễn mãi mãi. Vì vậy, trong năm 2022 và 2023, Thanh Huy không sa thải nhân viên hàng loạt.

Đáng tin cậy hơn Chu Bất Quần nhiều.

Hai năm đầu khi Chu Sưởng vừa tiếp quản, Kinh Hải Bình từng cho rằng hắn giống cha mình, nhưng về sau, Kinh Hải Bình dần dần nhận ra rằng tuyệt đối không nên coi thường Chu Sưởng, Thanh Huy sắp tụt lại phía sau, nhưng lại được hắn cứu về.

“Ba không hiểu nổi, chuyện này bắt đầu như thế nào?” Kinh Hải Bình lại hỏi: “Sao mà con lại…”

Kinh Hồng suy nghĩ: “Có thể nói là, cắn nhau đau thành ra yêu nhau luôn. Trân trọng nhau, rung động với nhau, chinh phục và bị chinh phục. Con thích phong cách của anh ấy, anh ấy cũng rất thích phong cách của con. Sau này có lần bọn uống say, không đi sâu vào chi tiết này, chưa đi đến phần cuối, sau đó nữa, Chu Sưởng đề nghị đến với nhau trước, con kiên trì một thời gian, sau lần bị bán khống, cuối cùng quyết định thử mối quan hệ bí mật này xem sao.”

“Sau lần bị bán khống?” Kinh Hải Bình lại hỏi: “Chuyện từ năm nào?”

Kinh Hồng vẫn bình tĩnh đáp: “Năm 2019. Bọn con bên nhau sắp 5 năm rồi.”

Kinh Hải Bình không nói được gì nữa.

Sắp 5 năm rồi.

Nhưng cảm giác quấn quýt khi hôn, sự dịu dàng trong từng ánh nhìn, vẫn giống hệt như thời kỳ yêu nhau say đắm.

“Ba, mẹ…” Kinh Hồng bắt đầu giải thích dự định của mình: “Gần năm năm rồi, bọn con chưa gặp vấn đề gì, Phiếm Hải và Thanh Huy lại càng tốt hơn. Chưa từng bị phát hiện, thậm chí bị nghi ngờ. Tất nhiên, chỉ cần không có bằng chứng, chỉ cần hai bên cha mẹ không bất ngờ đưa người khác về nhà, cho dù thực sự bị nghi ngờ, các cổ đông cũng sẽ tự thuyết phục mình trước hiệu quả kinh doanh tốt đẹp. Để bảo vệ quyền riêng tư của những người nổi tiếng, khu dân cư không có camera ngoại trừ những khu vực công cộng cần thiết như lối ra vào, chủ sở hữu chỉ được lắp đặt camera giám sát trong nhà riêng của mình. Người dọn dẹp và đầu bếp rất ít khi đến đó, dù có đến thì sau một thời gian cố định cũng phải rời đi, cửa sẽ ghi lại thời gian khóa.”

Biết 100% không thể kiểm soát được rồi, Kinh Hải Bình im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy sau này thì sao? Hai đứa có dự định gì không? Ai sẽ kế thừa tập đoàn Phiếm Hải?”

Gia đình họ thực sự có ngai vàng để thừa kế.

“Sau này?” Kinh Hồng mỉm cười: “Chuyện đó còn xa lắm. Con không yêu trẻ con lắm, cũng không thích hợp để yêu trẻ con, Chu Sưởng cũng vậy. Con thích kiểm soát mọi thứ, nhưng con biết rằng trẻ em không phải là thứ mà người lớn có thể kiểm soát và người lớn cũng không nên kiểm soát. Nên con không nuôi được, Chu Sưởng có lẽ cũng không được. Về phần Phiếm Hải… thì vẫn là câu đó, chuyện còn xa lắm. Tất cả các công ty niêm yết tại Hoa Kỳ như chúng ta đều có điều khoản hoàng hôn, quyền biểu quyết sẽ tự động bị hạ cấp sau khi người sáng lập qua đời, khi đó Phiếm Hải không còn thuộc sở hữu của chúng ta mà thuộc về các cổ đông, nhà họ Kinh chỉ là một trong số các cổ đông, còn vốn chủ sở hữu chỉ nắm giữ một phần nhỏ. Ba nhìn xung quanh đi, hầu hết các công ty đều được giao cho những nhà quản lý chuyên nghiệp, thậm chí cả những gã khổng lồ của Mỹ, so với họ thì ba mẹ đã khá hơn rồi, ít nhất còn truyền lại thêm một thế hệ nữa phải không nào? Vậy vì thế hệ tiếp theo không còn là CEO, không có quyền kiểm soát, chẳng phải chỉ còn lại tiền và cổ phiếu thôi sao? Về vấn đề tiền bạc, khi còn sống con thực sự không quan tâm lắm, sau khi chết chẳng lẽ phải quan tâm nhiều hơn? Theo con, khi đến thời điểm, vốn chủ sở hữu có thể được chuyển giao cho người đáng tin tưởng, hoặc sang công ty khác, để Phiếm Hải tiếp tục, thế thôi. Bill Gates hiện chỉ sở hữu 1% cổ phần của Microsoft, đã giảm tỷ lệ nắm giữ kể từ năm 2008, vậy thì sao? Microsoft vẫn mang trong mình dòng máu và gen của ông ta, vẫn đang hoạt động. Tên tuổi của ông ta từ lâu đã được khắc sâu vào lịch sử của công ty này và lịch sử công nghệ của nhân loại, những điều này không thể xóa bỏ được. 1% vốn chủ sở hữu của ông ta có con thừa kế hay không thực sự quan trọng đến vậy? Về phần tiền đổi về, sau khi nghỉ hưu con muốn nâng đỡ gì đó cũng được, con trai ba đã tiêu hết số tiền ba kiếm được rồi, không tốt sao? Bớt để cho người khác gây họa. Bao nhiêu người là con nhà giàu, sau khi thừa kế tài sản thì sa đọa, thà không có còn hơn.”

Microsoft hiện không có người kiểm soát thực tế, các cổ đông không can thiệp quá nhiều vào các quyết định quản lý của CEO, sự phát triển của hãng có vẻ tốt hơn.

Kinh Hải Bình không nói gì.

Kinh Hồng luôn rất giỏi xúi giục người khác, Kinh Hải Bình bị cuốn vào rồi.

“Hơn nữa…” Kinh Hồng cười cười: “Con thấy con gái Kinh Ngữ rất thông minh, có thể truyền lại Phiếm Hải cho nó.”

Con gái Kinh Ngữ mới một tuổi, nhưng đã có biểu hiện của thiên tài.

Kinh Hải Bình cũng thích hai mẹ con họ, bấy giờ mới thấy an tâm hơn một chút, nhưng vẫn thở dài.

Kinh Hồng nói rõ ràng như vậy, Tưởng Mai cũng đã nghĩ thoáng rồi, nhiều phụ nữ có khả năng thích ứng với “biến cố” hơn nam giới rất nhiều, họ hiểu rằng có “biến cố” mới là “cuộc đời”. Hơn nữa, suốt ngày đắm chìm trong văn học mạng nên khả năng tiếp thu tương đối cao, bà nói: “Đẽ thế rồi, mẹ chúc hai đứa hạnh phúc vậy. Đừng để mối quan hệ gặp trục trặc, cố hòa thuận với nhau, đừng hủy hoại người khác hoặc chính mình.”

“Cảm ơn mẹ.” Kinh Hồng vẫn đan các ngón tay vào nhau: “Có điều chúc hạnh phúc thì dường như có nghĩa là chúng con cần một số phước lành hoặc may mắn, nhưng trên thực tế, chúng con tin rằng dù gặp may mắn hay xui xẻo, chúng con đều có thể đi tiếp cùng nhau, chúng con có niềm tin như vậy.”

Tưởng Mai nhìn Kinh Hồng.

Trước đây, bà thật khó tưởng tượng con trai mình sẽ như thế này.

Nó có vẻ vô cùng phi lý, nhưng đồng thời, sự “phi lý” này dường như được lý trí ủng hộ.

“Thôi, cũng 12 rưỡi rồi.” Tưởng Mai đứng lên nói: “Chúng ta ăn trước đi, ăn xong hãy nói.” Vì sức khỏe của Kinh Hải Bình nên Tưởng Mai rất kỹ tính về giờ ăn, giờ ngủ.

Kinh Hồng đáp: “Vâng.”

Kinh Hồng quá bận. Mới ăn được nửa bữa cơm, Phiếm Hải lại gặp chuyện bất ngờ, Kinh Hồng phải chạy ngay đến đó giải quyết nguy cơ. Thế là anh đặt đũa xuống, đứng dậy chào tạm biệt Kinh Hải Bình và Tưởng Mai.

Kinh Hải Bình tiễn Kinh Hồng ra cửa, ngập ngừng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Kinh Hồng, con…”

Kinh Hồng quay đầu lại: “Dạ?”

“Con…” Kinh Hải Bình vẫn chưa nói nên lời, phải mất mấy giây mới hỏi: “Con ở trên hay ở dưới?”

Ánh mắt Kinh Hồng bình tĩnh như nước, anh trả lời Kinh Hải Bình: “Mối quan hệ giữa bọn con không phải là kiểu quan hệ hời hợt có thể được xác định bằng trên hay dưới. Nói “yêu” có vẻ như màu mè, nhưng ba có tin mẹ yêu ba không? 26 năm trước mẹ nghỉ việc để giúp ba xây dựng Phiếm Hải. Khi Phiếm Hải gặp khủng hoảng, mẹ dẫn đoàn đi khắp các quán Internet khắp cả nước để quảng bá game và thẻ tích điểm. Sinh ra con, nuôi con, mẹ luôn phải trả giá nhiều hơn. Sau khi ba lâm bệnh, mẹ cũng từ bỏ quyền lực, đưa ba sang Mỹ, nghiên cứu về bệnh viện, bác sĩ, rồi lại nghỉ việc để chăm sóc ba cho đến bây giờ.”

Kinh Hải Bình không nói gì.

“Con cũng có thể tin vào Chu Sưởng như vậy.” Kinh Hồng nói: “Có lẽ ba không chú ý. Cách đây vài năm khi xảy ra vụ tai nạn ấy, vào thời điểm nguy cấp, anh ấy đã bẻ lái, quay đầu xe mình đang ngồi về phía xe đối diện. Đó là phản ứng bản năng. Đây là mối quan hệ giữa hai chúng con.”

Nói xong, Kinh Hồng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Được rồi, con đi đây.”

Vì Kinh Hồng bỏ đi giữa chừng, không biết cuộc nói chuyện này đã gọi là thấu đáo hay chưa, nhưng sau đó Kinh Hải Bình và Tưởng Mai không nhắc lại chuyện này nữa.

Dường như, mối quan hệ giữa Kinh Hồng và Chu Sưởng đã trở thành bí mật.

Sau này Chu Sưởng nói với Kinh Hồng, Chu Bất Quần cũng quan tâm đ ến vấn đề “trên dưới”. Chu Sưởng cũng không trả lời mà nói tương tự như anh: “Mối quan hệ giữa bọn con không phải là kiểu quan hệ hời hợt có thể được xác định bằng trên hay dưới.” Từ ngữ có khác nhau, nhưng ý tưởng thì giống nhau.

Sau khi nói thẳng với cha mẹ, mọi chuyện vẫn như trước, ngoại trừ một điều.

Nhiều khi nhìn thấy Kinh Hải Bình và Tưởng Mai trong khu biệt thự, Chu Bất Quần sẽ hét to: “Sếp Kinh lớn!”

Kinh Hải Bình làm lơ ông ta.

Nhưng Chu Bất Quần mỗi lần thất bại lại càng dũng cảm hơn, sau đó bắt đầu nói: “Sếp Kinh lớn, sếp Kinh nhỏ vừa đến ăn cơm này.”

Mặt Kinh Hải Bình đen như đáy nồi.

Một lần, Kinh Hồng đang đi dạo trong khu biệt thự cùng Tưởng Mai và Kinh Hải Bình, thì tình cờ gặp hai cha con Chu Bất Quần và Chu Sưởng. Ánh mắt Kinh Hồng và Chu Sưởng giao nhau, quyến luyến không rời, cho đến khi đi lướt qua nhau.

Lúc ấy Kinh Hải Bình tuyệt vọng nói: “Hai đứa con mới tách ra có 2 tiếng.”

Kinh Hồng và Chu Sưởng không mấy quan tâm đ ến những mối quan hệ phức tạp của thế hệ trước. Lúc này, số phận của Phiếm Hải và Thanh Huy vẫn còn bấp bênh trong mưa gió, họ cũng không thể quan tâm quá nhiều.

Nhưng thỉnh thoảng, Kinh Hồng sẽ ghi lại điều gì đó cho cuốn 25 Năm Phiếm Hải tiếp theo, chỉ vài câu đơn giản. Phóng viên tài chính kia từng nói, đến năm 2047, nếu anh ta và Phiếm Hải còn sống thì sẽ viết thêm 25 năm nữa.

Kinh Hồng tin rằng cuốn 25 Năm Phiếm Hải tiếp theo vẫn sẽ còn nhiều nội dung liên quan đến Chu Sưởng.

Anh cũng cố tình ghi lại.

Sự hợp tác mới giữa họ, xung đột mới giữa họ.

Tất cả mọi thứ.

Sau 25 Năm Phiếm Hải thứ hai, có thể là 25 năm thứ ba, ghi lại những năm 2047 đến 2072.

Kinh Hồng nghĩ rằng khi được phỏng vấn lại vào thời điểm đó, có thể anh sẽ nhìn vào nét chữ của mình và nghĩ: Thì ra, từng cuốn tiểu sử đi qua, câu chuyện giữa mình và Chu Sưởng, bất cẩn làm sao lại viết cho mòn bút, viết đến bạc đầu.

Hết.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.