Nhìn độ dày của bức thư nhà trong tay, Triệu Miên cũng đã có thể cảm nhận được sự tức giận của các phụ thân.
Hắn trước hết đọc thư của phụ hoàng. Chữ của phụ hoàng còn muốn to hơn bình thường, nhìn ra là ông đang cực kỳ lo lắng khi viết, như thể ước gì có thể thể hiện ra hết suy nghĩ trên trang giấy, chính miệng mình nói ra những cảm xúc đang dâng trào của mình.
[Không phải chứ, rõ ràng đã hẹn là về nhà ăn Tết, tại sao lại muốn đến Bắc Uyên???]
[Chuyện lấy tiền này, để người khác đi không được sao, tại sao ngươi phải tự mình đi?]
[Miên Miên ngươi nói thật với phụ hoàng, ngươi bị tên họ Nguỵ lừa rồi phải không?]
[Nhất định là vậy rồi, lúc trước Trẫm nhìn thấy thằng nhóc đó đã cảm thấy nó là một tên xấu xa rồi]
[Miên Miên ngươi tỉnh táo một chút! Cho dù là vì giải cổ, ngươi cũng có thể mang Nguỵ Chẩm Phong về nhà mà.]
[Miên à, ngươi có thể không tin, nhưng khi viết bức thư này, phụ hoàng ngươi là ta đây đã là người bình tĩnh nhất trong cả nhà bốn người. Đệ đệ của ngươi ầm ĩ đòi đi đến Bắc Uyên đón ngươi về. Thừa tướng đứng bên cửa sổ, mặt hướng về phương bắc, nửa canh giờ không nói gì.]
[Tuy nói như vậy, phụ hoàng vẫn tin tưởng ngươi có chừng mực, sẽ không đi ra ngoài làm loạn. Thừa tướng bên này ta sẽ tìm cách ổn định y, ngươi cứ yên tâm làm việc ngươi muốn đi.]
[Làm xong thì nhanh chóng quay về, có biết không!]
[Ngươi nhanh trở về, một mình ta chịu không nổi……]
Về phần thư của Thừa tướng —- Thừa tướng căn bản không viết thư hồi âm cho hắn, điều này đủ chứng minh tính nghiêm trọng của vấn đề.
Một khi Thủ tướng nổi giận, nhất định sẽ ra tay hành động. Nếu hành động của ông ấy không phải là viết thư giống như phụ hoàng, vậy sẽ là……?
Triệu Miên cầm lá thư trong tay, mở cửa sổ xe ngựa nhìn ra bên ngoài.
Đoàn người bọn hắn đang đi trên con đường chính dẫn đến Thịnh Kinh, trước sau là khách đi đường cưỡi ngựa ngồi xe, đội buôn, người đưa thư, dân chúng đi thăm người thân bạn bè, các quan chức vào kinh nhậm chức, nhìn không thấy được điểm cuối.
Trong số những khách đi đường trong tầm mắt, Triệu Miên tạm thời không nhìn ra điều gì khác thường.
Cũng đúng, Thừa tướng cho dù muốn làm gì, cũng sẽ không nhanh như vậy.
Ngụy Chẩm Phong vốn ngồi cùng Triệu Miên trên xe ngựa, ngồi được mấy ngày là ngồi không yên nữa. Trong xe quá ngột ngạt, xe có mỹ nhân ngồi cùng lại càng ngột ngạt hơn, vết thương trên cánh tay y gần như đã lành, bèn dứt khoát cưỡi ngựa bảo vệ cỗ xe.
Lúc này, Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy Triệu Miên thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn ra xung quanh, phóng ngựa tới, hỏi: “Sao vậy?”
“Thừa tướng khá bất mãn với việc ta tạm thời thay đổi lịch trình,” Triệu Miên trầm giọng nói, “Ta cảm thấy ông ấy sẽ cử người đến bắt ta về.”
Ngụy Chẩm Phong bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Nghiêm trọng như vậy?”
Triệu Miên thần sắc nghiêm túc: “Ừ.”
Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Vậy làm sao đây, bây giờ ta đưa ngươi về nhà, sau đó đích thân đi đến phủ Thừa tướng để tạ tội với Tiêu thừa tướng à?”
“Đến cũng đã đến rồi, ngươi nói vớ vẩn gì với ta vậy.” Triệu Miên nói, “Hơn nữa ngươi đến phủ Thừa tướng cũng không gặp được phụ thân ta, ông ấy cơ bản đều sống trong cung.”
Mặc dù đã nghe nói, cũng tận mắt thấy qua sự khác biệt so với số đông của hoàng thất Nam Tĩnh, nhưng Ngụy Chẩm Phong vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi như cũ: “Ông ấy sống chung với phụ hoàng ngươi hả?”
Triệu Miên ngước mắt lên nhìn y: “Bằng không?”
“Cử án tề mi, hồng án tương trang, thật là khiến người ta ghen tị mà.” Ngụy Chẩm Phong chân thành cảm thán, “Bổn vương cảm thấy hoàng cung Nam Tĩnh nhất định sẽ lại có thêm một vị tiểu công chúa, hoàn thành ước mơ có muội muội của Thái tử Điện hạ.”
Nhắc đến muội muội, tuy biết khả năng không lớn, nhưng ánh mắt Triệu Miên vẫn nhu hoà đi rất nhiều.
Ngụy Chẩm Phong nói thêm: “Hoặc lại có một đệ đệ giống như Nhị hoàng tử Điện……”
Rầm một tiếng, Triệu Miên đóng sầm cửa sổ xe ngựa ngay trước mặt Ngụy Chẩm Phong.
Chỉ cần hắn không nghe hết, thì việc đó sẽ không xảy ra.
Thịnh Kinh không chỉ là thủ đô của Bắc Uyên, mà còn là thành trì có diện tích lớn nhất trong ba nước. Mỗi ngày người đến người đi liên tục không ngừng, dọc trên con đường chính xây dựng vô số dịch trạm, mỗi trạm cách nhau ba mươi dặm, càng gần Thịnh Kinh, càng cảm nhận được khí thế của thủ đô Bắc Uyên..
Khác với vẻ phồn hoa rực rỡ ở Thượng Kinh Nam Tĩnh, Thịnh Kinh lấy màu sắc lạnh lùng đơn điệu làm chủ đạo, cực kỳ trang nghiêm kính cẩn. Tiết trời mùa đông, Thịnh Kinh có nhiều đợt tuyết rơi dày đặc, khắp lầu cổng thành đều bị tuyết bao phủ, từ xa nhìn tới, trông giống như từng con rồng trắng lóng lánh trong suốt.
Đường sá trong thành rộng rãi, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy binh lính tuần tra. Người qua kẻ lại trên đường, nhưng rất trật tự. Dưới chân thiên tử, thật là uy nghiêm.
Nếu nói Thượng Kinh của Nam Tĩnh là một con phượng hoàng với từng chiếc lông trên mình đều tỏa hào quang rực rỡ, bất kể mùa nào, bất kể ngày đêm, vĩnh viễn xán lạn chói mắt, thu hút ngàn vạn con chim đến sùng bái. Thì Thịnh Kinh lại là một con rồng bạc phủ đầy tuyết, quanh năm bay lượn trên bầu trời Bắc Uyên nhìn xuống vạn vật, an tĩnh và thâm trầm thể hiện uy thế bất khả xâm phạm của nó.
Trước khi vào thành, Ngụy Chẩm Phong đặc biệt cảnh cáo Triệu Miên không được nói xấu Thịnh Kinh trước mặt y sau khi vào thành, nếu không y sẽ không nghe bất kỳ một lời nào của Triệu Miên vào ngày 15 tháng giêng, y sẽ dùng cách thức của mình để trả thù lại.
Nguyên văn lời nói của tiểu Vương gia là: “Ta rất thích ngươi, nhưng nếu bị ta nghe được ngươi nói xấu Thịnh Kinh, ta vẫn sẽ giận ngươi như thường, hiểu không?”
Khi Ngụy Chẩm Phong nói ra lời này, rất nhiều thuộc hạ của hai người đều có mặt và nghe thấy. Khi nghe được mấy từ “Ta rất thích ngươi”, ngoại trừ Chu Hoài Nhượng và Thẩm Bất Từ, những người còn lại ai nấy đều hít một hơi lạnh, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không quá nắm bắt được tình huống.
Tiểu Vương gia đang làm gì vậy? Đây xem như là tỏ tình á hả? Cứ…. hời hợt như vậy sao? Chí ít phải tìm một nơi không có ai, rồi tặng một vài thứ quý giá làm lễ vật định tình chứ.
Triệu Miên ngược lại không quan tâm lắm đến nửa câu đầu của Ngụy Chẩm Phong, rất hiển nhiên, trọng điểm trong lời nói của Ngụy Chẩm Phong là ở nửa câu sau. Triệu Miên giễu cợt: “Ta còn chưa nói cái gì hết, ngươi đã gấp rồi.”
Ngụy Chẩm Phong nhướng mày: “Vậy ngươi có nói không?”
Triệu Miên không mặn không nhạt nói: “Ở trước mặt ngươi, sẽ không, nhưng ta sẽ lén lút nói.”
Tuy nói như vậy, nhưng khi Chu Hoài Nhượng lên xe, hỏi Triệu Miên có muốn cùng hắn thì thầm nói xấu Thịnh Kinh không, thì Triệu Miên vẫn là từ chối: “Không có gì để nói cả.”
Danh hiệu “Võ quốc” của Bắc Uyên, danh bất hư truyền.
Triệu Miên thắc mắc rất lâu, Ngụy Chẩm Phong rõ ràng là một kẻ khốn nạn khi ở riêng, nhưng tại sao vừa vào đến môi trường danh lợi nghiêm túc là khí thế trên người y lại chưa bao giờ thua kém người khác. Người của vùng đất nào sẽ có đặc trưng của vùng đất đó, bây giờ hắn xem như đã hiểu.
Chỉ có thủ đô như Thịnh Kinh này, mới có thể nuôi dưỡng ra một chàng thiếu niên như Nguỵ Chẩm Phong.
Chu Hoài Nhượng nói: “Chúng ta có thể nói đồ ăn Thịnh Kinh không ngon nha Điện hạ, điều này là mọi người đều công nhận!”
“Không sai.” Triệu Miên vui vẻ lên, “Phụ hoàng cũng từng nói, đồ ăn của Thịnh Kinh khó ăn muốn chết, chính là một hoang mạc của các món ăn ngon.”
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền cảm thấy cân bằng hơn nhiều.
Xe và ngựa dừng lại ở cổng thành. Dụ Lâm ngồi trong xe tù chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn hai chữ “Thịnh Kinh” treo cao cao trên lầu cổng thành, vẻ mặt tối tăm không rõ.
Có thể trở lại Thịnh Kinh một lần nữa, đám người Vân Ủng Hoa Tụ là vui mừng nhất. Phần lớn bọn họ là người sinh ra và lớn lên ở Thịnh Kinh, xa nhà một hơi đã là một năm rưỡi, hôm nay cuối cùng đã trở về sau chuyến tha phương. Giữa bầu không khí mừng rỡ, chỉ có Kỷ Xung đầy mặt đau khổ, nhớ nhung người vợ phương xa mà than vắn thở dài, cho đến khi bị ai đó vỗ vai kêu lên.
“Kỷ huynh, mau xem ai kìa!”
Chỉ thấy dưới lầu cổng thành, một thiếu phụ được thị nữ dìu đang ngóng nhìn với vẻ háo hức, chính là người vợ mới cưới mà Kỷ Xung ngày đêm mong nhớ.
Trong nháy mắt, gương mặt Kỷ Xung cười đến sắp hỏng, không thèm chào hỏi tiểu Vương gia đã chạy như bay qua, tốc độ nhanh đến nỗi dư ảnh xuất hiện trước mắt mọi người. Hoa Tụ nói lúc bão cát đến cũng không thấy Kỷ Xung chạy nhanh như vậy.
Nhìn đôi vợ chồng tình cảm sâu đậm này, Triệu Miên hỏi: “Ngươi sắp xếp?”
Ngụy Chẩm Phong ung dung nói: “Ta đâu có tốt bụng như vậy?”
Triệu Miên gật đầu: “Cũng đúng, ngươi là loại người nếu bản thân mắc mưa, thì nhất định sẽ xé nát ô của người khác.”
Ngụy Chẩm Phong đầy mặt khiêm tốn: “Không dám không dám.”
Chu Hoài Nhượng nói đùa: “Tóm lại, Kỷ huynh rốt cuộc không cần uống trà thảo mộc mỗi ngày nữa.”
Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong không nói lời nào nhìn nhau một cái, rồi vô cùng ăn ý mạnh ai nấy nhìn chỗ khác.
Lúc này, tiến tấu quan Bành Âu tìm đến Nguỵ Chẩm Phong, nói: “Vương gia, hạ quan trước tiên đưa dư nghiệt của Hoàng Thành Ty đến Tiến Tấu Viện để thẩm tra lại.”
Ngụy Chẩm Phong nhìn về phía Dụ Lâm, Dụ Lâm cũng đang nhìn y, trong đôi mắt đờ đẫn toát ra sự căm hận mãnh liệt, nếu nỗi hận này có thể hóa thành lưỡi đao, thì Ngụy Chẩm Phong đã sớm đã bị thủng lỗ chỗ rồi.
Đây thực sự là rất hận á.
Ngụy Chẩm Phong thu ánh mắt lại, cười một tiếng: “Đi thôi.” Nói xong, y quay sang Triệu Miên: “Ta phải vào cung một chuyến, ngươi đến Vương phủ đợi ta trước nhé?” Y rời kinh thời gian dài, việc đầu tiên phải làm khi trở về đương nhiên diện thánh bẩm báo.
Triệu Miên nói: “Được.”
Vương phủ của Ngụy Chẩm Phong cách hoàng cung Bắc Uyên không tới nửa con phố, chỉ nhìn vào mức độ hoành tráng của cửa cổng, là biết thân phận chủ nhân quý trọng thế nào.
Khi Triệu Miên bước vào cổng Vương phủ, Hoa Tụ đột nhiên cảm khái: “Đã nhiều năm như vậy, Vương gia xưa nay không có……”
Khoảng thời gian này Chu Hoài Nhượng đã theo Thái tử Điện hạ vào sinh ra tử, tự nhận thấy đầu óc mình đã tiến bộ rất nhiều, có thể tranh nói: “Ngươi muốn nói, đã nhiều năm như vậy, Vương gia nhà các ngươi không có dẫn người ngoài về Vương phủ, công tử nhà ta là người đầu tiên phải không?”
“Vậy thì ngược lại không phải.” Hoa Tụ thành thật nói: “Vương gia chúng ta chỉ cần ở Thịnh Kinh, là thường xuyên dẫn người thân bạn bè đến Vương phủ tụ tập, trong phủ mỗi ngày đều rất náo nhiệt ấy chứ.”
“Mỗi ngày đều rất náo nhiệt sao…… Chà.” Triệu Miên lặp lại lời của Hoa Tụ, “Vậy trong phủ y chắc chắn nuôi rất nhiều ca kỹ vũ cơ nhỉ.”
“Không có đâu, Vương gia đưa tất cả những vũ cơ đó tiến cung hết rồi”.
Triệu Miên khẽ gật đầu, còn xem như hài lòng nói: “Dẫn ta đi xem xung quanh.”
Ngụy Chẩm Phong ra lệnh cho Vân Ủng và Hoa Tụ tiếp đãi Triệu Miên thật tốt, đối xử với hắn như với chính y, điều này có nghĩa Triệu Miên được tự do ra vào Vương phủ, muốn đi đâu thì đi đó.
Triệu Miên cùng các cô nương đi dạo sơ một vòng trong Vương phủ. Vương phủ của Ngụy Chẩm Phong lớn hơn Đông Cung của hắn rất nhiều, trong đó có đình đài lầu các, thuỷ tạ hồ hoa, hành lang dài uốn khúc, đầu hồi góc mái, mỗi một bước đều là cảnh sắc.
Tiêu chuẩn cỡ này, đã gần như đuổi kịp hoàng cung ở Đông Lăng rồi. Triệu Miên đã nhiều lần nhìn thấy tiểu Vương gia dãi gió dầm sương bên ngoài, ngủ trên mặt đất cũng không sao cả, ăn bánh cũng có thể ăn một cách vui vẻ, bây giờ mới chân chính nhận ra thân phận tôn quý của Nguỵ Chẩm Phong, cũng không kém hắn bao nhiêu.
Chỉ là, một thân vương sống trong toà phủ đệ thế này, có phần vượt quá giới hạn.
Hắn không cho rằng chuyện này là do Nguỵ Chẩm Phong chủ động vượt quyền. Ngụy Chẩm Phong xưa nay không có hứng thú gì mấy đối với những thứ xa hoa, giá trị đồ đạc từ trên xuống dưới còn không bằng một miếng ngọc bội của hắn.
Trước bữa tối, Triệu Miên tìm một căn phòng dành cho khách chợp mắt một chút. Đột nhiên, hắn cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, vừa mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong đang ngồi ở bên mép giường: “Đã về rồi?”
“Câu hỏi này của ngươi cũng quá thừa thãi đi.” Ngụy Chẩm Phong làm như thật nói: “Không, ta chưa trở về, ta còn ở trong cung.”
Triệu Miên lười chấp nhặt với Ngụy Chẩm Phong, hỏi: “Uyên Đế đã nói gì với ngươi?”
“Có thể nói cái gì” Ngụy Chẩm Phong nằm xuống giường, cách một lớp chăn đè lên chân Triệu Miên, đưa hai tay ra sau đầu, “Trước tiên đương nhiên là nói vài lời tốt đẹp, cả một đường vất vả, tìm được kho báu Tây Hạ, tiêu diệt dư nghiệt Hoàng Thành Ty, Trẫm rất yên tâm…… đại loại như thế. Hôm nay chỉ là đi lướt qua sân khấu, vở kịch hay thực sự còn ở phía sau.”
Triệu Miên rũ mắt xuống hỏi: “Ngươi có biện pháp đối phó nào không?”
“Không có,” Ngụy Chẩm Phong dứt khoát nói, “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Triệu Miên nghĩ đến Du Lâm bị Tiến Tấu Viện mang đi: “Ta cảm thấy sự tình không đơn giản, ngươi tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn sàng trước.”
Ngụy Chẩm Phong trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, nửa thật nửa giả nói: “Nếu như ta thật sự gặp phải bất trắc gì đó, ngươi có thể không lên giường với người khác trong vòng một năm không?”
Triệu Miên nghẹn một cái, mặt vô biểu tình nói: “Đối với loại người như ngươi, ngoại trừ “lạ lùng” cũng không thể nói gì khác.” Hắn đá Nguỵ Chẩm Phong ra, xốc chăn lên bước xuống giường, “Nếu Uyên đế tạm thời không gây phiền phức cho ngươi, vậy ta đi trước đây.”
Ngụy Chẩm Phong sửng sốt: “Ngươi định đi đâu?”
“Đại sứ quán Nam Tĩnh.” Triệu Miên lạnh lùng nói: “Ngươi đừng tưởng ta không có nơi nào để ở tại Thịnh Kinh, phải ở nhờ trong phủ của ngươi.”
Ngụy Chẩm Phong khoanh hai tay, đánh giá hắn: “Bởi ta nói tại sao ngươi cứ luôn tỏ ra không cần ta á. Ở lại Vương phủ không tốt sao? Ta muốn giới thiệu ngươi với đám bạn xấu của ta ở Thịnh Kinh, ta còn muốn dẫn ngươi đến thăm nhà ngoại tổ của ta.”
Triệu Miên tò mò hỏi: “Tại sao.”
“Không tại sao cả.” Ngụy Chẩm Phong thản nhiên nói, “Ta chỉ là muốn làm như vậy.”