Lúc đó chùa Báo Quốc còn có các quầy hàng ven đường, hơn nữa còn khá nhiều, chủ yếu bán tiền xu và đồ sứ, tương truyền đồ trắng nổi tiếng của Bắc Kinh được làm ở chùa Báo Quốc.
Người nào việc ấy, thứ tôi mang theo tình cờ là đồ sứ và đồng xu, con đường vừa đúng, tôi lập tức quét sạch sự chán chường, sự tự tin tăng lên rất nhiều.
Tôi thực sự không tin không ai muốn đồ cổ!
Rất may mắn, tôi chiếm được một khoảng trống trước quầy báo, rồi lại dùng 3 tệ còn lại mua hai chiếc xúc xích gà.
Tôi ăn xúc xích gà và thầm nghĩ: “Chết đói chết cóng ở Bắc Kinh hay ăn uống thoải mái thì phải xem hôm nay rồi”
Ngoài dự liệu.
Quầy hàng của tôi vừa bày ra, chưa đến mười phút, một đống người đã tụ tập lại trước quầy hàng của tôi.
“Ông chủ, tiền Tống và tiền Thanh này bán thế nào đây?”
“Ông chủ, lấy cho tôi xem lọ muối nhỏ màu hồng kia được không?”
Trong chốc lát, tôi bận rộn không ngớt.
“Ông chủ, cặp bình cổ cao màu xanh dương kia giá bao nhiêu? Cậu cứ nói giá thấp nhất, hợp lý thì tôi sẽ lấy.
“
Bối rối nhìn quầy hàng, tôi thản nhiên nói: “Một cặp bình cổ cao màu xanh dương, ít nhất cũng phải tám trăm.
“
“Được rồi, gói lại đi, tôi mua, trả cho cậu thế nào đây?” Người này trực tiếp gật đầu bảo tôi gói lại.
“Chờ một chút, đừng hoảng, tôi ra giá tám trăm ba mươi cho cặp bình này” Đột nhiên lại có người khác nâng giá cho tôi.
“Mã lão lục, ông làm như vậy! không hợp quy củ thì phải?” Người này lạnh lùng nói.
“Ha, quy củ? Không phải ông vẫn chưa trả tiền sao? Ông chủ nhỏ muốn bán cho ai thì bán!”
“Ông nói quy củ với tôi? Ông chủ Tống, đồ cổ bây giờ càng ngày càng ít, huống chi chiếc bình cưới này không phải lo không có nguồn tiêu thụ, tùy ý cho vào hộp để trong tiệm của ông, có thể bán được bao nhiêu? Ông chủ Tống, trong lòng ông không có tính toán gì sao?”
Ông chủ Tống vỗ đùi.
“Đệch! Mã lão lục, ông không cần quan tâm ông đây bán bao nhiêu! Ông đây bán bao nhiêu liên quan đếch gì ông”
Nhìn hai người này sắp đánh nhau, tôi vội khuyên can.
“Đừng cãi nhau mà, ở đây không phải còn thứ khác sao? Hai ông anh nhìn xem, lọ muối nhỏ màu hồng này khá tốt, tuy đã mất nắp, nhưng họa công đẹp”
Ông chủ Tống nhìn lọ muối trong tay tôi, lớn tiếng hỏi tôi: “Chú em, vừa rồi cậu nói bán tôi tám trăm, bây giờ cậu muốn bán cho ai?”
Tôi nghĩ thầm: “Tại sao những thứ ở Phan Gia Viên không ai thèm, đến đây người ta lại giành nhau vậy?”
Suy nghĩ một chút, tôi nhìn ông ta nói: “Ông anh, cặp bình này trước đó nói là tám trăm, vậy thì bán cho anh tám trăm, tôi không thể không giữ lời.
“Haha.
“
“Được!” Người đàn ông cười lớn vỗ vỗ cái bụng bia của mình, vẻ mặt đắc ý nhìn Mã lão lục.
Ông ta liếc nhìn tổng thể những món đồ khác trên quầy hàng của tôi.
“Được rồi, chú em khá ngay thẳng, vậy tôi cũng hào phóng với cậu.
”
“Đống đồ này, tôi lấy hết.
“Một phát một!”
“Hả?” Tôi nhất thời không phản ứng kịp, ông chủ ở Bắc Kinh sao mà hào sảng như vậy.
“Được rồi, đừng bán nữa, thu quầy, theo ông chủ Tống đến tiệm lấy tiền đi” Bà chị bày quầy bên cạnh ghen tị nói với tôi.
“À, à, được.
” Tôi nhanh chóng thu quầy hàng.
Đi theo ông chủ Tống bụng phệ vào tiệm, ông ta bảo tôi để lại vali, nói sẽ tính tiền luôn cho vali.
Cuối cùng.
Đồ sứ, đồng xu và vali, ông chủ bụng phệ đưa cho tôi bốn nghìn bảy trăm tiền mặt! Con số này tương đương với số tiền tiết kiệm của một người bình thường làm thuê trong một năm!
Tuyệt vời như vậy, ông chủ lớn bao cả quầy một phát một, cả vali kéo của tôi đều mua tất.
Hai tay không rời khỏi chùa Báo Quốc, tôi sờ vào chồng tiền trăm tệ dày cộm trong quần áo, mặt cười sắp rách.
***Được dịch và biên bởi iinatrans