Trong khách sạn đêm đó, lại có thêm bốn người lần lượt đến, tổng cộng ba nam một nữ.
Nữ phụ trách hậu cần của chúng tôi.
Ngoài ba mươi tuổi, cười lên có chút lẳng lơ.
Dưới mắt có một nốt ruồi đen.
Trong ngành có biệt hiệu gọi là Nốt Ruồi.
Sau này nghe người khác nói rằng, mục tiêu của Nốt Ruồi là trước bốn mươi tuổi ngủ đủ một trăm người đàn ông.
“Ô kìa, lại có thêm một người mới à, nhỏ quá rồi nhỉ, chỉ là không biết phía dưới có nhỏ hay không.” Nốt Ruồi cười tít mắt nhìn tôi nói.
“Được rồi được rồi, Tiểu Hồng, cô đùng hù dọa cậu ta nữa.
Thằng nhóc này tuy nhỏ, nhưng có năng lực, bồi dưỡng hai năm nói không chùng có thể thành tài.” Vương thủ lĩnh giúp tôi giải vây.
Ba người nam kia là anh em ruột, đều họ Tôn, xếp theo tuổi tác lớn nhỏ là Tôn lão đại, Tôn lão nhị và Tôn lão tam.
Vương thủ lĩnh nói Tôn lão nhị và Tôn lão tam có tiếng trong đường dây, xẻng Lạc Dương cũng có thể lấy ra được, rồi lại còn một tuyệt kỹ phi châm dò đất, đặc biệt là dò xét hố sâu, kinh nghiệm hết sức phong phú.
Tôn lão đại thì một thân kiêm hai chức, truyền bá và tiêu thụ.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về người này là điềm tĩnh và trung thực.
Mãi sau này tôi mới biết, loại người bề ngoài càng trung thực như này trong lòng càng tâm cơ, nhìn ngó nghe mọi hướng, nhỡ xảy ra trường hợp khẩn cấp, có thể đảm đương việc.
Phía Tây Nam công viên núi Thuận Phong Thuận Đức, có một khe núi nhỏ, người dân địa phương gọi là núi Phi Nga.
Lão thủ lĩnh nói hố lớn nằm trên sườn núi của núi Phi Nga.
Lúc đó tôi hỏi ông ta: “Thủ lĩnh, làm sao ông biết giữa núi có một cái hố lớn?”
Lão thủ lĩnh thổi ra một vòng khói, nheo mắt nói với tôi: “Vân Phong à, quan tỏa tiệt hoành lan, phân minh cư lưỡng biên, cao sơn bình địa huyệt, đại khanh táng trung gian.
Lúc đó tôi nghe vào như rơi trong mây mù, cảm thấy Vương thủ lĩnh nói về đọc nghịu, hoàn toàn nghe không hiểu.
Sau đó tôi học thuộc Táng kinh, Vương thủ lĩnh lại truyền kinh nghiệm tầm long điểm huyệt cho tôi, lúc này tôi mới hiểu, bốn câu ngắn gọn của Vương thủ lĩnh, đúng là đã nói hết ưu thế phong thủy của núi Phi Nga.
Đêm đó, vào lúc rạng sáng một giờ, mấy người chúng tôi mang ba lô lớn, đến được lưng chừng núi Phi Nga.
Đêm đó, vào lúc rạng sáng một giờ, mấy người chúng tôi mang ba lô lớn, đến được lưng chừng núi Phi Nga.
Nhìn một cây thông già, lão thủ lĩnh dậm chân, hưng phấn nói: “Lão nhị lão tam, đây rồi, lấy mẫu nếm thử vị mặn nhạt trước, nếu có đá thì hạ châm!”
Tôn lão nhị gật đầu, ấn bộ đàm nhỏ trên vai: “Lão đại, chuẩn bị ăn cơm, xung quanh không có khách chứ?”
Đèn đỏ trên bộ đàm sáng lên, giọng nói trầm trầm của Tôn lão đại vang lên: “Trời yên biển lặn, lên lửa nấu cơm thôi.”
Biết được xung quanh không có người, trong mắt Tôn lão nhị lóe lên tia hưng phấn.
Hắn cởi ba lô, lấy ra một khúc côn nhỏ ngắn, sau cùng còn có một chiếc xẻng hình bán nguyệt cong đầu.
Vương thủ lĩnh nói với tôi: “Vân Phong à, đây chính là thứ chúng ta kiếm cơm, hiện tại thời thế đang phát triển, chúng ta phải theo kịp thời đại, xẻng Lạc Dương làm thành vỏ linh kiện, cho vào túi, không ai nhìn ra được.
Két két két, Tôn lão nhị khéo léo nối liền xẻng Lạc Dương.
Xẻng Lạc Dương nối liền rất dài, ngoài tám mét.
“Nhị ca, đây là một cái hố sâu, độ dài này đủ không? Không đủ trong ba lô em vẫn còn,” Tôn lão tam hỏi.
“Lão tam đừng hoảng, dài nữa chơi không lại, chúng ta xem kết cấu tầng đất phía dưới trước, nếm thử vị mặn nhạt đã
“Vân Phong, lại đây, giúp anh đỡ lấy” Tôn lão nhị vẫy tay gọi tôi.
Tôi nhanh chóng chạy tới giúp anh ta dựng đứng xẻng Lạc Dương, sau đó, Tôn lão nhị cởi cúc quần, lôi thằng em của hắn ra trước mặt tôi, rồi bắt đầu xả nước róc róc.
Xả nước xong, hắn rùng mình, kéo quần lên.
Ngồi xổm xuống, Tôn lão nhị nhìn chằm chằm nơi xả nước một lúc, sau đó cau mày nói: “Không được, phía dưới có đá, phải đổi chỗ hạ xẻng”
“Tiểu Vân Phong, ngay dưới chân cậu, giờ cậu xả bóng nước đi.
Mặc dù không hiểu, nhưng vẫn làm theo, thế là tôi bắt đầu xả nước róc róc.
“Haha”, Tôn lão nhị cười nói: “Tuổi trẻ hỏa lực vượng, khỏe đấy! Cậu nhìn nước tiểu màu vàng này.”
***Được dịch và biên bởi iinatrans