“Đệ tử Vương Minh Kiệt, xin Bồ Tát phù hộ.”
Ta cũng không nghĩ tới, vị khách hành hương đầu tiên của ta, lại chính là tên khốn đã áp bức ta đến c.h.ế.t ở kiếp trước.
Vương Minh Kiệt thắp hương, hồn nhiên không biết rằng người gã đang cầu xin lại là ta.
Mặt gã ta vẫn tỉnh bơ, há mồm xin xỏ: “Cầu Bồ Tát giúp vợ con mau chóng mang thai, sớm sinh cho con một thằng cu mập mạp. Những ai chống đối con đều sẽ con mẹ nó tan nhà nát cửa……..”
“Sau này con hứa sẽ đúc tượng vàng cho Bồ Tát.”
Ngửi một chút, năng lượng từ ước nguyện của gã tỏa ra mùi vị tanh tưởi khiến ta buồn nôn cực kỳ.
Ta cười lạnh một tiếng, xua tan hương khói chuẩn bị thi pháp cho gã một trận thì bị thiên lôi bổ cho một phát.
Vết thương bên ngoài thân thể chỉ là vỏ bọc, đau đớn thật sự là nỗi đau bị ăn mòn thần hồn do thiên lôi len vào trong, ý đồ muốn nuốt luôn ký ức và cảm xúc của ta.
Tây Thiên cho ra đời một loại cấm chế cắn nuốt mọi cảm xúc của con người, nhằm tạo ra một con rối biết nghe lời.
Thân là Bồ Tát, ta không thể có thất tình lục dục, đương nhiên cũng không thể dâng lên chút ác ý nào với Vương Minh Kiệt. Để bảo vệ thần hồn, ta buộc phải dùng hơn phân nửa pháp lực, cố gắng giữ lại ký ức, đồng thời áp chế hận ý vừa trào lên, dùng trái tim lương thiện để lừa gạt thiên lôi.
Vương Minh Kiệt dập đầu thêm vài lần nữa, đại sảnh vẫn duy trì không khí yên ắng. Gã nắm tay lại đứng lên, gân xanh ở huyệt thái dương nổi lên rõ ràng.
Vương Minh Kiệt trong trí nhớ của ta là như thế này.
Hắn rất hay búng vào dây áo lót của ta, các bạn học cười nhạo nói ta là vợ gã.
Ta giải thích với bọn họ.
Thế là hôm sau, gã chụp ảnh riêng tư của ta rồi photo ra, khiến toàn trường biết đến cái danh “kỹ nữ” của ta.
Gã xé quần áo ta, chích tàn t.h.u.ố.c lá lên người ta.
Ta phản kháng chứ.
Tiếp đó, trong sách giáo khoa, cặp sách, thậm chí là chỗ ngồi đều được đặt d.a.o lam vào.
Ta nói lại với giáo viên.
Sau đó nữa, bọn chúng đạp vào bụng ta, nắm tóc, tát mặt ta, ép ta quỳ xuống bắt chước “chó mẹ”.
Vương Minh Kiệt đứng một bên vừa chỉ đạo, vừa chụp hình lại.
Mãi cho tới một lần ngoài ý muốn, gã đập đầu ta lên tường, vừa hay đ.â.m vào cái đinh, m.á.u chảy đầm đìa.
Ta nhớ lại đoạn ký ức đẫm m.á.u đó, nhắm mắt lại cố dập tắt ngọn lửa đang bùng lên trong đầu, không thể cho thiên lôi bất kỳ cơ hội nào. Sau đó, vừa mở mắt ra đã thấy Vương Minh Kiệt hai ba bước vọt tới trước bàn, ôm lư hương lên.
“Bồ Tát hãy phù hộ cho con nhé, nếu thành công con sẽ quyên tiền cho người, nếu người không phù hộ, đừng trách con dỡ luôn ngôi miếu nát này của người!”
Trong phút chốc, ta hóa thành ảo ảnh, bay lên nóc chánh điện.
Chương 2:
Vương Minh Kiệt đột ngột buông tay, lư hương trong tay rơi xuống đập trúng chân dọa gã nhảy dựng lên, kinh hãi kêu: “Bồ Tát!”
Tiếng Phạn vang vọng trong chánh điện, Vương Minh Kiệt cau mày nhìn xung quanh, muốn tìm ra được loa hoặc thiết bị ghi hình.
Đã đến bái Phật, lại không tin Phật.
Gieo điều ác, chôn ác niệm, lại mong cầu thiện quả.
Ta thầm châm biếm trong lòng, biểu cảm trên mặt lại toát lên vẻ từ bi, thi pháp giúp chân hắn hết đau: “Ta và con có duyên.”
Nghiệt duyên, nợ máu.
Vương Minh Kiệt phát hiện chân không còn đau nữa thì cuống quýt quỳ xuống, lộ vẻ tham lam cầu xin ta: “Bồ Tát pháp lực vô biên, xin Bồ Tát phù hộ!”
Ánh mắt gã như mãng xà trườn qua trườn lại trên người ta, dính nhớp, lạnh như băng, lại còn tà ác.
Ta lật lật sổ tay thực tập trong tay, chọn ra một câu trong <Tuyển tập tội ác tày trời>, khuyên nhủ nói: “Con thân mang nghiệp chướng nặng nề, nhưng Đức Phật từ bi. Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
“Con sám hối! Con có tội!” Vương Minh Kiệt ưỡn cái mặt to của gã ra, vội vàng tỏ thái độ: “Con không nên mắng Bồ Tát, cũng không nên đập vỡ lư hương, nhưng con là người tốt, sau khi bạn học qua đời, con đã quyên góp rất nhiều tiền cho cô ta, báo chí còn đưa tin………”
Tàn nhang dính lên khóe mắt, Vương Minh Kiệt rốt cuộc nặn ra được một giọt nước mắt, vừa khóc lóc kể lể, vừa cầu xin: “Bồ Tát minh giám.”
Minh giám?
Chuyện bắt nạt gã không đề cập tới nửa chữ, còn đem cái c.h.ế.t của ta ra tranh công.
Thấy ta không lên tiếng, Vương Minh Kiệt cười lấy lòng: “Con nhất định sẽ thay người sửa đường, xây miếu, đúc tượng Phật bằng vàng!”
Một ngọn lửa bùng lên trong bụng ta, hai mắt ta trợn trừng, tràn đầy oán khí hỏi: “Nếu ta là tà thần thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn – .]
Chương 3:
Vương Minh Kiệt vẫn đang nhìn chằm chằm ta, khuôn mặt béo ú dần dần vặn vẹo, cuối cùng mở miệng lấy lòng nói: “Cái gì là chính cái gì là tà? Nếu người có thể ban phúc cho ta, thì chính là Bồ Tát tốt nhất.”
Yêu ma quỷ quái là cái gì? Cá lớn nuốt cá bé mới chính là đạo lý sinh tồn của gã.
Ta không thèm hỏi về quá khứ của gã, hỏi gã có tin vào nhân quả tuần hoàn hay không hay hỏi gã xem vì sao lại làm thế.
Một khi quyền lực bị đảo ngược, quyền phát biểu tất nhiên cũng thế.
“Quỳ xuống cầu xin ta.” Áo trắng ta phiêu phiêu, ngồi ngay ngắn trên đài, lộ vẻ thương xót chúng sinh, lúc này mới khiến thiên lôi dịu xuống.
Khóe miệng Vương Minh Kiệt run rẩy, há miệng hít một hơi thật sâu rồi mới cắn răng quỳ xuống, vừa dập đầu vừa xả mấy câu nịnh hót.
Những lời này năm xưa ta đã từng nghe qua, từ miệng những tên đồng phạm bàng quan đứng ngoài quan sát.
Mấy kẻ bắt nạt này, ngoại trừ đánh nhau và bắt nạt người khác thì còn rất thích khen ngợi cặp giò thối của Vương Minh Kiệt, lời hay tuôn ra liên tục như suối.
Nói là đội gã lên trên đầu cũng không ngoa.
Gia đình Vương Minh Kiệt có quyền có thế, mà ta lại chỉ là một đứa trẻ mồ côi không có bối cảnh gì.
Dưới ám thị của cha mẹ Vương Minh Kiệt, thái độ của trường học đối với cái c.h.ế.t của ta rất qua loa, đúng là sức mạnh của quyền lực.
Nhà vệ sinh không có camera là hợp lý, camera ngoài hành lang bị hư cũng hợp lý, hồ sơ theo dõi bị đè lại cũng là hợp lý.
Nếu không phải thấy Lưu không tìm thấy ta nên làm lớn chuyện lên thì..
Cái c.h.ế.t của ta, cũng chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn tới hợp lý.
Khi đó xã hội vẫn rất ổn định, chuyện một học sinh được tuyển thẳng vào Thanh Hoa đột ngột tử vong, cũng được xem như tin nóng.
Phóng viên đánh hơi được mùi liền đuổi theo phía sau xe cảnh sát tới trường.
Microphone và câu hỏi dồn dập đập lên mặt hiệu trưởng, hiệu trưởng Ngô chuyên nghiệp dùng giọng điệu nghiêm trang nói mấy lời sáo rỗng, chỉ vài ba câu đã che dấu được lý do ta bỏ mạng.
Sau bữa tiệc tối giữa phóng viên và quan chức nhà trường, cái c.h.ế.t của ta giờ đây còn không được chú ý như đồ ăn thừa trên bàn.
Chương 4:
Nghĩ tới đây, ta lại nhìn Vương Minh Kiệt, gã vẫn là bộ dáng chưa từng chịu khổ như cũ.
Dập đầu một hồi lâu mà trên trán gã vẫn chỉ dánh một chút bụi, ta không vừa lòng chút nào.
“Tiếng dập càng to, tâm càng chân thành, chỉ khi chân thành thì mới linh!”
Vương Minh Kiệt một bụng đầy căm giận, dùng sức dập một cái thật mạnh, sau đó từng cái từng cái tiếp tục dập.
“Bồ Tát phù hộ con nhanh nhanh thăng chức, con chắc chắn sẽ đúc cho người cung vàng điện ngọc.”
Thân hình lại biến mất lần nữa, mặc cho Vương Minh Kiệt chửi thề trong đầu bao nhiêu lần cũng không phản ứng lại nữa.
Nếu dễ dàng cầu được ước thấy như vậy thì đâu phải thần linh.
Chánh điện trống rỗng, Vương Minh Kiệt vừa dập đầu vừa chửi bới, càng chửi càng hăng.
Cho tới khi trán hắn nhiễm màu đỏ tươi của máu, ta mới ném ra một khối tượng Quan Âm bằng gỗ nhỏ.
“Đeo hàng ngày, thành tâm cung phụng.”
Vương Minh Kiệt vội vàng đứng lên muốn chộp lấy, nhưng hai chân không chịu điều khiển khiến gã ngã chổng vó, nhưng gã cũng không quan tâm mà chỉ ôm chầm lấy tượng gỗ, la lớn nói: “Bồ Tát yên tâm, con chắc chắn sẽ hầu hạ người thật tốt!”
Đại điện vẫn yên tĩnh, Bồ Tát không lên tiếng.
Vương Minh Kiệt ngỡ rằng mình cầu được ước thấy, nhưng lại không biết rằng, thứ gã ta vừa cầu được, không phải phúc mà chính là nghiệt.
Cấm chế dùng thiên lôi hạn chế ta ra tay với phàm nhân, bức ta vứt bỏ thất tình lục dục, nhưng nếu Vương Minh Kiệt tự mình gieo gió gặt bão thì không liên quan gì tới ta.
Dù sao bây giờ ta cũng là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, không vụ lợi, cũng không có lòng tham.
Vương Minh Kiệt vừa rời đi, ta liền nhận được chiếu lệnh từ Tây Thiên gửi tới.
Cấp trên tỏ vẻ thân thiết hỏi thăm: “Sao lại dẫn thiên lôi tới? Có bị thương ở đâu không?”