Đầu tiên hai người đi siêu thị mua một đống đồ dùng, sau đó khởi hành từ thành phố Giang đi thẳng đến đường cao tốc.
Cổ Kì điều khiển tay lái, Lạc Thiên Dịch ngồi ở ghế phụ, cậu cầm một túi khoai tây chiên trên tay và cắn rất to.
Cậu hơi hào hứng vì đây là chuyến du ngoạn đầu tiên của họ.
Cổ Kì quay lại nhìn cậu cười nhẹ: “Em ngủ một giấc đi, chị lái xe 4 tiếng xe đến khu dịch vụ, sau đó tới em lái xe.”
“Đi tới đó mất khoảng bao lâu?”
“Khoảng chín tiếng.”
“Chị nên để em lái.”
“Ừm?”
“Em nhỏ hơn chị gái bốn tuổi, lái xe trong chín tiếng cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.”
“Chê chị già à?” Cổ Kì cười hỏi.
Lạc Thiên Dịch cũng nở nụ cười: “Không có, cả đời cũng không dám chê, chỉ là sợ chị mệt.”
Nghe cậu nói, tâm tình của Cổ Kì trở nên tốt hơn, vậy nên yêu đương phải chọn một cậu bé miệng ngọt, nhũng lời nói ngọt ngào có thể làm cho người ta vui vẻ.
“Ngủ đi, khi đến chị sẽ gọi em, chị không muốn mời một người lái xe mệt mỏi trong nửa sau của chuyến đi.” Cổ Kì nói với giọng thoải mái.
Lạc Thiên Dịch ăn thêm hai miếng khoai tây chiên, nói ú ớ trong miệng.
“Không ngủ, em theo chị gái.”
Cổ Kì: “Sau nửa đêm em sẽ buồn ngủ đấy.”
“Em hứa sẽ đưa chị đến chỗ cần đến.”
“…”
Cậu không ngủ, cô cũng không thể ấn đầu bắt cậu ngủ, Cổ Kì không nói gì nữa.
Lái xe được hai tiếng thì trời đã tối, Cổ Kì lái xe trên đường cao tốc hoang vắng với tốc độ 110km / h, hai bên đường có hai hàng rào nối tiếp nhau, bên ngoài hàng rào là những sườn đồi bất tận, núi non hiểm trở.
Chỉ là trời tối, bên ngoài đèn pha thì tối đen như mực, căn bản không thể nhìn ra hình dạng của những ngọn núi cũng như không thể nhìn thấy cây cối hai bên đường.
Ở đây là vùng ngoại ô, không có ô nhiễm ánh sáng của thành phố, các ngôi sao trên bầu trời đã leo ra ngoài, rất nhiều ngôi sao phân bố dày đặc, như thể một dải ngân hà lộng lẫy mở ra trước mặt họ.
Lạc Thiên Dịch nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, nhìn những vì sao trên bầu trời, rồi nhìn đến cuối con đường không ngừng chuyển động, cuối cùng dời tầm mắt về phía người bên cạnh.
Cậu muốn ở bên cô mọi lúc, dù cho vật đổi sao dời, bốn mùa biến hóa, dù sông có cạn, dù núi có mòn bởi thời gian, cậu cũng muốn ở bên cô, mãi mãi không rời xa nhau.
“Cổ Kì, chị có yêu em không?” Cậu hỏi.
Đêm là lúc nói chuyện yêu đương, vì vậy cậu phải nắm bắt.
Cổ Kì khó hiểu: “Sao lại hỏi nghiêm túc như vậy?”
Lạc Thiên Dịch bất mãn, cố chấp nói: “Chỉ cần nói có yêu em hay không.”
Cổ Kì gật đầu: “Yêu.”
Trên đường cao tốc sao cô dám nói không yêu? Nếu cậu tức giận làm cô phân tâm liệu hai người có xong đời không?
Lạc Thiên Dịch muốn cười, nhưng cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và cố kìm lại.
“Nói dối, khi chúng mình chia tay chị chẳng buồn chút nào.”
“Chị buồn.”
“Ở đâu, em không nhìn thấy.”
“Buồn trong lòng.”
“Dù sao cũng phải có một chút biểu hiện chứ.”
Cổ Kì: “……”
Cô vẫn phải tỏ ra buồn bã để chứng minh rằng cô yêu cậu?
“Ăn cơm không có vị gì cả.” Cổ Kì nói.
Nam vương họ Lạc có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, hỏi tiếp, “Còn gì nữa?”
“Không thể ngủ ngon.”
“Còn gì nữa không?”
Cô phải thể hiện bao nhiêu để chứng minh cô yêu cậu?
“Tâm tình không tốt, muốn tìm người nói chuyện.”
“Ừm.”
Cậu đưa tay ra nắm lấy tay cô và nói một cách nghiêm túc, “Chị ơi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ chia tay.”
Cổ Kì cảm thấy như thể bị trói.
Dọc đường cả hai nói chuyện, cười nói rôm rả về những chuyện vô thưởng vô phạt, 4 tiếng sau cả hai đến khu dịch vụ đường cao tốc.
Sau khi nghỉ ngơi trong khu vực dịch vụ trong nửa tiếng, ăn chút gì đó, cả hai lại tiếp tục lên đường.
Lúc này đã 0 giờ sáng.
Nửa chặng sau Lạc Thiên Dịch lái xe, cậu ngồi vào ghế lái, điều khiển vô lăng, từ từ điều khiển xe rời khỏi khu vực dịch vụ.
“Em đi theo hướng dẫn là được, chị yên tâm ngủ đi.” Cậu nhìn cô bằng đôi mắt hạnh nhân dịu dàng.
Cổ Kì hạ ghế xuống và đáp: “Ừm.”
Vừa mới đầu hai người còn nói với nhau mấy câu, 20 phút sau, Cổ Kì chìm vào giấc ngủ, Lạc Thiên Dịch yên tĩnh lại và tự mình đi hết phần còn lại của cuộc hành trình.
Rạng sáng trên đường cao tốc, khu vực không được chiếu sáng bằng đèn pha tối đen như mực, vầng trăng ẩn hiện trong mây, vài ngôi sao sáng dường như luôn theo sau xe của họ, di chuyển cùng xe.
Đêm mùa thu se lạnh, Lạc Thiên Dịch bật máy sưởi vì sợ Cổ Kì bị lạnh khi ngủ.
Mặc dù Cổ Kì đã ngủ say nhưng cậu không cảm thấy cô đơn, hơi thở trên người cô như mơ hồ nương theo cậu, bóng dáng th ở dốc của cô trong ánh sáng tối cũng đi cùng cậu. Cậu cảm thấy một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, chiếc xe không chỉ chở cậu và Cổ Kì mà còn chở cả thế giới của cậu.
Cậu ta đã trải qua năm tiếng lái xe trong im lặng.
Năm giờ sáng, cậu xuống đường cao tốc đi vào một con đường núi, hai bên đường núi là rừng trúc xanh biếc, nhưng ánh sáng quá mờ, cậu chỉ có thể nhìn thấy những bóng tre trúc đung đưa trong gió.
“Gần đến nơi rồi?” Giọng Cổ Kì đột nhiên vang lên.
Lạc Thiên Dịch nghiêng đầu nhìn cô: “Ừm.”
Cổ Kì ngồi dậy, chỉnh lại chỗ ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sắp tới rồi.”
“Lái xe chậm chút, chúng ta phải rẽ.” Cổ Kì nói.
Lạc Thiên Dịch làm theo.
“Ừm, rẽ trái.”
Kết quả là chiếc xe đi vào một con đường sỏi đá gồ ghề chật hẹp, từ những vết hằn của đường núi và những đám cỏ dại um tùm hai bên đường gần như chắn ngang đường, không khó để nhận ra đây là một con đường có ít phương tiện qua lại.
Nửa đêm phóng xe vào rừng già núi sâu khiến người ta có chút khiếp sợ, khó có thể tưởng tượng Cổ Kì lại một mình đến nơi này, cư nhiên còn ở đó mấy ngày.
Chú ý tình hình hai bên đường chật hẹp, Lạc Thiên Dịch lái xe chậm, đây là bài kiểm tra kỹ năng lái xe, nếu không đủ kỹ năng, xe có thể lăn xuống rãnh nước.
“Chị ơi, chị thật sự là yêu tinh à?” Lạc Thiên Dịch nửa cười trêu chọc.
Con gái bình thường ai lại thích một nơi u ám như vậy?
Cổ Kì cười: “Ban đêm thì đáng sợ nhưng ban ngày thì là chốn thần tiên”.
“Ừm.”
Bên ngoài trời tối, cậu không thể nhìn thấy thế giới thần tiên ở đâu.
“Nói cho em biết, Lạc Thiên Dịch, nơi này rất thích hợp để giết người diệt khẩu rồi tùy tiện chôn xác. Ngọn núi này lớn đến nỗi chó cảnh sát cũng không tìm tới.” Cổ Kì chậm rãi nói với vẻ bình tĩnh và giọng điệu lạnh lùng.
Cổ Lạc Thiên Dịch lạnh toát, cảm giác người bên cạnh có phải bị cô hồn dã quỷ bám vào người không? Trong núi sâu này, vào lúc rạng sáng tối đen như mực lại nói với cậu những lời như vậy.
Nghĩ đến nghề của cô là tác giả truyện trinh thám, Lạc Thiên Dịch cười khẽ.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không tin rằng chị gái sẽ giết cậu, cho dù chị gái có thực sự là một nhân vật xinh đẹp tàn nhẫn như rắn tinh cũng sẽ giết cậu bằng tình yêu sâu sắc, nếu như vậy, cô muốn cậu chết cậu cũng sẽ không sống.
Cậu đúng là một fan cuồng của Cổ Kì.
“Nếu chị gái phải giết em thì nhất định phải chôn em ở một nơi chị thường đến, để em có thể thường xuyên thấy chị.” Cậu nói.
Cổ Kì chế nhạo: “Có bệnh.”
Lái xe hơn mười phút, một ngôi nhà màu trắng nằm ở bên trái đường núi xuất hiện, được bao phủ bởi một rừng phong tươi tốt.
“Đến rồi.” Cổ Kì nói.
Lái xe đến bên hông ngôi nhà màu trắng, hai người mở cửa xuống xe, gió lạnh trên núi làm dựng cả tóc gáy.
Cổ Kì nắm tay Lạc Thiên Dịch dẫn vào căn nhà màu trắng, cô bật đèn flash, mở cửa bằng chìa khóa trong ánh sáng mờ ảo, rồi bật đèn lên.
Khi đèn bật sáng, Lạc Thiên Dịch có thể nhìn rõ mọi thứ trong nhà. Căn nhà không lớn, không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc giường êm ái và mềm mại là vật trang trí lớn nhất trong nhà..
Sàn nhà bằng gỗ, sàn gỗ nâu bày đầy các loại thuốc màu và vải vẽ, trên giá vẽ treo một bức tranh phong cảnh chưa hoàn thành.
Trong nhà còn có một cái bàn làm việc, trên bàn có nhiều loại sách khác nhau, trong đó có một vài quyển mở ra chưa kịp gấp lại, trên trang mở ra có một chiếc lá phong úa vàng.
Đây là nơi Cổ Kì sống gần đây.
“Trước tiên chúng ta đi ngủ đi, khi nào tỉnh lại sẽ dẫn em đi xem xung quanh.”
Cổ Kì tiện tay ném những đồ vật mang theo, sau đó bắt đầu c ởi quần áo, chỉ để lại một chiếc qu@n lót đen.
Cô leo lên giường, kéo một chiếc gối qua và chìm vào giấc ngủ.
Lạc Thiên Dịch đứng sững tại chỗ, không chỉ vì cảnh tượng vừa nhìn thấy mà còn vì những gì có thể xảy ra tiếp theo.
Trong phòng chỉ có một cái giường, vậy cậu ngủ ở đâu?
Yết hầu nhúc nhích, cậu hỏi, “Chị ơi, chúng ta ngủ cùng một giường sao”
Cổ Kì đáp lại: “Hửm, lên đây đi.”
“Em không thể đảm bảo…sẽ ngủ một cách ngoan ngoãn” cậu nói.
Cổ Kì chôn nửa khuôn mặt của mình trên gối, cô mở một mắt, đôi mắt đẹp ẩn chứa một tia sáng không thể giải thích được.
“Ồ, chị cũng vậy.”
Lời nói nhẹ như bông của cô đã phá vỡ xiềng xích cuối cùng nhốt con thú nhỏ trong lòng cậu, một con thú đen như mực, đôi mắt lóe lên ánh sáng tham lam được giải phóng ra.
Hơi thở của cậu không còn đều đặn, tim cậu đập dữ dội.
C ởi quần áo của mình, Lạc Thiên Dịch lên giường ngủ bên cạnh cô.
Cơ thể cô ở rất gần cậu, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể dưới làn da của cô, nhiệt độ cơ thể mang theo mùi thơm xông thẳng vào não cậu như thuốc kích d*c, khiến cậu xao động không thôi.
Cuối cùng, cậu trở mình, giam Cổ Kì dưới thân.
Tóc Cổ Kì đen dày, cô đang nằm trên giường, tóc xõa ra như rễ cây, trong đêm tĩnh mịch nơi rừng núi hoang vu này, cô xinh đẹp như một yêu tinh mê hoặc lòng người đi ra từ trong rừng.
Dù cô là người hay quỷ, hôm nay cậu đều muốn đắm chìm vào cô, cho dù phải rơi xuống vực sâu vạn trượng.
“Cả đêm không ngủ có mệt không?” Cổ Kì cười nhẹ.
Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú của cậu, cánh tay lộ ra bên ngoài chăn bông trắng nõn như ngọc, tinh tế, mịn màng, tỏa ra ánh sáng quyến rũ.
Lạc Thiên Dịch lắc đầu, cúi đầu hôn lên má và cổ cô, thở gấp.
“Em yêu chị, Cổ Kì.” Nụ hôn của cậu trượt lên môi cô, cậu nói một cách mơ hồ: “Cơ thể em có thể nói cho chị biết em yêu chị nhiều như thế nào…”
Sau đó mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, như thể ngọn lửa này gặp ngọn lửa khác, nó bùng cháy rực rỡ trong đêm đen này.
Giường không chịu nổi sức nặng của hai người bắt đầu phản kháng, nhưng không ai để ý tới.
Mà ngôi nhà trắng cô đơn được xây dựng trong núi sâu rừng già này lần đầu tiên tràn ngập âm thanh vui sướng của đôi nam nữ.
Bình minh đang đến gần, bầu trời đêm trắng xóa bụng cá khiến mọi thứ dần dần được sơn màu.
Khi một mảnh mưa sương đọng lại trên chiếc lá môn dại từ từ rơi xuống vì sức nặng, khi một con chim lớn dẫn đàn chim từ khu rừng này sang khu rừng khác, họ vẫn không mệt mỏi trên giường……
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Vào chương của tình yêu cuồng nhiệt.
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!