Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1641



Sau đó Hầu Đậu Đậu cũng đáp lại: “Hú hú hú, hú hú…”  

“Hú hú…”  

“… Hú hú!”  

Hai người, à không, hai thú bắt đầu dùng tiếng thú nói chuyện nửa tiếng.  

Trong khi đó, Bạch Tố bế hai bé vượn trắng lẳng lặng quỳ gối, cúi đầu không dám đứng dậy. Hai bé vượn trắng trong lòng nàng vốn rất quậy, nhưng kể từ khi Hầu Đậu Đậu xuất hiện, chúng không quậy nữa, trở nên ngoan như mèo.  

Trong lúc đại ca Bạch Khởi và Hầu Đậu Đậu nói chuyện, tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh Dương Bách Xuyên nhỏ giọng thì thầm: “Lão đại, hình như con khỉ này của ngươi không đơn giản, ngay cả vượn trắng Kim Đan kỳ đại viên mãn cũng quỳ trước nó. Chuyện này là sao?”  

Dương Bách Xuyên ậm ừ cho qua chuyện, không trả lời tiểu hòa thượng, song trong lòng lại nói: “Đương nhiên là không đơn giản. Hầu Đậu Đậu chết tiệt có huyết mạch Thông Tí Viên Hầu trong Tứ Hầu Hỗn Thế, là dị chủng hồng hoang, không kém gì thần long thần phượng trong truyền thuyết.”  

Sau đó cuộc nói chuyện giữa Bạch Khởi và Hầu Đậu Đậu kết thúc. Sau khi Hầu Đậu Đậu phát ra một tiếng rú trầm đục, vợ chồng Bạch Khởi mới đứng dậy.  

Có thể thấy hai người họ vô cùng kính trọng Hầu Đậu Đậu, thậm chí ánh mắt lộ vẻ kính sợ.  

Tên họ Dương nào đó không vui nổi. Hắn híp mắt nhìn Hầu Đậu Đậu bên cạnh, thầm mắng trong lòng: “Hầu Đậu Đậu chết tiệt, cmn ta và đại ca vừa mới kết nghĩa huynh đệ, vì nhỏ tuổi hơn nên làm đệ đệ. Bây giờ ngươi vừa ra ngoài, đại ca liền quỳ xuống. Cmn ta phải xử lý thế nào?”  

Tên họ Dương nào đó oán trách Hầu Đậu Đậu.  

Hắn biết Hầu Đậu Đậu đã tiến hóa huyết mạch sau khi ăn trộm linh đào trong bình Càn Khôn.  

Kết quả là giữa nó và đại ca Bạch Khởi có mối liên hệ nào đó.  

Vai vế loạn hết cả lên!  

Dương Bách Xuyên cảm thấy Hầu Đậu Đậu hơi vênh váo. Sau khi nói chuyện với đại ca Bạch Khởi bằng tiếng thú xong, nó nhảy tót lên vai Dương Bách Xuyên.  

Tên họ Dương nào đó vốn đã khó chịu về Hầu Đậu Đậu, bèn tiện tay vỗ lên đầu nó làm nó ngã lộn xuống đất.  

“Kéc kéc kéc!” Hầu Đậu Đậu ấm ức mắng Dương Bách Xuyên.  

“Ngã đáng đời ngươi, ai bảo ngươi bắt đại ca của ta quỳ.” Rốt cuộc tên họ Dương nào đó cũng cảm thấy cân bằng tâm lý.  

Nhưng Bạch Khởi lại cuống quít nói: “Hiền đệ đừng đánh!”  

“Đại ca đừng can thiệp, con khỉ chết tiệt này nghịch lắm, ba ngày không đánh là nhảy lên mái nhà lật ngói ngay.” Dứt lời hắn nhìn Bạch Khởi và nói tiếp: “À đại ca này, vừa rồi hai bên nói tiếng Yêu tộc phải không? Nói gì vậy?”  

Vợ chồng Bạch Khởi thấy Dương Bách Xuyên dùng bạo lực với Hầu Đậu Đậu, khóe miệng giật điên cuồng.  

Bạch Khởi hít sâu một hơi, nhìn Hầu Đậu Đậu lộ vẻ ấm ức rồi lại nhìn Dương Bách Xuyên, sau đó mới trả lời.  

“Hiền đệ à, Hầu Đậu Đậu chính là thái tử điện hạ của tộc Viên Hầu bọn huynh.” Bạch Khởi ung dung nói.  

“Gì cơ…? Thái… thái tử á? Hầu Đậu Đậu?” Dương Bách Xuyên không tin vào tai mình.  

Bạch Khởi trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, thái tử của tộc Viên Hầu bọn huynh, truyền thừa huyết mạch sẽ không sai đâu.”  

“Chuyện… chuyện này là thật ư?” Dương Bách Xuyên ngu người luôn. Hắn vẫn còn nhớ hồi đó Hầu Đậu Đậu là một con khỉ hoang mình bắt được trong ngọn núi ở quê. Bởi vì nó bắt nạt con chồn nên mới bị hắn bắt, sau đó sư phụ nói Hầu Đậu Đậu có huyết mạch Thông Tí Viên Hầu – một trong Tứ Hầu Hỗn Thế, là dị chủng hồng hoang. Vì vậy Dương Bách Xuyên mới thu phục nó làm linh thú.  

Nhưng bây giờ đại ca kết nghĩa Bạch Khởi lại nói Hầu Đậu Đậu là thái tử của tộc Viên Hầu bọn họ?  

Cmn, thân phận của con khỉ chết tiệt đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, còn oai hơn chủ nhân của nó.  

Bạch Khởi chậm rãi cất lời: “Trong ký ức truyền thừa huyết mạch của vi huynh có một đoạn tổ huấn: ngày thái tử của tộc Viên Hầu bọn huynh xuất hiện chính là lúc tộc Viên Hầu bọn huynh trở lại tam giới.  

Trên thế gian có rất nhiều Hầu tộc, trong Hầu tộc có bốn loài sở hữu cấp bậc huyết mạch cao quý nhất, gọi là Tứ Hầu Hỗn Thế. Trong chư thiên có ngũ tiên là Thiên – Địa – Thần – Nhân – Quỷ, có ngũ trùng là Luy – Lân – Mao – Vũ – Côn.  

Tứ Hầu Hỗn Thế không phải Tiên, không phải Thần, không phải Nhân, không phải Quỷ; cũng không phải Luy, không phải Lân, không phải Mao, không phải Vũ, không phải Côn; không thuộc mười loài trên, nằm ngoài tam giới ngũ hành. Mỗi loài Tứ Hầu Hỗn Thế đều thần thông quảng đại, có bản lĩnh riêng.  

Thứ nhất là Linh Minh Thạch Hầu giỏi biến hóa, biết thiên thời địa lợi, đổi vật dời sao.   

Thứ hai là Xích Khao Mã Hầu, hiểu âm dương, tinh nhân sự, giỏi xuất nhập, thoát chết sống lâu.   

Thứ ba là Thông Tí Viên Hầu cầm nắm cả mặt trời mặt trăng, thu nhỏ cả nghìn núi, phân biệt được dữ lành, đùa cợt cả trời đất.  

Thứ tư là Lục Nhĩ Di Hầu xét thông lý lẽ, biết việc sau trước, muôn việc sáng thông, có thể thiên biến vạn hóa.  

Vua của bốn Hầu tộc này gọi là vua Linh Minh Thạch Hầu, vua Xích Khao Mã Hầu, vua Thông Tí Viên Hầu và vua Lục Nhĩ Mi Hầu, tương ứng với bốn hoàng tộc. Tiếc là không biết tại sao bốn hoàng tộc lại biến mất trong tam giới.  

Tổ tiên tộc Viên Hầu bọn huynh là Thông Tí Viên Hầu. Vật đổi sao dời, tộc Thông Tí Viên Hầu chính thống đã biến mất từ lâu. Trong mỗi huyết mạch Viên Hầu đều để lại ký ức truyền thừa: nếu gặp được Thông Tí Viên Hầu thì chắc chắn sẽ có cảm ứng huyết mạch. Vì vậy vừa rồi huynh lập tức cảm ứng được Thái tử điện hạ.  

Trong ký ức truyền thừa huyết mạch, hoàng đế bệ hạ của bọn huynh nói rằng một khi huyết mạch Thông Tí Viên Hầu xuất hiện lần nữa, thì đó chính là thái tử của Thông Tí Viên Hầu, và cũng là lúc tộc Viên Hầu trở lại tam giới.  

Thế nên hiền đệ à, vi huynh xin đệ hãy nể mặt vi huynh, sau này đừng đánh thái tử điện hạ của bọn huynh nữa.”  

Sau khi Bạch Khởi nói xong, lần này đến lượt tên họ Dương nào đó khóe miệng giật điên cuồng.  

Hắn lẩm bẩm trong lòng: “Thái tử Viên Hầu chó má, Hầu Đậu Đậu là linh thú của mình, mình muốn đánh thì đánh.” Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ vẫn phải nể mặt đại ca Bạch Khởi. Hắn mỉm cười nói: “Đại ca, coi huynh nói kìa, sau này đệ không đánh Hầu Đậu Đậu nữa là được chứ gì. Nhưng huynh có chắc con khỉ chết tiệt này là thái tử điện hạ của tộc Viên Hầu các huynh không?”  

“Truyền thừa huyết mạch tuyệt đối không sai, vi huynh chắc chắn rằng lúc nãy huyết mạch của vi huynh cộng hưởng với thái tử điện hạ. Tuy hiện tại huyết mạch của thái tử điện hạ chưa phản tổ hoàn toàn, nhưng vi huynh khẳng định sau này hắn trưởng thành sẽ là Thông Tí Viên Hầu huyết mạch thuần chủng.” Giọng điệu của Bạch Khởi rất trịnh trọng, nghiêm túc.  

Khóe môi Dương Bách Xuyên giần giật. Hắn nhìn Hầu Đậu Đậu bày ra vẻ mặt vô tội, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Hắn là chủ nhân của Hầu Đậu Đậu, Hầu Đậu Đậu là linh thú của hắn.  

Hầu Đậu Đậu đã trở thành thái tử của tộc Viên Hầu, vậy hắn chẳng phải là thái thượng hoàng sao?  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên bỗng cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Hắn thầm nhủ: “Xem ra sau này mình phải đối xử với tên ngốc Hầu Đậu Đậu này tốt một chút. Biết đâu tương lai nó đăng cơ làm vua, mình là chủ nhân có thể làm thái thượng hoàng phải không?  

Trong lúc tên họ Dương nào đó thả trí tưởng tượng bay cao bay xa, Bạch Khởi lại lên tiếng: “Mời hiền đệ đi cùng vi huynh, vi huynh tặng hiền đệ một món quà gặp mặt. Một là để cảm ơn hiền đệ đã cứu phu nhân và con của ta, hai là thay mặt tộc Viên Hầu cảm ơn hiền đệ đã đưa thái tử điện hạ đến với tộc Viên Hầu chúng ta.”  

“Hix, không cần đâu đại ca.” Dương Bách Xuyên liên tục xua tay.  


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.