Editor: Gấu Gầy
Eo bị siết chặt, trước ngực truyền đến nhiệt độ quen thuộc, Tô Mạch không cần nghĩ cũng biết là ai đang giở trò. Đôi khi, ngay cả y cũng không hiểu nổi, trong đầu Sở Hàn tối ngày nghĩ cái gì.
Sở đại gia mà Tô Mạch không hiểu nổi, thấy Tô Mạch lần này ngoan ngoãn hơn lần trước rất nhiều, trong lòng vừa mừng rỡ vừa định tiến thêm một bước.
Sau đó… Không nằm ngoài dự đoán, bị Tô Mạch lạnh lùng từ chối.
Đùa à, Tô Mạch tốn bao công sức mới đến được bước này, không phải là tới đây để “tình tứ” với Sở Hàn!
Nếu không phải vì y và Mặt Quỷ thỉnh thoảng lại cảm thấy “bị nhìn trộm”, Tô Mạch tuyệt đối sẽ không thực hiện kế hoạch trước thời hạn, càng không thể mạo hiểm đánh đổi tất cả, giao Nelson cho Biện Long và Sử Hưng Trạch.
Chia rẽ đội ngũ hùng mạnh kia chỉ là một trong những mục tiêu, trừ khử đoàn lính đánh thuê Thanh Vũ cũng chỉ là kế hoạch phụ, lý do Tô Mạch mạo hiểm chia quân làm hai đường còn có một nguyên nhân quan trọng hơn – mạo hiểm và đánh cược!
May mà y đã cược đúng.
Khi bọn họ tách khỏi ba người Sử Hưng Trạch càng ngày càng xa, cảm giác bị nhìn trộm mơ hồ kia xuất hiện càng ngày càng ít, cuối cùng thậm chí biến mất hoàn toàn.
Đến đây, Tô Mạch và Mặt Quỷ rốt cuộc cũng xác định một điều: nếu thực sự có thứ gì đó đang theo dõi họ, thì mục tiêu của nó chắc chắn không phải là hai người Tô Mạch, mà là Hoàng tử Nelson!
Tuy đã xác định được điều này, nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng hai người không những không giảm bớt mà còn tăng cao. Trước khi chưa biết “kẻ nhìn trộm” là bạn hay thù, Tô Mạch chỉ có thể coi nó là kẻ địch, và phải chuẩn bị một kế hoạch dự phòng.
Vì vậy, y mới dặn dò Chiêm Thanh Thanh dẫn mục sư Busa đi trước, đồng thời ra hiệu cho Sở Hàn nghĩ cách gặp riêng Công chúa Ellie…
Từ khi gặp Sở Hàn đến giờ, Công chúa Ellie chưa từng nói chuyện riêng với hắn. Tuy nói vậy, nhưng ả vẫn luôn cảm thấy Sở Hàn không đơn giản, thậm chí còn nghi ngờ thân phận của hắn.
Do đó, khi phát hiện Sở Hàn cố ý gặp riêng mình, tuy có chút kinh ngạc, nhưng Công chúa Ellie cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chỉ là, khoảnh khắc Tô Mạch xuất hiện, vẫn khiến ả giật mình.
Nhìn hai người tuy giống hệt nhau, nhưng khí chất và tính cách lại hoàn toàn khác biệt, trong mắt Công chúa Ellie lóe lên vẻ cảnh giác và tức giận – Ả cảm thấy mình lại bị tính kế.
“Ngươi là ai? Hoặc nói cách khác, các ngươi là ai?”
Sống hơn hai trăm năm, người ngu ngốc nhất cũng sẽ trở nên thông minh. Giao tiếp với người thông minh sẽ tiết kiệm được rất nhiều lời giải thích không cần thiết.
“Công chúa Ellie tôn kính, rất vinh hạnh được gặp người ở đây.”
Tô Mạch mỉm cười thiện ý, cộng thêm vẻ khiêm tốn và phong thái lịch thiệp, rất dễ khiến người ta có ấn tượng tốt.
Đây là điều y học từ Arthur, ít nhất nhìn vẻ mặt dịu xuống của Công chúa Ellie, hiệu quả cũng không tệ.
Biểu cảm của Công chúa Ellie đã dễ nhìn hơn, nhưng Sở Hàn đứng bên cạnh lại đột nhiên tối sầm mặt, thậm chí trên người còn liên tục tỏa ra khí tức nguy hiểm!
Tô Mạch dĩ nhiên có thể nhận ra sự thay đổi của Sở Hàn, sau khi trừng mắt cảnh cáo hắn, Tô Mạch lại nói với Công chúa Ellie: “Xin giới thiệu lại, tôi là Tô Mạch, cùng Sở Hàn… Ừm, là anh em.”
“Tô Mạch các hạ, so với Sở Hàn tiên sinh, ngươi càng giống Hoàng tử tôn quý hơn.”
Dường như nhận ra khí tức ngày càng nguy hiểm trên người Sở Hàn, Công chúa Ellie khiêu khích liếc nhìn hắn, rồi ném một cái nhìn quyến rũ về phía Tô Mạch, mỉm cười mê hoặc: “So với Sở Hàn • Will, bổn công chúa càng hy vọng ngươi mới là vị hôn phu của ta!”
Lời vừa dứt, một luồng khí tức tà ác mạnh mẽ ập đến!
Cảm nhận được nguy hiểm, công chúa Ellie lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vào Sở Hàn… và con dao găm nguy hiểm trong tay hắn.
Tô Mạch cau mày, không nhịn được quay đầu nhìn Sở Hàn. Mặc dù không hiểu Sở Hàn đang nghĩ gì, nhưng Tô Mạch rõ ràng nhận ra hắn đang tức giận.
Sở đại gia vốn không biết kiềm chế cảm xúc, nổi điên lên chuyện gì cũng có thể làm. Nhưng người đối diện không phải là kẻ tầm thường, Tô Mạch biết rõ, cho dù y và Sở Hàn liên thủ cũng không phải là đối thủ của Công chúa Ellie.
Hơn nữa, y tốn bao nhiêu công sức mới có thể gặp riêng Công chúa Ellie, không phải để đánh nhau với ả.
Nghĩ đến đây, Tô Mạch theo bản năng nắm lấy bàn tay đang muốn động thủ của Sở Hàn, hạ giọng cảnh cáo: “Muốn làm tác phẩm nghệ thuật thì sau này còn nhiều cơ hội, bây giờ ngoan ngoãn cho tôi!”
“Cậu đang dạy dỗ tôi?”
Đôi mắt đỏ sẫm của Sở Hàn dần dần chuyển sang màu đỏ rực, thấy vậy, Tô Mạch càng siết chặt tay hắn hơn.
Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ mu bàn tay, Sở Hàn nhướng mày rồi cười nói: “Bổn đại gia tiếp thu sự dạy dỗ của cậu.”
Vui rồi sao?
Nhìn khuôn mặt rõ ràng là đang vui vẻ của Sở Hàn, trong lòng Tô Mạch thoáng qua một cảm giác lạ lùng.
Thấy Sở Hàn “ổn định trở lại”, sau khi bỏ qua cảm xúc dao động lạ lùng kia, Tô Mạch lập tức định rút tay về.
Đáng tiếc, tay vừa rút được một nửa, đã bị Sở Hàn nắm chặt.
Tô Mạch cau mày, không rút tay về, cũng không để ý đến Sở Hàn nữa, quay sang cười với Công chúa Ellie đang cảnh giác: “Công chúa điện hạ, ngài mạo hiểm tiến vào đầm lầy hoang dã, chắc cũng vì kho báu của Hill đúng không?”
Công chúa Ellie cảnh giác, không nói gì mà chỉ gật đầu.
“So với kho báu của Hill, tôi tin rằng người càng quan tâm đến một thứ khác…” Tô Mạch nói ra mấy chữ, sắc mặt Công chúa Ellie lại thay đổi.
“Nói ra mục đích của ngươi đi!”
Tô Mạch nhếch mép: “Công chúa điện hạ, tôi muốn làm một giao dịch với người…”
Ngay khi Tô Mạch như mong muốn gặp được Công chúa Ellie và chuẩn bị đạt thành giao dịch bí mật với ả, thì Thanh Vũ và Xích Viêm trong hang động đã rơi vào thời khắc sống còn!
Do Vệ Đông bị Arthur chặn lại, thực lực của Thanh Vũ giảm mạnh. Tuy nói vậy, nhưng bọn họ vẫn hơn Xích Viêm cũng không có Chiêm Thanh Thanh rất nhiều. Lý do đơn giản vì Lê Mạn Thanh là một Tư tế Nguyệt Thần hiếm có, có Lê Mạn Thanh, Thanh Vũ tất nhiên sẽ bất bại.
Chính vì vậy, Tô Mạch và Mặt Quỷ mới phải tốn công sức để Cảnh Bằng Đào dẫn Thanh Vũ vào hang động. Một là lợi dụng nhện ma hút máu, hai là để làm suy yếu phần lớn năng lực của Tư tế Nguyệt Thần.
Đối mặt với Tư tế Nguyệt Thần, Mặt Quỷ không nắm chắc có thể giết chết cô ta trong một đòn. Mục tiêu đánh lén mà hắn nhắm đến vốn không phải là Lê Mạn Thanh, mà là Bạch Tân – pháp sư của Thanh Vũ.
Thực lực của Bạch Tân có lẽ không quá xuất chúng, nhưng một số năng lực của hắn khi phối hợp với đồng đội thường phát huy hiệu quả ngoài dự đoán. Đặc biệt là trong hang động đầy nhện ma hút máu, năng lực pháp sư của Bạch Tân có thể phát huy hiệu quả đến đâu khó mà biết được.
Còn lý do vì sao cuối cùng Mặt Quỷ lại mạo hiểm đánh lén Lê Mạn Thanh, là vì Cảnh Bằng Đào đã làm “quá tốt”. Tốt đến mức Thanh Vũ mất đi hơn một nửa sự cảnh giác, đến mức ngay cả Tư tế đáng lẽ phải được bảo vệ nhất, cũng xuất hiện sơ hở.
Trước khi đánh lén, Mặt Quỷ không hề báo trước cho Cảnh Bằng Đào và những người khác. Vì vậy, cái chết của Lê Mạn Thanh không chỉ chọc giận Thanh Vũ, mà còn khiến Xích Viêm sau khi hoàn hồn cũng vô cùng khó chịu – Lần này hai bên hết đường thương lượng, hoàn toàn không chết không thôi.
Trải qua cú sốc về cái chết của Lê Mạn Thanh, Thanh Vũ nổi giận, điên cuồng lao về phía Xích Viêm!
Đương nhiên, kẻ chủ mưu giết chết Lê Mạn Thanh càng không thể tha thứ!
Chỉ là, sau khi đánh lén thành công, Mặt Quỷ đã nhân lúc Thanh Vũ chưa hoàn hồn, trực tiếp xông vào bầy nhện ma hút máu. Tốc độ của Mặt Quỷ cực nhanh, hơn nữa còn có nhện ma hút máu cản đường, Thượng Nguyên Long chỉ đành giao hắn cho Thai Cảnh Thiên – cung thủ có khả năng tấn công từ xa mạnh nhất.
Không chết không thôi, đây là kết cục Xích Viêm không muốn nhìn thấy nhất.
Thế nhưng, tuy kinh ngạc và tức giận vì Mặt Quỷ đánh lén, Cảnh Bằng Đào cũng biết rõ, lúc này cho dù bọn họ có giải thích thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể bị động ứng chiến!
Thượng Nguyên Long và Thai Cảnh Thiên có tình cảm với Lê Mạn Thanh, điều này cả đoàn lính đánh thuê Thanh Vũ đều biết. Vì vậy, khoảnh khắc Lê Mạn Thanh chết, hai người đồng thời mất đi lý trí. Đặc biệt là Thượng Nguyên Long, mắt đỏ ngầu lao về phía Xích Viêm, hắn trực tiếp mở trạng thái cuồng bạo của võ sĩ Judo!
Sức mạnh của Thượng Nguyên Long tăng vọt, trong lúc nhất thời đã đánh cho Cảnh Bằng Đào vốn có thực lực ngang ngửa hắn đến không còn khả năng phản kháng!
Thượng Nguyên Long là Judo, Cảnh Bằng Đào là quyền sư, chức nghiệp hai người tương tự, đều giỏi cận chiến. Trận chiến giữa hai người vô cùng quyết liệt, vô cùng đặc sắc.
Mặc dù Cảnh Bằng Đào vừa mới giao chiến đã bị Thượng Nguyên Long đang cuồng bạo áp chế, rơi vào trạng thái phòng ngự bị động, nhưng ưu thế của Xích Viêm là hơn Thanh Vũ một người, hơn nữa còn là Tư tế– người không thể thiếu trong đội ngũ. Vì vậy, dưới sự hỗ trợ của Đào Bội, cho dù Cảnh Bằng Đào có rơi vào thế yếu vẫn không nguy hiểm đến tính mạng.
Thậm chí, chỉ cần Cảnh Bằng Đào chống đỡ được trạng thái cuồng bạo của Thượng Nguyên Long là có thể giành được chiến thắng.
Nhưng thực tế thì, đoàn lính đánh thuê Xích Viêm tuy chiếm ưu thế về số lượng, nhưng cũng không dễ chịu hơn Thanh Vũ là bao!
Thanh Vũ tuy mất đi Lê Mạn Thanh – Tư tế Nguyệt Thần mạnh mẽ, nhưng lực chiến đấu không giảm đi nhiều, thực lực của Thượng Nguyên Long và Tư Giới Bình đều không tệ. Quan trọng nhất là, Bạch Tân không vì cái chết của Lê Mạn Thanh mà mất đi lý trí đã phát huy ưu thế của pháp sư Shaman một cách triệt để.
Nhện ma hút máu được Mặt Quỷ thả ra không những không trở thành trở ngại cho Thanh Vũ mà còn bị pháp sư Shaman khống chế ngược lại, trở thành trợ thủ của bọn họ!
Đương nhiên, nhược điểm không có Tư tế vẫn tồn tại.
Cho dù Bạch Tân tạm thời khống chế được một bộ phận nhện ma hút máu, nhưng năng lực hồi phục vẫn kém hơn Xích Viêm có Đào Bội rất nhiều. Vì vậy, sau khi Thượng Nguyên Long rơi vào trạng thái cuồng bạo áp chế được Cảnh Bằng Đào trong một thời gian ngắn, hắn lại cố gắng tiếp cận Đào Bội để giết chết cô.
Thanh Vũ muốn giết Đào Bội, Xích Viêm đương nhiên phải bảo vệ Đào Bội.
Người phụ trách bảo vệ Đào Bội là Cao Sướng. Tuy nhiên, Quỷ thuật sư là chức nghiệp đặc biệt, sở trường của hắn không phải là tấn công, cũng không phải là phòng ngự, mà là hỗ trợ. Khi Thanh Vũ và nhện ma hút máu theo sát bọn họ tấn công, ưu thế của Quỷ thuật sư lập tức biến mất.
Lúc này, Cao Sướng chỉ có thể nhân lúc hỗn loạn, thi triển vài thuật pháp suy yếu vô dụng.
Đến đây, trận chiến không chết không thôi giữa Xích Viêm và Thanh Vũ, tuy nhìn thì có vẻ vô cùng nguy hiểm, nhưng vì hai bên đều không chiếm được ưu thế tuyệt đối, lại rơi vào trạng thái giằng co.
Bên nào có thể phá vỡ thế cân bằng, hoàn toàn phụ thuộc vào trận chiến khác, giữa Thai Cảnh Thiên và Mặt Quỷ ai sẽ thắng!
Mặt Quỷ đúng là giỏi ẩn giấu tung tích, từ việc hắn có thể đánh lén và giết chết Lê Mạn Thanh thành công, có thể thấy khả năng ẩn giấu của hắn mạnh mẽ thế nào.
Nhưng sở trường mạnh đến đâu cũng có khắc tinh, khắc tinh của Mặt Quỷ chính là cung thủ có kỹ năng “Mắt đại bàng”!
Cái chết của Lê Mạn Thanh đã gây kích động lớn cho Thai Cảnh Thiên, Mặt Quỷ tuy chạy trốn kịp thời, nhưng đối mặt với những mũi tên như mưa bắn tới, vẫn bị làm cho luống cuống, vô cùng chật vật.
May mà Mặt Quỷ cũng không phải là người dễ bắt nạt, tuy không thể tránh khỏi sự truy sát của Thai Cảnh Thiên, nhưng nhện ma hút máu bên cạnh lại trở thành lá chắn tự nhiên cho hắn.
Lúc trước hắn có thể dựa vào kỹ năng để khiến cóc ba mắt bỏ qua mình, lúc này cũng có thể khiến nhện ma hút máu bỏ qua mình. Vì vậy, Mặt Quỷ liên tục di chuyển trong bầy nhện ma hút máu, tuy vẫn bị những mũi tên như mưa của Thai Cảnh Thiên làm cho luống cuống, nhưng tính mạng không gặp nguy hiểm.
Cứ như vậy, Thai Cảnh Thiên càng tấn công điên cuồng, số nhện ma hút máu bị thương cũng càng nhiều.
Mặc dù Bạch Tân ra sức khống chế nhện ma hút máu xung quanh tránh né Thai Cảnh Thiên, nhưng do Xích Viêm cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai chiến trường, cơ hội giúp đỡ Thái Cảnh Thiên của Bạch Tân cũng ngày càng ít.
Tuy Thai Cảnh Thiên hận không thể lập tức giết chết Mặt Quỷ để trả thù cho Lê Mạn Thanh, nhưng khi số nhện ma hút máu xông về phía hắn ngày càng nhiều, hắn buộc phải cẩn thận hơn, những mũi tên bắn về phía Mặt Quỷ cũng không còn điên cuồng như trước.
Ở phía bên kia, Thanh Vũ và Xích Viêm vẫn duy trì thế giằng co, không có chút tiến triển nào.
Tuy nói vậy, nhưng so với đoàn lính đánh thuê Xích Viêm bình tĩnh, tiến lùi có chừng mực, Thanh Vũ lại càng ngày càng sốt ruột. Lý do là bởi vì, trạng thái cuồng bạo của Thượng Nguyên Long sắp kết thúc!
Thượng Nguyên Long trong trạng thái cuồng bạo có thể đồng thời ngăn cản hai người Cảnh Bằng Đào và Đào Bội, tranh thủ thêm cơ hội cho đồng đội. Tuy nhiên, dù là Đỗ Thịnh hay Cao Sướng, tuy rơi vào thế yếu, nhưng do phối hợp rất ăn ý, cả hai vẫn chống đỡ được sự tấn công của Tư Giới Bình và Bạch Tân.
Lúc này, tất cả mọi người đều biết rõ, khi Thượng Nguyên Long thoát khỏi trạng thái cuồng bạo, rơi vào trạng thái suy yếu, đoàn lính đánh thuê Thanh Vũ sẽ không còn khả năng lật ngược tình thế!
Theo thời gian trôi qua, ngay khi Thanh Vũ ngày càng sốt ruột, Xích Viêm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thì một mũi tên như được thần trợ giúp từ xa bay đến, trúng ngay vào Cao Sướng đang không có sự phòng bị!
Mũi tên cắm vào chân, Cao Sướng loạng choạng ngã xuống đất. Chờ đợi hắn không chỉ là những mũi tên dồn dập, mà còn có vài con nhện ma hút máu do Bạch Tân điều khiển!
“Làm tốt lắm!”
Khoảnh khắc Cao Sướng bị thương, thế cân bằng lập tức bị phá vỡ!
Tinh thần ba người Thượng Nguyên Long phấn chấn, tấn công càng thêm mãnh liệt!
“Áh!!!”
Cùng với tiếng kêu thảm thiết, mấy người Xích Viêm không kịp cứu viện, trơ mắt nhìn một mũi tên đâm vào ngực Cao Sướng, mấy con nhện ma hút máu đang chờ đợi thời cơ lập tức nhấn chìm hắn!
“Cao Sướng!!”
Tiếng kêu gào thê lương đến từ Đào Bội. Theo cái chết của Cao Sướng, ba người còn lại của Xích Viêm lập tức rối loạn, ngay cả Cảnh Bằng Đào cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng…
“Lũ khốn kiếp Xích Viêm, chết đi!”
Khuôn mặt dữ tợn của Thượng Nguyên Long tràn đầy hưng phấn, Tư Giới Bình và Bạch Tân cũng vậy.
Người duy nhất không cười là Thai Cảnh Thiên.
Hắn không những không cười, mà vẻ tuyệt vọng trên mặt cũng không kém Xích Viêm, thậm chí còn hơn. Ngoài tuyệt vọng ra, còn có sự không cam lòng – Hắn đã thất bại, hắn không giết được Mặt Quỷ.
Hắn không những để Mặt Quỷ thoát khỏi ngay trước mắt, mà còn vì sự điên cuồng trước đó, ngược lại rơi vào vòng vây của nhện ma hút máu. Mấy mũi tên hắn bắn về phía Cao Sướng, không phải là tín hiệu phản công, mà là sự giãy dụa trước khi chết.
“Đội trưởng, chạy mau đi! Nhất định phải trả thù cho chúng tôi!”
Ba người Thanh Vũ kinh hãi, đồng loạt quay đầu lại. Bọn họ nhìn thấy không phải là Thai Cảnh Thiên chiến thắng trở về, mà là đồng đội đang bị mấy con nhện ma hút máu cắn xé, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng…
“Chạy trốn hả?”
“Ha ha, đã muộn rồi!”
Bên tai vang lên tiếng cười giễu cợt, nhìn ba mũi nhọn dính máu trước ngực, Bạch Tân không thể tin nổi, trợn trừng hai mắt.
“Ah!! Lũ khốn kiếp Xích Viêm, tao liều mạng với tụi mày!!”
Từ vui mừng đến tuyệt vọng, Thượng Nguyên Long và Tư Giới Bình dồn hết sức lực cuối cùng, liều mạng lao về phía Xích Viêm…
Nửa tiếng sau, ba người Cảnh Bằng Đào, Đào Bội và Mặt Quỷ mệt mỏi rời khỏi hang động.
Đỗ Thịnh chết, chết trong đòn phản công trước khi chết của Thượng Nguyên Long và Tư Giới Bình.
Dùng cái chết của Đỗ Thịnh và Cao Sướng để lấy mạng của năm người Thanh Vũ, thậm chí trong đó còn có hai người chơi chính thức, dù nhìn thế nào, đây cũng là một trận đại thắng.
Thế nhưng, dù là Cảnh Bằng Đào hay Đào Bội, trên mặt hai người đều không có một chút vui mừng nào, mà chỉ có sự phẫn nộ và đau buồn không thể kiềm chế.
“Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?”
Rõ ràng là một Tư tế trói gà không chặt, nhưng vào lúc này, Đào Bội mặt đầy nước mắt chỉ hận không thể xông lên liều mạng với Mặt Quỷ!
Cái chết của năm người Thanh Vũ không khiến Đào Bội cảm thấy hả hê. Bởi vì cô biết rõ, nếu không phải Mặt Quỷ đánh lén giết chết Lê Mạn Thanh, trận chiến sinh tử giữa bọn họ và Thanh Vũ đã có thể tránh được, Đỗ Thịnh và Cao Sướng cũng sẽ không chết.
“Đào Bội, không cần nói nữa.”
Cảnh Bằng Đào cũng rất tức giận, nhưng thân là đội trưởng, hắn phải giữ bình tĩnh.
Cái chết của Đỗ Thịnh và Cao Sướng cũng là một cú sốc lớn đối với Cảnh Bằng Đào, hắn cũng hận không thể giết chết Mặt Quỷ để trút giận.
Nhưng hắn càng hiểu rõ, lúc này tuyệt đối không phải lúc nội chiến. Hắn càng không thể vì cái chết của đồng đội mà mất đi lý trí, kéo theo cả đoàn lính đánh thuê.
Khuôn mặt đeo mặt nạ của Mặt Quỷ không nhìn ra chút cảm xúc, nhưng Cảnh Bằng Đào lúc này lại giống như có thể xuyên qua mặt nạ, “nhìn rõ” biểu cảm của Mặt Quỷ – bình tĩnh, lạnh lùng và khinh thường.
Mãi đến lúc này, Cảnh Bằng Đào mới hiểu rõ, những phân tích trước đây của hắn về Mặt Quỷ đều sai lầm. Trước đây hắn còn hùng hồn phân tích với Chiêm Thanh Thanh, nói Mặt Quỷ thích hợp với Xích Viêm hơn Tô Mạch. Bây giờ, hắn mới thật sự ý thức được, phân tích lúc đó của mình buồn cười đến mức nào.
“Bất kể mày và Tô Mạch rốt cuộc có mục đích gì, từ giờ phút này trở đi, Xích Viêm tuyệt đối sẽ không làm quân cờ cho bọn mày nữa!”
Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Bằng Đào, mang theo sự phẫn nộ bị kìm nén đến cực điểm.
Mặt Quỷ chỉ liếc nhìn hắn rồi lặng lẽ đi về phía trước.
“Mày, mày đứng lại!”
Cảnh Bằng Đào ngăn Đào Bội đang đau buồn và phẫn nộ, mặt không chút cảm xúc, nói: “Chi tiết sự việc vừa rồi trong hang động, không được nói cho Thanh Thanh và Hưng Trạch biết.”
“Đội trưởng!”
Cảnh Bằng Đào hít sâu một hơi, bất lực nói: “Nơi này là Thiên Đường Mộng Ảo, Bội Bội, cô nên hiểu tại sao.”
Đào Bội sắc mặt thay đổi mấy lần, siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Được, em hiểu rồi…”
Nếu chuyện này nói cho Chiêm Thanh Thanh và Sử Hưng Trạch biết, với tính cách của Sử Hưng Trạch, chín phần mười sẽ liều mạng với Mặt Quỷ, thậm chí là Tô Mạch. Lúc đó, kết quả tốt nhất chính là Xích Viêm giết chết Tô Mạch và Mặt Quỷ, sau đó xám xịt rời khỏi nhiệm vụ kịch bản.
Nhưng, điều đó khả thi sao?
Cảnh Bằng Đào hiểu rõ, dường như từ khi bước chân vào phó bản, bọn họ đã bị hai người chơi mới là Tô Mạch và Mặt Quỷ dắt mũi. Dù là ở đảo Sol, hay là sau khi tiến vào thế giới chính, tất cả những gì đã xảy ra, bao gồm cả đội trưởng là hắn, tất cả mọi người của Xích Viêm đều bị Tô Mạch và Mặt Quỷ khống chế chặt chẽ.
Cảnh Bằng Đào mơ hồ đoán được Tô Mạch và Mặt Quỷ có lẽ có thù oán với Thanh Vũ, Xích Viêm chỉ là quân cờ mà bọn họ lợi dụng.
Nhưng lúc này, những điều đó đều không còn quan trọng nữa, bị người ta coi là quân cờ tuy không cam lòng, nhưng cái chết của Đỗ Thịnh và Cao Sướng vẫn còn hiện rõ trước mắt, Cảnh Bằng Đào không thể đánh cược tính mạng của tất cả những người còn lại của Xích Viêm. Hắn hiểu rõ, nếu thật sự trở mặt với Tô Mạch và Mặt Quỷ, Xích Viêm không những không thể giết được hai người bọn họ, thậm chí rất có thể sẽ bị bọn họ tính kế đến mức toàn quân bị diệt!
Mặc dù đã chết hai người, nhưng thực lực tuyệt đối của Xích Viêm vẫn vượt xa hai người chơi mới Tô Mạch và Mặt Quỷ, nhưng thực lực mạnh là có thể chiến thắng sao?
Không nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn vào trận chiến vừa rồi, một mình Mặt Quỷ đã tiêu diệt ba người Thanh Vũ! Cộng thêm Tô Mạch giỏi tính kế, Cảnh Bằng Đào bất lực nhận ra, Xích Viêm đừng nói là tiêu diệt, nếu thật sự đối đầu với bọn họ, không chừng cho đến lúc chết cũng không biết tại sao mình chết.
Chính vì có nỗi lo này, hắn mới cảnh báo Đào Bội không được kể lại quá trình trong hang động cho Chiêm Thanh Thanh và Sử Hưng Trạch, hơn nữa câu này còn nói ra trước mặt Mặt Quỷ.
Như vậy, ít nhất có thể đảm bảo trước khi nhiệm vụ kết thúc, Mặt Quỷ và Tô Mạch sẽ không tiếp tục tính kế họ…
Cách làm của Cảnh Bằng Đào là đúng, vì sự kích động vừa rồi của Đào Bội đã khiến Mặt Quỷ nảy sinh sát ý.
Tuy Mặt Quỷ luôn im lặng, lạnh lùng, thậm chí phần lớn thời gian đều không có cảm giác tồn tại. Chỉ có những người quen thuộc mới biết, hắn không có cảm giác an toàn hơn bất kỳ ai. Vì vậy, chỉ cần bị Mặt Quỷ coi là mối đe dọa, bất kể đối phương nghĩ gì, hắn sẽ lập tức tiêu diệt.
Đoàn lính đánh thuê Thanh Vũ chính là ví dụ điển hình.
Xích Viêm sẽ trở thành trường hợp thứ hai sao?
Sau khi rời khỏi hang động, ba người ôm tâm tư khác nhau đi về hướng đã định, dọc đường im lặng, bầu không khí vừa ngột ngạt vừa nặng nề…
Mười lăm phút sau, bọn họ hội hợp với Arthur.
“Xin lỗi, tôi không thể giữ hắn lại.”
Arthur thương tích đầy mình, trên mặt ngập tràn áy náy và tự trách, Đào Bội thấy vậy, lập tức thi triển cho anh ta mấy thuật pháp trị liệu.
“Cảm ơn.”
Mặt Quỷ vốn ít nói, Cảnh Bằng Đào cũng không mong hắn giải thích, lập tức đoán: “Là anh chặn Vệ Đông?”
“Nếu là Ma kiếm sĩ kia, thì đúng vậy.”
Arthur gượng cười: “Thực lực hắn rất mạnh, cuối cùng đã liều mạng trọng thương rồi chạy trốn.”
Sau khi nhận được thông báo đồng đội lần lượt tử vong, Vệ Đông lập tức nhận ra đại thế đã mất, hắn liều mạng với Arthur, bị đánh trọng thương rồi chạy trốn.
“Không thể tha.”
Mặt Quỷ lạnh lùng nói ra ba chữ, Đào Bội và Cảnh Bằng Đào cùng lúc cau mày.
“Hắn chỉ có một mình, hơn nữa còn bị thương nặng, nói không chừng không thể sống sót rời khỏi đầm lầy hoang dã…” Đào Bội lạnh lùng nói, “Cậu hà cớ gì phải đuổi cùng giết tận?”
Mặt Quỷ không thèm nhìn Đào Bội, sau khi hỏi Arthur về phương hướng Vệ Đông chạy trốn liền không chút do dự đuổi theo.
“Khốn kiếp, đội trưởng…”
“Không cần để ý đến hắn!”
Trải qua trận chiến thảm khốc trong hang động, Cảnh Bằng Đào đã mơ hồ ý thức được, người mới đeo mặt nạ này rất tàn nhẫn, sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ địch nào. Lúc này Mặt Quỷ rời đi, ngược lại khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Có thể dẫn chúng tôi đến chỗ Hưng Trạch không?”
Arthur biết hai người trước mặt là đồng đội mà Tô Mạch đã cài vào “địch”, nghe Cảnh Bằng Đào yêu cầu, lập tức cười nói: “Đương nhiên có thể! Tuy nhiên, tôi nghị vẫn nên đợi Tô tiên sinh và Mặt Quỷ tiên sinh quay lại rồi cùng nhau hành động. Khu vực bên trong đầm lầy hoang dã nguy hiểm trùng trùng, không có hai người bọn họ, chúng ta khó mà tiến bước.”
Sự tin tưởng của Arthur dành cho Tô Mạch và Mặt Quỷ khiến Cảnh Bằng Đào vô cùng cảnh giác.
Nhưng so với điều đó, hắn càng quan tâm đến…
“Sao, Tô Mạch cũng đến rồi à?”
……….