Một trong những nguyên nhân đám Chu Lập Chí căng thẳng mở họp đó là vì Trương Phục Tu.
Một bệnh nhân đột nhiên biến mất ngay trong bệnh viện mà không một dấu vết.
“Đã tìm được chưa?”
“Bọn tôi đã lục soát toàn bộ khu mở nhưng không tìm được người.”
“Camera đâu?”
“Bọn tôi chỉ có camera gắn chỗ cửa, đó là nơi ra vào duy nhất trong bệnh viện, không hề có dấu hiệu có bệnh nhân ra vào.”
Một nguyên nhân khác khiến bọn họ nôn nóng đó là cái chết của Tống Luân.
Bệnh nhân kia uống thuốc chưa được mấy ngày, thế nhưng xuất hiện dấu hiệu dị ứng thuốc. Hơn nữa dị ứng một phát đã tử vong.
“Đây là một trường hợp đặc biệt à?”
“Không phải một trường hợp đặc biệt, bởi vì bọn tôi đã vì anh ta mà làm một cuộc kiểm tra lấy mẫu. Có vẻ như một số bệnh nhân dùng lô thuốc mới đều xuất hiện một số biểu hiện dị ứng.”
“Biểu hiện bệnh như thế nào?”
“Nổi điên lên, nghiêm trọng hơn sẽ xảy ra hiện tượng phá hủy cơ thể.”
Chu Lập Chí lấy một hơi thật sâu.
“Vậy thật sự được chứ? Ông không kiểm tra lô thuốc mới à?” Người phụ nữ phát ra giọng the thé, bà ta có chút hả hê nhìn Chu Lập Chí, như chỉ hận không thể chỉ mũi ông ta cười thật to.
Chu Lập Chí nghe được tiếng cười nhạo của bà ta thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Người này là Trương Thiến, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ông ta. Nếu như ông ta muốn trở thành viện trưởng mới thì phải hoàn toàn diệt được chướng ngại này mới được.
“La Trạch, người kiểm tra thuốc là cậu đúng không?” Chu Lập Chí trút lửa giận lên người vô tội bên cạnh.
La Trạch vẫn luôn đứng cạnh bọn họ, đang lo lắng kiểm tra dữ liệu thuốc. “Đúng vậy, tôi đã kiểm tra chủng loại và số lượng, chắc chắn không sai được.”
Chu Lập Chí bày ra một gương mặt lạnh lùng.
“Ha, cậu kiểm tra không sai vậy cậu nghi ngờ thuốc của tổng bộ đưa tới có vấn đề à?” Trương Thiến cố tình xuyên tạc ý của anh ta.
“Tôi không hề có ý nghi ngờ tổng bộ.” La Trạch hoảng loạn phủ nhận.
Trương Thiến híp mắt cười nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của người trẻ tuổi này vui vẻ cực kỳ.
“Trước mắt có bao nhiêu bệnh nhân xuất hiện tình huống bất thường?” Trương Thiến vắt chéo hai chân bắt đầu thay đổi thái độ nghiêm túc hơn.
La Trạch xem lại dữ liệu trước mắt, “Trước mắt là 35 người.”
“Lập tức ngừng dùng thuốc.” Trương Thiến lạnh lùng nói.
“Không thể.” Chu Lập Chí không đồng ý, “Thuốc lần này phải dùng liên tục mới có hiệu quả lớn nhất.”
Trương Thiến hừ lạnh, “Bọn họ đều có khả năng siêu phàm, nếu như nổ tung thật thì ai biết có ra đời thêm một tên dị giáo nữa hay không. Sao ông không tự thừa nhận sai lầm bản thân sau đó liên lạc với bên xưởng thuốc bên kia để xem chuyện này rốt cục là sao.”
Kiến nghị bà ta đưa cho ông không hề xuất phát từ lòng tốt. Bởi vì viện trưởng đi công tác ở Anh, trước lúc ông ta đi đã giao lại toàn bộ công việc cho Chu Lập Chí. Chu Lập Chí biết, nếu như mình làm tốt thì gần như chắc chắn cái ghế viện trưởng đời kế tiếp sẽ nằm trong tay mình. Thế nhưng nếu bây giờ ông ta ngừng cho bệnh nhân dùng thuốc thì ông ta nhất định sẽ bị trừ điểm trong lòng của viện trưởng. Lúc đó, Trương Thiến sẽ có cơ hội.
Trương Thiến nhìn Chu Lập Chí thay đổi sắc mặt, liền lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng ông ta. “Tôi chỉ tốt bụng cho ông kiến nghị vậy thôi.”
“Tôi sẽ không ngừng việc dùng thuốc!” Chu Lập Chí đưa ra quyết định, “La Trạch, đưa một phần thuốc đi làm kiểm tra thành phần, tôi muốn biết, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.” Ông ta đang cược, cược xem đám bệnh nhân có thể vượt qua kiểm tra vấn đề thuốc hay không.
La Trạch nghe được mệnh lệnh, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cũng sắp phải đi rồi, dù sao tôi cũng còn nhiều bệnh nhân cần phải chăm lắm.” Trương Thiến cũng đứng dậy rời đi.
Bây giờ, Chu Lập Chí có cảm xúc lo lắng bất an cực kỳ cho nên cũng không rảnh bận tâm đến Trương Thiến. “Đi đi.” Ông phẩy tay.
Trương Thiến đi ra ngoài, đồng thời cũng chu đáo đóng cửa lại.
Sau khi bà ta đi ra liền phát hiện La Trạch vẫn trong tầm mắt bà ta.
La Trạch đi được nửa đường đột nhiên quay đầu lại đi nhanh về phía Trương Thiến.
“Tôi đi nhầm đường, ngại ghê.” La Trạch vội vàng bước qua.
Trương Thiến cười một cái, sau đó vươn tay tóm lấy cánh tay của La Trạch.
La Trạch dừng bước, ngơ ngác quay đầu.
Trương Thiến nghiêng đầu, cười. “Chúng ta tâm sự đi, bác sĩ nhỏ La Trạch.”
Trong bệnh viện có hai trận doanh, được chia ra và dẫn đầu bởi Chu Lập Chí và Trương Thiến, anh là người của Chu Lập Chí, Trương Thiến sẽ không quá thích anh.
Trương Thiến phớt lờ ánh mắt phức tạp của anh mà chỉ liếc mắt ra hiệu anh đi theo mình.
La Trạch cúi đầu theo sau bà ta, “Bác sĩ Trương, bà tìm tôi có chuyện gì sao?”
Trương Thiến nói ít nhưng ý nhiều, “Cậu không cần đi kiểm tra lại mà cứ báo cáo trực tiếp với Chu Lập Chí là thuốc hoàn toàn không có vấn đề.”
La Trạch lắc đầu, “Tôi còn chưa kiểm tra thì sao mà biết được thuốc có vấn đề hay không?”
Đột nhiên Trương Thiến dừng bước.
La Trạch đâm trúng bà ta.
Đột nhiên bà ta cứ thế ngoảnh đầu lại cách mặt La Trạch rất gần. La Trạch sợ hết hồn thế nhưng vẫn không hề né tránh. Trương Thiến vươn tay ra, sờ mặt anh. “Tôi nghe nói là cậu rất có tài, thế nhưng Chu Lập Chí lại không cho cậu không gian để phá huy, luôn điều cậu đi làm những công việc không quá quan trọng. Tôi không giống ông ta, tôi biết cậu là người trẻ tuổi ưu tú, có muốn sau này theo tôi không?”
Đồng tử La Trạch bắt đầu chuyển động.
“Nếu như tôi được làm viện trưởng, vậy thì cậu sẽ là chủ nhiệm. Sắp xếp như thế, cậu thấy thế nào?” Trương Thiến đưa ra lời đề nghị.
Đôi mắt La Trạch đảo quanh như đang tìm gì đó.
“Ngoại trừ chỗ cổng thì trong bệnh viện không lắp camera, xung quang cũng không có ai, cậu cứ yên tâm đi.” Trương Thiến cười nhạo sự lo lắng quá đà của anh ta, “Đôi khi ấy thứ một người đàn ông cần đó là lòng dũng cảm.
La Trạch quyết định, “Tôi còn muốn…”
“Hả?” Trương Thiến nghe thấy anh mở miệng thì mặt mày hớn hở.
Trương Thiến lộ ra một ánh mắt đã thành công.
Khu đóng vào buổi tối, quỷ khóc thần gào.
Bác sĩ đến trước mặt mỗi bệnh nhân phát thuốc, “Nhanh uống đi, sau khi uống xong thì mở tay và miệng ra.”
Bởi vì thuốc, có một số bệnh nhân đau đến mức không nói thành lời. Bọn họ muốn kháng cự lại việc uống thuốc, thế nhưng nếu như bọn ho dám có ý đồ như thế sẽ có nhân viên an ninh tiến lên ép uống bằng được, điều đó cảng khiến bọn họ khó chịu hơn.
An Khê lẫn trong đám người, trong lòng bàn tay cô bé cầm viên thuốc, cô bé sợ đến mức run lẩy bẩy, thế nhưng trong đầu lại nhớ lại cảnh Lam Tư Ngộ làm hành động vứt thuốc trong tay với cô bé.
Nếu như cô không nhìn lầm thì hành động của Lam Tư Ngộ nói với cô bé là đừng uống thuốc đúng không?
An Khê lén lút nhìn trái nhìn phải, sau khi những bác sĩ kia phát thuốc thì bắt đầu kiểm tra xem bệnh nhân có ngoan ngoãn uống thuốc hay không.
“Uống đi.” Bác sĩ trước mặt cô bé nói thế.
Tay An Khê run lên.
Trước đây cô bé rất muốn chết, thế nhưng khi cái chết thật sự tìm đến cửa thì cô bé vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
An Khê chăm chú nhìn lòng bàn tay của mình, dần dần, không hiểu sao cô bé bình tĩnh lại. Thôi, có lẽ vậy cũng là cái kết không tệ nhỉ. Cô cười đau đớn, sau đó đưa thuốc vào miệng.
Vị ngọt ngào xen lẫn chút đắng tan ra trong miệng.
“Giống vị chocolate thật.” Cô bé không nhịn được mà che miệng khẽ cảm thán.
“Haiz.” Bác sĩ trước mặt cô bé thở dài.
An Khê ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn bác sĩ trước mặt mình.
Bác sĩ kia cuối cùng chờ được cô bé ngẩng đầu, người nọ kéo khẩu trang xuống cho cô bé nhìn mặt mình một chút.
“Chú Ngụy!” An Khê sợ hết hồn.
Ngụy Tri Thục giơ ngón trỏ ra ra hiệu cho cô bé nhanh yên lặng.
Anh ta có nỗi khổ khó nói, anh ta muốn phản bác, anh không phải ông chú gì cả.
“Bé cố chịu nhé, chú sẽ nghĩ ra cách đến cứu bé.” Ngụy Tri Thục không nói nhiều lời thừa thãi mà chỉ đưa một túi thuốc cho cô bé. “Thuốc này gây nôn, buổi tối lúc ngủ thì nôn thuốc kia ra, tuyệt đối không được uống đấy.”
“Nếu tôi nuốt vào thì sao?” An Khê nóng lòng hỏi hậu quả.
“Hoặc là trở thành thiên tài siêu phàm, hoặc là trở thành người điên mất đi thần trí.” Ngụy Tri Thục đứng dậy, “Chú phải đi rồi, bé cẩn thận nhé.” Sau khi nói xong, Ngụy Tri Thục nhanh chóng chạy đi.
Ở đây càng lâu, anh ta càng có thể gặp nhiều nguy hiểm hơn
An Khê vịn lan can trong phòng bệnh nhìn theo bóng lưng Ngụy Tri Thục một cách đáng thương.
Trước giờ cô bé chưa từng biết rằng, bản thân cũng có lúc chỉ mới xa nhau vài giây mà bản thân lại nhớ người nọ đến thế.
Có lẽ nơi bắt đầu của tình cảm cũng là từ ảo giác.
Tịch Mộ bị đuổi ra khỏi thế giới của Thẩm Vạn Kỳ, bởi vì sốc tinh thần nên cũng có một lúc lâu anh chưa hoàn hồn lại.
Chờ anh khôi phục chút thần trí liền phát hiện anh đang nằm trên giường, trước mặt anh có một cái bóng. Lam Tư Ngộ ngồi cạnh anh, cậu ta đang dùng một cách dịu dàng lặng lẽ chăm sóc anh.
Đột nhiên Tịch Mộ nổi da gà khắp người.
“Sao vậy?” Lam Tư Ngộ phát hiện anh giật mình một cái.
“Trước kia tôi chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng như thế này của cậu.” Tịch Mộ nói như thế.
Lam Tư Ngộ nhìn sang nơi khác, “Công việc của anh có thuận lợi không?”
“Không thuận lợi lắm.” Tịch Mộ ngồi dậy, “Thẩm Vạn Kỳ gần như là nói dối tôi.”
“Ừm.” Lam Tư Ngộ không sợ lắm, dù sao người kia cũng là Thẩm Vạn Kỳ cơ mà, nếu gã ta chịu ngoan ngoãn không giở trò đùa người thì Lam Tư Ngộ mới nghi ngờ gã ta có phải bị nhân cách khác cắn nuốt rồi hay không.
Tịch Mộ đang suy nghĩ, “Bỏ qua nhân tố không ổn định là nhân cách chính, vậy thì giữa Lý Bạch Bạch và Thẩm Vạn Kỳ sẽ có một người là kẻ phản bội và một người là tên trộm.”
“Anh có đáp án chưa?”
Tịch Mộ cúi đầu, “Trước kia tôi chỉ là nghi ngờ, bây giờ thì, tôi có thể xác định.”
Lam Tư Ngộ trông chờ đáp án của anh.
“Nếu không phải là nhân cách chính ngụy trang, vậy thì Lý Bạch Bạch là kẻ phản bội và Thẩm Vạn Kỳ là tên trộm.” Tịch Mộ chắc chắn.
Cuối cùng thì hôm nay manh mối đã quy về chung một đường.
Lúc anh báo cáo cho Chu Lập Chí rằng Lý Bạch Bạch nói dối anh, thế nhưng Chu Lập Chí cũng không bận tâm cho lắm. Tại sao, bởi vì ông ta đã biết chuyện Lý Bạch Bạch sẽ nói dối từ lâu, mà lời nói dối kia chính là cô ta đã giúp đỡ Chu Lập Chí, giết chết Lam Tư Ngộ.
Mỗi một nhân cách đều không ngần ngại mà cho anh xem manh mối Lam Tư Ngộ để lại, ngoại trừ Lý Bạch Bạch. Lam Tư Ngộ nhất định đã viết gì đó mà Lý Bạch Bạch không thể để cho người khác thấy.
Mà quan trọng nhất là, lý do anh biết được thân phận của kẻ phản bội là do được Ngụy Tri thục nhắc nhở.
Quyển sách ngày đó Ngụy Tri Thục đưa anh có tên là Người Phụ Nữ Nhảy Nhót.
Trong tất cả các nhân cách chỉ có duy nhất một người mang giới tính nữ.
Ngạo mạn, bạo lực, tham lam, lười biếng và tham ăn.
Người không hài lòng với tình trạng hiện tại nhất chính làm tham ăn, thế nhưng Thẩm Vạn Kỳ cũng đặt lợi ích lên hàng đầu. Gã ta cho rằng nhân cách chính phải sống sót và đưa bọn họ rời khỏi đây thì mới mang đến nhiều lợi ích nhất.
Lý Bạch Bạch là tham ăn.
Tham ăn đến mức vô độ.
Muốn ăn hết mọi thứ.
Hành động dũng cảm.
Ngụy Tri Thục ám chỉ rất nhiều.
Tịch Mộ đã nghi ngờ từ lâu, chỉ là hôm nay mới chắc chắn được.
Tóm gọn lại tình huống này là thế này: Vì để được trở thành nhân cách chính, Lý Bạch Bạch đã chấp nhận lời mời của Chu Lập Chí, đưa cho ông ta cung điện ký ức của Lam Tư Ngộ một cách hoàn chính. Sau đó, Lam Tư Ngộ đã bị giết hại dưới tình thế chẳng biết gì cả.
Sau này, Chu Lập Chí bội ước, ông ta nâng đỡ nhân cách nhỏ yếu nhất và từ bỏ Lý Bạch Bạch.
Không có nhân cách chính, thế lực mọi người đều ngang nhau, gần như là đánh cờ với nhau.
Thế nhưng, nhân cách chính có thể còn sống.
Sau khi Lý Bạch Bạch biết được nhân cách chính còn sống thì sợ bị trả thù, vì vậy đã bày ra trò đi tìm nhân cách chính này. Cô ta muốn giết chết hắn ngay lúc nhân cách chính nhỏ bé yếu ớt nhất.
“Tất nhiên tôi có thể chắc chắn cô ta là kẻ phản bội còn bởi vì lời Thẩm Vạn Kỳ nói, người kia quá hiểu tác dụng của thứ mà nhân cách chính đã trộm đi, điều này chứng minh cô ta rất quan tâm đến nó.”
Lam Tư Ngộ vừa nghe vừa gật đầu. “Hợp lý đấy.”
“Còn lại, một vấn đề cuối cùng.” Tịch Mộ giơ ngón trỏ ra.
“Nhân cách chính rốt cục trốn sau ai trong hai người bọn họ?” Lam Tư Ngộ nói tiếp.
Tịch Mộ ngừng một chút, anh không muốn đoán mò, thế nhưng anh vẫn thuận theo nội tâm mình chỉ tay về phía Lam Tư Ngộ. “Người khả nghi có ba người, kể cả cậu.”
Lam Tư Ngộ sửng sốt một chút.
Gần như trước giờ cậu ta chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trở thành đối tượng nghi ngờ của Tịch Mộ.
Tịch Mộ kiên trì chỉ vào cậu ta mà không chớp mắt một cái.
Lam Tư Ngộ cười cười, kéo ngón trỏ của anh xuống, “Tôi thề là không phải tôi, ký ức đầu tiên của tôi là ở phòng thí nghiệm, tôi không hề lừa anh. Nếu anh nghi ngờ tôi, vậy tôi nguyện ý để anh vào cung điện ký ức của tôi xác nhận lời tôi nói nhé.”
Tịch Mộ buông tay xuống, anh nhìn Lam Tư Ngộ, cảm xúc trong lòng loạn cả lên.
Vài năm sau, cuối cùng Tịch Mộ cũng hiểu cảm xúc rối loạn khi đó là thế nào.
Một mặt anh ép mình phải tin Lam Tư Ngộ, dù thế nào đi nữa cũng phải tin cậu ta.
Thế nhưng mặt khác, trong lòng anh có một loại trực giác.
Chuyện này không đơn giản như vậy.
Ngày ấy, chỉ trong thoáng này, Tịch Mộ đã gần như muốn thuận theo nội tâm mà nghi ngờ Lam Tư Ngộ, anh muốn đặt mọi thứ lên bàn cân để tính toán khả năng Lam Tư Ngộ có thể là nhân cách chính. Anh muốn bắt đầu lại trò chơi này cho đến khi tìm ra được đáp án hoàn mỹ mới thôi. Trái tim anh có thể bình tĩnh lại, thế nhưng điều khiến anh không ngờ đó là Lam Tư Ngộ vươn tay, ôm anh vào lòng. “Hãy chọn tôi đi.”
Cái ôm ấm áp, giọng điệu nhẹ nhàng.
Nhỏ bé, bất lực, đáng thương… Nhân cách nọ đang đầu độc một vị bác sĩ vốn có thể đưa ra quyết định đúng đắn.
Tịch Mộ nhìn Lam Tư Ngộ trước mặt bắt đầu lung lay.
Hết chương 41.
Edit: Dạo gần đây tui bận vụ chuyển trọ và thi Toeic nữa nên không có thời gian đăng chương dù tồn trong máy lâu rồi:v. Qua thời gian nữa tui sẽ chăm chỉ đăng lại. ehhe.