Dịch: Kình Lạc
Người gì thế! Đi sứ nước khác mà hùng hổ vậy, ai không biết lại tưởng cô đến để đánh nhau đấy!
Hạ Du Nguyên hút mạnh một hơi sữa, phồng má, liếc nhìn bóng lưng dứa mặt xụ ở ngoài hành lang lớp học, trong mắt cậu gần như tóe ra lửa.
Rút kiếm ra rồi mới phát hiện người ta đến để giao lưu thân thiện, mà bản thân mình cũng chẳng phải đại tướng quân quyền thế gì, chỉ là người phụ trách trông giữ cổng thành mà thôi.
Cậu chỉ có thể cách một cửa sổ nhìn màn “ngoại giao mì sốt dầu hành” đang diễn ra hừng hực khí thế ở bên ngoài.
“Ngon ngon ngon, không hổ là sinh viên hàng đầu của Đại học Chiết Giang, món mì sốt dầu hành bình thường mà cũng có thể mua ngon thế này.” Phương Tri Hiểu cuộn một đũa mì cho cả vào miệng, cô nàng liên tục gật đầu, còn không quên hết lời khen ngợi Tô Kiến Lâm một phen.
Đúng là tình yêu khiến người ta mù quáng, Lý Quỳ Nhất thầm nghĩ.
Kết quả là giây tiếp theo, Phương Tri Hiểu gắp miếng trứng chiên trong bát lên rồi cẩn thận đưa đến miệng cô: “Nè, cho cậu ăn trứng chiên này, mở miệng ra.”
Xem ra tình yêu cũng không khiến con người ta quá mù quáng. Lý Quỳ Nhất chớp mắt rồi đổi ý ngay lập tức, ít nhất lúc này Phương Tri Hiểu vẫn nhớ cô thích ăn trứng chiên, cũng không tính là bị tình yêu làm cho mê muội hoàn toàn.
Lý Quỳ Nhất há miệng cắn một miếng. Miếng trứng chiên vừa đúng độ, vàng óng giòn rụm, viền lòng trắng trứng hơi cháy, ăn vào dai dai, rất đậm đà, đúng độ chín mà cô thích.
Ngon thật, không hổ là sinh viên hàng đầu của Đại học Chiết Giang, món trứng chiên bình thường mà mua cũng ngon thế này.
Chậc, thật không biết lịch sự, Hạ Du Nguyên khinh bỉ quay đầu, cho tới bây giờ cậu và Trương Sấm cũng chưa từng dùng chung một đôi đũa để ăn.
“Tô Kiến Lâm còn nói gì với cậu nữa không?” Phương Tri Hiểu hút một miếng mì, bắt đầu thăm dò tường tận.
“Không có.” Lý Quỳ Nhất lắc đầu: “Chỉ tặng mình một món quà sinh nhật thôi.”
“Ồ.” Phương Tri Hiểu hơi chán nản. Cô không phải ghen tị, cô biết Tô Kiến Lâm là chú nhỏ của Lý Quỳ Nhất, mối quan hệ này nhìn thì tưởng như “dần dần thân quen”, nhưng thực ra lại là ngăn cản khả năng yêu nhau. Dù giữa hai người họ không có quan hệ máu mủ, ít nhất vẫn còn đạo đức luân lý, không phải sao?
Nhưng cô nàng vẫn khá ước ao: “Mình cũng muốn được Tô Kiến Lâm tặng quà sinh nhật quá. Chú ấy tặng cậu cái gì vậy?”
“Không biết, mình chưa xem.”
Không hổ là Lý Quỳ Nhất, định lực nhất quán. Trong mắt Phương Tri Hiểu, người sau khi nhận được quà mà có thể kiềm chế không mở ra đều là người mạnh mẽ, huống chi đây còn là quà của Tô Kiến Lâm.
“Haizz, cậu đúng là…”
Phương Tri Hiểu còn chưa cảm thán xong thì đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng quát: “Hai em kia, hai em làm gì thế!”
Hai người giật mình quay đầu lại. Một thầy giáo đang đi về phía bên này, thầy không cao nhưng gầy gò nghiêm chỉnh, mắt như chim ưng, trên mặt có nếp nhăn rất sâu. Phương Tri Hiểu lo lắng, nuốt “ực” một miếng mì to, cô nàng không nhận ra đây là ai. Nhưng Lý Quỳ Nhất đã gặp thầy vài lần, cô biết thầy là chủ nhiệm toàn khối 10, Trần Quốc Minh.
Trong lễ khai giảng, thầy cũng đã phát biểu trên bục, chỉ là chẳng được mấy đứa nhóc bên dưới lắng nghe.
Phê bình cậu ấy đi, phê bình thật nặng vào! Hạ Du Nguyên cười trên nỗi đau của người khác, khoé miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, những thủ đoạn ngoại giao không chính đáng phải bị bóp nghẹt ngay lập tức.
Trần Quốc Minh chắp tay sau lưng, mặt hầm hầm đi đến trước mặt hai người. Nào ngờ, khi thấy một trong hai là Lý Quỳ Nhất, vẻ mặt thầy lập tức dịu lại, thậm chí giọng điệu cũng trở nên quan tâm, nhẹ nhàng cười: “Lý Quỳ Nhất, em ở đây làm gì thế?”
Đùa à, đây là học sinh xuất sắc mà thầy đã cùng và giáo viên phòng tuyển sinh của trường Liễu Nguyên số 1 cướp được từ trong tay trường Thực Nghiệm về trong kỳ nghỉ Hè đó, báu vật đổi bằng 100.000 tệ đấy.
Lý Quỳ Nhất chọn cách nói thật, cô chỉ vào Phương Tri Hiểu: “Em mang bữa sáng cho bạn.”
Trần Quốc Minh chợt “à” một tiếng rồi giơ tay xem đồng hồ, cuối cùng nhắc nhở: “Đã 6 giờ 35 rồi đấy!”
Buổi sáng trường THPT Liễu Nguyên số 1 sẽ bắt đầu học lúc 7 giờ, nhưng trường yêu cầu học sinh phải có mặt ở lớp lúc 6 giờ 40, qua giờ này sẽ bị coi là muộn.
Lý Quỳ Nhất biết rõ điều này, nhưng cô vẫn gật đầu, nói: “Cảm ơn thầy ạ, em sẽ về lớp ngay.” Nói xong, cô nhìn Phương Tri Hiểu một cái, rồi quay người chạy đi.
Phương Tri Hiểu lập tức thu dọn mì sốt dầu hành chưa ăn xong, sau đó cười gượng hai tiếng: “Thưa thầy, em cũng về lớp ngay đây.” Không đợi Trần Quốc Minh phản ứng, cô nàng đã lao vào lớp học nhanh như chớp.
Nụ cười của Hạ Du Nguyên cứng đờ. Không phải chứ, đây vẫn là Trần Quốc Minh à? Cậu nhớ ngày đầu tiên học sinh mới đi tập trung, cậu bị phạt vá tường vì không nghiêm túc nghe bà giáo viên chủ nhiệm lải nhải, sau khi tan học còn bị kéo vào văn phòng dạy bảo chứ. Khi ấy vừa đúng lúc gặp Trần Quốc Minh, nhưng Trần Quốc Minh chẳng nói hai lời mà cứ thế giúp giáo viên chủ nhiệm hung hăng phê bình cậu một trận.
Ngoan quá! Trần Quốc Minh nở nụ cười hài lòng, nhìn theo bóng lưng Lý Quỳ Nhất biến mất ở cuối hành lang. Nhưng vừa quay đầu lại, thầy lại thấy một nam sinh đẹp trai lớp 10A12 đang không phục nhìn mình. Trần Quốc Minh lập tức nghiêm mặt, đi đến bên cửa sổ, giơ tay xoa mạnh đầu cậu: “Hạ Du Nguyên, em không đọc bài à, nhìn cái gì mà nhìn!”
Hạ Du Nguyên: “…”
Lạy hồn, xem mà cũng trúng đạn nữa.
Kỳ thi tuần diễn ra đúng lịch vào thứ Bảy. Không biết là do giáo viên ra đề cố tình muốn dạy cho đám học sinh mới không biết trời cao đất dày này một bài học, hay là nội dung học hiện tại quá ít, không thể mở rộng nên chỉ có thể đào sâu. Tóm lại, đề thi khó kinh khủng.
Đặc biệt là môn Toán, chỉ mới học phần tập hợp, thế mà đề thi đã biến hóa trăm loại mới mẻ, đa số các câu đều ngoài chương trình. Sau kỳ thi, đầu óc mọi người đều hỗn độn, gần như không còn nhận ra ký hiệu giao và hợp nữa.
Chuông tan học vang lên, đề thi được giáo viên thu lại, trong lớp lập tức rộ lên cuộc thi “ai tệ hơn”.
“Ôi… Sao mà khó thế, mình không làm được câu nào cả!” Có người gào khóc thảm thiết.
“Ông đây bỏ trống tám câu, cậu có tin không! Tám câu đấy!” Có người nghiến răng nhăn nhó.
“Có gì đâu, mình còn để trống gần hết nửa trang sau kìa.” Có người không chịu thua.
Bạn một câu, tôi một lời, bạn nói bạn làm không tốt, tôi lập tức nói tôi còn làm tệ hơn, mọi người than thở sùng sục như nồi nước sôi, nhưng ai cũng ngầm hiểu rằng, những lời “thi không tốt” từ miệng người học giỏi có thể coi là nói chơi, nghe cho vui thôi.
Chu Phương Hoa chậm rãi cất túi bút, dựng tai nghe mọi người “kể khổ”. Cô nàng nguyện ý tin rằng mọi người nói thật, hoặc là, cô cực kỳ hy vọng rằng mọi người nói thật, bởi vì cô thực sự không làm được. Cô không mong làm bài tốt, chỉ mong không tệ quá là được.
Nhưng Chu Phương Hoa không thể tự thuyết phục mình, vì cô nàng thấy bài thi của Lý Quỳ Nhất dày đặc chữ.
Dường như thời học sinh luôn có một loại người như vậy, dù đề khó thế nào thì cậu ấy cũng có thể bình tĩnh giải quyết.
Là thiên phú chăng? Hay là cô nỗ lực chăm chỉ? Nhưng Chu Phương Hoa đã ngồi cùng Lý Quỳ Nhất nửa tháng, cô cũng chưa thấy Lý Quỳ Nhất chăm chỉ hơn người khác, thậm chí khi người khác chăm chỉ, cô còn không tập trung, nằm bò ra bên cửa sổ ngắm hoàng hôn.
Vậy nên, mới có người sẵn lòng giả vờ như “mình không học hành chăm chỉ đâu”. Với rất nhiều người, so với “nỗ lực” thì được khen là “thông minh” mới là sự tán dương cực cao.
“Cậu làm được hết mấy câu đó à?” Chu Phương Hoa không nhịn được hỏi.
Lý Quỳ Nhất vừa thu dọn sách vở vừa nghiêm túc lắc đầu: “Không phải, câu 10 trắc nghiệm mình không chắc lắm, chỉ có thể loại trừ A và D, nên đành chọn bừa giữa B và C.”
“Cậu chọn đáp án nào?” Chu Phương Hoa đột nhiên hơi vui mừng. Câu đó cô cũng không làm được, nên đã chọn bừa đáp án C. Nếu đáp án Lý Quỳ Nhất chọn cũng giống thì tốt quá, vì cô nghĩ dù Lý Quỳ Nhất có chọn bừa thì xác suất đúng cũng cao hơn cô.
“Mình chọn B, vì câu 8 và 9 mình đều chọn C, nên mình nghĩ xác suất tiếp tục chọn C chắc nhỏ hơn.”
Chu Phương Hoa: “…”
Điều đó có nghĩa là câu 9 cô cũng chọn sai rồi.
Đúng là không nên đối chiếu đáp án với nhau.
Tối thứ Bảy không phải lên lớp tự học buổi tối, thành ra đây là buổi tối duy nhất trong tuần mà học sinh có thể thư giãn.
Lý Quỳ Nhất ra khỏi cổng trường, sau đó đi đến tiệm sách nhỏ trước cổng trường để mua tạp chí trước. Căn tiệm này là kho báu cô vừa phát hiện ra gần đây, tạp chí bán với giá cực rẻ, các cuốn như “Ý Lâm”, “Độc Giả”, “Thanh Niên Trích Văn” chỉ có 2 đồng một cuốn, “Văn Nghệ Phong Tượng” cũng chỉ 5 đồng, đôi khi còn tìm được “Thu Hoạch” và “Đương Đại”. Nhược điểm là chúng thường đã “quá hạn” một thời gian, nhưng Lý Quỳ Nhất không quan tâm, vì chưa đọc nên chẳng phải đọc kỳ nào cũng như nhau cả à? Vả lại một cuốn tạp chí rất mỏng, một buổi tối thứ Bảy đọc hết là vừa đủ.
Lý Quỳ Nhất lục lọi một hồi, sau đó bất ngờ tìm thấy một cuốn “Hoa Thành” từ năm 2011, bên trong còn có bài của Vương An Ức. Vì thế cô mua ngay.
Đã hơn sáu giờ, hoàng hôn dần phủ xuống, ánh mặt trời màu cam phá vỡ tầng mây rồi tràn xuống, tưới lên trên ngọn cây và những mái nhà xa xa, nhìn chẳng khác gì mạ vàng.
Trước trạm xe buýt ở cổng trường, có một đám người đang đứng đợi, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc đen óng mượt, phủ lên một lớp hào quang mềm mại.
Lý Quỳ Nhất quyết định bắt xe buýt về nhà.
Đây là việc cô đã dự định từ lâu. Cô thích ngồi xe buýt vào lúc hoàng hôn, tốt nhất là chỗ ngồi gần cửa sổ, sau đó đeo tai nghe và nghe nhạc, rồi nhìn các tòa nhà, con đường, cửa hàng quen thuộc trước mắt lướt qua nhanh chóng, cảm giác ấy như đang xem một bộ phim cũ vậy. Thế nên, hôm nay cô đã cố tình mang theo điện thoại.
Tiếc là từ trường đến nhà cô chỉ có hai trạm.
Vậy thì ngồi thêm vài trạm nữa, ngồi đến khi trời tối hẳn luôn.
Xe buýt số 6 chầm chậm đi đến, trông nó hệt con cá voi xanh nặng nề, lắc lư rồi đỗ lại. Lý Quỳ Nhất nhấc chân bước lên xe cùng đám đông.
Rất tốt, hàng ghế cuối còn chỗ trống gần cửa sổ. Lý Quỳ Nhất đi đến ngồi xuống, đeo tai nghe lên rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời chập choạng tối, đèn đường đã mờ mờ sáng lên như những vì sao xa xôi. Trong xe đông người nóng hừng hực, phần lớn là học sinh mặc đồng phục của trường Liễu Nguyên số 1, họ hào hứng thảo luận kế hoạch cuối tuần.
“Ê, Lý Quỳ Nhất?”
Đột nhiên có người gọi cô.
Lý Quỳ Nhất quay lại, cô thấy Kỳ Ngọc đang đứng vịn tay vào ghế của một hành khách, cậu ta nhẹ nhàng vẫy tay chào cô.
Cô tháo tai nghe, hơi ngạc nhiên: “Cậu cũng đi xe buýt này về nhà à?”
Kỳ Ngọc mỉm cười, chỉ vào Trương Sấm và Hạ Du Nguyên đang giả vờ chết: “Không phải, bọn mình hẹn vài người bạn cấp hai đi chơi bi-a ở bên kia phố thương mại Nam Tuyền.”
Trương Sấm cũng chào hỏi, chỉ có Hạ Du Nguyên vẫn cầm chặt tay vịn, cậu quay mặt sang một bên, giả vờ không nhìn thấy không nghe thấy.
Phiền quá.
Rõ ràng cuối tuần là lúc vui vẻ nhất, tại sao lại phải gặp phải dứa mặt xụ chứ, thật xui xẻo.
Để tránh bị cô chọc tức chết, tốt nhất là không nên sản sinh giao tiếp làm gì cả.
Trong lòng Hạ Du Nguyên căng như dây đàn, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ như không có việc gì mà nói chuyện với Trương Sấm, song nói lại cứ câu được câu không. Một trạm đã qua, an toàn; hai trạm đã qua, an toàn; ba trạm đã qua, an toàn.
Còn hai trạm nữa là an toàn tuyệt đối rồi!
Sắc trời dần tối, đèn đường sáng lên, thành phố khoác lên mình chiếc áo cảnh đêm lung linh. Bên trong xe buýt cũng “tách” một tiếng, đèn sáng lên, ánh sáng lờ mờ, hơi mờ yếu. Xe buýt dừng lại vài lần, rất nhiều người xuống vì vậy mà không gian trở nên trống trải hơn.
Chỗ bên cạnh Lý Quỳ Nhất trống, Kỳ Ngọc bước tới ngồi xuống, sau đó tự nhiên trò chuyện với cô về bài thi toán chiều nay: “Câu cuối cùng đáp án của cậu là bao nhiêu thế?”
Lý Quỳ Nhất ngẫm nghĩ: “Là câu tìm giá trị của e đúng không? Hình như là từ căn bậc hai của bảy phần tư đến ba lần căn bậc hai của hai, mở bên trái đóng bên phải.”
“Vậy thì tốt, mình cũng ra kết quả đó.” Kỳ Ngọc nói: “Còn câu trắc nghiệm cuối cùng thì sao?”
Lý Quỳ Nhất nói: “Câu đó chắc thiếu điều kiện, nếu a là số nguyên thì đáp án là B, nhưng nếu…” Cô phân tích một hồi, cuối cùng nói ra suy đoán của mình: “…. Vì vậy cuối cùng mình vẫn chọn B.”
Kỳ Ngọc nói: “Suy nghĩ của cậu giống mình, mình cũng thấy câu 8 và 9 đều chọn C, nên không chọn tiếp nữa.”
Hai người nhìn nhau, ăn ý nở nụ cười.
Hạ Du Nguyên luôn liếc nhìn quan sát động tĩnh bên đó, tránh cho dứa mặt xụ đột nhiên gây sự với mình. Nhưng lúc này cậu không kìm được mà co rút khoé miệng. Chuyện gì đây? Hai người này không phải là con rùa thấy đậu xanh, cứ thế nhìn nhau rồi vừa lòng đấy chứ?
Không được! Cậu không thể để mặc nhìn anh em mình nhảy vào hố lửa. Thế nên Hạ Du Nguyên gào về phía Kỳ Ngọc: “Sắp xuống xe rồi, mày còn ở đấy làm gì?”
“Xuống xe?” Kỳ Ngọc ngước mắt, vẻ mặt khó hiểu: “Dù xuống trạm tiếp theo thì vẫn còn một trạm nữa mà!”
Nào ngờ câu nói này nhắc nhở Lý Quỳ Nhất. Bây giờ trời đã tối, cô nên xuống xe về nhà.
“À, mình sắp đến trạm rồi.”
Kỳ Ngọc nhường chỗ cho cô ra, nói: “Vậy cậu về nhà cẩn thận nhé.”
“Ừm.” Lý Quỳ Nhất gật đầu: “Cậu cũng vậy.”
Đương nhiên mấy lời này Hạ Du Nguyên nghe vào lại chẳng khác nào “liếc mắt đưa tình”, “bí mật tư thông”. Hạ Du Nguyên âm thầm trợn mắt, không nhìn ra nha, dứa mặt xụ này trông thì kiểu thế gian tất cả là hư vô, nhưng lại tham lam như thế; vừa muốn kết bạn với cậu, vừa âm thầm đưa tình với anh em của cậu.
Sao, hai người đều muốn à?
Lý Quỳ Nhất đi đến cửa sau của xe buýt chờ xuống, Hạ Du Nguyên đứng ở phía bên kia cửa, không ai nói với ai lời nào. Trương Sấm khó hiểu nhìn hai người vài lần, nhận xét: “Hai người đứng đây, trông như ông Hanh ông Cáp vậy.”
Ông Hanh ông Cáp cái đầu mày! Hạ Du Nguyên vừa định phản bác thì tài xế đột nhiên phanh gấp, cậu ngã về phía trước theo quán tính.
May mà cậu nắm chắc. Nhưng nữ sinh bên cạnh hình như không đứng vững, cậu thấy tay cô tuột khỏi thanh nắm, người bị văng thẳng về phía cửa xe.
Lý Quỳ Nhất tưởng mình chắc chắn sẽ ngã, trong lúc cấp bánh, cô giơ một tay lên che đầu.
Đột nhiên có một lực kéo mạnh cánh tay, mạnh mẽ lôi cô về phía trước.
Hơi thở sạch sẽ của thiếu niên bất chợt xông vào xoang mũi.
*******************
Lời của tác giả:
Hạ Du Nguyên: Hố lửa quá nguy hiểm, cho nên để tao đến nhảy!
Kỳ Ngọc: Tao phục mày đấy.
**************
Chú thích: