Edit: Mint
Từ nhỏ đến lớn, Lý Quỳ Nhất chưa từng tiếp xúc thân mật với con trai, nên cô cũng không hiểu quá rõ về cách suy nghĩ của sinh vật này. Cô không biết là đối với con trai thì việc mời một người con gái đi xem mình chơi bóng rổ có ý nghĩa gì, dù sao thì dưới góc nhìn của cô, việc này được coi là sự mập mờ “trên mức tình bạn”.
Lý Quỳ Nhất đắn đo một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu trả lời mà cô cho là “tiến có thể tấn công, lùi có thể phòng thủ”, giọng cô không nóng không lạnh: “Được. Vậy cậu cứ đi trước đi, lát nữa mình sẽ gọi vài bạn nữ khác cùng tới cổ vũ cho các cậu.”
Nếu Hạ Du Nguyên thật sự thích cô thì câu trả lời này có thể coi là một cách từ chối gián tiếp… Cô không muốn một mình tới xem cậu chơi bóng; nếu Hạ Du Nguyên không thích cô, chỉ đơn thuần mời cô với tư cách bạn bè, vậy thì câu trả lời này cũng coi như giữ được thể diện, không khiến cô bị xem là tự mình đa tình.
“Được.” Hạ Du Nguyên thấy cô đồng ý thì vui vẻ xoay quả bóng rổ trên tay: “Bọn mình sẽ chơi ở sân trong cùng, đấu với lớp A14.”
“Ừm.”
Sân bóng rổ và sân điền kinh của trường Liễu Nguyên số 1 cách nhau không xa, chỉ cách một con đường xi măng màu xám rộng gần 3 mét. Lý Quỳ Nhất nhìn qua tấm lưới sân tập thấy Hạ Du Nguyên ôm quả bóng rổ chạy tới tụ họp với mấy cậu con trai trong lớp, họ nói chuyện vài câu, sau đó cởi áo khoác khoác vướng víu trên người rồi tiện tay ném lên khung rổ.
Lớp A17 chỉ có 6 học sinh nam, cũng không biết liệu có đủ để lập thành một đội bóng rổ hay không.
Lúc đang nghĩ, Lý Quỳ Nhất thấy sáu, bảy nữ sinh trong lớp tụ tập cùng nhau đi về phía sân bóng rổ, hình như là đi xem bóng, thế là cô vội vàng đứng dậy đi theo họ. Các bạn nữ thấy cô muốn gia nhập thì hơi ngạc nhiên, lớp trưởng đại nhân này nhìn có vẻ tính tình không được tốt, dù là quản lý lớp hay giảng bài cho các bạn, cô đều nghiêm túc không cười đùa, không có vẻ gì là người thích xem tụi con trai chơi bóng rổ.
Một bạn nữ tên Triệu Giai Vĩ dè dặt hỏi: “Lớp trưởng cũng thích xem bóng rổ à?”
Có vẻ như đang hỏi, nhưng thực ra là nhắc nhở: Lớp trưởng, bọn mình đi xem tụi con trai chơi bóng rổ đó, không phải đi mua đồ ở căn tin hay đi vệ sinh đâu.
Mặc dù Lý Quỳ Nhất không hiểu biết gì về bóng rổ, nhưng vẫn mặt không đỏ tim không loạn mà gật đầu.
Cũng bình thường thôi, lớp trưởng thì cũng chỉ là một nữ sinh cấp 3, đâu phải là cao tăng đã nhìn thấu hồng trần.
Các bạn nữ nhanh chóng xua tan những nghi ngờ trong lòng, cùng nhau vui vẻ bước vào sân bóng rổ.
Sân bóng rổ được chia thành sáu sân nhỏ, hai hàng, mỗi hàng ba sân. Tất cả các sân đều đã đã có người, tiếng bóng rổ va đập vang lên bên tai không ngừng, trong thứ âm thanh ấy còn xen lẫn với tiếng giày thể thao cọ xát trên mặt sân nhựa. Các bạn nữ lần lượt nhìn qua, ríu rít bình luận không ngừng.
“Được đấy, 3 điểm kìa!”
“Trận này chẳng có ai đẹp trai cả.”
“Mau nhìn bạn nam kia kìa, mẹ ơi, chân thon quá…”
Xem lướt một vòng, cuối cùng các bạn nữ mới dừng lại ở sân của các bạn nam lớp A17. Trận đấu đã bắt đầu, năm cậu con trai của lớp vào sân, chỉ có một cậu tên Vương Kiến Ba ngồi ở một bên, các bạn nữ đi tới đó rồi ngồi xuống, lớp phó học tập Trương Doãn tò mò hỏi cậu ta: “Sao cậu không vào sân?”
Vương Kiến Ba liếc khó chịu liếc mắt: “Ngay cả kiến thức cơ bản nhất về bóng rổ mà cậu cũng không biết, còn xem cái gì chứ?”
Câu nói này rất gay gắt, biểu cảm trên mặt Trương Doãn không vui vẻ gì, nhưng cũng không tiện cãi nhau với bạn cùng lớp, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Cần cậu quan tâm à, ngoài sân bóng cũng không đâu có bài kiểm tra để vào sân.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Mấy bạn nữ phụ họa thêm. Mọi người đều cảm thấy lời của Vương Kiến Ba rất quá đáng, đâu phải ai cũng hiểu về bóng rổ, thấy người khác không hiểu thì giải thích một chút là được rồi, cần gì phải nói móc như vậy?
Dường như Vương Kiến Ba cảm thấy mình yếu thế, nên cậu ta cũng không nói nữa, song lại ghét bỏ tự mình xích qua một bên, không ngồi cùng các bạn nữ.
Dù sao cũng không phải là đến xem cậu ta, các bạn nữ cũng không quan tâm, tất cả đều đồng loạt hướng mắt về phía sân, tập trung vào một bóng người. Có người xem bóng thực sự là xem bóng, nhưng cũng có những người xem bóng là để ngắm người, các bạn nữ lớp A17 rõ ràng thuộc nhóm sau.
Trai đẹp chơi bóng đúng là mãn nhãn mà.
Hạ Du Nguyên cũng cơi áo khoác đồng phục, cậu chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đen mỏng, trông cậu cao ráo, thanh thoát. Bóng rổ trong tay chuyền qua chuyền lại, đôi mắt điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào đối thủ phía trước, đột nhiên cậu tăng tốc, trực tiếp lướt qua bên cạnh đối thủ, sau đó mang theo bóng vào vòng trong, nhảy lên, “rầm” một tiếng, bóng được úp mạnh vào rổ.
Các bạn nữ tới xem cũng chỉ vì những cảnh như thế này, tất cả đều không kìm được mà khẽ reo lên, vỗ tay rào rào.
Hạ Du Nguyên nhẹ nhàng tiếp đất, đi ngang qua dưới rổ. Dù cậu cúi đầu nhưng miệng lại mỉm cười, sau đó vô tình đưa mắt nhìn về phía đám con gái.
Cậu ấy đến rồi.
Trận đấu tiếp tục, Hạ Du Nguyên chơi càng mãnh liệt hơn, cậu gần như không cho đối thủ cơ hội. Sau một cú xoay người uyển chuyển, bóng lại bay ra từ tay cậu, vẽ một đường cong đẹp mắt trong không trung, nhưng “keng” một tiếng bóng đập vào khung rổ, không vào.
“Cố lên, cố lên!” Các bạn nữ lập tức cổ vũ.
Nhưng không biết tại sao mà Hạ Du Nguyên như bị trúng tà, động tác dẫn bóng, ném bóng ngày càng đẹp mắt, nhưng bóng lại càng ngày càng lệch, ba lần liên tiếp đều không vào rổ.
Chậc, đẹp mã nhưng vô dụng.
Lý Quỳ Nhất suýt thì bật cười thành tiếng. Cô luôn nghĩ Hạ Du Nguyên chơi bóng rổ rất giỏi, mà giờ xem ra cũng chỉ đến vậy. Tuy nhiên anh chàng này lại rất tự tin, với trình độ này mà cũng dám mời người khác đến xem mình chơi bóng.
Hạ Du Nguyên, rốt cuộc cậu có được không vậy?
Vốn không có hứng thú với bóng rổ, lại thấy Hạ Du Nguyên liên tiếp ném trượt, Lý Quỳ Nhất nhàm chán rút một cọng cỏ đuôi chó từ khe đất lên, cầm nó trong tay rồi xoay đi xoay lại. Xoay một hồi, cô đột nhiên phát hiện trận bên cạnh chơi khá hay, bóng vào rổ liên tiếp, điểm số hai bên sát sao, chắc sắp đến điểm quyết định rồi.
Cô dứt khoát quay mặt sang, nhìn qua lưới sắt xem trận đấu bên cạnh.
Hạ Du Nguyên cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, cơ thể tự dưng căng thẳng, không nghe lời như thường ngày, vì thế cậu mới ném ra mấy đường bóng khó coi đến vậy. Thấy lớp A14 sắp đuổi kịp điểm số, cậu hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi, thở dài một hơi, cúi người, nhìn chằm chằm đối thủ. Cuối cùng, đồng đội cướp được bóng rồi chuyền cho cậu, cậu lùi lại một bước, sau đó nhảy lên ném, một cú ném 3 điểm đẹp mắt!
Cuối cùng cũng lấy lại chút thể diện, Hạ Du Nguyên lập tức quay đầu nhìn về phía đám nữ sinh, khóe mắt và lông mày đều toát lên vẻ kiêu ngạo đắc ý.
Thế nhưng, nụ cười lập tức đông cứng trên khuôn mặt.
Cậu thấy Lý Quỳ Nhất đang quay đầu nhìn về phía sân khác, cho đến khi các bạn nữ bên cạnh bất ngờ reo lên mừng rỡ, cô bị giật mình rồi mới quay đầu nhìn lại về phía này.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Hạ Du Nguyên quay đầu đi chỗ khác.
Kết thúc hiệp một.
Theo kế hoạch là một nam sinh tên là Mạnh Nhiên sẽ ra, thay Vương Kiến Ba vào sân, nhưng Hạ Du Nguyên không muốn chơi nữa, nói: “Các cậu vào hết đi, mình tới tiệm tạp hoá mua mấy chai nước, hơi khát rồi.”
Các bạn nữ thấy cậu nói vậy thì nhìn nhau, nhỏ giọng không hài lòng “a” lên một tiếng, sau đó cũng đứng lên chuẩn bị rời đi. Triệu Giai Vĩ đề nghị: “Còn 12 phút nữa mới tan học, hay chúng ta đi đánh cầu lông đi.”
Có người lập tức hưởng ứng: “Được đó, nhưng mình đánh dở lắm, đừng chê mình nhé.”
Lý Quỳ Nhất đi theo họ rời khỏi sân bóng, nhưng cô cũng chẳng có hứng thú với cầu lông, nên cô nghĩ sẽ đi một vòng quanh sân trước, rồi đi vệ sinh, chắc lúc đó cũng tới giờ tan học.
Nào ngờ, khi đi xong một vòng sân rồi một mình tới nhà vệ sinh, cô gặp Hạ Du Nguyên đang cầm vài chai nước quay về từ tiệm tạp hoá.
Cậu chặn đường cô.
Nghĩ đến việc cô xem người khác chơi bóng, cơn giận lại bùng lên, cậu cụp mắt, hờ hững hỏi: “Hay không?”
Lý Quỳ Nhất nghĩ rằng hẳn là Hạ Du Nguyên đang hỏi về biểu hiện của cậu, mặc dù cô thấy bình thường nhưng không tiện làm mất mặt người ta, thế là cii gật đầu, nói: “Hay.”
Hạ Du Nguyên tức đến mức quay mặt nhìn sang chỗ khác.
Có nhầm không vậy, cậu mời cô đến là để cô xem cậu chơi bóng. Mà cô thì sao, lại đi xem mấy người lạ hoắc, bỏ lỡ cú ném 3 điểm tuyệt đẹp của cậu thì không nói, đằng này còn khen người khác chơi hay nữa chứ.
Đây gọi là giết người rồi còn muốn giết cả tâm can.
Lý Quỳ Nhất nhìn sắc mặt của Hạ Du Nguyên, không hiểu tại sao cậu lại tức giận.
Không phải chứ, bây giờ khen cậu cũng không được nữa hả?
Chẳng lẽ cô khen không thật lòng nên bị cậu nhìn thấu rồi?
Ít nhiều gì cũng chột dạ, thế nên Lý Quỳ Nhất nhíu mày suy nghĩ, cố gắng đưa ra đánh giá khách quan về trình độ bóng rổ của cậu: “Thật ra thì… Cũng không phải là quá hay, còn chỗ để cải thiện.”
Hạ Du Nguyên: “…”
Cô cả à, nếu cô muốn sửa lời thì ít nhất cũng phải làm cho giống chút chứ.
Nhưng Hạ Du Nguyên vẫn bị câu nói này dỗ cho nguôi giận… Chẳng lẽ không phải sao? Lý Quỳ Nhất nói câu này, dù có thật lòng hay không, thì đều chứng tỏ cô sẵn sàng dỗ dành cậu.
Hạ Du Nguyên kiềm chế nụ cười nơi khóe miệng, cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó nhanh chóng đi qua bên cạnh Lý Quỳ Nhất. Khi hai người lướt qua nhau, cậu lấy thứ gì đó từ túi áo đồng phục rồi nhét vào tay cô, cuối cùng nghênh ngang bước đi.
Lý Quỳ Nhất cúi xuống nhìn, là một chai sữa, vẫn còn ấm.
Ngón tay Lý Quỳ Nhất miết nhẹ trên chai sữa ấm, cô đột nhiên cắn môi: Xong rồi, lần này thật sự xong rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lợi dụng sự tiện lợi từ vị trí ngồi, Hạ Du Nguyên bắt đầu xâm nhập toàn diện vào cuộc sống của cô.
Mỗi lần cô đứng dậy đi vứt rác, cậu sẽ mở túi rác của mình ra, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh… Tất nhiên, Lý Quỳ Nhất rút kinh nghiệm từ lần trước, cô không vứt rác vào túi rác của cậu nữa. Sau đó, cậu sẽ tức giận, có lúc giận một tiết, có lúc giận hai tiết, trong khoảng thời gian giận dỗi cậu sẽ không nói chuyện với cô.
Cậu thích xoay bút, khi bút rơi, cậu sẽ duỗi chân dài đá vào ghế của cô, sau đó chỉ tay xuống đất: “Nhặt bút giúp mình.” Ban đầu Lý Quỳ Nhất còn giúp cậu, sau này nhiều lần quá, cô lười không thèm quan tâm nữa. Thế là cậu sẽ tìm cơ hội trả thù cô, ví dụ như khi cô tìm mãi không thấy cục tẩy đâu, cậu sẽ giơ cục tẩy Sakura của mình ra lắc lư trước mặt cô: “Cầu xin mình đi.”
Thỉnh thoảng Lý Quỳ Nhất cũng sẽ phản công. Khi Hạ Du Nguyên bị thầy Tưởng Kiến Tân phạt đứng vì không thuộc bài, cô sẽ cố ý quay lại nhìn cậu một cái, bày ra vẻ mặt vừa đắc ý vừa khinh thường.
Ngày tháng cứ thế ồn ào trôi qua, rất nhanh đã đến cuối tháng ba, lại sắp đến kỳ thi tháng.
Giao mùa là thời điểm cúm hoành hành, thêm vào đó thời tiết lúc nóng lúc lạnh, chẳng biết phải mặc quần áo gì cho phù hợp. Một tuần trước kỳ thi, lớp học “thành công” bị ốm hàng loạt, người này cảm, người kia ho, trong giờ học tiếng hỉ mũi vang lên không ngớt. Thầy Tưởng Kiến Tân cũng bị cúm, trong giờ luôn thủ sẵn khăn giấy để lau mũi. Giọng thầy khàn khàn dặn dò những học sinh chưa bị bệnh về uống Bản Lam Căn để phòng ngừa.
Lý Quỳ Nhất rất may mắn vì không bị lây bệnh, tuy rằng cô chạy bộ thì lúc nào cũng như chết đi sống lại, nhưng thể chất cô cũng khá tốt, rất khi bị ốm. Hạ Du Nguyên lúc này lại cực nghe lời, không biết cậu lấy được một túi lớn bản lam căn từ đâu mà ngày nào cũng ném cho cô một gói, nghiêm nghị nói rằng phải bảo vệ mảnh chưa bị bệnh cuối cùng này.
Thứ Bảy trước kỳ thi, Lý Quỳ Nhất nhận được tin nhắn QQ của Chu Phương Hoa, cô nàng hỏi ngày mai có muốn cùng đi nhà sách mua sách sau đó chiều về trường tự học không.
“Được chứ.”
Từ sau khi phân khối, Lý Quỳ Nhất chỉ gặp Chu Phương Hoa có hai lần, một lần là trên đường đi tập thể dục giữa giờ, một lần là lúc tan học, lần nào cũng chỉ vội vã nói vài câu.
Sáng Chủ Nhật lúc 10 giờ, hai người gặp nhau trước cửa nhà sách. Chu Phương Hoa xách theo một túi ni lông, thấy Lý Quỳ Nhất thì cô nàng lập tức đưa nó cho cô. Lý Quỳ Nhất mở ra xem, bên trong là một cây lô hội nhỏ xinh được trồng trong một chậu hoa nhỏ.
“Cây lô hội mình trồng ở ký túc xá vừa mọc ra mấy cây con, mình mang cho cậu một cây.”
“Cảm ơn.”Lý Quỳ Nhất nghĩ một lát rồi nói: “Đúng lúc mình vẫn ngồi cạnh cửa sổ, có thể để nó trên bệ cửa sổ.”
Chu Phương Hoa đỏ mặt gật đầu.
Mình tặng cậu cây lô hội, cậu đặt nó ở bệ cửa sổ lớp học, có vẻ là một việc làm rất lãng mạn.
Dạo quanh nhà sách hai vòng, Lý Quỳ Nhất mua một cuốn “Trại súc vật”, Chu Phương Hoa mua một tuyển tập thơ của Mộc Tâm. Tiếp đó hai người quyết định đi ăn trưa sớm, như vậy mới có thể về lớp tự học sớm hơn.
Ngồi trong một quán bún, hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Nói về việc học sau khi phân khối, Lý Quỳ Nhất nói cảm thấy rất nhẹ nhàng, môn toán phần hình học không gian rất dễ, môn chính trị thì phần “Cuộc sống chính trị” của bắt buộc hai dễ hơn “Cuộc sống kinh tế” của bắt buộc một, địa lý bắt đầu học phần “Địa lý nhân văn”, phần này cũng thú vị và dễ hơn “Địa lý tự nhiên”…
Chu Phương Hoa mỉm cười, nói có lẽ chỉ mình cậu cảm thấy không khó thôi nhỉ?
Phần lớn thời gian đều là Lý Quỳ Nhất nói… Đây chính là điểm khác biệt trong mối quan hệ này, khi ở trong các mối quan hệ khác, Lý Quỳ Nhất thường là người lắng nghe nhiều hơn.
Trước đây khi hai người còn là bạn cùng bàn, đôi bên không nói chuyện nhiều với nhau, mỗi ngày đều trải qua những điều giống nhau ở trường, vậy thì có gì để mà nói chứ? Nhưng giờ đây thì khác rồi, họ ở trong môi trường khác nhau, cuộc sống của đối phương trở nên mới mẻ hơn.
Ăn xong, hai người quay lại trường, sau đó đi vào lớp A1. A1 vẫn là A1 của trước kia, chỉ khác là bây giờ còn có 30 bàn, mỗi bàn đều được đặt cách xa nhau, không còn ai ngồi cùng bàn với ai nữa.
Cảm giác quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.
Chu Phương Hoa kéo tay Lý Quỳ Nhất đi một vòng quanh lớp, cuối cùng đến trước bảng đen, bên trái bảng có một tờ thông báo. Lý Quỳ Nhất nhìn kỹ, đó là bảng sắp xếp phòng thi của kỳ thi tháng này, vẫn xếp theo thứ tự thành tích khi phân khối.
Phòng thi thứ nhất vị trí số 1: Kỳ Ngọc
Phòng thi thứ nhất vị trí số 2: Hạ Lạc Di
Phòng thi thứ nhất vị trí số 3: Tần Vi Vi
…
Phòng thi thứ nhất vị trí số 30: Chu Phương Hoa
Ánh mắt Lý Quỳ Nhất dừng lại ở cái tên cuối cùng.
Chu Phương Hoa ở bên cạnh nắm chặt lấy tay cô, giọng hơi run rẩy: “Chắc cậu vẫn luôn không biết rằng… Mình là hạng bét của lớp thực nghiệm khối tự nhiên.”
Lý Quỳ Nhất không hiểu vì sao cô nàng lại đột nhiên xúc động như vậy, cô chỉ nắm chặt lấy tay cô nàng.
Không ngờ, Chu Phương Hoa bật khóc nức nở: “Ngày đó chúng ta đi xem danh sách phân khối, khi thấy bản thân là người cuối cùng, mình thật sự hơi suy sụp, bởi vì trước đó, mình luôn hy vọng cậu ở lại lớp tự nhiên… Nhưng mà, nhưng mà…”
******
Chú thích: