*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không chỉ ở tầng này, mỗi tầng trong cơ sở đều nằm đầy người chơi. Trên cánh tay của mỗi người đều có một sợi ánh sáng mỏng nối với thiết bị kỳ quái lớn ở trung tâm.
Thiết bị đầu não cấu thành từ đủ loại đạo cụ kỳ quái, bên ngoài còn phủ một lớp các mảnh kính lấy về từ hồ nhân bản trên đảo. Trong số đạo cụ kia, ngoài súng của Dung Ly, còn có hai vật phẩm cấp S Hộp lễ vật của Thần và Ma nhẫn tạo con rối của Kinh Thế.
Trên mỗi đạo cụ đều có một tầng ánh sáng nối liền, đan lẫn vào nhau như một hệ thống.
[ Kỹ năng Thiên sứ mắt đen của người chơi Kinh Thế: Có thể kết nối, bẻ cong, chia cắt mọi kỹ năng và vật phẩm. ]
Đúng vậy, kế hoạch chiến tranh toàn diện chỉ là tầng đầu tiên trong kế hoạch của Kinh Thế.
Ẩn giấu bên dưới nó chính là bí mật để đảm bảo quân số tuyệt đối không hao hụt và không ai phải chết dựa trên kỹ năng độc nhất vô nhị của hắn.
Sử dụng cơ sở nghiên cứu làm chỗ tránh nạn. Lại vận dụng kỹ năng cá nhân của bản thân bẻ cong và kết nối toàn bộ kỹ năng và đạo cụ cần thiết. Ví dụ như hộp không gian giúp mở rộng sức chứa gần mười nghìn người, gen nhân bản và mảnh kính, ma nhẫn tạo con rối, kỹ năng hồi quy tức thời và súng Vận mệnh của sếp Dung,…
Tất cả tạo thành một bộ máy chế tạo vỏ rỗng hoàn hảo. Liên tục sản sinh ra thể xác y hệt có thể dùng ý thức bản gốc để điều khiển.
Dùng ngôn ngữ trò chơi giải thích, chính là toàn bộ chiến trường đã bị Kinh Thế mô phỏng thiết kế thành một trò chơi.
Đặc biệt mỗi người chơi, đều có thể sống lại không giới hạn.
Bản thể gốc của họ đều ở trong cơ sở nghiên cứu, trên chiến trường nhìn thì thấy nhiều người, nhưng thực chất đều là con rối mang ý thức.
Vì vậy mà không ai sợ chết, dù sao hẹo một lần thì đổi một thân thể mới. Trạng thái tương đương với bất tử bất diệt.
Dĩ nhiên việc kết nối này cũng điên cuồng hao phí lực tinh thần của Kinh Thế, khiến hắn hữu khí vô lực, chỉ có thể ra trận lúc gần cuối. Đồng thời cũng hạn chế không gian, phải đảm bảo chết trong khu vực xác định mới có thể hồi sinh. Chưa kể còn phải để lại Dung Ly và một số phân thân khác ở lại thao tác sản xuất con rối và đảm bảo an toàn cho mánh khóe.
Kinh Thế biết chính mình cần được đến cái gì, cũng biết muốn được đến đồng thời phải có trả giá ngang bằng.
[ Giao thân xác cho phân thân. Các ngươi không nghĩ đến nếu ta có thể ngoài ý muốn xâm nhập điều khiển chúng lần nữa, toàn bộ sẽ bị diệt sao? ]
[ Có một số việc có thể lợi dụng, cũng có một số việc không thể quá lợi dụng. ]
Nghe được lõi sinh mệnh âm dương quái khí, Linh Uyên chỉ cười khẩy: “Đã chơi thì phải có đánh cược.”
: “Kết quả thì chúng ta vẫn thắng đó thôi.”
: “Có thể lúc mới sinh ra, bọn họ có thể bị ngài điều khiển.” Kinh Thế phi thường bình tĩnh: “Nhưng một cá thể đã có suy nghĩ của riêng mình sẽ hoàn toàn khác. Đó là lý do vì sao ngài không thể điều khiển con người tự diệt sạch mà phải tạo ra giống loài khác đi đàn áp.”
[ Quy tắc 9: Người nhân bản có tư duy sẽ trở thành con người hoàn chỉnh. ]
[ Rất tinh vi. ] Ngữ khí của trung tâm hành tinh trầm thấp ưu nhã, tràn ngập tán thành.
[ Ta vốn nghĩ loài người là loại sinh vật ngu ngốc, chỉ biết tự mình mâu thuẫn rồi hãm hại lẫn nhau. Chẳng trông mong gì được… ]
: “Không có!” Sky trong tay Noah nhe nanh, dựng đồng xanh lam tỏ vẻ không vui.
Cục cưng cảm thấy nên phản bác ý kiến của cái tên to lớn này.
Vì ma ma của ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn ta, hắn yêu ta nhiều giống như ta yêu hắn vậy.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của rồng bạc, lõi sinh mệnh mềm nhẹ cười khẽ.
[ Nhân loại, các ngươi có hiểu vì sao ta tạo ra vòng lặp này không? ]
: “Dựa trên việc phân thân cũng là con người, tôi nghĩ…”
Kinh Thế cố gắng tiến vào dòng sông tư duy của tinh cầu: “Mục đích của ngài, là thúc đẩy giống loài không ngừng tiến hóa.”
: “Mặc dù tất thảy sinh mệnh trên hành tinh này có cách sinh ra khác nhau, nhưng…”
Hắn híp mắt, mở miệng thăm dò: “Là thần của vạn vật, bản chất của mọi sinh vật. Ý thức của bọn họ tạo ra từ ngài, bọn họ bị tiêu diệt, ý thức sẽ lại quay về với ngài. Không phải chết, chỉ là lấy hình thái khác tồn tại.”
: “Hết thảy sinh mệnh sau khi chung kết, sẽ quay về ôm ấp của ngài. Chờ đợi một lần nữa sinh ra, một lần lại một lần tiến hóa.”
[… ]
[ Từ trước đến nay, ngươi là nhân loại duy nhất có thể lý giải suy nghĩ của ta. ]
Lõi sinh mệnh vừa dứt lời, quy tắc cuối cùng của hệ thống nháy mắt hiện ra:
[ Quy tắc 10: Thần yêu thế nhân. ]
[ Chúc mừng người chơi đạt được quy tắc: 10/10 ]
[ Nhiệm vụ hoàn thành. ]
Khe hở từ từ hợp lại, đồ án trên cao biến ảo thành vô số đạo sóng gợn. Để rồi giống như bị thần minh hủy diệt, dần dần tiêu tán giữa không trung. Chỉ để lại một mạt lam nhàn nhạt phá lệ mỹ lệ.
Các người chơi chú ý tới dị tượng xuất hiện. Gió lớn ầm ầm gào thét, không ngừng lưu động khắp chiến trường đồ sộ. Dập tắt ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trên mặt đất nhuộm đẫm màu máu.
Đến bây giờ, chiến đấu kết thúc, chiến tranh đã có thể tuyên cáo thắng lợi.
Kinh Thế đứng trên bình nguyên, cả người tắm gội trong ánh sáng. Mặt hướng về phía biển, cảm nhận được tầm mắt từ bốn phương tám hướng nhìn lại đây.
: “Quan chỉ huy vạn tuế!”
Tình cảm trào dâng, trong đám đông tức khắc truyền đến một trận lại một trận hoan hô cuồng nhiệt. Đủ loại âm thanh hội tụ với nhau, vang vọng thiên địa.
Mắt đen trong suốt không nhiễm hạt bụi. Kinh Thế xoay người đi về phía cơ sở nghiên cứu.
Hắn bước trên ánh sáng, ánh sáng ôn nhuận hôn gót chân.
Hắn đi tới cùng gió, gió nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai.
Phía sau lưng hắn, trời đất vốn dĩ ảm đạm đột nhiên sáng lên, vô tự hỗn loạn tản mạn. Tựa như bức tranh ngưng kết sự lộng lẫy huy hoàng cuối cùng còn sót lại của văn minh.
Cố tình, Kinh Thế chính là tiêu điểm.
Cường đại, bình tĩnh, cơ trí. Hắn là kẻ được thần linh ưu ái, là kẻ được tất cả tán thành.
Cũng là đồng loại của chúng ta.
Đám đông ngơ ngẩn nhìn một màn này, cuồng nhiệt trong mắt càng thêm nóng cháy. Thậm chí còn nhiều hơn một loại cảm tình… Thành kính.
Ly Vân chắp tay trước ngực, hướng Kinh Thế quỳ một chân. Tư thế yếu ớt ngẩng đầu lên khẩn cầu, tựa như một con sơn dương muốn đem chính mình hiến tế.
: “Hỡi Thần của ta, nhân từ cùng vĩ đại. Hãy để con kế thừa ý chí, phụng dưỡng dưới chân người. Vì người mà hóa thành kiếm, trở thành giáo, cùng người chung một nhịp thở. Vì người kính dâng hết thảy. Vì người viết nên sử thi truyền kỳ.”
Tư tưởng quyết định tín ngưỡng. Cảm xúc trong lồ ng ngực không ngừng gia tăng, trên mặt lại không biết nên bày ra phản ứng gì. Bọn họ dần bắt chước động tác của Ly Vân, đồng loạt quỳ một chân xuống. Hướng người nọ dâng lên trung thành, tín ngưỡng cùng kính ý chí cao vô thượng.
Chúng ta quý trọng hắn, ta yêu hắn, ta muốn vì hắn mà hiến dâng tình cảm dồi dào này.
: “Từ cổ kim đến tương lai, cho dù ngàn năm hay vạn năm, trời cao rơi xuống, biển sao diệt…”
Ngữ điệu Ly Vân thần thánh giống như giáo đường tán ca.
: “Nguyện vinh quang của người vĩnh tồn!”
Kinh Thế hơi nghiêng mắt. Rồi sau đó, bất đắc dĩ cười.
: “Đây là vinh hạnh của ta. Cảm ơn các vị.”
Cùng thời khắc ấy, thông báo của hệ thống cũng vang lên:
[ Chúc mừng 8.230 người chơi thành công hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến. ]
[ Phó bản quy mô lớn sắp sửa đóng cửa. ]
[… ]
[ Vực Thẳm đang mở ra. ]
[ Chuẩn bị truyền tống toàn bộ người chơi về thế giới hiện thực. ]
Bên ngoài cơ sở nghiên cứu xuất hiện một đạo quang huy lộng lẫy. Cùng với một cánh cổng thần bí cao chọc trời giáng xuống.
Toàn bộ ánh sáng tụ lại một chỗ, nhuộm đẫm chân trời.
Hiện thực? Về nhà?
Trở về nhà?
Toàn bộ người chơi mơ mơ màng màng phát ngốc. Hiện tại xâm chiếm đầu óc họ đều là cảm giác không chân thật, hai mắt lẳng lặng mà nhìn cánh cổng, không dám tiến lên.
Linh Uyên đứng tại chỗ, đã thật lâu không nhúc nhích. Bàn tay bị người nhẹ nhàng nắm lấy, mười ngón đan vào nhau.
: “Đi nào các vị. Đến lúc về nhà rồi.”
Kinh Thế dẫn đầu kéo Linh Uyên cùng chạy, cười lớn chỉ về phía trước
: “Các anh em! Chạy đi thôi ——”
Rốt cuộc minh bạch cái gì, một đám người phía sau giật mình, không hẹn mà cùng chạy theo.
Một người, hai người, mười người, trăm người… Càng lúc càng nhiều hơn, thế tới rào rạt. Bọn họ càng chạy càng hưng phấn, thậm chí kích động như điên rít gào.
: “A a a a a a!!!”
: “Đi về nhà! Chúng ta phải đi về nhà!” Có người khờ khạo cười lớn, cười mãi, cười đến mức hốc mắt đỏ lên.
Lại có tinh linh không màng hình tượng mà tóm lấy người bên cạnh hò vui sướng hò hét: “Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài! Trời ạ thật sự đi ra ngoài a a a!!!”
Khắp nơi vang lên tiếng khóc. Có người quỳ trên mặt đất khụt khịt rống lên: “Sư phụ, sư phụ! Người có thấy không? Ta rốt cuộc đợi được đến ngày này rồi!”
Lúc này bọn họ cái gì cũng không để ý, tựa như trẻ con mới sinh, theo bản năng mà gào khóc. Nước mắt đẫm nhòa ôm lấy nhau, bất kể xa lạ.
: “Mấy người còn đợi gì nữa. Mau lên nào, cũng không thể thua kém họ được!”
: “Lao ra ngoài! Đi theo hắn lao ra ngoài!!!”
: “Anh em! Gặp lại trong hiện thực!”
: “Hiện thực gặp lại!!!”
Bọn họ cách biển người tạm biệt nhau, bọn họ nói trong hiện thực gặp lại.
Rồi sau đó lao đi giữa vô số tiếng hoan hô cùng tiếng thét chói tai.
Từ hành tinh bạt ngàn sắc xanh xông thẳng đến không trung. Vượt qua những áng mây, rời đi Vực Thẳm, hóa thành làn gió trong lành.
_