Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 8



Quả thực gần đây Nhiếp Tu Tề rất bận.

Hàng năm cứ tới khoảng thời gian này đều diễn ra rất nhiều cuộc họp. Từ tỉnh cho tới thành phố, tất cả các cuộc họp lớn nhỏ đều cần anh tham gia.

Lúc nhận được cuộc gọi của Tiểu Lý, Nhiếp Tu Tề đang ở Bắc Kinh, vừa rời khỏi hội trường.

Anh đi về phía khách sạn cùng một vài vị cán bộ lão thành. Buổi tối đã thống nhất dùng cơm bên này, trên đường có rất nhiều người quen lên tiếng chào hỏi anh.

Vài vị mặc quân phục nhìn thấy anh thì kéo lại hỏi chuyện gia đình. Vài người trong số họ là các chú bác đã nhìn Nhiếp Tu Tề lớn lên, vài người thì lại là binh lính dưới quyền ông cụ nhà họ Nhiếp.

Trong giới này không tồn tại cái gọi là bí mật. Nhiếp Tu Tề là người được nhà họ Nhiếp chuyên tâm bồi dưỡng trong thế hệ này, tuy lần này chưa vào Ủy ban Thường vụ, nhưng ai cũng biết lần tới trong cơ cấu Tỉnh ủy chắc chắn sẽ có tên anh.

Ý cười của Nhiếp Tu Tề không chạm tới đáy mắt, anh nói chuyện cùng họ vài câu rồi mới rời đi.

Tới nhà hàng, anh tránh mặt mọi người tìm tới một góc vắng vẻ, nghe Tiểu Lý tường thuật lại sự việc đã xảy ra.

Trong điện thoại, giọng nói của Tiểu Lý có chút dè chừng, sau khi kể lại câu chuyện một cách thật tỉ mỉ, một hồi lâu sau vẫn không thấy Nhiếp Tu Tề nói gì, Tiểu Lý đã theo anh lâu nên hiểu tính cách anh, trong lòng anh ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Người đàn ông bình tĩnh đáp lại: “Ừm, tôi biết rồi”.

Anh quay người đi tới bên cửa sổ, dựa lên tường, nói tiếp: “Kỳ Kỳ không sao chứ?”

“Không sao ạ, may mà có cô giáo Đàm kịp thời xuất hiện nên không xảy ra chuyện gì lớn”. Về việc phụ huynh cô bé kia làm khó Đàm Trinh Tịnh, sau khi do dự một lúc, Tiểu Lý vẫn báo cho Nhiếp Tu Tề.

Anh ta không rõ hiện tại Nhiếp Tu Tề còn có hứng thú với Đàm Trinh Tịnh hay không, nhưng nói thừa một chút vẫn yên tâm hơn.

Nhiếp Tu Tề khẽ nhếch khóe môi, đáp: “Nói cảm ơn cô ấy một tiếng”.

Sau khi cúp máy, Nhiếp Tu Tề quay lại nhà hàng dùng bữa với các vị lãnh đạo.

Hai ngày sau, công việc tại Bắc Kinh kết thúc, Nhiếp Tu Tề dành thời gian về thăm nhà ở Bắc Kinh một chuyến.

Tuy anh không hay trở về nhưng ở đây vẫn có người phụ trách việc quản lý.

Trợ lý đưa cho anh một tập tài liệu, nói bất động sản tại khu ngoại ô Bắc Kinh đã được bàn giao, cần phải tiến hành trang trí nội thất, anh ta muốn hỏi ý kiến của anh.

Nhiếp Tu Tề tranh thủ thời gian rảnh tới xem, đó là một căn biệt thự rất lớn cách trung tâm thành phố không xa, sau này khi trở về Bắc Kinh có lẽ anh sẽ sống ở đây.

“Không vội hoàn thiện, cứ để đó đã”. Nhiếp Tu Tề vuốt cằm rồi nói.

Trong khoảng thời gian nghỉ ở nhà, Đàm Trinh Tịnh không có lấy một ngày bình yên. Lúc này cô mới phát hiện, mẹ chồng có thành kiến về công việc của mình tới thế nào.

“Hồi đầu mẹ đã nói công việc của cô ta không ổn định, vậy mà con vẫn nhất quyết lấy cô ta”

Mẹ chồng và Trương Sướng thì thầm to nhỏ trong bếp, Đàm Trinh Tịnh vờ như không nghe thấy, cô ở phòng khách xem tivi.

Trương Sướng nhỏ giọng nói gì đó, nhưng tóm lại là không bênh vực cô. Lúc mẹ chồng đi ra khỏi bếp, mặt mày vẫn cau có không vui.

Đàm Trinh Tịnh cảm thấy trong lòng phiền muộn, cô đặt điều khiển tivi xuống, trở về phòng ngủ nằm lên giường.

Chưa nằm yên được bao lâu, Trương Sướng đi vào. Hai người nằm quay lưng về phía nhau, không ai lên tiếng.

Một hồi lâu sau, mới nghe thấy Trương Sướng mở miệng: “Tính mẹ anh như vậy đấy, em đừng chấp”.

Đàm Trinh Tịnh không trả lời, cô lười nói lý với anh ta.

“Nhưng mà, bên trường học của em không nói khi nào sẽ cho em trở lại dạy học sao? Em đã ở nhà lâu như vậy rồi”

Đàm Trinh Tịnh đáp: “Không biết”.

“Em không lo lắng gì à?”

“…” Đàm Trinh Tịnh cười lạnh trong lòng.

Anh ta chỉ quan tâm tới việc khi nào cô có thể đi làm trở lại, chứ không mảy may để tâm xem cô đã phải chịu đựng ấm ức gì.

Trương Sướng đợi rất lâu mà không thấy cô nói gì, anh ta cảm thấy nhạt nhẽo, lẩm bẩm một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Trong bóng tối, vành mắt Đàm Trinh Tịnh cay cay, mãi vẫn không thể chìm vào giấc mộng.

Khi mưa bão ập tới, anh ta có thể không đứng phía trước che chở cho cô, nhưng chí ít cũng phải đứng bên cạnh.

Bên trường học vẫn chưa có thông báo, Đàm Trinh Tịnh vốn tưởng mình còn phải ở nhà lâu hơn nữa, nào ngờ cô bỗng nhiên nhận được điện thoại của hiệu trưởng.

Vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng nói ngập ngừng của hiệu trưởng, mời cô quay trở về trường.

Đàm Trinh Tịnh còn đang thắc mắc tại sao thái độ của ông ta lại quay ngoắt 180 độ như vậy, khi tới trường bước chân vào phòng làm việc, trông thấy bóng hình người đàn ông đó, cô ngay lập tức vỡ lẽ ra.

Nhiếp Tu Tề tới rồi.

Ghế sofa trong phòng làm việc của hiệu trường được làm bằng da thật, được dùng để tiếp khách, lúc này ở chính giữa có một người đang ngồi.

Người đàn ông đó có vóc dáng cao lớn, tư thế thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén đã rút vỏ, anh chỉ thản nhiên ngồi một chỗ thôi cũng toát ra một loại khí thế áp bức, khiến cho những người có mặt không dám nhìn thẳng.

Tiểu Lý đang đứng phía sau anh.

Lúc này, tâm trạng của anh rõ ràng không được tốt, sự sắc bén toát ra trên người anh khiến cho ai nấy nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi.

Đàm Trinh Tịnh từng được lĩnh giáo tính khí lật mặt như lật sách của anh, nên khi trông thấy dáng vẻ đó cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

Chỉ có điều cô quả thực không muốn dây dưa với anh nữa, nếu biết trước hôm nay anh tới, vậy thì cô sẽ ở im trong nhà.

Người đàn ông vẫn mặc trang phục tối giản như mọi khi, trên mặt không biểu lộ cảm xúc, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn theo nhịp.

Anh ngồi đó, còn những người khác thì đứng, ai nấy trông đều rất căng thẳng.

Hiệu trưởng Vương vừa nói chuyện vừa len lén nhìn ra cửa, thấy Đàm Trinh Tịnh tới thì như trút được gánh nặng.

“Tiểu Đàm à, học sinh mà cô cứu kia là con gái của bí thư Nhiếp, sao cô không nói sớm! Lần này bí thư Nhiếp tới đây là để cảm ơn cô. Nào nào nào, mau qua đây đi”.

Đàm Trinh Tịnh cố gắng nhịn lại cảm giác muốn bỏ chạy, lưỡng lự vài giây, cô mới bước từng bước đi tới.

Cô đứng trước mặt anh, còn đôi mắt rực lửa của anh thì chiếu thẳng lên mặt cô.

Đàm Trinh Tịnh cảm thấy gò má nóng bừng, cô quay đầu sang một bên không nhìn anh, môi mím lại lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Nhiếp Tu Tề như cười như không, quan sát cô bước từng bước đi tới, đứng trước mặt mình.

Một hai tháng chưa gặp, anh cảm thấy rất nhớ mùi hương trên cơ thể cô, tiếc là lúc này khoảng cách giữa hai người quá xa.

Anh nheo mắt hít thở thật sâu, dường như cảm nhận được trong không khí thoang thoảng mùi hương của cô.

Nhìn sườn mặt xinh đẹp của người phụ nữ ấy, anh nói với hiệu trưởng Trương: “Giáo viên của trường các vị rất có trách nhiệm. Cô giáo Đàm là nhân tài hiếm có trong trường, hiệu trưởng Vương cần phải cất nhắc hơn mới được, tại sao lại để cô giáo Đàm nghỉ dạy ở nhà lâu như vậy?”

“Vâng, vâng, bí thư Nhiếp nói rất phải”. Nụ cười trên mặt hiệu trưởng Vương sắp không giữ nổi nữa.

“Học sinh đã đẩy con gái tôi kia tên là gì? Bố mẹ cô bé đâu?”. Nhiếp Tu Tề mỉm cười nói.

Trên trán hiệu trưởng Vương đổ mồ hôi lạnh, cả người đông cứng, lắp bắp nói: “À, em học sinh đó… em học sinh đó… giáo viên trong trường đã liên hệ với phụ huynh rồi, họ… họ đang trên đường tới đây”.

Nhiếp Tu Tề đan hai tay lại, đặt trên mặt bàn phía trước, cười híp mắt nói: “Vậy thì chúng ta cùng đợi một lát. Cô giáo Đàm, ngồi đi”.

Anh chỉ vào vị trí bên cạnh mình, tất cả mọi người có mặt đều nghe ra hàm ý bên trong.

Hôm nay người này tới đây hẳn là để trút giận cho Đàm Trinh Tịnh.

Đàm Trinh Tịnh tìm được bậc phụ huynh quyền cao chức trọng như vậy làm chỗ dựa từ khi nào, sao chưa từng nghe thấy cô nói.

Lúc này, hiệu trưởng Vương chỉ hy vọng Nhiếp Tu Tề trút giận xong rồi rời đi, sau này ông ta phải đối xử với Đàm Trinh Tịnh tốt hơn mới được!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Đàm Trinh Tịnh chỉ đành đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Tu Tề.

Trong phòng, anh và cô là hai người duy nhất đang ngồi, mọi người cùng chờ đợi đôi vợ chồng kia tới. 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.