Thân thể anh nóng như lửa, bao phủ lấy cô.
Cả hai ngã xuống chiếc giường lớn, tấm nệm mềm mại còn khiến họ nảy lên hai cái.
Đàm Trinh Tịnh quay người định bỏ chạy nhưng bị anh túm lấy cổ chân kéo lại.
Dương v.ật màu đỏ tím bật ra khỏi quần ló.t, gần như là đứng thẳng, gật đầu về phía người phụ nữ, từ khe hở trên đỉnh rỉ ra chút dịch lỏng trong suốt.
Anh không nhiều lời, vẻ mặt nghiêm nghị cởi bỏ quần áo, sau đó đè cô xuống lột quần áo của cô. Một lúc sau, hai người trần tr.ụi đối diện nhau.
Anh có vóc dáng rất chuẩn, khi hạ người xuống, phần bụng màu lúa mạch tức khắc dán lên người cô, cơ bắp rắn chắc dẻo dai vô cùng. Theo động tác thúc vào trong, nhiệt độ nóng bỏng từ cơ bắp cũng được truyền đến cô qua làn da.
“Ưm… ha…aaa …”
Không rõ là tiếng r.ên rỉ của ai.
Đôi chân thon thả bị anh tách ra, tạo thành tư thế sẵn sàng cho cuộc yêu, anh nâng m.ông cô lên rồi thúc vào.
Dương v.ật to dài tiến vào bên trong từng chút một, gương mặt Đàm Trinh Tịnh đẫm nước mắt, cô vừa thở dốc vừa mắng anh: “Anh tệ lắm! Sao lại đeo bám phụ nữ có chồng mãi như thế, sao anh lại tệ như vậy… Hu hu hu …”
Lời còn chưa dứt, xúc cảm cứng rắn khi vật kia đâm vào toàn bộ khiến cô phải cắn môi hét ra tiếng.
“Nhẹ, nhẹ một chút…” Hơi thở ngắt quãng, cô đẩy ng.ực anh, lòng bàn tay chạm vào cơ bắp rắn chắc, cảm giác nóng bỏng khiến cho người ta phải hoảng sợ.
Động tác của Nhiếp Tu Tề trở nên dịu dàng như thể lần đầu tiên, anh cẩn thận và quan tâm tới cảm xúc của cô, vài nhịp nông, vài nhịp sâu, luân phiên thay đổi.
Anh sử dụng tất cả các kỹ năng làm.tình của mình lên cô.
“Trinh Tịnh, em nhìn tôi đi”. Nhiếp Tu Tề nắm lấy cằm cô, khiến cô phải nhìn anh.
Đàm Trinh Tịnh thở hổn hển, tứ chi hoàn toàn bị anh mở ra, hai con mắt sáng mở to nhìn anh.
Người đàn ông đưa đẩy mỗi lúc một mãnh liệt, thúc vào khu vực nhạy cảm nhất.
Anh cúi đầu hôn lên mặt cô, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương: “Tôi cũng không biết phải làm sao với em. Có lúc tôi nghĩ, hay cứ để người phụ nữ này đi đi. Tôi cũng phải giữ thể diện chứ.”
Nói đoạn, anh cắn nhẹ lên môi dưới của cô, cảm giác mềm như thạch trái cây, chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức.
Nhiếp Tu Tề tiếp tục nói: “Nhưng tôi lại không đành lòng”.
Trong mắt anh lóe lên một tia tối tăm, anh hôn lên khuôn mặt ngọc ngà của cô như thể xin lỗi, sau đó gục đầu áp vào trán cô, mắt nhắm lại thầm thì.
Những sợi tóc xòa trên trán cọ vào má khiến cô cảm thấy ngưa ngứa.
Đôi khi, Nhiếp Tu Tề cũng nghĩ tại sao mình lại thích Đàm Trinh Tịnh tới vậy.
Cô xinh đẹp, nhưng chưa đẹp đến mức khiến anh phải bất chấp tất cả.
Vậy mà anh vẫn cứ lao tới như một kẻ ngốc, thậm chí khi nhìn thấy cô đứng cùng một người đàn ông khác, sự ghen tuông ấu trĩ dâng trào trong lòng anh.
Anh có d.ục vọng chiếm hữu sâu sắc đối với người phụ nữ này.
D.ục vọng chiếm hữu là sự khởi đầu của tình yêu. Tình yêu của anh nảy sinh ngay từ khi trông thấy cô lần đầu.
Ngày hôm đó, trong phòng tập múa ba lê, ánh sáng chiếu lên người cô, giữa một nhóm bé gái, cô nhảy múa như một con thiên nga thực sự. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất mà Nhiếp Tu Tề từng nhìn thấy.
Dù chưa bao giờ có năng khiếu nghệ thuật nhưng anh đã học được cách thưởng thức khiêu vũ.
Hay nói cách khác, là thưởng thức một người.
Cô ấy là hiện thân của vẻ đẹp, là d.ục vọng nguyên sơ.
Không cần phải tìm kiếm đâu xa, một khi đã xác định là cô thì anh sẽ không bao giờ buông tay.
Gia tăng tốc độ đưa đẩy, mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người phụ nữ bên dưới, mỗi một cú thúc đều tiến vào nơi sâu nhất, trong đầu anh lúc này chỉ khắc sâu một suy nghĩ: Phải làm cô ra nước, làm cho cô không thể xuống khỏi giường được, để cô không bao giờ đến bên người đàn ông khác được nữa, biến cô thành của riêng anh.
D.ục vọng trong mắt anh ngày càng nồng đậm, bão tố đang tụ lại nơi đáy mắt khiến người ta phải sợ hãi.
Dương v.ật căng ra, gân xanh nổi chằng chịt, nóng bỏng như sắt nung, nó liên tục xỏ xuyên vào cái động nhỏ gi.ữa hai chân người phụ nữ. Khi rút ra, nhầy trong suốt bên trong cũng theo đó chảy ra lênh láng.
Vòng eo của người đàn ông đưa đẩy đều đặn, dương v.ật cắm rút một cách nhịp nhàng, dùng hết sức lực để đâm vào trong cô.
Kh.oái cảm tích tụ, giống như từng cơn sóng biển bị gió đẩy đi, con sóng mỗi lúc một cao, tạo thành một độ cao đáng sợ. Đàm Trinh Tịnh không khỏi kẹp cặt hai chân lại với nhau, cố gắng hết sức vặn xoắn dương v.ật đang không ngừng ra vào gi.ữa hai chân mình.
Cô đang lênh đênh trên đỉnh của làn sóng, tất cả các tế bào trong cơ thể đều đang bị ảnh hưởng bởi dopamine, chúng phản hồi lại kh.oái cảm một cách trung thực, sau đó truyền đến não.
Mỗi một cử động nhỏ bé của anh đều tạo ra hiệu ứng cánh bướm đối với cô.
Toàn thân tựa như bị đem ra phơi dưới ánh nắng hè tháng bảy, bị nướng chín, bị sưởi ấm, từng lỗ chân lông mở ra, tản ra một luồng nhiệt không có hồi kết.
Trong cơn mơ hồ, có thể nghe thấy tiếng ve kêu mùa hạ.
“Ưm… Trinh Tịnh, đừng cắn chặt như vậy.” Nhiếp Tu Tề hít hà một hơi, bị cô kẹp nên bụng dưới của anh khẽ giật giật.
Mồm loa mép dải.
Đàm Trinh Tịnh dùng ánh mắt quyến rũ trừng anh một cái, sau đó khẽ hỏi: “Sao vậy, Bí thư Nhiếp cũng có lúc sợ cơ à?”
“Tôi chẳng sao cả, chỉ sợ em chịu không nổi thôi.”
Nhiếp Tu Tề nhếch miệng cười, nói một câu đầy ẩn ý rồi cúi đầu hôn cô.
Anh nhấc hai chân của người phụ nữ đặt lên vai mình, cố định thành tư thế dễ bề hoạt động, anh ghim chặt cô dưới thân rồi điên cuồng đưa đẩy, lần này còn bùng nổ gấp mười lần ban nãy.
Đó là cách để trút bỏ cảm xúc mà không có bất kỳ quy tắc nào, sử dụng những va chạm nguyên thủy nhất, tạo ra một giai điệu hỗn loạn.
Đàm Trinh Tịnh cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô ôm chặt lấy lưng anh, móng tay cào lên da thịt, nằm dưới người anh phát ra tiếng r.ên rỉ quyến rũ, mông và bụng đều run lên, hai chân siết chặt lại sau đó b.ắn ra.
Mà Nhiếp Tu Tề cũng không kìm nén hay che đậy, khi cô sắp lên đ.ỉnh, anh hào phóng công kích mạnh mẽ như cô mong muốn, cho đến khi toàn thân cô run rẩy kịch liệt, b.ắn ra, anh mới giảm tốc độ đưa đẩy, đâm vào cổ tử c.ung của cô rồi b.ắn ra.
Hai người ngã xuống giường, người đàn ông vẫn đè nặng lên cô không muốn rút ra. Dương v.ật vẫn còn trong cơ thể cô, giống như một chiếc nút cao su chặn lối đi lại, không cho tinh dịch chảy ra.
Rèm cửa đóng chặt, căn phòng tối om.
Tiếng nhạc du dương phát ra từ chiếc túi xách nằm lăn lóc trên tấm thảm dệt. Trong túi có thứ gì đó rung lên đều đều.
Một bàn tay phụ nữ thò ra khỏi tấm chăn lụa. Nhưng ngay giây tiếp theo, bàn tay đó đã bị một bàn tay thô to khác kéo lại.
Tay người đàn ông nhặt chiếc điện thoại từ trên thảm lên giúp người phụ nữ.
Trên màn hình hiện tên Trương Sướng.
Màn hình sáng vài giây, sau đó tắt ngúm. Không ai bắt máy nên cuộc gọi tự động kết thúc.
Người phụ nữ quay lưng về phía người đàn ông, còn người đàn ông thì đang nhìn vào tấm lưng người phụ nữ bằng ánh mắt mong chờ.
“Được, tôi đồng ý với anh.” Đàm Trinh Tịnh nói. Cô trở mình, mặt đối mặt với Nhiếp Tu Tề.
Trong ánh mắt trầm tĩnh của Đàm Trinh Tịnh, Nhiếp Tu Tề nhìn ra được sự giãy dụa.
“Nhưng anh không được làm khó gia đình họ, cũng không được lan truyền ra ngoài khiến gia đình tôi mất mặt.” Cô nói, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định khó khăn.
Nhiếp Tu Tề ôm cô vào lòng.
“Em không cần lo, tôi sẽ xử lý ổn thỏa”. Anh hôn lên tai cô, không kìm được niềm hân hoan trong lòng, anh vui vẻ hôn xuống cổ cô, sau đó nheo mắt thì thầm: “Em cứ yên tâm chờ tôi cưới em.”
Ai nói muốn gả cho anh? Khóe miệng Đàm Trinh Tịnh khẽ giật, thôi vậy, cứ để anh ta vui vẻ một khoảng thời gian đi.
Hôm qua cô đã quyết định sẽ nói chuyện ly hôn với Trương Sướng, hôm nay cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Cô nghĩ kỹ rồi, nếu Nhiếp Tu Tề khăng khăng không chịu buông tay, cuộc hôn nhân này muốn tiếp tục duy trì rất khó.
Việc ngoại tình giống như đi trên dây, cô có nguy cơ rơi khỏi dây bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, một kẻ như Trương Sướng cũng không đáng giữ lại. Ẩn bớt