Có đẹp không?” Đàm Trinh Tịnh mệt mỏi ôm lấy eo anh, dựa hết cả người vào anh mà thả lỏng nghỉ ngơi, nhắm mắt lại thì thầm.
“Rất đẹp.”
Nhiếp Tu Tề hít hương thơm trên tóc cô, ghé vào tai cô khẽ nói: “Tôi không cam lòng để em nhảy cho người khác xem.”
Cái cằm tinh xảo bị người đàn ông nâng lên, bị anh cưỡng hôn trong tư thế ngửa măt.
Hơi thở của anh không cho phép cô từ chối, xâm chiếm cái miệng ẩm ướt của cô.
Anh dùng tư thế bá đạo xông đến, mỗi lần đều khiến quân lính của cô tan rã.
Bàn tay của người đàn ông để sau lưng cô siết chặt, chiếc đèn chùm trên trần nhà phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Cô không kìm lòng nổi mà nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân để đáp lại anh.
Hàm răng bị anh cạy mở ra, đuổi theo nhau, dây dưa với anh.
Anh dùng lực vừa phải liếm láp môi cô, nhấm nháp giống như nếm thử một món ngon và lạ, hút hết mật dịch của cô.
Hơi thở tràn đầy hormone, kết hợp với cảm giác hít thở không thông mang đến từng cơn mê muội.
Toàn bộ bức tường của phòng tập múa là mặt gương trải rộng từ sàn đến trần, ánh sáng phản chiếu người.
Phản chiếu rõ bóng dáng của hai người.
Chiếc váy múa viền ren vừa vặn với cơ thể cô nhưng làn váy lại phồng lên một cách bất thường.
Theo nhịp nắc hông mạnh mẽ của người đàn ông phía sau, vải vóc cũng lay động nhịp nhàng theo.
Cặp đùi săn chắc của cô bị tách ra, từ sau lưng cô duỗi ra đôi cánh tay vững vàng khỏe khoắn, ôm lấy vòng eo cô nâng lên, người đàn ông thậm chí còn không cở.i quần mà chỉ kéo khóa xuống, tiến vào cô từ phía sau.
Trong gương, đôi má của người phụ nữ đỏ bừng, vô lực xụi lơ trong vòng tay của người đàn ông.
“Nhẹ, nhẹ một chút…” Cô r.ên rỉ, móng tay cắm sâu vào da thịt anh.
Kh.oái cảm ập tới như cận kề cái chết.
Nhiếp Tu Tề nhấc cô lên, lưỡi thịt đâm thật sâu vào hoa h.uyệt, dâm d.ịch nhớp nháp phun ra.
Từng luồng chất lỏng nóng phun ra từ miệng huyệt, rỏ giọt xuống mặt sàn.
Một bãi chất lỏng sáng lấp lánh nhanh chóng hình thành trên sàn gạch men sạch sẽ, rồi thành một vũng nhỏ, phản chiếu bóng dáng của hai người.
“Trinh Tịnh, nhìn vào trong gương, em tự nhìn mình đi …” Nhiếp Tu Tề nói vào tai cô.
Anh đưa tay kéo váy của cô lên, chỗ giao h.ợp lập tức lộ ra trong tầm mắt. Tấm gương phản chiếu ánh sáng rất thật.
Dương v.ật màu đỏ thô dài ra vào trong huyệt, cánh hoa ở miệng huyệt bị ép mở ra, âm đế sưng to dựng đứng, bởi vì ánh mắt hai người nhìn vào nên nó càng cứng rắn và tỏa sáng hơn.
“Đừng nhìn mà, ưm ưm…”
Quá k.ích thích.
Toàn thân Đàm Trinh Tịnh run rẩy.
Hoa h.uyệt càng cắn chặt hơn, xoắn chặt gậy th.ịt ở trong huyệt th.ịt. m đế nóng đến phát bỏng, kh.oái cảm tột đỉnh.
Dưới ánh mắt của Nhiếp Tu Tề, hoa h.uyệt phun ra một luồng lớn chất lỏng trong suốt, nhưng lại bị q.uy đầu chặn ở lối ra, không thể tiết ra ngoài được, chỉ có thể đáng thương mà theo gậy th.ịt chảy xuống.
Chất lỏng nóng hổi phun ra dần dần làm ướt quần tây của người đàn ông.
Nhiếp Tu Tề cắn lỗ tai cô, nói: “Nhìn xem em có bao nhiêu nước, làm ướt quần áo của tôi rồi.”
“Ưm ưm ưm… Đừng nói nữa, anh im đi…”
Mặt cô đỏ bừng, chỉ có thể nức nở và khe khẽ r.ên rỉ.
Nhưng cô mắng anh, anh lại càng dùng những từ ngữ dâm d.ục đó để trêu chọc cô, liên tục khiêu khích dụ.c vọng của cô.
“Tôi làm em có sướng không? Trinh Tịnh, đừng cắn chặt như vậy…”
Gậy th.ịt gia tăng lực thúc, ra vào dồn dập trong tiểu huyệt, mỗi một cú đều thúc vào chỗ sâu nhất.
Người đàn ông bế cô lên, xoay cô lại, dùng tư thế đối diện nhanh chóng ra vào hàng trăm lần, cuối cùng cũng bắn ra.
Đàm Trinh Tịnh cảm thấy một lượng lớn chất lỏng bắn vào bụng cô, bụng dưới của cô nhanh chóng phồng lên một chút.
Nhiếp Tu Tề lùi lại một bước, gậy th.ịt vẫn còn dựng thẳng đứng. Gậy th.ịt vừa mới bắn phải mất một lúc mới mềm xuống.
Anh đưa ngón tay vào trong cơ thể cô để giúp cô lấy tinh d.ịch ra ngoài, tránh chút nữa nó chảy ra làm bẩn quần áo cô.
Một dòng chất lỏng chảy xuống chân cô, bàn tay nóng hổi của người đàn ông nắm lấy đùi cô, ngón tay anh khuấy động bên trong.
“A! Nhẹ, nhẹ một chút…”
Đàm Trinh Tịnh bị đầu ngón tay của anh chọc vào vách tường bên trong, cô phủ phục trên vai anh cầu xin.
Vòng eo nhỏ bé yếu ớt của cô ngay trước mắt người đàn ông, bộ ng.ực đầy đặn săn chắc trong chiếc váy múa, để lộ ra một nửa bầu ngực trắng sứ, chạm vào lồng ngực anh, xúc cảm mềm mại. Ánh mắt Nhiếp Tú Tề tối sầm lại.
Vòng eo bị anh túm chặt lại, không thể động đậy được.
Anh thủng thỉnh đáp lại cô: “Đừng làm loạn, muốn một lần nữa không?”
Cô đứng hình, ngoan ngoãn ôm cổ anh không nhúc nhích, để mặc anh đưa ngón tay vào bên trong.
Cuối cùng tinh d.ịch cũng được lấy ra hết, sau khi làm sạch anh mới thả cô xuống.
Nhiếp Tu Tề đi ra ngoài đợi cô, Đàm Trinh Tịnh đi vào phòng thay đồ thay quần áo. Lúc đi ra, đã có một bóng người đứng ở cửa phòng thay đồ.
Các giáo viên khác đều đã rời đi, chỉ có một mình Đàm Trinh Tịnh ở trong phòng thay đồ, người kia chắc chắn đang đợi cô.
Bước chân của Đàm Trinh Tịnh có chút chần chờ.
Bóng người quay đầu lại, nở một nụ cười không mấy thiện cảm với cô: “Đàm Trinh Tịnh, chồng cô có biết cô ngoại tình không?”
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt Đàm Trinh Tịnh đông cứng lại, cô đã hiểu ý của đối phương.
Là Lưu Tần, nhìn ánh mắt của cô ta thì có vẻ như cô ta đã biết từ lâu rồi. Đàm Trinh Tịnh vẫn chưa nói với các đồng nghiệp ở trường về việc ly hôn. E là Lưu Tần tự cho rằng đã tóm được nhược điểm của cô, muốn uy hiếp cô đây mà.
Quyết định diễn tiếp vở kịch, Đàm Trinh Tịnh bình tĩnh nói: “Cô biết chuyện này từ lúc nào?”
Lưu Tần khoanh tay, đánh giá cô từ trên xuống dưới, ‘chậc’ một tiếng: “Lần cô đánh học sinh đó, hiệu trưởng bảo cô về nhà, chưa đến mấy ngày cô đã quay lại, lúc đó tôi liền cảm thấy không ổn. Sau đó, tôi gặp nhân tình kia của cô mấy lần. Nhưng hôm nay tôi mới xác định. Nhân tình kia của cô là phụ huynh học sinh phải không?”
Lưu Tần không biết thân phận cụ thể của Nhiếp Tu Tề, nhưng lại vô cùng ấn tượng với vẻ ngoài của anh.
Một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ như vậy, Đàm Trinh Tịnh chịu nổi sao? Cô ta âm thầm dò xét Đàm Trinh Tịnh.
Trong lòng Đàm Trinh Tịnh cảm thấy bực bội, cô lạnh lùng nói: “Hôm nay cô đến gặp tôi không phải chỉ để nói chuyện này thôi phải không? Cô muốn gì?”
Lưu Tần che miệng cười, cười đủ rồi mới nói: “Trước tiên cô dừng tiết mục trong tay kia lại, nói với hiệu trưởng là cô không đi. Sau đó đưa cho tôi mười vạn tệ nữa, tôi hứa sẽ giữ bí mật.”
Đàm Trinh Tịnh không ngờ cô ta lại quan tâm đến hội diễn nhiều như vậy, nghĩ kỹ lại, Lưu Tần đã dạy ở trường nhiều năm, cô ta thực sự rất cần cơ hội này để nâng sự nghiệp của mình lên một tầm cao mới.
Chỉ là, có phải cô ta đã tham lam quá rồi hay không? Phí bịt miệng mười vạn tệ, thế mà cũng thật sự dám đòi.