Lời khiêu khích không chọc giận được Nhiếp Tu Tề, Cố Dĩ Phàm bị lôi cổ áo túm lên, Nhiếp Tu Tề nở nụ cười giễu cợt, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.
Giây tiếp theo, anh thả lỏng năm ngón tay ra, buông tay như thể ném một đống rác.
“Cố Dĩ Phàm đúng không.”
Nhiếp Tu Tề xoa tay, vừa cười vừa nói: “Sau này còn định giở trò với Đàm Trinh Tịnh thì cậu sẽ biết hậu quả đấy.”
Mặc dù anh đang cười nhưng nụ cười chẳng lan tới đáy mắt. Trong con ngươi đen kịt thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn, giọng nói của anh gần như một lời uy hiếp.
Mắt kính của Cố Dĩ Phàm nằm xiêu vẹo trên sống mũi, trên bộ tây trang cũng có một vết rách, anh ta trừng mắt nhìn Nhiếp Tu Tề, vừa ho khan vừa nói: “Anh… anh cũng chỉ là đến sớm hơn tôi một bước thôi, có gì mà đắc ý hả. Rồi sẽ có một ngày đàn chị hiểu ra, ai mới là người phù hợp với chị ấy.”
Loại người thâm độc như Nhiếp Tu Tề, nếu đàn chị biết được bộ mặt thật của anh ta thì nhất định sẽ không chấp nhận.
Lời này đã đạp trúng bãi mìn, Nhiếp Tu Tề không phí lời với anh ta nữa mà gọi thẳng cho cảnh sát, bảo họ phái người đến đưa Cố Dĩ Phàm đi.
Rất nhanh đã có vài vị cảnh sát đến áp giải Cố Dĩ Phàm. Cục trưởng cục cảnh sát cũng tới, ông ta đưa điếu thuốc cho Nhiếp Tu Tề rồi hỏi anh muốn xử lý như thế nào.
Nhiếp Tu Tề vân vê điếu thuốc nhỏ dài trong tay một lúc mà không châm lửa, sau đó anh nở nụ cười híp mí, bẻ gãy điếu thuốc rồi đáp: “Ông tự xem mà làm, cho cậu ta một bài học nhớ đời là được.”
Buổi diễn kết thúc viên mãn.
Đàm Trinh Tịnh chào kết màn xong liền chạy như bay xuống sân khấu, trở về hậu trường.
Dòng người tiến về phía cô, gương mặt ai ai cũng nở nụ cười, họ đi ngược hướng với cô rời khỏi sân khấu.
“Xin lỗi, tôi đi nhờ một chút.”
“Xin lỗi, làm ơn cho tôi qua.”
Cô lảo đảo lách qua đám đông, miệng không ngừng nói lời xin lỗi.
Các vũ công bất kể quen biết hay xa lạ đều tách ra để nhường đường cho cô.
Cô lao ra khỏi đám đông, cuối cùng trở lại phòng hóa trang đó.
Do chạy quá nhanh nên khi tới cửa, cô cúi gập người xuống chống tay lên đầu gối thở hổn hển.
Búi tóc sau gáy hơi lỏng ra, một lọn tóc đen xõa xuống bên tai.
Cánh cửa mở ra từ bên trong, khung cảnh hai mươi phút trước đã được hoán đổi.
Lúc này, Nhiếp Tu Tề đứng trong phòng còn Đàm Trinh Tịnh đứng ngoài cửa.
Ánh mắt trầm lắng của anh rơi trên người cô, Đàm Trinh Tịnh đang định mở miệng đã bị anh duỗi tay kéo vào.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Đàm Trinh Tịnh bị anh ôm vào lòng ấn lên cánh cửa.
Hơi thở nóng bỏng áp sát, nụ hôn của anh ngay lập tức rơi xuống.
Hàm răng bị anh cạy mở, nụ hôn ngang ngược tiến vào, môi lưỡi anh hung hãn mút lấy chất lỏng trong miệng cô.
“Ưm…”
Cánh môi bị anh cắn đến phát đau, cơ thể cô run rẩy, vài sợi tóc rũ xuống bên tai cản trở động tác của anh, khiến anh mất kiên nhẫn đưa tay vén chúng ra, sau đó lại ngậm lấy môi cô lần nữa.
Đầu lưỡi liế.m lên mấu môi của cô.
Bầu v.ú mềm mại bị anh nhào nặn trong tay, bàn tay còn lại thì giữ chặt lấy vòng eo của cô.
Đàm Trinh Tịnh đẩy anh ra, đôi mắt tròn trịa trừng anh. “Anh đừng có làm trò xằng bậy ở đây! Cố Dĩ Phàm, cậu ta đâu rồi? Sao không thấy cậu ta nữa?”
Cô vừa mở miệng đã nhắc tới tên đó, Nhiếp Tu Tề hiển nhiên không vui, anh nghiến răng đáp: “Cảnh sát dẫn đi rồi.”
Anh hừ lạnh một tiếng, sau đó lại cúi đầu chạm lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đàm Trinh Tịnh né tránh môi anh, nhất quyết muốn biết rõ sự việc. “Sao cảnh sát đến nhanh thế, anh báo cảnh sát đấy à?”
Nhiếp Tu Tề thầm nói trong lòng, có thể không đến nhanh được sao, đích thân anh gọi điện, cho dù có phải bò thì đám người đó cũng sẽ bò tới.
“Tình hình trị an ở Bắc Kinh tốt lắm, cảnh sát vô cùng nhiệt tình.”
Anh mỉm cười nói rồi ôm cô đến ngồi xuống ghế sô pha. “Đừng nhắc tới cậu ta nữa, Trinh Tịnh, anh đã xem phần trình diễn của em rồi, em múa đẹp lắm!”
Anh hôn lên má cô hai cái sau đó dịu dàng cất tiếng: “Vũ đoàn Tân Lôi bé xíu này sẽ chôn vùi em mất, bé yêu, có một vũ đoàn thích hợp với em hơn.”
Đàm Trinh Tịnh bị anh hôn đến choáng váng, mùi hoocmon nồng đậm trên người anh khiến người ta cảm thấy an tâm.
Sự sợ hãi vừa rồi, khi cô được anh ôm lấy thì đã dần tiêu tan.
Do đó, lớp phòng bị của cô cũng được tháo xuống, tưởng rằng Nhiếp Tu Tề chỉ thuận miệng nói vậy nên cô trả lời: “Vũ đoàn Tân Lôi tốt mà, tạm thời em không muốn đổi sang vũ đoàn khác.”
Nhiếp Tu Tề nghiến răng: “Nhưng anh không yên tâm khi em ở đây, xã hội rất phức tạp mà vũ đoàn này cũng không chính quy. Trinh Tịnh, em nghe lời đi, anh sẽ tìm cho em một chỗ tốt hơn, sau này em đừng tới cái vũ đoàn kia nữa.”
Đam Trinh Tịnh mở to mắt, đẩy anh ra: “Anh nghiêm túc đấy à?”
Trông thấy biểu cảm kinh ngạc của cô, vẻ mặt anh lập tức dịu xuống. “Trinh Tịnh, anh không nói đùa. Anh sẽ tìm cho em một đơn vị an toàn, không ai có thể làm tổn thương đến em.”
Anh không đùa mà rất nghiêm túc.
Cuộc trò chuyện trong phòng hóa trang của hai người không tiếp tục nữa, Đàm Trinh Tịnh trầm lặng trở về nhà cùng anh.
Hành lý của anh đang để trước cửa nhà, bên cạnh còn có vài chiếc vali khác.
“Sao anh mang theo nhiều hành lý vậy?”
Đàm Trinh Tịnh ngồi xổm xuống lục lọi vali. Ngoài quần áo ra anh còn mang theo một đống văn kiện và tài liệu, mấy đồ dùng quan trọng cũng ở đây cả.
“Anh được điều về Bắc Kinh rồi.” Nhiếp Tu Tề xoa lên mi tâm, cất tiếng.
“Thật sao? Anh không đi nữa à?” Đàm Trinh Tịnh nắm lấy cổ áo anh, hỏi bằng giọng ngốc nghếch.
Nếu vậy thì hai người có thể sống cùng nhau rồi.
“Ừ, tạm thời sẽ không bị điều đi nơi khác, nhưng sau này thì chưa biết thế nào.”
Nhiếp Tu Tề ôm cô vào lòng, bàn tay lưu luyến trên vòng eo cô, d.ục vọng trong mắt càng thêm nồng đậm.
Anh trở về không phải vì cô, mà trước khi cô ngỏ ý muốn tới Bắc Kinh làm việc, anh đã nhận được tin tức từ bên trên gửi xuống rồi.
Sự điều động trong nhà đã có hiệu quả, do đó lần thuyên chuyển đến Lang Châu này kết thúc sớm hơn dự kiến. Vậy nên anh mới không ngăn cản Đàm Trinh Tịnh, bởi sớm muộn hai người cũng phải tới Bắc Kinh.
Kỳ Kỳ cũng chuyển trường về Bắc Kinh, cô bé được đưa về nhà họ Nhiếp để bố mẹ anh chăm sóc.
Anh lấy cuốn sách dưới bàn trà lên nhét vào tay cô, chỉ vào hình ảnh mô phỏng bên trên rồi nói: “Căn biệt thự này đang tiến hành sửa chữa rồi, sửa theo phong cách ấm áp như em muốn, có thích không?”
Anh hôn lên má cô, thong thả nói tiếp: “Sau này, cả gia đình chúng ta sẽ sống ở đây.”
Tất cả mọi chuyện đã được anh thu xếp đâu ra đấy, thế nhưng Đàm Trinh Tịnh lại cảm thấy hơi khó chịu, cô quay đầu sang nhìn anh: “Có phải anh đã tính toán từ trước rồi đúng không? Nên mới bảo em từ chức chuyển tới đơn vị mà anh sắp xếp.”
Cô nhất định phải làm sáng tỏ mọi chuyện vào lúc này, Nhiếp Tu Tề không thể làm gì khác ngoài thừa nhận: “Đúng vậy. Trinh Tịnh, anh không thể để em tiếp tục ở lại nơi nguy hiểm đó, ai biết được liệu có xuất hiện thêm một tên Cố Dĩ Phàm khác hay không. Em cứ yên tâm ở bên cạnh anh, không phải tốt hơn à?”
Sao anh có thể nghĩ như vậy. Đàm Trinh Tịnh buồn bực nói: “Nhưng em cũng có thứ mà mình muốn theo đuổi, em muốn được nhảy múa.”
“Em có thể tiếp tục nhảy múa, em yên tâm, anh sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.” Nhiếp Tu Tề thề thốt bảo đảm.