Nhà tổ của nhà họ Dung.
Trong điện thoại, giọng nói ngạc nhiên của Tần Duyệt Ninh lan khắp nhà kính trồng hoa.
“Cậu nói cậu muốn kiếm tiền á?”
Ngu Thanh Vãn khẽ giọng đáp lại, tay kia cầm bình nước tưới hoa.
Chỉ thấy sương nước mịn bao phủ khắp không khí rồi thấm vào đất.
Những bông hoa hải đường trong phòng ngủ đã được cô chuyển đến nhà kính trồng hoa, dường như lại lấy lại được chút sức sống.
Ở đầu bên kia điện thoại, Tần Duyệt Ninh lo lắng nói: “Cậu đang cần tiền gấp à? Hay là để tớ cho cậu vay?”
Ngu Thanh Vãn trả lời: “Không phải cần gấp, tớ chỉ muốn chuẩn bị trước thôi.”
Chuẩn bị cho ngày rời nhà họ Dung.
Từ rất lâu trước đây, Ngu Thanh Vãn đã nghiêm túc nghĩ về chuyện này.
Bây giờ cô không có bằng cấp, không thể nào tìm được một công việc phù hợp được.
Cô chỉ biết vẽ.
Nếu đã như vây, cô cũng chỉ có thể kiếm sống bằng cách bán tranh.
Đột nhiên, những gì người đàn ông thì thầm vào tai cô đêm qua lại hiện lên trong đầu cô.
Anh nói cô chạy không thoát.
Nhưng Ngu Thanh Vãn vẫn muốn dùng hết sức mình để thử một lần. Có lẽ, chỉ trong một thời gian ngắn là cô có thể giải quyết hết mọi chuyện trong quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Nếu đã như vậy, cô phải lên kế hoạch trước, ít nhất là để đảm bảo rằng bản thân có thể kiếm đủ tiền để sống.
Sau khi hiểu được suy nghĩ của cô, Tần Duyệt Ninh đồng ý không chút do dự: “Được, để tớ tìm cách giúp cậu. Công ty bọn tớ vừa mới hợp tác với một phòng tranh, để tớ xem có thể liên lạc được không. Gần đây tớ có nghe đồng nghiệp nói có một đoàn làm phim đang tìm chuyên gia mỹ thuật, tớ sẽ nhắn lại cậu sau nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Ngu Thanh Vãn nghe thấy trong phòng khách có tiếng động vang lên, cô liền đặt bình nước trong tay xuống, đi tới phòng khách xem thử.
Sau đó liền thấy một vài công nhân đang dọn đồ đạc từ trong ra ngoài, những chiếc bình cổ và những bức tranh nổi tiếng vốn được đặt trong phòng khách đều không còn nữa, căn biệt thự to lớn chợt trở nên trống trải vắng vẻ vô cùng.
Cô nhìn về phía quản gia, nhẹ giọng hỏi: “Chú Lưu, có chuyện gì vậy?”
Chú Lưu quản gia thở dài một hơi, cau mày rầu rĩ trả lời: “Cô chủ, tôi nghe trợ lý Lâm nói bên phía công ty đang xử lý khoản vay, đồ cổ với tranh vẽ trong nhà tổ đều bị ngân hàng lấy đi thế chấp hết.”
Lông mi Ngu Thanh Vãn hơi cụp xuống, cô cũng không nhiều lời, khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Không lâu sau, những công nhân dọn đồ rời đi, thuốc Đông y uống sau bữa trưa đã chuẩn bị xong.
Cô quay lại ngồi xuống bàn ăn, chỉ thấy trong bát sứ trắng đựng đầy nước thuốc đen như mực, mùi thuốc nồng nặc lập tức xộc vào mũi.
Trên chiếc bàn dài khổng lồ chỉ có bóng dáng đơn bạc của một người phụ nữ, lẻ loi và cô đơn.
Như thường lệ, Ngu Thanh Vãn cau mày, lặng lẽ nuốt từng ngụm từng ngụm thuốc đắng.
Trong phòng bếp, hai người hầu đang cọ rửa bếp lò, vừa làm việc vừa khe khẽ trò chuyện, nhưng lại không chú ý tới cửa phòng bếp không đóng chặt, tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền ra.
“Có đúng là nhà họ Dung sắp phá sản như trên TV nói không? Vừa rồi ngân hàng đã lấy hết đồ đạc trong nhà rồi.”
“Chắc thế rồi. Nghe nói nhà họ Dung đắc tội người nào đó, cho nên mới buộc phải làm như vậy.”
Ngu Thanh Vãn thu đầu ngón tay lại, lặng lẽ nắm chặt chiếc thìa.
“Vậy cô chủ phải làm sao đây? Cô ấy yếu ớt như vậy, mấy năm nay đều lớn lên ở nhà tổ, rời khỏi nhà họ Dung thì sẽ sống thế nào đây…”
“Thôi thôi, chúng ta tự lo cho mình trước đi.”
Những lời này bị dì Lý từ phòng khách đi vào nghe được, lo lắng nhìn Ngu Thanh Vãn, sợ cô cảm thấy khó chịu, vội vàng nói: “Cô chủ, đừng nghe bọn họ nói năng linh tinh.”
Ngu Thanh Vãn cười với bà ấy: “Không sao đâu dì Lý, thật ra cháu vui lắm.”
Nhớ lại những tháng ngày sau khi Ngu Thanh Vãn đến nhà họ Dung, đôi mắt của dì Lý không nhịn được mà nhòe đi.
Rõ ràng đang ở độ tuổi đẹp nhất, nhưng trên người lại mang bệnh nặng, không những không được đến trường như các bạn cùng trang lứa mà con bị bệnh tật hành hạ, suốt ngày bị nhốt trong căn biệt thự lạnh lẽo này.
Nhưng dù vậy, cô cũng không oán trách, ngược lại cách cô đối xử với những người hầu trong nhà tổ đều vô cùng dịu dàng lễ độ, càng như vậy lại càng khiến cho người ta đau lòng.
Giọng nói của dì Lý bất giác nghẹn ngào: “Cô chủ, những năm này cháu đã chịu khổ rồi. Cậu chủ Dung Tập nói một thời gian nữa sẽ đưa cháu rời đi, thêm cả anh Chung nữa. Sau này dù có thế nào cũng đừng quay lại thành phố Lâm nhé…”
Cô nhếch môi cười, ánh mắt hơi tối đi, nụ cười không hiểu sao lại xen lẫn một chút chua xót.
“E rằng tạm thời vẫn chưa đi được đâu ạ.”
Bởi vì, cô đang mắc nợ một người, đã vậy còn chưa trả hết.
…
Sáng sớm hôm sau, Tần Duyệt Ninh đã hẹn gặp người phụ trách phòng trưng bày.
Ngu Thanh Vãn đã biên soạn một danh mục các bức tranh cô đã vẽ và gửi chúng cho người phụ trách phòng trưng bày. Vốn dĩ cô muốn chuẩn bị CV, nhưng phát hiện mình không có kinh nghiệm làm việc với thông tin cá nhân gì hết, thế là đành phải từ bỏ.
Ngày hôm sau, hai người gặp nhau đúng giờ ở lối vào phòng trưng bày.
Ngu Thanh Vãn đến cửa, vừa xuống xe đã thấy Tần Duyệt Ninh đang đứng đó vẫy tay với cô.
Hôm nay Tần Duyệt Ninh mặc một chiếc áo vest ngắn màu trắng và quần jean cạp cao. Cách ăn mặc vừa thoải mái nhẹ nhàng lại vừa chuyên nghiệp tinh anh, mái tóc cắt ngắn ngang vai, khuôn mặt xinh xắn lại mạnh mẽ, hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào sau chuyến công tác.
“Thanh Vãn! Ở đây nè!”
Ngu Thanh Vãn vừa mới bước tới, Tần Duyệt Ninh đã nắm lấy cánh tay của cô, cả hai cùng sánh vai bước vào trong.
Có bạn bè ở đây, Ngu Thanh Vãn cũng không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, quan tâm hỏi: “Đúng rồi, dạo này Gia Tứ thế nào?”
Tần Duyệt Ninh vui vẻ trả lời: “Nó ấy hả, tung tăng tung tẩy lắm. Hôm qua mới đến bệnh viện để kiểm tra lại, bác sĩ nói tình hình đã tốt hơn nhiều rồi, tần suất truyền máu có thể giảm. May là lần trước có cậu, chứ nếu không thật sự không biết tìm ai chăm sóc thằng nhóc kia.”
Cô ấy khựng lại một thoáng, nhớ tới cái gì đó liền hỏi: “Thế còn bên phía ông cụ Dung thì sao? Vẫn chưa tỉnh à?”
Ngu Thanh Vãn khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời: “Ừ.”
Nghe vậy, Tần Duyệt Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Không tỉnh là tốt rồi, bảo sao lần này cậu có thể tự mình ra ngoài.”
Trước đây khi cô ấy gặp Ngu Thanh Vãn, hầu hết thời gian đều ở trong bệnh viện, mỗi lần như vậy, trợ lý riêng Lâm Sâm của Dung Khâm Hoa đều phải đích thân đưa Ngu Thanh Vãn đến rồi lại địch thân đón cô về sau khi truyền máu xong.
Lần nào cũng được đưa đón bằng xe hơi sang trọng, bên cạnh có vài vệ sĩ mặc đồ đen túc trực.
Nghe thì có vẻ bảo vệ, nhưng thực chất lại là sự giam cầm và giám sát chặt chẽ.
Không có chút tự do nào, đủ để khiến một người bình thường bị bức đến phát điên.
Người ngoài nhìn vào thì sẽ cho rằng nhà họ Dung đối xử với Ngu Thanh Vãn rất tốt. Nhưng Tần Duyệt Ninh thì biết Dung Khâm Hoa nhất định là một kẻ thần kinh không bình thường, ham muốn khống chế gần như biến thái, nếu không thì sao có thể giam cầm con gái nuôi của mình nhiều năm như vậy.
Nhưng còn về việc vì sao năm đó Dung Khâm Hoa lại chọn nhận Ngu Thanh Vãn làm con nuôi thì người ngoài không biết.
Hai người vừa bước vào phòng triển lãm vừa tán gẫu. Tới quầy lễ tân, Tần Duyệt Ninh đi lên bắt chuyện: “Xin chào, chúng tôi có hẹn với anh Từ, người phụ trách bộ phận triển lãm. Xin hỏi anh ấy đến chưa?”
“Xin hỏi cô tên gì ạ? Tôi sẽ kiểm tra cuộc hẹn giúp cô.”
“Tần Duyệt Ninh.”
Nữ nhân viên lễ tân liếc mắt đánh giá trang phục của bọn họ một chút, sau đó cúi đầu nhìn máy tính, thản nhiên trả lời: “Xin lỗi cô, hiện tại quản lý Từ có một số việc cần xử lý, làm phiền hai cô đợi một chút trong phòng tiếp khách ạ.”
Ngu Thanh Vãn không có lựa chọn nào khác, đành phải đợi trong phòng tiếp khách với Tần Duyệt Ninh.
Có vẻ cô gái ở quầy lễ tân thấy các cô trông không giống mấy cô chiêu nhà giàu, thế là dứt khoát để hai người họ ở đó luôn, ngay cả một ly nước cũng không rót cho.
Kim của chiếc đồng hồ trên tường quay một vòng lại một vòng, nhưng người đang chờ vẫn chưa thấy đến.
Trong khoảng thời gian đó, Tần Duyệt Ninh còn hỏi thêm hai lần nữa, nhưng cô tiếp tân vẫn giữ thái độ qua loa có lệ, thậm chí còn tỏ ra hơi thiếu kiên nhẫn.
“Hai người các cô cứ từ từ chờ đi, vừa rồi có một vị khách rất quan trọng tới, phụ trách Từ đang tiếp vị khách đó.”
Ngồi chờ suốt 40 phút đồng hồ, rồi lại còn bị qua loa một hồi, Tần Duyệt Ninh không chịu nổi nữa, định đi lên lý luận, nhưng lại bị Ngu Thanh Vãn ngăn lại.
Cô nhẹ giọng an ủi: “Đừng tức giận, chúng ta cứ chờ thêm chút nữa đi. Chờ nốt mười phút, nếu như bọn họ vẫn không tới thì chúng ta sẽ về luôn.”
Nhìn khuôn mặt dịu dàng như bao ngày của Ngu Thanh Vãn, lửa giận vừa rồi của Tần Duyệt Ninh bỗng dịu đi một chút.
Cô ấy không còn cách nào khác, đành phải gật đầu: “Được, thế chúng ta chờ nốt lần cuối cùng vậy.”
Sau khi ngồi một lúc lâu, hai người quyết định ra ngoài đi dạo.
Vừa ra khỏi cửa phòng tiếp khách đã nghe thấy hai nhân viên vừa trò chuyện vừa uống trà trong phòng trà ở quầy lễ tân cách đó không xa.
Giọng nói không lớn cũng chẳng bé, vừa vặn lọt vào tai Ngu Thanh Vãn cùng Tần Duyệt Ninh.
Một người trong đó kháy đểu không chút che đậy: “Cái cô ở trong kia kìa, hôm qua tôi nghe quản lý nói cô ta không có bằng cấp cũng không có danh tiếng, lý lịch trống rỗng, tất cả đều ba không, như vậy mà cũng muốn mang tranh đến chỗ chúng ta, gặp cô ta mới là lạ đó.”
Người kia khẽ hừ một tiếng rồi phụ họa: “Nhưng trông thì cũng xinh, có khi còn có cửa khác đấy. Sơ yếu lý lịch trống hơ trống hoác, chỉ là một cái bình hoa thôi, có khi còn chưa học xong đã được người ta bao nuôi, lúc rảnh rỗi mới học vẽ.”
Sẽ luôn có những người không biết rõ mọi chuyện đã tự ý tuôn lời bình luận tùy tiện về cuộc sống của người khác rồi.
Tần Duyệt Ninh nghe xong lập tức sôi máu, đôi mắt xinh đẹp lập tức trợn trừng, tức giận chửi bới: “Bọn nó biết cái chó gì đâu, đúng là ức hiếp người quá đáng!”
Cũng vì thấy các cô không có bối cảnh gì nên mới bỏ các cô ở đây lâu như vậy, sau đó còn ngang nhiên nói xỏ nói xiên sau lưng các cô.
Đây chính là hiện thực, nếu không có quyền lực không có bối cảnh, dù có bị bắt nạt cũng chỉ biết âm thầm nuốt ngược vào trong.
Ngu Thanh Vãn cụp mắt xuống, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: “Bọn họ nói có sai đâu.”
Đúng là cô không có học thức, mấy năm nay cuộc sống của cô trống rỗng, bị người khác hiểu lầm cũng không có gì lạ.
Mặc dù những năm này cô bị nhốt trong nhà họ Dung và ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng cô cũng hiểu được sự tàn khốc của hiện thực và những ánh mắt lạnh lùng từ xung quanh.
Mức độ giễu cợt này đối với cô thực ra chẳng là gì, thậm chí còn không bằng một phần vạn nỗi nhục nhã mà người nhà họ Dung mang tới cho cô suốt mấy năm nay.
Ngu Thanh Vãn càng bình tĩnh và dịu dàng thì Tần Duyệt Ninh càng cảm thấy khó chịu.
Giọng điệu của cô ấy lo lắng: “Cậu đừng để lời của mấy người kia ở trong lòng, bọn họ chẳng biết gì hết…”
Ngu Thanh Vãn vẫn cười, ngược lại còn nhẹ giọng an ủi cô ấy: “Yên tâm đi, những chuyện này tớ sẽ không để ý.”
Tần Duyệt Ninh lại không khỏi thở dài, nhìn khuôn mặt ôn hòa ít nói của cô, cô ấy đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Hôm qua cậu nói với tớ là muốn tiết kiệm tiền rời đi, đã nghĩ ra nên đi đâu chưa?”
Ngu Thanh Vãn chăm chú nhìn bức tranh trước mặt, màu sắc sặc sỡ trong bức tranh được phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô.
Đó là một phong cảnh Bắc Âu do một họa sĩ nước ngoài vẽ bằng cọ.
Là một khung cảnh cô chưa từng thấy bao giờ.
Trên thế giới này, có quá nhiều phong cảnh mà cô chưa từng thấy.
Cô không biết cơ thể mình có thể trụ được bao lâu.
Cho dù thế nào, cuộc đời của cô luôn ngắn hơn so với những người khác.
Cô muốn chết trong tự do và tình yêu, chứ không phải trong một phòng bệnh lạnh lẽo.
Ngu Thanh Vãn nhớ lại những gì Giản Giảo đã nói trên điện thoại vài ngày trước.
Ý tưởng trong lòng lúc này đột nhiên chui khỏi mặt đất với tốc độ không thể ngăn cản, nhanh chóng bén rễ và đâm chồi.
Cô vô thức thốt lên: “Tớ muốn ra nước ngoài học tập.”
Nghe vậy, Tần Duyệt Ninh sửng sốt mất một lát, quay sang nhìn Ngu Thanh Vãn với vẻ khó tin.
“Một mình cậu á?”
“Ừ.”
…
Trong khi đó, tại tầng hai của phòng trưng bày.
Cửa thang máy từ từ mở ra, một nhóm người đi ra.
Người đàn ông dẫn đầu vóc người cao thẳng, đôi chân mảnh khảnh được quấn trong chiếc quần tây được là phẳng phiu, đường nét lạnh lùng và bức người, toàn thân toát ra khí chất kiêu ngạo và uy nghiêm.
Người phụ nữ xinh đẹp phía sau rõ ràng đã đặc biệt trang điểm kỹ lưỡng, trên cổ quấn chiếc khăn choàng màu hạt dẻ, mái tóc xoăn gợn sóng xõa ngang vai, trên người mặc một bộ vest trắng tươm tất phóng khoáng, trông vừa mạnh mẽ lại vừa không mất đi nét nữ tính.
Mạnh Y Linh lại giơ tay vuốt lại mái tóc trên vai thêm lần nữa, bảo toàn sự tỉ mỉ chỉn chu trên người, ánh mắt ngưỡng mộ vô thức dừng lại trên tấm lưng cao lớn của người đàn ông.
Công việc kinh doanh chính của nhà họ Hạ là thương mại quốc tế, trong những ngày đầu tiên, tổ tiên từ giới quan chức chuyển sang kinh doanh, công việc kinh doanh của toàn gia tộc gắn bó sâu sắc với nhau, của cải và địa vị tích lũy được từ nhiều thế hệ, có phạm vi kinh doanh trên toàn thế giới, những năm gần đây cũng đã bước vào lĩnh vực bất động sản và tài chính. Nói là giàu có tương đương với cả một quốc gia cũng không phải là nói quá.
Mà người thanh niên trước mắt này lại có thể ngồi vào vị trí gia chủ của nhà họ Hạ, điều này đủ chứng tỏ bản lĩnh của anh giỏi cỡ nào.
Trước ngày hôm nay, Mạnh Y Linh không có cơ hội gặp Hạ Thành, địa vị chênh lệch rất lớn, thậm chí cô ta còn chẳng nhận được thiệp mời tới buổi đấu giá trên du thuyền lần trước.
Theo lời đồn đại, người đứng đầu nhà họ Hạ là người không biết phong nhã, tính tình cáu kỉnh, Mạnh Y Linh không bao giờ ngờ rằng cô ta có thể kết giao với nhà họ Hạ nhờ vào việc kinh doanh phòng trưng bày của mình.
Nhưng đã có cơ hội rồi thì đương nhiên cô ta phải tận dụng cho tốt.
Mặc dù từ lúc gặp nhau đến giờ, người đàn ông đó thậm chí còn không nhìn thẳng vào cô ta.
Nhưng một người đàn ông càng nhìn mọi thứ với thái độ ngạo nghễ thì lại càng hấp dẫn người khác, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn nhìn thấy dáng vẻ anh cúi đầu.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo của người đàn ông, Mạnh Y Linh nở một nụ cười tao nhã trí thức, mở đầu chủ đề rất tự nhiên: “Không biết tại sao sếp Hạ lại đột nhiên có hứng thú đầu tư vào một phòng triển lãm tranh? Bình thường anh thích loại tranh như thế nào?”
Hạ Thành không thèm nhìn cô ta lấy một cái, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Tôi không có hứng thú, chỉ đầu tư cho vui thôi.”
“…”
Không ngờ anh lại không hiểu phong tình đến mức này, nụ cười của Mạnh Y Linh lập tức cứng đờ, nhưng ngay sau đó cô ta lại tiếp tục cười như không có chuyện gì xảy ra: “Vậy để tôi giới thiệu với anh nhé, bức tranh trước mặt anh là của họa sĩ người Mỹ Florine Stettheimer…”
Cô ta đang nói về bối cảnh sáng tác của bức tranh bằng một giọng hết sức ngọt ngào, nhưng người đàn ông phía sau không biết nhìn thấy gì, đột nhiên dừng bước.
Đuôi mắt hẹp dài của anh hơi nhếch lên, ánh mắt bất giác nhìn vào một góc nào đó của tầng một.
Anh hơi nheo mắt lại, chỉ thấy trên hành lang của phòng triển lãm treo đầy những bức tranh đủ loại sắc màu, một bóng người mảnh khảnh đang đứng trước một bức tranh.
Sống lưng cô gái thẳng tắp, hôm nay cô mặc một bộ sườn xám cách tân màu đen, khiến làn da cô trắng hơn tuyết, kẹp tóc giữ nửa mái tóc cô, vòng eo gầy đến mức như thể chỉ cần gập lại là sẽ gãy.
Bức tranh sặc sỡ đủ màu, các sắc màu bổ sung cho nhau, tôn lên góc nghiêng cùng các đường nét trên khuôn mặt cô gái, đẹp y như một bức tranh thủy mặc.
Trông hệt một người bước ra từ một bức ảnh cũ từ thời dân quốc.
Ngu Thanh Vãn hơi ngẩng đầu lên, chiêm ngưỡng những bức tranh trên tường.
Nét mặt cô dịu dàng, trong đôi mắt hạnh là nét cười nhè nhẹ, cô đang nói cười với người bên cạnh, đôi môi đỏ thắm cũng hơi cong lên.
Có lẽ vì nói đến chuyện cô thích nên toàn thân cô như được phủ một vầng hào quang vàng chói lọi, chỉ đứng đó thôi đã khiến cho người ta khó mà dời mắt đi được.
Yết hầu của anh bỗng lăn lộn.
Trước mắt anh đột nhiên hiện ra cảnh tượng trong phòng nghỉ đêm đó.
Cô ngủ trên giường của anh, chiếc chăn bằng lụa màu đen, mái tóc đen nhánh xõa ra như thác nước, chiếc cổ trắng nõn như tuyết, thêm cả vòng eo cực nhỏ chỉ cần véo một cái thôi là sẽ gãy.
Càng mong manh dễ vỡ thì lại càng khiến người ta muốn phá hủy nó.
Anh nhớ hôm đó cô đến, trên tay có đeo một chiếc vòng.
Nhưng sợi vòng đó quá mảnh, không thể giữ được chút gì hết.
Thay bằng vòng chân sẽ hợp lý hơn, cũng càng có nhiều công dụng.
Đêm đó, Hạ Thành mợ một giấc mơ.
Ánh trăng trắng bạc chiếu rọi trên giường, sợi kim loại lạnh lẽo va vào đầu giường phát ra tiếng răng rắc, lần này môi răng anh không còn thỏa mãn với chút da thịt trên cổ cô nữa, mà chiếc nút đung đưa sắp rơi của cổ áo sườn xám cũng đã được cởi ra, lưng cô hướng về phía anh, không cách nào chạy thoát.
Những bông hải đường trên cành rơi xuống vũng bùn, những cánh hoa trắng nõn không tỳ vết cũng bị bụi bặm nhuốm bẩn, nhuộm đầy vết tích.
Sau khi thở hổn hển tỉnh lại, chiếc giường đã trống rỗng, chỉ còn lại một vũng nhỏ sẫm màu.
Thêm cả những suy nghĩ đê hèn không muốn để người khác biết đang rục rịch trong lòng anh.
Hai mắt Hạ Thành tối sầm lại, các đốt ngón tay trong túi đột nhiên co lại không kiểm soát được.
Thấy Hạ Thành khựng chân lại, Mạnh Y Linh cười hỏi: “Sếp Hạ, anh thích bức tranh nào, tôi đều có thể giới thiệu cho anh…”
Sau một lúc im lặng, cảm xúc trong mắt Hạ Thành đã biến mất không còn dấu vết, đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh vẫn đang nhìn chằm chằm bóng người dưới tầng.
Anh khàn giọng nói: “Cô ấy.”