Không biết có phải là vì những lời nói của Tần Duyệt Ninh lúc chiều hay không, mà lại khơi gợi lên rất nhiều ký ức ở Lâm Tây khi trước của Ngu Thanh Vãn.
Trong mơ, cô lại mơ thấy rất nhiều hình ảnh trước kia.
Rất nhiều lần Ngu Thanh Vãn cảm thấy mình là một gánh nặng.
Ví dụ như trước kia, cô là gánh nặng của Hạ Thành.
Trong trí nhớ, cô chưa từng gặp được ba mẹ ruột của mình bao giờ.
Có lẽ là vì chẩn đoán được cô mắc bệnh thiếu máu rối loạn tái tạo bẩm sinh, nếu chữa trị thì phải cần rất nhiều tiền bạc và tinh lực, vì vậy mới sớm vứt bỏ cô.
Sau này, cô lại được ba mẹ nuôi nuôi dưỡng.
Mãi đến khi ba mẹ nuôi bỏ cô một mình ở Lâm Tây, rốt cuộc Ngu Thanh Vãn cũng nhận ra được một điều.
Cô giống như những chú mèo, chú chó nhỏ yếu ớt từ khi sinh ra. Mới đầu thì người ta sẽ cảm thấy cô đáng thương, mang cô về nuôi dưỡng.
Nhưng về lâu về dài, bọn họ sẽ nhận ra rằng thời gian và tinh lực mà bọn họ bỏ ra mà phí hoài lên một người bẩm sinh đã khiếm khuyết thì cũng sẽ không nhận lại được bất kỳ hồi đáp nào.
Đau dài không bằng đau ngắn, cho nên bọn họ quyết định lại vứt bỏ cô.
Cô không trách bọn họ, bởi vì đây là chuyện thường tình trên đời thôi, không ai mong muốn cõng một gánh nặng trên lưng mình cả đời như thế.
Khi còn ở Lâm Tây, Ngu Thanh Vãn không đủ khả năng để mời bảo mẫu chăm sóc cho mình.
Cho nên cô chỉ có thể cố gắng vui vẻ, lạc quan, tự chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của mình, cô cũng thường hay sang mấy nhà hàng xóm trong tiểu khu để dạy trẻ con vẽ rồi kiếm chút tiền.
Mấy nhà hàng xóm biết hoàn cảnh của cô nên cũng rất quan tâm, giới thiệu cho cô vài mối nhỏ để vẽ vời kiếm tiền.
Cô muốn cố gắng sống tiếp, dựa vào bản thân mình mà sống.
Bởi vì cô không cam lòng, không cam lòng rời khỏi thế giới này dễ dàng như thế.
Thế nên dù có khó khăn cách mấy thì cô cũng muốn cố gắng kiên trì thêm một chút.
Cho đến một ngày kia, Ngu Thanh Vãn ngất xỉu trước cửa nhà.
Một giây trước khi ý thức mất đi, cô đã nghĩ rằng, vận mệnh đúng là rất thích trêu ngươi cô.
Cô liều mạng như vậy để sống, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không thể ngắm nhìn thế giới này lâu hơn một chút.
Ông trời quá tàn nhẫn.
Nếu như con người thật sự có kiếp sau thì cô mong rằng, kiếp sau cô sẽ không cần phải uống thứ thuốc đắng như vậy nữa.
Nhưng Ngu Thanh Vãn không ngờ rằng cô lại tỉnh dậy trong phòng bệnh bệnh viện.
Rạng sáng 3 giờ trong phòng bệnh, bóng đèn lờ mờ lẳng lặng phát sáng, trên ghế ngồi cạnh giường bệnh có một người đang ngồi.
Vành nón lưỡi trai đè thấp, vài sợi tóc lưa thưa trước trán rũ xuống mi mắt, lông mi cụp xuống phủ thành một bóng mờ.
Trên người cậu thiếu niên vẫn mặc bộ đồ đen, đôi tay vòng trước ngực, cánh tay rắn chắc chằng chịt những vết sẹo.
Anh đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẽ là vì các đường nét ngũ quan quá xuất sắc nên ngay cả dáng vẻ khi ngủ cũng vô cùng bổ mắt.
Khi thấy rõ gương mặt anh, Ngu Thanh Vãn không khỏi giật mình.
Là anh ư?
Con sói hung dữ tầng trên.
Ngu Thanh Vãn cũng không biết tên anh, vậy nên chỉ có thể dùng một con vật tương tự với anh để hình dung.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, mí mắt anh run run, chợt mở mắt ra nhìn.
Đôi môi khô khốc của cô khẽ mấp máy, nhận ra gương mặt quen thuộc trước mắt.
“Là anh ư?”
Rốt cuộc Ngu Thanh Vãn cũng kịp phản ứng lại, chắc là anh đưa cô đến bệnh viện.
Cô ngất xỉu trước cửa nhà mình, nên chắc là khi anh về nhà thì phát hiện cô chặn đường anh lên tầng về nhà.
Cho dù như thế nào thì anh cũng cứu cô một mạng.
Ngu Thanh Vãn nghiêm túc cảm ơn anh: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Trên gương mặt thiếu niên không có quá nhiều cảm xúc, khuôn mặt anh tuấn vẫn lạnh lùng, hờ hững như thế.
“Một mạng đổi một mạng, hoà nhau.”
Nghe anh nói thế, cô ngớ ra, sau đó mới chợt sực tỉnh.
Một mạng đổi một mạng?
Anh đang nói đến chuyện lần trước cô báo cảnh sát ư? Hay là chuyện cô cho anh thuốc?
Ngu Thanh Vãn không biết.
Thiếu niên đứng dậy mặc áo khoác rồi chuẩn bị rời đi không chút lưu luyến.
Lúc này, cô lại bỗng chú ý tới vết thương trên tay anh, hình như là ngay vị trí trước đó cô thấy.
Ngu Thanh Vãn không nhịn được cau mày, cô nhẹ giọng hỏi: “Vết thương trên tay anh vẫn còn chưa khỏi hẳn sao?”
Nhìn vết thương của anh rõ ràng là bị nhiễm trùng sau khi dính nước, cô lại không nhịn được nói thêm: “Nếu bị thương thì đừng để nó dính nước, như vậy mới lành nhanh được.”
Mu bàn tay để xuôi bên hông của thiếu niên hơi cứng đờ, như thể không quen với việc được người khác quan tâm như thế.
Anh vẫn dùng giọng điệu chán ghét cô, lạnh lùng: “Con ma bệnh, lo mà chăm sóc tốt cho mình đi, đừng có lo chuyện bao đồng.”
Ngu Thanh Vãn cũng không thèm để ý lời nói của anh khó nghe thế nào, bởi vì cô đúng là một con ma bệnh.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn bóng đêm như mực ngoài cửa sổ, bóng chiếc lá đung đưa theo gió, ánh trăng vỡ vụn chỉ có thể chiếu xuyên qua khe hở của lá cây.
Lúc này, dạ dày cô bỗng phát ra tiếng “ùng ục”, trong phòng bệnh yên tĩnh lúc nửa đêm cực kỳ rõ ràng.
Từ khi cô ngất xỉu đến bây giờ còn chưa uống giọt nước nào, bụng biểu tình cũng phải lẽ thôi.
Ngu Thanh Vãn hơi lúng túng, bên tai không khống chế được mà đỏ lên.
Cô nhỏ giọng dặn dò: “Trễ lắm rồi, anh về nhớ cẩn thận.”
Bước chân thiếu niên hơi ngừng lại, yết hầu trượt xuống một cách mất tự nhiên.
Anh không nói gì cả, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng luôn.
Sau khi anh rời đi, Ngu Thanh Vãn không ngủ được nên liền tựa vào giường bệnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cô rất thích yên tĩnh ngắm phong cảnh một mình, dù cô đơn, nhưng cô rất sợ một ngày nào đó mình ngủ rồi sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Dạ dày vì đói mà râm rỉ đau, nhưng đã là giờ này rồi, cô chỉ có thể gắng nhịn xuống.
Cô không muốn làm phiền đến những người khác.
Chẳng mấy chốc, y tá trực đêm đẩy cửa đi vào, trong tay còn bưng thứ gì đó.
“Đói bụng không? Em hôn mê đến nửa đêm mà, ngồi dậy ăn chút cháo đi.”
Thứ ý tá bưng đến một chén cháo táo đỏ nóng hổi, không đắt, chỉ là suất cháo 3 tệ* ngoài bệnh viện.
(*: 10 nghìn VNĐ)
Ngu Thanh Vãn ngơ ngẩn, không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Cháo này là…”
Cô vừa không có người thân vừa không có người bảo hộ, là ai mua cho cô?
Y tá đoán được cô muốn hỏi gì, giọng điệu trêu ghẹo: “À, là cái cậu đưa em tới bệnh viện mua cho em, nhờ chị mang tới đây. Còn không cho chị nói em biết là do cậu ấy mua.”
“Tuổi còn nhỏ, nhưng miệng thì lại cứng lắm.”
Nghe thế, Ngu Thanh Vãn lại ngẩn người.
Y tá rút kim cho cô, đặt cháo xuống xong liền đi ngay.
Nhìn chén cháo táo đỏ ấm áp kia, Ngu Thanh Vãn thật sự rất đói, cũng không có tâm tư đâu mà suy nghĩ vì sao cậu thiếu niên kia lại có lòng tốt như thế, cô như hổ đói ăn hết chén cháo y tá bưng tới không còn một giọt.
Những hạt cháo ấm áp chảy xuôi theo thực quản đến dạ dày, sau đó cả tứ chi lạnh băng cũng nóng lên, dường như đêm dài đằng đẵng cũng không còn khó chịu đựng nữa.
Thì ra là một người khẩu xà tâm phật, cô thầm nghĩ.
Nhưng dù vậy, trong lòng cô vẫn cảm kích anh.
Đó là một trong những thiện ý không nhiều lắm mà cô đã từng nhận được.
Lần sau, nếu như lần sau gặp lại anh, chắc chắn cô sẽ báo đáp anh.
…
Nửa đêm, Ngu Thanh Vãn bừng tỉnh từ giấc mơ, cầm điện thoại nhìn bức ảnh mà Sầm Duệ gửi tới.
Áo sơ mi dính máu phản chiếu dưới đáy mắt, làm con ngươi cô lập tức co rụt lại, hơi thở tựa như bị thứ gì đó chặn lại, tay chân cũng bắt đầu lạnh buốt, đầu óc trống rỗng.
Vừa lướt xuống thì thấy được hai hàng chữ Sầm Duệ gửi đến.
Anh ta nói Hạ Thành sốt cao không giảm, hôn mê bất tỉnh.
Rốt cuộc phải bị thương nặng tới đâu mới có thể khiến một người hôn mê bất tỉnh chứ.
Ngu Thanh Vãn không dám nghĩ quá nhiều, cô vội vàng bước xuống giường, hốt hoảng đến nỗi dù đi tới tủ quần áo để lục tìm áo khoác thôi mà tay cũng run rẩy.
Cô khoác vội áo khoác lên, cũng không buồn thay dép đã lập tức chạy xuống lầu nhờ chú Lưu chở cô đến bệnh viện.
Tầng cao nhất bệnh viện giữa đêm khuya yên tĩnh lạ thường, Ngu Thanh Vãn vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Sầm Duệ ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh.
Sầm Duệ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của dép đi trên đất thì ngẩng đầu lên, thấy Ngu Thanh Vãn đến nhanh như thế thì không khỏi giật mình.
“Cô Ngu…”
Trên đường đi vội quá nên Ngu Thanh Vãn thở hổn hển, thậm chí hơi thở còn chưa kịp ổn định đã vội hỏi: “Hạ Thành đâu? Anh ấy tỉnh chưa? Anh ấy bị thương có nặng không?”
Sầm Duệ lắc đầu: “Vẫn chưa. Bác sĩ nói có thể phải chờ đến mai mới tỉnh.”
Sắc mặt Ngu Thanh Vãn lập tức càng thêm hoảng hốt, hô hấp rối loạn hơn, lại vội hỏi tiếp: “Tại sao đột nhiên anh ấy lại bị thương nặng như thế?”
Sầm Duệ ho nhẹ một tiếng, thành thật trả lời: “Tổng giám đốc Hạ, anh ấy… không quan tâm tới mong muốn của chủ tịch, nhân lúc không có ai, anh ấy đã từ chối lời đính hôn với nhà họ Thịnh ở Bắc Thành, cho nên mới chọc giận chủ tịch.”
Nghe vậy, lông mi Ngu Thanh Vãn run rẩy thật mạnh.
Anh từ chối đính hôn?
Tại sao chứ?
Rõ ràng thiên kim nhà họ Thịnh là ứng cử viên rất thích hợp với anh.
Hay là… cũng bởi vì do cô.
Trong lòng cô càng thêm đau nhói, một giây sau đó cô lại nghe thấy Sầm Duệ nói.
“Chủ tịch là một người nghiêm khắc, còn tổng giám đốc Hạ từ trước tới nay đều luôn làm việc theo ý mình, mấy năm nay cũng không ít lần chọc giận chủ tịch, nhưng cũng không ra tay nặng đến mức như hôm nay. Mấy năm nay, quan hệ giữa tổng giám đốc Hạ và những người nhà họ Hạ khác vẫn luôn không quá thân, bị bệnh cũng thường không có ai chăm sóc.”
Nghe thế, đầu ngón tay cô vô thức siết chặt, chỉ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đâm phải, dâng lên một cơn đau đớn dai dẳng, dày đặc.
“Nếu cô tới rồi thì vào thăm anh ấy chút đi.”
Sầm Duệ đẩy cửa phòng bệnh ra giúp cô, thậm chí Ngu Thanh Vãn còn không biết mình đi vào như thế nào.
Cô ngồi xuống cạnh giường bệnh, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt chậm rãi miêu tả ngũ quan của anh.
Sau khi gặp lại, cô chỉ thường thấy dáng vẻ xuất chúng của anh, gần như quên mất đi khi bị thương dáng vẻ của anh sẽ trông như thế nào.
Trên giường bệnh, sắc mặt người đàn ông tái nhợt, sợi tóc mềm mại trước trán xõa xuống che kín một nửa chân mày sâu hút của anh, bờ môi mỏng mím chặt, hàng mi dài đen nhanh tựa lông vũ cụp xuống, tạo một bóng mờ trên sống mũi cao của anh.
Cô lại nhớ về lúc còn ở Lâm Tây, tất cả mọi người đều tránh anh như tránh tà.
Rõ ràng là người rất tốt, nhưng lại bị mọi người coi như hồng thuỷ mãnh thú.
Vừa nãy nghe Sầm Duệ nói mấy năm nay anh sống ở nhà họ Hạ cũng không quá tốt. Thậm chí ngay cả khi bị thương thành như thế mà ngoài phòng bệnh cũng chỉ có một trợ lý túc trực.
Cô chỉ nhớ mình không có nhà, nhưng lại quên anh cũng không có.
Ngu Thanh Vãn nhớ tới khoảnh khắc cô vừa nhìn thấy bức ảnh do Sầm Duệ gửi đến, trái tim cô gần như cũng ngừng ngay thời điểm đó.
Trong lòng cô rối bời, chính cô cũng chẳng biết tại sao.
Nhìn thấy anh ngay cả khi đang ngủ cũng nhíu mày thật chặt, Ngu Thanh Vãn vô thức đưa tay ra theo, đầu ngón tay xoa nhẹ mi tâm của anh.
Rõ ràng động tác của cô rất nhẹ, nhưng một giây sau, Hạ Thành vẫn mở mắt ra.
Đầu ngón tay đặt trên mi mắt anh bất chợt bị bắt lấy.
Ngu Thanh Vãn không ngờ anh lại đột nhiên tỉnh lại, tay cô còn chưa kịp thu về.
“Anh tỉnh rồi sao?”
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, dường như đang xem xét cảnh tượng trước mắt có phải là thật hay không.
Không phải là mơ.