Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 36



Ngu Thanh Vãn cảm thấy não mình đã mất hẳn khả năng phản ứng, chỉ có thể gật đầu theo lời anh nói.

Môi cô vẫn tê, không biết bao lâu sau, cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Xe đã ngừng, lúc này Ngu Thanh Vãn mới nhận ra không hiểu sao họ đã đến sân bay rồi.

Tài xế mở cửa xe, ở lối VIP của sân bay, có mấy trợ lý trẻ mặc comple đã chờ sẵn.

Thấy Ngu Thanh Vãn ngồi trong xe, các trợ lý đồng loạt cúi đầu, cung kính nói.

“Chào mợ chủ!”

Hơi nóng bên tai vẫn chưa tan hết, tiếng gọi này khiến mặt Ngu Thanh Vãn đỏ bừng.

Rõ ràng trước khi kết hôn, họ đã thống nhất rằng sẽ không cho ai biết, nhưng sao cô có cảm giác anh đã cho mọi người biết hết rồi nhỉ.

Trái ngược với cô, Hạ Thành vẫn thản nhiên, anh nhéo nhẹ lòng bàn tay cô như không có ai khác ở đây rồi trầm giọng nói: “Tối nay anh phải đi công tác, tạm thời đến thành phố Yến để xử lý mấy việc, ngày kia anh mới về.”

Đốt ngón tay của người đàn ông trắng nõn và thon dài, lòng bàn tay chai sạn nhưng ấm áp, cảm giác khi anh nhấm nháp môi cô vẫn còn sót lại.

Nghe thấy anh nói sắp đi công tác, không hiểu sao Ngu Thanh Vãn lại thấy thất vọng, cô chỉ có thể cố gắng lờ nó đi.

“Ừ.”

Ngu Thanh Vãn khẽ đáp, ngước mắt nhìn anh: “Vậy anh đi cẩn thận nhé.”

Mặt cô vẫn ửng hồng, đôi môi hồng nhạt thường ngày giờ lại đỏ mọng khác thường, trông vô cùng quyến rũ.

Nhớ đến cảm giác mềm mại và thơm ngát vừa rồi, yết hầu Hạ Thành khẽ nhúc nhích, nhưng vì có người bên cạnh nên anh chỉ có thể kiềm chế sự kích động.

“Ngoan ngoãn chờ anh ở nhà nhé.”

“Ừm.”

Hạ Thành cất bước, quay người rời đi, anh vắt đại áo vest trên tay, không hiểu sao tay áo sơ mi anh lại mở cúc, áo sơ mi trắng tôn lên đường cong ở bả vai anh, đôi chân anh thon dài thẳng tắp, vô cùng nổi bật giữa đám đông.

Chẳng biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy khí thế sắc bén trên người anh đã giảm đi rất nhiều so với hồi mới gặp lại, ít nhất thì có vẻ là như thế.

Ngu Thanh Vãn thấy bóng lưng rắn rỏi của anh bỗng ngừng lại, anh lại quay người rảo bước tới chỗ cô.

Mọi người xung quanh đồng loạt quay đi, biết ý không nhìn nữa.

Ngu Thanh Vãn còn chưa kịp phản ứng, mặt cô đã được anh nâng lên, sau đó hôn khẽ lên khóe môi cô.

Cô đỏ mặt, sững sờ chốc lát, sau đó lập tức trông thấy nét mặt nghiêm túc của Hạ Thành.

Anh nghiêm mặt, nói bằng giọng hết sức nghiêm nghị: “Không được chạy trốn với người đàn ông khác.”

“…”

Ngu Thanh Vãn không nhịn được mà khẽ mỉm cười.

Người đàn ông này trẻ con thật.

Vào ngày thứ hai Hạ Thành đi công tác cũng là ngày cuối tuần.

Sáng sớm, trời mưa rả rích, không khí bỗng lạnh hẳn đi, hồ nước ở thành phố Lâm có dấu hiệu đóng băng.

Lúc sáng nay thức dậy Ngu Thanh Vãn thấy rất chóng mặt, cô vào nhà vệ sinh mới phát hiện kinh nguyệt của mình đã đến sớm mấy ngày.

Cô vốn bị bệnh về máu, mỗi khi tới tháng, cơ thể sẽ khó chịu hơn bình thường, chẳng những bụng dưới đau như rách ra mà còn uể oải, chóng mặt.

Nhưng hôm nay cô phải đến đoàn làm phim để dạy Doãn Thiến, mới buổi thứ hai đã vắng, không biết Doãn Thiến có làm ầm lên không.

Ngu Thanh Vãn không định từ bỏ công việc khó khăn lắm mới kiếm được này nhanh như thế, cô cắn răng, vẫn mặc chiếc áo khoác treo trong cùng của tủ quần áo, gắng gượng ra ngoài.

Cô nhờ tài xế đưa mình tới chỗ cách phim trường một đoạn rồi xuống xe, chậm rãi đi tới.

Sau khi đến đoàn làm phim, ngón tay cô đã tê cóng vì lạnh.

Ngu Thanh Vãn bước vào phòng nghỉ riêng của Doãn Thiến, cố chịu cảm giác tê tái kia, đổ màu vẽ vào khay vẽ.

Họ đã hẹn sẽ bắt đầu vào ba giờ, nhưng mãi đến ba giờ mười lăm, Doãn Thiến mới cầm cốc cà phê nóng, chậm rãi bước vào với thái độ vênh váo.

Thấy màu vẽ đã được bày sẵn, cô ta cũng không buồn giải thích hay xin lỗi, cứ thế ngồi xuống luôn.

Phải công nhận Doãn Thiến rất  xấu tính, chẳng biết có phải ảo giác của Ngu Thanh Vãn không, cô cứ cảm thấy ánh mắt của Doãn Thiến khi nhìn cô thù địch hơn lần trước nhiều.

Ngu Thanh Vãn cũng chẳng muốn quan tâm tới Doãn Thiến, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.

Trong phòng nghỉ chỉ có một tấm bảng trắng, Ngu Thanh Vãn đứng trước bảng trắng, tiếp tục giải thích kiến thức cơ bản về bố cục và màu sắc cho cô ta.

Cô đứng một lúc, bụng dưới bỗng đau quặn lên, cô nhíu chặt mày, người lạnh toát, chỉ có thể thở khẽ, điều chỉnh hô hấp để giảm bớt cơn đau.

Cuối cùng cũng chịu được đến lúc sắp tan học, Ngu Thanh Vãn vừa đến bên Doãn Thiến thì đã thấy bàn tay với những ngón tay được sơn tỉ mẩn của cô ta hất đổ hộp màu.

“Bộp.”

Ngu Thanh Vãn không né kịp, bị thuốc màu đỏ văng tung tóe khắp người.

Lúc này, Doãn Thiến nhếch môi, nói với thái độ không hề áy náy: “Ồ, xin lỗi nhé, tôi vừa làm móng, không bắt kịp.”

Hôm nay Ngu Thanh Vãn mặc áo khoác cashmere màu trắng, giờ đã bị dính phẩm màu đỏ, loang loang lổ lổ, rất dễ thấy.

Chiếc áo khoác này coi như bỏ luôn.

Tuy biết Doãn Thiến cố tình, nhưng hôm nay cô cũng không có tâm trạng để so đo với cô ta, chỉ bình tĩnh nói: “Không sao, lần sau cẩn thận là được.”

Thấy việc mình làm như đấm vào bông, không kích thích được cô chút nào, Doãn Thiến càng thêm giận dữ.

Ngu Thanh Vãn dọn dẹp qua rồi không lãng phí thời gian nữa, rời khỏi phòng nghỉ.

Vừa đi ra ngoài, cảm giác choáng váng đã ập tới, may mà gần đó có người kịp thời đỡ lấy cô.

Đó là một chuyên viên trang điểm của đoàn làm phim, thấy gương mặt tái mét của Ngu Thanh Vãn, cô ấy lo lắng hỏi: “Tiểu Ngu, hôm nay cô thấy không khỏe trong người à?”

Ngu Thanh Vãn đứng khựng một chỗ hồi lại, cuối cùng cảm giác choáng váng kia cũng dịu bớt.

Cô khẽ đáp: “Tôi không sao, cảm ơn cô.”

Thấy quần áo cô bị bẩn, chuyên viên trang điểm kia hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đành hạ giọng nói với cô: “Nếu cô thấy không thoải mái thì mau về đi, không lát nữa Doãn Thiến lại tìm cớ bắt bẻ cô đấy.”

“Có cần tôi lấy áo khoác cho cô mượn không?”

Ngu Thanh Vãn cảm thấy ấm lòng, mỉm cười cảm kích với cô ấy: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Cô không thích mang ơn người khác, quần áo bẩn thì bẩn, cũng chỉ trông hơi chật vật chút thôi chứ không có gì, nên cô liền từ chối khéo.

Sau khi rời khỏi đoàn làm phim, Ngu Thanh Vãn không vội về Thanh Hồ Nhã Uyển mà bắt xe tới nhà tổ nhà họ Dung.

Hôm qua quản gia gọi cho cô, nói rằng đã nhìn thấy một cuốn sổ phác thảo mà cô bỏ quên trong lúc dọn dẹp phòng vẽ, ông ấy hỏi có cần gửi cho cô không.

Ngu Thanh Vãn nghĩ ngợi, vẫn không muốn làm phiền người khác, định tự về lấy.

Rõ ràng cô mới dọn ra ngoài một tuần thôi, nhưng cô lại thấy như đã trải qua mấy đời.

Lấy được đồ xong, cô sẽ dứt khoát rời đi.

Vừa ra khỏi cổng nhà tổ cô bỗng nghe thấy một giọng nói the thé quen thuộc vang lên ở cách đó không xa.

“Ngu Thanh Vãn, cuối cùng cô cũng dám quay về!”

Ngu Thanh Vãn ngẩng đầu, trông thấy Dung Thi Nhã đã lâu không gặp đang chờ ở cổng.

Vừa thấy cô ra ngoài, Dung Thi Nhã lập tức rảo bước tới, gương mặt xinh đẹp của cô ta méo mó và hốc hác, nét mặt hết sức tức giận.

“Cô còn mặt mũi về nhà tổ à!”

Ngu Thanh Vãn bị bất ngờ, bị cô ta giật mất chiếc ô trong tay.

Nước mưa lạnh buốt tạt vào mặt cô, tóc mai ướt nhẹp dính vào mặt, khiến cô trông nhếch nhác vô cùng.

Nghĩ đến việc mấy hôm nay ba mình đang bị nhốt ở đồn cảnh sát vì đã lẻn vào nhà họ Dung để lấy trộm con dấu, Dung Thi Nhã vừa sốt ruột vừa tức giận. Chuyện Dung Chấn và Dung Húc biển thủ công quỹ cũng bị lộ, chưa biết sẽ bị tuyên án thế nào, tiền mà họ lấy được trước đó cũng bị ngân hàng phong tỏa.

Cô ta sốt ruột nhưng không giúp gì được, chỉ có thể đổ hết mọi chuyện xảy ra với nhà họ Dung lên đầu Ngu Thanh Vãn.

Nào ngờ Ngu Thanh Vãn đã chuyển khỏi nhà tổ, cô ta không biết tìm ở đâu, đành thỉnh thoảng lại tới cổng nhà tổ ngồi chờ, cuối cùng hôm nay cô ta cũng chờ được.

Dung Thi Nhã giận dữ trừng mắt nhìn cô: “Cô nghĩ cô là cái thá gì chứ, cô chỉ là con nhân tình không công khai được Hạ Thành nuôi, chỉ là con chim hoàng yến thôi, cô tưởng mình sẽ đổi đời thật à?”

“Ngu Thanh Vãn, giờ cô vẫn chưa tìm thấy ba mẹ ruột của cô, nhưng cũng đừng tìm nữa, không chừng họ đã bị cô khắc chết từ lâu rồi. Đến bác cả còn bị loại xui xẻo như cô khắc chết.”

Những lời lăng mạ gay gắt liên tục vang lên, nghe thấy mấy chữ ba mẹ ruột, sắc mặt Ngu Thanh Vãn lập tức tái hơn hồi nãy.

Ngón tay cô nắm chặt cán ô, nhịp thở hơi dồn dập, vô cùng chóng mặt.

Cô không muốn dây dưa với Dung Thi Nhã nữa nên cất bước, định đi vòng qua cô ta.

Dung Thi Nhã lại mỉa mai: “Nghe nói cô vẫn tìm Thẩm Tri Cẩn à? Cô cũng không nghĩ xem, bao năm rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu, có lẽ bà ta đã chết ở chỗ nào đó từ lâu rồi đấy…”

Nghe thấy tên Thẩm Tri Cẩn, Ngu Thanh Vãn khựng lại.

Cô dứt khoát quay đầu lại, ánh mắt ôn hòa bỗng trở nên nghiêm nghị, cô lạnh lùng ngắt lời Dung Thi Nhã.

“Nếu tôi là cô, chắc chắn bây giờ tôi sẽ không chạy tới đây kêu gào. Chính miệng cô nói tôi là người tình của Hạ Thành, vậy không sợ tôi rỉ tai anh ấy, bảo anh ấy cho ba cô ngồi tù lâu hơn à?”

Hiếm khi thấy cô ăn nói sắc bén như thế, sau khi cô nói xong, nét mặt Dung Thi Nhã cũng cứng đờ, muộn màng nhận ra hành vi lúc này của mình ngu ngốc biết bao nhiêu.

“Cô…”

Thấy cô ta không bám lấy mình nữa, Ngu Thanh Vãn quay đi, rời khỏi nhà tổ mà không ngừng lại.

Mưa bên ngoài chẳng mấy chốc đã tạnh, cuối cùng tai cô cũng được yên tĩnh.

Cô bước đến ven đường, đang định vẫy tay đón xe thì bỗng nghe thấy giọng nữ run rẩy gọi cô từ phía sau.

“Thanh Vãn…”

Giọng nói đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, Ngu Thanh Vãn sửng sốt ngẩng đầu lên, trông thấy một người phụ nữ trung niên đứng cách đó không xa.

Sau khi nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ trước mặt, cô bỗng sững sờ.

Ngu Thanh Vãn dẫn Mạnh Tú Oánh đến một nhà hàng gần đó.

Có lẽ do lâu quá không gặp, khi nhận nuôi cô ở cô nhi viện năm đó, Mạnh Tú Oánh mới chỉ ba mươi mấy tuổi thôi, nhưng qua nhiều năm không gặp, bà ta đã hốc hác đến mức không nhận ra được dáng vẻ duyên dáng xinh đẹp trước kia nữa. Nếp nhăn hằn rõ ở đuôi mắt bà ta, trông vô cùng mỏi mệt.

Mạnh Tú Oánh ngồi vào bàn ăn, nói với nhân viên phục vụ: “Trong nhà hàng các cậu có món nào như gan lợn không? Với lại cho tôi thêm một phần canh nấm tuyết táo đỏ nữa nhé.”

Nghe thấy bà ta gọi toàn đồ bổ máu, Ngu Thanh Vãn thoáng khựng lại, cô cụp mắt, cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng.

Sau khi họ gọi món, nhân viên phục vụ đóng cửa phòng riêng lại rồi rời đi, trong phòng chỉ còn hai người họ.

Mạnh Tú Oánh quan sát mặt cô, mắt rơm rớm nước mắt.

Bà ta cuống quýt giơ tay lau nước mắt: “Thanh Vãn, nhiều năm không gặp, cháu cũng trưởng thành rồi, vẫn gầy như trước kia.”

Nhiều năm không gặp, thật ra Ngu Thanh Vãn cũng không còn nhiều cảm xúc với tình nghĩa nhận nuôi mờ nhạt này nữa rồi.

Nhưng cô vẫn nhớ ân tình khi họ đưa cô rời khỏi cô nhi viện.

Cô không biết ba mẹ ruột của mình là ai, có lẽ người duy nhất mà cô có thể miễn cưỡng gọi là người thân chỉ có vợ chồng Mạnh Tú Oánh đã nhận nuôi cô từ cô nhi viện năm đó.

Lúc này, Mạnh Tú Oánh chú ý tới dáng vẻ chật vật của cô, bèn chu đáo hỏi: “Quần áo của cháu sao thế? Sao lại bị bẩn rồi?”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng, nước mắt lưng tròng của bà ta, Ngu Thanh Vãn cũng mềm lòng, cô đưa khăn giấy cho bà ta, khẽ nói: “Không sao ạ, cháu bất cẩn làm đổ thôi. Bác lau đi.”

Mạnh Tú Oánh nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt rồi bỏ xuống, lại nắm chặt tay Ngu Thanh Vãn, nghẹn ngào nói: “Thanh Vãn, năm đó hai bác có lỗi với cháu, không nên để cháu ở Lâm Tây một mình. Đều là lỗi của hai bác.”

Lòng bàn tay người phụ nữ có một lớp chai mỏng, cảm giác ấm áp truyền đến khiến Ngu Thanh Vãn thoáng hốt hoảng.

“Năm đó bác Lâm của cháu phải ra ngoài làm ăn với bạn, công việc vừa mới bắt đầu, cháu lại bị bệnh, nếu bôn ba với hai bác thì cũng không tốt cho sức khỏe của cháu. Nếu không vì bất đắc dĩ, chắc chắn hai bác cũng không nỡ bỏ lại cháu đâu.”

Nhìn dáng vẻ như sắp khóc của bà ta, Ngu Thanh Vãn bỗng thấy hơi mềm lòng.

Cô không nhịn được mà nghĩ, có lẽ… có lẽ năm đó vợ chồng Mạnh Tú Oánh bỏ rơi cô vì bất đắc dĩ thôi.

Cô cũng không xui xẻo như Dung Thi Nhã nói.

Vẫn có người quan tâm cô.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.