Nhân viên phục vụ nhanh chóng gõ cửa, bưng đồ ăn lên, Ngu Thanh Vãn hoàn hồn, nói với bà ta: “Ăn đã ạ.”
Trong bữa ăn, Mạnh Tú Oánh không hề động đũa mà cứ gắp đồ ăn vào bát Ngu Thanh Vãn, nhắc đến khoảng thời gian sống cùng nhau trước kia với vẻ cảm khái và hoài niệm.
“Thanh Vãn, bác nhớ hồi trước cháu thích vẽ nhất, khi ấy bác Lâm của cháu nói sẽ cho cháu đi học vẽ, cháu còn không đồng ý, sợ tốn tiền. Từ nhỏ cháu đã hiểu chuyện, bảo sao nhà họ Dung lại nhận nuôi cháu. Bác biết với tính cách dễ mến của cháu, chắc chắn cháu sẽ được chăm sóc cẩn thận…”
Trong khi nói chuyện, Ngu Thanh Vãn nhìn Mạnh Tú Oánh bỏ một cái càng cua đã bóc vỏ vào bát cô, ánh sáng vừa bùng lên trong mắt cô cũng tắt ngấm, cô nắm chặt đôi đũa.
Bà ta nói nhiều như thế, nhưng lại không nhớ cô dị ứng với cua.
Sau khi ăn xong, Ngu Thanh Vãn thanh toán, phát hiện Mạnh Tú Oánh vẫn đang nhìn cô, hình như định nói gì đó.
Cô chủ động hỏi: “Còn chuyện gì không ạ?”
Mạnh Tú Oánh ngập ngừng, ánh mắt nhìn cô có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Sau cùng, Mạnh Tú Oánh vẫn lấy can đảm để mở miệng: “Thanh Vãn, chuyện là… gần đây bác Lâm cháu làm ăn thua lỗ, công ty nợ rất nhiều tiền, hai bác nghe nói cháu đã được thừa kế không ít tài sản sau khi ông cụ Dung qua đời, liệu cháu có thể giúp hai bác không…”
Nhịp thở của Ngu Thanh Vãn chững lại.
Trong chớp mắt, sự ấm áp còn sót lại trong lòng bàn tay cô chỉ như ảo giác, người cô như rơi xuống hố băng lạnh lẽo.
Cái lạnh trong lòng cô còn giá buốt hơn nhiều so với thời tiết ngoài kia.
Quả nhiên, vẫn chỉ là ảo giác của cô thôi.
Mạnh Tú Oánh tốn công tới tìm cô đâu phải để bù đắp cho sự rời đi năm đó, chỉ vì bây giờ cô bỗng dưng trở nên hữu dụng.
Con người trên đời này luôn thực dụng như thế.
Cân nhắc thiệt hơn, vứt bỏ những thứ không có giá trị.
Những giọt nước mắt và lời quan tâm vừa rồi chỉ là để xin tiền cô lúc này thôi.
Do cô quá ngu, vẫn ngốc nghếch nghĩ sẽ có người đối xử tốt với cô vô điều kiện.
Ngu Thanh Vãn bỗng dưng hơi muốn cười, cô mấp máy môi nhưng không sao cười nổi.
Lố bịch thật đấy.
Bầu không khí chìm vào sự tĩnh lặng kỳ dị, sau khi im lặng một lúc lâu, Mạnh Tú Oánh quan sát phản ứng của Ngu Thanh Vãn với vẻ thấp thỏm và căng thẳng.
Cuối cùng, bà ta thấy cô lấy một tấm thẻ ngân hàng ra khỏi túi.
Ngu Thanh Vãn đặt thẻ lên bàn, bình tĩnh nói: “Trong thẻ này có một ít tiền, bác lấy đi, xem như cháu trả lại số tiền mà bác và bác Lâm đã tiêu trong mấy năm nhận nuôi cháu. Mật khẩu là sinh nhật cháu.”
Cô thoáng ngừng lại: “Bác giữ gìn sức khỏe, sau này đừng tới tìm cháu nữa.”
“Khoan đã… Thanh Vãn…”
Ngu Thanh Vãn ngừng bước, bất giác mong chờ.
Mạnh Tú Oánh dè dặt hỏi: “Sinh… sinh nhật của cháu là?”
Cuối cùng thì… Ngu Thanh Vãn nhếch môi tự giễu, cười vì sự mong chờ không nên có của mình vừa rồi.
Rốt cuộc cô đang mong chờ điều gì chứ.
“Mùng bốn tháng ba.”
Nói xong, cô dứt khoát rời đi.
…
Cô rời khỏi nhà hàng, hình như bên ngoài mưa to hơn, bầu trời như bị xé ra, mưa cứ ồ ạt trút xuống.
Ngu Thanh Vãn bắt xe về nhà, cô không muốn ăn tối, người lạnh toát, như bị ngâm trong nước đá.
Sau khi uống thuốc buổi tối, cô lên tầng, thay chiếc áo khoác bị bẩn rồi nằm xuống giường.
Ngu Thanh Vãn quấn chặt chăn, cuộn tròn người, nhắm mắt lại, nhưng lời Mạnh Tú Oánh và Dung Thi Nhã nói vẫn văng vẳng bên tai cô.
“Ngu Thanh Vãn, cô đúng là đồ xui xẻo.”
“Thanh Vãn, cháu có thể cho hai bác ít tiền không…”
“Không chừng ba mẹ ruột của cô đã bị cô khắc chết rồi…”
…
Cô chưa từng được gặp ba mẹ ruột mình, có lẽ cô đã bị người ta bỏ rơi từ khi lọt lòng.
Ngu Thanh Vãn cứ tưởng cô đã có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật này từ lâu.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Mạnh Tú Oánh, cô mới phát hiện thì ra cô vẫn quan tâm.
Cô khao khát có người thực sự quan tâm tới cô, khao khát tình thân, chứ không muốn bị coi như gánh nặng, bị người ta thoải mái bỏ rơi rồi lại tìm đến khi cần.
Cô là con người, chứ không phải món đồ khiếm khuyết.
Vô số giọng nói hỗn loạn quanh quẩn trong đầu cô, cứ như thể không muốn bỏ qua cho cô vậy.
Cơn đau quặn ở bụng ập tới, môi Ngu Thanh Vãn bị cắn đến mức trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, mắt cô mờ hẳn đi.
Sấm sét ầm ầm bên ngoài, cô nắm chặt điện thoại, suy nghĩ trong đầu rối bời.
Rất nhớ anh.
Rất muốn gọi cho anh.
Ngón tay cô chần chừ ở giao diện quay số, nhưng sau cùng cô vẫn ngừng lại.
Giờ Hạ Thành đang đi công tác, nhỡ anh đang làm việc hay rất bận, nhỡ cô làm phiền anh thì sao?
Cô không thể cho phép mình làm trễ nải công việc của anh chỉ vì chút vấn đề nhỏ của mình được.
Thật ra Ngu Thanh Vãn rất sợ, cô sợ mình sẽ gây phiền phức cho những người xung quanh, cũng sợ bị người ta chán ghét.
Một lát sau, cô vẫn tắt màn hình điện thoại, rúc sâu vào chăn hơn, nước mắt bỗng rơi lã chã.
Cố chịu thêm chút nữa, chịu thêm chút nữa là hết thôi.
…
Cùng lúc đó, thành phố Yến cũng có mưa nhỏ.
Họ vừa ký hợp đồng với một công ty dược phẩm ở thành phố Yến xong, các đối tác lần lượt rời khỏi phòng họp.
Sầm Duệ đẩy cửa ra, trông thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi kia đang đứng cạnh cửa sổ sát đất.
“Sếp, hiện giờ nhà họ Hoắc vẫn đang không ngừng nâng giá lô nguyên liệu ở thành phố Lăng, chúng ta có theo nữa không ạ?”
Hạ Thành nhìn thành phố bên dưới, đường cong ở sườn mặt sắc nét và nghiêm nghị.
Anh nói không hề do dự: “Theo. Nâng gấp năm lần nữa.”
Trong lòng Sầm Duệ khẽ giật thót, nhưng sau đó đã bình thường lại ngay: “Vâng. Ngoài ra, gần đây bên phía cậu Hạ Giác cũng đang cố tình liên hệ với thương nhân rượu nổi tiếng ở Ý kia, chắc đang định giành ký hợp đồng thương mại trước chúng ta.”
Nghe thấy thế, Hạ Thành cười khẽ, nói bằng giọng hờ hững: “Cứ kệ nó, cử người tiếp tục giám sát lô hàng của nó đi.”
“Trước chiều mai, tôi không muốn thấy con thuyền nào rời khỏi bến cảng thành phố Yến.”
“Vâng.”
Sau khi báo cáo công việc xong, Sầm Duệ dè dặt hỏi: “Sếp, người giúp việc nói khi về nhà chiều nay, sắc mặt mợ chủ không tốt lắm, cũng không ăn tối mà lên tầng nghỉ ngơi luôn.”
Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt người đàn ông đã chững lại, anh nhíu chặt mày.
“Không ăn tối à?”
“Vâng. Hình như giờ mợ chủ ngủ rồi ạ.”
Hạ Thành nhìn cơn mưa rơi ngoài cửa sổ, không hiểu sao, anh bỗng thấy hơi ngột ngạt và hoảng hốt.
Trời đang mưa rất to ở thành phố Lâm.
Mưa to như thế, chắc chắn tiếng sấm sẽ không nhỏ.
Cô luôn sợ tiếng sấm quá lớn, chẳng biết bây giờ cô còn sợ không.
Anh im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Sắp xếp chuyên cơ riêng đi.”
Nghe thấy thế, Sầm Duệ sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi kinh ngạc nói: “Anh định về bây giờ ạ?”
Sau khi vào đêm, có lẽ thời tiết sẽ càng xấu hơn, cất cánh trong thời tiết như thế, tỉ lệ rủi ro sẽ tăng mạnh, vô cùng nguy hiểm.
Sầm Duệ định khuyên nhủ, nhưng khi thấy vẻ mặt kiên quyết của Hạ Thành, anh ta đành im lặng.
Mưa bão đã là gì chứ.
Cho dù là núi đao biển lửa hay khoảng cách xa xôi đến mấy, cũng không ai ngăn được sếp Hạ của họ về nhà gặp vợ.
…
“Đoàng đoàng!”
Tiếng sấm gần như xé toạc bầu trời lại vang lên, ánh chớp chiếu rọi gương mặt tái mét của Ngu Thanh Vãn trên giường.
Cô đang ngủ say, nắm chặt chăn, trán rịn mồ hôi.
Cô mơ thấy Dung Khâm Hoa, mơ thấy ký ức khi ở nhà họ Dung hồi trước.
Trong mấy năm ở nhà họ Dung, Dung Khâm Hoa luôn yêu cầu cô bắt chước sở thích, lời nói và hành động của Thẩm Tri Cẩn theo trí nhớ của ông ta.
Cô phải ăn món mà Thẩm Tri Cẩn thích, học chơi bài nhạc mà Thẩm Tri Cẩn thích bằng đàn piano.
Nhưng làm kiểu gì thì Dung Khâm Hoa cũng thấy họ không giống nhau, ông ta vô cùng mâu thuẫn, hễ phát điên là lại nhốt Ngu Thanh Vãn dưới tầng hầm biệt thự.
Ở đó không có đồ đạc gì, ngay cả cửa sổ cũng không có, lạnh lẽo khác thường, nhưng dường như lúc nào cũng có tiếng nước nhỏ giọt.
Mỗi khi trời mưa, trong phòng rất tối, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng sấm đinh tai nhức óc ngoài kia.
Một bức tranh sơn dầu cực lớn được treo trên bức tường đen trơ trụi, người phụ nữ trong tranh xinh đẹp và dịu dàng, chính là Thẩm Tri Cẩn thời trẻ.
Trước mắt cô, khuôn mặt của Dung Khâm Hoa méo mó và điên cuồng, ông ta giữ chặt lấy vai cô, hét vào mặt cô như rồ dại.
“Tại sao, tại sao mày không giống con khốn Thẩm Tri Cẩn kia chứ!”
Thấy bàn tay vươn ra từ bóng tối của người đàn ông ngày càng đến gần, tay Ngu Thanh Vãn run rẩy, nhịp thở cũng dồn dập theo.
Cô dần bị dồn vào góc tường, không còn chỗ trốn nữa.
Ngay trước khi Dung Khâm Hoa cúi xuống, cô đã thẳng thừng rạch lên người mình bằng mảnh thủy tinh vỡ mà cô giấu trong tay.
Cô rất sợ chết, cô cũng không muốn chết, nhưng cô không thể chết theo cách nhục nhã như thế, cũng không được đầu hàng.
Màu đỏ trong mắt cô là máu từ chính cơ thể cô.
Cô đau quá.
Tiếng tít tít của các loại máy kiểm tra trong khu ICU vang lên bên tai cô, khiến người ta sợ hãi, như có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Như đang giãy giụa trong cơn ác mộng, bàn tay đó nắm chặt cổ chân cô, dường như định kéo cô xuống vực.
Nó như cơn ác mộng mà cô không thể tỉnh lại, cô không muốn chìm vào giấc mơ đó, nhưng cô cũng không đủ sức tự thoát ra.
Ai đó cứu cô với.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm tóc cô, dính vào hai bên mặt cô, Ngu Thanh Vãn đau đớn nhíu chặt mày giữa cơn ác mộng, vô thức thì thào, gọi tên người kia.
“Hạ Thành… Hạ Thành…”
Có lẽ trong tiềm thức, cô luôn cảm thấy chỉ có anh sẽ đến cứu cô.
Giữa tất cả mọi người trên thế giới, chỉ có anh sẽ chọn cô mà không tính toán thiệt hơn.
Giữa lúc mê man, Ngu Thanh Vãn cảm thấy có người ôm lấy mình.
Nhiệt độ nóng hừng hực truyền tới, cái ôm và nhiệt độ cơ thể quen thuộc bao bọc cô kín kẽ, cố gắng xua tan cảm giác lạnh thấu xương trên người cô, như muốn kéo cô hòa vào người mình.
Hạ Thành giơ tay lên, dịu dàng vén những lọn tóc rối trên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô ra sau tai, ánh mắt anh nhẫn nhịn và đau lòng, gân xanh trên mu bàn tay anh như sắp bật ra.
Anh sốt ruột hôn lên vành tai cô hết lần này tới lần khác, muốn đánh thức cô khỏi cơn ác mộng.
“Anh đây, anh đây rồi.”
Hạ Thành không biết rốt cuộc lúc này cô đang gặp ác mộng gì, anh chỉ biết khi thấy cô nhíu chặt mày, trông đau đớn không chịu nổi, tim anh như bị thứ gì đó khoét mất, đau đến mức khiến anh sắp phát điên.
Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt, cúi đầu hôn lên tóc mái ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, khẽ nói: “Vãn Vãn, dậy nào.”
Từng tiếng gọi một truyền tới tai cô từ phía xa.
Như tia sáng bất ngờ xuất hiện ở tận cùng cơn mơ đen tối.
Không còn đường khác, Ngu Thanh Vãn chỉ có thể dựa vào bản năng, đi về phía ánh sáng yếu ớt kia.
Cuối cùng, cô thở hổn hển, nặng nề mở mắt ra.
Đập vào mắt cô là trần nhà và chiếc đèn chùm quen thuộc.
Bụng cô không đau quặn như khi ngủ nữa, cảm nhận được hơi thở quen thuộc phía sau, Ngu Thanh Vãn ngơ ngác quay đầu lại.
Khoảnh khắc nhìn rõ người trước mặt, cô cứ tưởng mình gặp ảo giác rồi.
Cô lại quay về tầng hầm nhà họ Dung, sự xuất hiện của anh chỉ là giấc mộng.
Nhưng nhiệt độ và cảm giác từ người trước mặt cô lại rất chân thực.
Mắt cô bỗng cay cay, Ngu Thanh Vãn ngơ ngác lẩm bẩm: “Hạ Thành…”
Lúc này, mọi đau đớn và ấm ức bỗng trào ra không kiểm soát, những cảm xúc phức tạp nghẹn ứ ở họng cô, vô cùng chua xót, khiến cô nghẹn ngào.
“Sao anh…”
Chẳng phải anh đi công tác rồi à? Sao anh lại về chứ.
Bên ngoài còn đang mưa rất to.
Mắt cô đỏ hoe, trông như mắt thỏ, còn rơm rớm nước mắt, đôi mắt đẫm lệ ấy nhìn anh, bóng anh phản chiếu trong đó.
Hạ Thành cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt cô bằng lòng bàn tay, khẽ nhếch môi.
Anh nhìn chằm chằm cô một lát rồi mới chậm rãi hỏi: “Chẳng phải em vừa gọi tên anh à?”
Anh vừa dứt lời, Ngu Thanh Vãn bỗng sửng sốt, cô ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen thẳm của Hạ Thành.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai cô, hòa với tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài cửa sổ, mang theo sự lưu luyến khó tả.
Anh nói bằng giọng khẳng định: “Bà Hạ, em muốn gặp anh.”
Dường như có thứ cảm xúc nào đó bỗng được nhồi vào ngực cô, nhịp tim cô bỗng trở nên dồn dập và vang dội, thậm chí khiến cô sắp không nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ nữa.
Cô cần anh, nên anh quay về.