Bên ngoài cửa sổ là tiếng mưa bão ào ào không ngớt, nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Nhiệt độ bên người vừa chân thực vừa ấm nóng. Nghe thấy lời anh nói, Ngu Thanh Vãn hơi vểnh môi lên, mất một lúc lâu sau mới lấy lại được giọng mình.
“Bị ngốc rồi à?”
“Sau này nếu muốn gặp anh thì cứ gọi điện thoại cho anh. Muốn gì thì cứ nói ra.”
Cô âm thầm nuốt khan một cái, cuối cùng cũng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Tôi sợ quấy rầy anh làm việc, gây thêm phiền phức cho anh…”
Hạ Thành khẽ cười: “Ai nói với em như thế là gây phiền phức.”
Anh hạ tầm mắt xuống, nhìn cô chằm chằm, trong con ngươi đen láy phản chiếu bóng hình cô. Anh nói rõ từng chữ:
“Bà Hạ, chuyện này anh cầu còn không được.”
Nghe vậy, trái tim Ngu Thanh Vãn bất chợt đập mạnh.
Trước đây khi hai người còn bên nhau, cô có thể thoải mái dựa dẫm vào anh.
Nhưng bây giờ cô luôn dè dặt mỗi khi ở trước mặt anh, là bởi vì bản thân cô cũng không dám chắc trong lòng Hạ Thành có còn để bụng chuyện chia tay ngày ấy hay không.
Nhưng giờ đây hành động của anh đã chứng minh cho cô thấy anh vẫn giống như trước.
Anh không bao giờ coi sự dựa dẫm của cô là phiền phức.
Ngược lại, lúc nào anh cũng nguyện lòng.
Nên cô không cần phải e dè như vậy.
Ngu Thanh Vãn cố gắng kìm nén cảm giác cay cay nơi khóe mắt, trong lòng như có vô số sợi dây leo quấn quýt bao trùm, thật ấm áp làm sao.
“Nói ra là sẽ thực hiện được à?”
“Em không nói thì làm sao biết không thực hiện được.”
Ngu Thanh Vãn im lặng một lát rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Em muốn ngồi trên vòng quay ngựa gỗ vào ngày tuyết rơi.”
Đầu tháng mười hai trời vẫn chưa có tuyết, anh lấy đâu ra tuyết bây giờ.
Hạ Thành bị cô chọc mà bật cười: “Cố tình đấy à?”
Mấy năm trước hồi hai người còn ở bên nhau, anh luôn chiều cô, chiều đến nỗi khiến cô càng ngày càng nhõng nhẽo, cái gì cũng dám đòi hỏi.
Vào mùa đông của một năm nào đó, đêm hôm cô bảo muốn ăn kẹo hồ lô, thế là Hạ Thành phải đi mấy con phố mới mua được kẹo về cho cô.
Nép vào trong lòng anh, Ngu Thanh Vãn chớp chớp mắt, trong đôi mắt lấp lánh lại hiện lên một chút ánh sáng giống như ngày trước.
“Vừa rồi chính miệng anh nói chuyện gì cũng có thể thực hiện được mà.”
Ánh mắt lặng lẽ giao nhau, cuối cùng Hạ Thành vẫn là người chịu thua trước.
Anh giơ tay lên, vuốt ve đuôi mắt còn ửng đỏ của cô, đáp lại với vẻ bất lực.
“Biết rồi.”
“Đi ngủ đi.”
Nghe thấy anh đồng ý, Ngu Thanh Vãn mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía anh, khóe môi khẽ cong lên.
…
Đợi đến khi cô ngủ say, Hạ Thành mới đi ra khỏi phòng ngủ, còn Sầm Duệ đã chờ sẵn ở cửa.
Ngay khi vừa đóng cửa, sự dịu dàng trên gương mặt của người đàn ông biến mất, lại trở về với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Hôm nay cô rất lạ, không phải chỉ có mỗi việc cơ thể khó chịu.
“Lập tức đi điều tra xem hôm nay mợ chủ đã gặp những ai.”
“Vâng.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Tập đoàn Hạ Thị.
Mạnh Tú Oánh ngồi trên ghế sô pha vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bà ta định sáng nay sẽ cầm chiếc thẻ ngân hàng mà hôm qua Ngu Thanh Vãn đưa cho mình đến ngân hàng để rút tiền, ai ngờ mới vừa ra khỏi cửa khách sạn đã bị một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đưa đến đây.
Bà ta nào đã từng thấy tòa nhà nào cao thế này, phòng làm việc nào sang trọng thế này bao giờ.
Cho đến khi cửa phòng làm việc mở ra, trông thấy một người đàn ông tuấn tú phong độ bước vào.
Đó là một người đàn ông Mạnh Tú Oánh chưa từng gặp, trong chốc lát bà ta không thể thốt nên lời.
“Cậu… cậu là…”
Người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha đối diện bà ta, đôi chân dài vắt chéo một cách tùy ý, rõ ràng là một tư thế bình thường nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp lực không thể hiểu nổi.
“Tôi là chồng của Ngu Thanh Vãn.”
Mạnh Tú Oánh sửng sốt, dĩ nhiên không ngờ rằng Ngu Thanh Vãn đã kết hôn rồi.
Bà ta còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đã nghe thấy Hạ Thành trầm giọng lên tiếng: “Hôm qua bà đến nhà họ Dung tìm cô ấy để đòi tiền đúng không?”
Mạnh Tú Oánh lại ngạc nhiên thêm lần nữa, ngay sau đó liền trông thấy người đàn ông ra hiệu với trợ lý phía sau, trợ lý lập tức lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi áo, đưa tới trước mặt bà ta.
Dường như không cần bà ta trả lời, Hạ Thành nói ngắn gọn mà đủ ý: “Số tiền trong thẻ này là chi phí các người nuôi dưỡng cô ấy những năm trước, thậm chí còn gấp mười lần, đủ để chồng bà trả hết mọi khoản nợ của công ty ông ta lúc này.”
“Cậu… tại sao….”
“Tôi chỉ có một điều kiện duy nhất.”
Hạ Thành nâng mắt lên, lạnh giọng lên tiếng: “Cầm khoản tiền này sau đó biến mất khỏi cuộc sống của cô ấy.”
Anh đang muốn họ vạch rõ giới hạn với Ngu Thanh Vãn.
“Nếu như các người còn xuất hiện trước mặt cô ấy lần nữa, tôi sẽ không chỉ lấy lại số tiền này thôi đâu, mà còn khiến công ty của chồng bà rơi vào tình cảnh khốn đốn gấp trăm lần so với bây giờ. Bà hiểu rồi chứ?”
Nghe thấy người đàn ông nói ra những lời này bằng giọng điệu thản nhiên như không, môi Mạnh Tú Oánh run run, nhưng bà ta không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh.
Bà ta run rẩy nói: “Chúng… chúng tôi là người nhà của nó…”
“Không phải.”
Hạ Thành đứng lên, nhìn lướt qua gương mặt tái mét của bà ta.
Anh nói: “Bắt đầu từ bây giờ, người nhà của cô ấy chỉ có mình tôi.”
…
Lúc cô tỉnh lại đã là gần chiều.
Sau cơn mưa, ngoài trời vô cùng quang đãng, ánh nắng ấm áp men theo khe hở của tấm rèm cửa sổ chiếu xuống sàn nhà.
Ngu Thanh Vãn ngủ một giấc dậy, cảm thấy bụng đã dễ chịu hơn, đầu cũng không còn choáng váng như hôm qua.
Đi xuống lầu, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa trưa.
Ngu Thanh Vãn ngồi xuống trước bàn ăn, cho đến nhìn thấy hai chiếc thẻ ngân hàng đặt bên cạnh, tầm mắt cô dừng lại.
Trong đó có một chiếc thẻ đen phụ, một chiếc khác là thẻ ngân hàng cô đưa cho Mạnh Tú Oánh hôm qua.
Nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Ngu Thanh Vãn ngẩn người mất mấy giây, chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất.
Chẳng lẽ Hạ Thành đã biết chuyện ngày hôm qua Mạnh Tú Oánh đến tìm cô đòi tiền rồi ư?
Điện thoại trên bàn rung lên.
Là cuộc gọi của Hạ Thành.
Cuộc gọi được kết nối, tiếng rè rè rất nhỏ vang lên trong loa.
“Dậy rồi à?”
Ngu Thanh Vãn liếm đôi môi hơi khô, khẽ ừm một tiếng, bỗng chốc không biết nên nói gì.
“Anh… gặp bà ta rồi à?”
“Ừ.”
Chắc anh đang làm việc, có tiếng lật tài liệu phát ra, cùng với đó là chất giọng trầm ổn của người đàn ông: “Em đã không muốn gặp họ nữa thì sau này họ sẽ không nữa xuất hiện trước mặt em nữa đâu.”
“Ngu Thanh Vãn, nhớ cho kỹ, bây giờ em không nợ họ bất cứ thứ gì.”
Vào giây phút giọng anh dừng lại, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác yên tâm trước giờ chưa từng có, mọi suy nghĩ phiền muộn và phức tạp ngày hôm qua bỗng dưng vơi bớt.
Quá khứ mà cô không thể dứt bỏ đã được anh giải quyết gọn gàng.
Thật ra thì Ngu Thanh Vãn vốn không định nói cho anh biết chuyện này, nhưng bị anh phát hiện ra rồi.
Phát hiện ra tâm trạng khác thường của cô.
Ngón tay cầm điện thoại siết chặt, sự sợ hãi trong lòng cô tối qua dường như lại ùa về.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Vậy chiếc thẻ kia là sao?”
“Dâng cho bà Hạ đấy.”
Ngu Thanh Vãn sửng sốt, trái tim đột nhiên như được lấp đầy bởi một thứ gì đó, cảm giác ngọt ngào tràn ngập.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì lại nghe thấy giọng nói khe khẽ của anh ở đầu dây bên kia.
“Mong bà Hạ vui vẻ nhận cho.”
…
Ngày chủ nhật.
Hôm nay không cần đến đoàn phim để dạy, cuối tuần được nghỉ ngơi, Ngu Thanh Vãn đem hợp đồng bản quyền mà Từ Như gửi cho mình nhờ Sầm Duệ tìm luật sư xem giúp, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô mới ký tên.
Ngu Thanh Vãn quyết định ở nhà vẽ cả buổi chiều, sau đó làm theo những gì Tần Duyệt Ninh chỉ dạy, đăng tranh của mình lên Weibo và những nền tảng mạng xã hội khác.
Lâu ngày không vào Weibo, lúc vừa vào cô mới nhận ra mình đã có thêm một lượng fan.
Không nhiều lắm, chỉ khoảng mấy trăm thôi, nhưng cô vẫn rất vui.
Dưới một bài đăng nào đó có thêm kha khá bình luận, đều là khen tranh vẽ đẹp.
“Trời ơi, nét vẽ của chủ thớt đặc biệt thật đấy! Mong được thấy nhiều hơn.jpg.”
“Có cảm giác rất hiếm khi thấy tranh kiểu này trong nước, cho hỏi chủ thớt đã bán bản quyền chưa?”
Ngu Thanh Vãn chọn ra mấy bình luận khen tranh, lịch sự cảm ơn từng người một.
Trả lời bình luận xong, cô còn chưa kịp thoát ra khỏi trang cá nhân, màn hình điện thoại đã hiện lên một cái tên quen thuộc.
Cô chần chừ một lát rồi mới nhận điện thoại.
“Anh Chung?”
Từ sau lần trước ở nhà họ Dung, hai người họ không gặp nhau lần nào nữa.
Ngu Thanh Vãn cũng không chủ động nói với anh ta chuyện mình đã kết hôn với Hạ Thành.
Giọng nói quen thuộc của người đàn ông truyền đến, mang theo một chút khàn khàn.