“Thanh Vãn, tối nay em có rảnh không? Mình gặp nhau đi. Anh có chuyện muốn nói với em.”
Ngu Thanh Vãn hơi ngập ngừng, vừa định lên tiếng từ chối thì lại nhớ đến chiếc vòng tay Chung Đình Bạch tặng mình lúc vừa mới quay về, cô vẫn chưa trả nó cho anh ta.
Đúng là phải gặp anh ta một lần, sau đó cô sẽ nói chuyện mình đã kết hôn và trả lại vòng tay cho anh ta.
Suy nghĩ một lát, cô quyết định đồng ý.
Chẳng mấy chốc Chung Đình Bạch đã nhắn địa chỉ cho cô.
Là một club tư nhân xa xỉ ở thành phố Lâm.
Cầm điện thoại trong tay, Ngu Thanh Vãn hơi do dự, suy nghĩ không biết có nên nói chuyện này với Hạ Thành không. Nhưng nghĩ lại thì với tính tình của Hạ Thành, nếu anh biết cô đi gặp Chung Đình Bạch, không chừng anh lại làm ra chuyện gì cũng nên.
Cô phải đánh nhanh thắng nhanh, chỉ trả lại đồ và nói rõ ràng xong là sẽ đi ngay.
Như vậy thì chắc Hạ Thành sẽ không biết đâu, cũng có thể tránh được rắc rối không cần thiết.
Đã quyết định xong, Ngu Thanh Vãn chỉ thay quần áo rồi bảo tài xế lái xe đưa mình đi.
Đến nơi, có nhân viên dẫn cô lên tầng. Cô vừa bước ra khỏi thang máy bên này thì cũng là lúc cửa thang máy bên cạnh đóng lại.
Trong thang máy đi lên, Sầm Duệ mới nhìn thấy bóng người vừa thoáng qua trước mắt, không biết có phải là mình nhìn nhầm hay không.
Anh ta nhíu chặt mày.
Người vừa nãy… là mợ chủ ư?
Sao mợ chủ lại đến đây được?
…
Lúc Ngu Thanh Vãn đi vào, Chung Đình Bạch đã ngồi chờ trong phòng bao.
Một dạo không gặp Chung Đình Bạch, gương mặt thanh tú của anh ta trông có vẻ gầy hơn, trong đôi mắt vẫn hiền hòa như trước hiện lên vài tia máu nhàn nhạt, anh ta đang nhìn cô chằm chằm.
Hình như anh ta vừa mới uống rượu, trong phòng bao tràn ngập mùi rượu thoang thoảng.
Thấy cô đi vào, Chung Đình Bạch nhếch khóe môi, nở nụ cười dịu dàng với cô: “Thanh Vãn, em đến rồi à.”
Không biết tại sao mà Ngu Thanh Vãn có cảm giác trạng thái của anh ta lúc này hơi khác thường so với trước đây.
Cô vốn cũng không định ở lại lâu nên không ngồi xuống ghế sô pha, chỉ đứng đó lấy ra chiếc hộp đựng vòng tay trong túi xách, cúi người đặt xuống bàn trà trước mặt, giọng nói vừa lịch sự vừa khách sáo:
“Anh Chung, đây là chiếc vòng tay anh tặng cho em lúc trước, nó quý giá quá em không thể nhận được.”
Thấy cô trả lại vòng tay, còn giữ khoảng cách với mình, nụ cười trên môi Chung Đình Bạch chợt cứng đờ.
Ngay sau đó, anh ta nghe thấy cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Anh Chung, em kết hôn rồi.”
Không ngờ Chung Đình Bạch không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, ngược lại còn cười gượng.
“Anh biết.”
“Chỉ là Thanh Vãn này, em không hối hận sao?”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, muốn tìm kiếm cảm giác hối hận trên gương mặt cô: “Gả cho anh ta rồi, em nghĩ em còn có cơ hội thực hiện ước mơ của mình ư?”
Câu hỏi được đặt ra càng lúc càng gay gắt hơn, Ngu Thanh Vãn hít thở chậm lại.
Trong khoảng thời gian sau khi đăng ký kết hôn với Hạ Thành, thật ra cô vẫn luôn trốn tránh.
Giữa sự tự do và anh, cô không biết nên lựa chọn thế nào.
Thậm chí mấy hôm trước Giản Giảo hỏi cô định lúc nào làm visa nhập học, Ngu Thanh Vãn cũng không biết nên trả lời thế nào.
Trong lòng giống như có một cái cân treo, hai bên đều nặng như nhau, vậy nên mới khiến cô đắn đo mãi.
Rõ ràng cô khao khát sự tự do, nhưng trong tiềm thức, hình như cô lại không muốn rời đi.
Phòng bao rơi vào yên tĩnh, một lúc lâu sau, thấy cô im lặng không nói gì, Chung Đình Bạch bỗng đứng dậy, bước một bước đến gần cô, không còn vẻ điềm tĩnh nhã nhặn như ngày thường.
Sau khi biết tin cô đã kết hôn từ chỗ Lâm Sâm, anh ta bắt đầu không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nhưng nhà họ Hạ có quyền thế quá lớn, anh ta hoàn toàn không có khả năng đấu với Hạ Thành, chứ nói gì đến chuyện giành lấy cô.
“Thanh Vãn, anh rất hiểu em, tuy bề ngoài em trông có vẻ hiền lành dễ tính nhưng thật ra em là người rất có chính kiến, chuyện gì đã quyết thì sẽ không thay đổi. Em biết mình muốn gì thì sẽ cố gắng để làm cho bằng được.”
“Em muốn rời khỏi nơi này, muốn đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia, muốn hoàn thành việc học, nhưng Hạ Thành sẽ đồng ý những chuyện đó ư?”
Chung Đình Bạch càng nói càng sốt sắng, nhìn chằm chằm vẻ mặt cô, muốn quan sát từng thay đổi nhỏ trong biểu cảm của cô.
“Anh ta ích kỷ, độc đoán, cũng không biết tôn trọng ý muốn của em. Thanh Vãn, em chắc chắn sẽ hối hận.”
Nghe thấy câu cuối cùng của anh ta, Ngu Thanh Vãn không khỏi cau mày, buộc phải lên tiếng ngắt lời anh ta.
“Anh Chung.”
Cô nhìn thẳng Chung Đình Bạch, nghiêm túc sửa lại lời anh ta vừa nói: “Hạ Thành anh ấy… không hề xấu như những gì anh vừa nói. Chuyện kết hôn là do em tự nguyện, anh ấy chưa từng ép buộc em.”
Dừng một chút, Ngu Thanh Vãn cụp mắt xuống, nói tiếp: “Chồng em đúng là tính tình không tốt lắm, nên là sau này nếu như không có chuyện gì quan trọng thì chúng ta đừng nên gặp nhau nữa.”
Nghe vậy, Chung Đình Bạch thoáng ngẩn người, không ngờ cô lại kiên quyết đến vậy.
Bởi vì biết Hạ Thành sẽ để bụng nên bây giờ cô phải khéo léo nói với anh ta, sau này sẽ không gặp mặt riêng nữa.
Nói rõ mọi chuyện xong, Ngu Thanh Vãn không nán lại thêm mà cầm túi lên chuẩn bị rời đi.
Không ngờ cô vừa ra đến cửa phòng bao, Chung Đình Bạch đã chạy theo.
Anh ta nắm lấy cổ tay cô từ phía sau, nói bằng giọng khàn khàn: “Thanh Vãn, em đợi đã…”
Đúng lúc này, cửa thang máy đối diện cách đó không xa từ từ mở ra.
Trông thấy dáng người thẳng tắp quen thuộc bước ra khỏi thang máy.
Khoảnh khắc thấy rõ mặt người kia, Ngu Thanh Vãn chợt dừng bước, trong đầu rầm một tiếng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Thôi xong rồi.
Trong hành lang không còn ai khác, không gian yên tĩnh đến nỗi làm lòng người hoang mang, bầu không khí dồn nén, ngưng đọng.
Hạ Thành dời tầm mắt xuống, dừng trên chỗ cổ tay cô đang bị Chung Đình Bạch nắm lấy, thoáng chốc có cảm xúc dâng trào trong đôi mắt.
Ngay tức khắc, khí thế bao trùm quanh người đàn ông trở nên phức tạp và nguy hiểm.
Ngu Thanh Vãn lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng rút cổ tay khỏi tay Chung Đình Bạch, bước đến chỗ Hạ Thành mà không hề do dự.
Mới vừa đến bên cạnh anh, cổ tay cô đã bị anh nắm chặt, cô không có sự đề phòng, bất chợt bị anh kéo vào lòng.
Sà vào lồng ngực quen thuộc, Ngu Thanh Vãn vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy đường nét góc cạnh rõ ràng cùng sống mũi cao thẳng của người đàn ông.
Ngoài mặt anh không hề có vẻ tức giận, đôi môi mỏng còn khẽ cong lên.
“Xem ra dạo này tổng giám đốc Chung khá rảnh rỗi nhỉ, vẫn có thời gian hẹn vợ của tôi ra ngoài.”
Chung Đình Bạch khẽ nở nụ cười, nhìn Hạ Thành nói: “Chỉ là bạn bè gặp nhau thôi, chắc sếp Hạ sẽ không để bụng đâu phải không.”
Anh ta lại chuyển sang nhìn Ngu Thanh Vãn: “Thanh Vãn cũng là con người, có suy nghĩ của riêng mình, không phải là vật phụ thuộc hay là vật sở hữu của bất kỳ ai khác. Cô ấy muốn gặp ai là quyền của cô ấy, sếp Hạ sẽ không quản cả những việc đó chứ.”
Nghe Chung Đình Bạch nói, Ngu Thanh Vãn bất giác nhíu mày, căng thẳng nhìn người bên cạnh.
Cô hít sâu một hơi, không biết làm thế nào để giải thích cho những gì vừa xảy ra, chỉ đành nhìn anh, nghiêm túc nói: “Hạ Thành, chúng ta đã kết hôn rồi, bây giờ em đã là vợ của anh.”
Hạ Thành đưa tay lên, giúp cô vén lọn tóc rơi xuống bên má ra sau tai, động tác có đôi chút hờ hững.
“Anh biết.”
Anh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt u ám như hồ nước lạnh giá.
“Chứng minh cho anh ta thấy đi.”
Ngu Thanh Vãn thoáng ngẩn ra, ngay sau đó lại nghe thấy Hạ Thành nói tiếp.
“Để anh ta biết bây giờ em là bà Hạ.”
Giọng nói của người đàn ông không có cảm xúc gì, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta khiếp sợ.
Ngu Thanh Vãn hiểu anh, cô biết đây là dấu hiệu cho thấy Hạ Thành đang tức giận.
Anh giận thật rồi, hơn nữa còn đang sắp mất bình tĩnh đến nơi.
Trong lòng anh vẫn luôn để ý tới sự tồn tại của Chung Đình Bạch, vừa rồi còn nhìn thấy cảnh đó, kiềm chế được đến bây giờ là tốt lắm rồi.
Chứng minh? Cô phải chứng minh thế nào đây?
Tầm mắt của Ngu Thanh Vãn dừng trên đôi môi tinh tế của anh, âm thầm nảy ra một ý nghĩ.
Vẫn phải dỗ dành anh ấy thôi.
Thấy xung quanh không có ai, cô cắn cắn môi, trong lòng hạ quyết tâm sau đó quyến đoán nhón chân, chủ động hôn lên môi anh.
Chung Đình Bạch vẫn đang đứng gần đó, Ngu Thanh Vãn chưa từng làm vậy trước mặt người ngoài.
Môi của anh lành lạnh, không ấm áp giống lần trước hôn cô.
Mi mắt khẽ run, cô đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi anh: “Như vậy đã được chưa?”
Hạ Thành cúi mắt xuống nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen nhánh, đôi môi mím chặt cuối cùng cũng hơi thả lỏng.
“Chỉ nhẹ thế thôi à?”
Thấy phản ứng của anh bình thản, Ngu Thanh Vãn mím môi, có hơi khó chịu, vừa định hạ chân xuống thì ngay sau đó lưng cô bỗng nhiên bị bàn tay của anh giữ lấy, ép vào trong thang máy phía sau, không cho cô có cơ hội thoát ra.
Ngón tay thon dài của người đàn ông siết chặt cằm cô, anh đột ngột hôn mạnh xuống.
Khác với chạm môi quyến luyến như lần trước, lần này không còn là quấn quýt bên ngoài nữa, đầu lưỡi anh cạy hàm răng của cô, nhanh chóng tiến thẳng vào, mạnh bạo như muốn nuốt trọn lấy cô, cướp đi toàn bộ khí oxi yếu ớt trong cô.
Âm thanh mập mờ của môi lưỡi quyện vào nhau vang lên bên tai, nếu không có hai tay anh ôm chặt lấy eo cô thì cô đã đứng không vững từ lâu rồi.
Anh cứ hôn cô như thể không có ai xung quanh, vừa tự do vừa ngang ngược, khiến cô hoàn toàn không thể kháng cự nổi, chỉ đành mặc anh đòi hỏi.
Chung Đình Bạch đứng đó trơ mắt nhìn cảnh hai người hôn nhau kịch liệt trong thang máy, nét mặt hòa nhã khi nãy đã sa sầm, bàn tay đặt bên hông dần nắm chặt.
Một giây trước khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hạ Thành bỗng nhiên liếc anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Trên môi anh còn vương ánh nước mập mờ, nhưng trong đôi mắt đen nhánh kia lại chẳng có chút thân thiện nào, âm thầm tuyên bố chủ quyền.
Hạ Thành nhìn anh ta, khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên một cách kiêu ngạo.
Cực kỳ khiêu khích.