Núi Nhạn Tuấn cách thành phố Yến không quá xa, đi xe mất ba tiếng.
Sau khi lái xe lên núi, Hạ Thành mới phát hiện rất nhiều lối lên núi đã bị phong tỏa, đèn đỏ ở đuôi xe nhấp nháy không ngừng, kích thích thần kinh của người khác. Giữa cơn mưa như trút nước, đội cứu hộ đã giăng dây cảnh báo, đang sơ tán đám đông chen lấn, đá tảng nằm ngổn ngang trên đường.
Bầu trời u ám, mây đen dày đặc, không thấy nắng đâu, những hạt mưa lớn bằng hạt đậu rơi ào ào, sấm sét ầm ầm, tiếng kêu khóc hòa vào nhau, vô cùng hỗn loạn, hệt như ngày tận thế.
Hạ Thành xuống xe, nghe thấy tiếng gào khóc phía trước: “Đằng trước xảy ra lở đất nghiêm trọng, ngôi miếu trên núi sập rồi!”
Lá bùa bình an mà Ngu Thanh Vãn gửi tới chiều nay.
Cô đang trong miếu.
Dường như có tiếng nổ vang bên tai anh, mắt Hạ Thành đỏ ngầu, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng kia trong đám người sống sót.
Không có.
Không có cô.
Anh lại lấy điện thoại ra, gọi vào số cô hết lần này đến lần khác, nhịp thở dần trở nên dồn dập.
Không có tín hiệu, âm báo bận liên tục vang lên trong ống nghe, xáo trộn lý trí còn sót lại của anh.
Không thấy cô đâu hết.
Có người chú ý tới nét mặt gần như mất kiểm soát của người đàn ông tuấn tú mặc vest đi giày da kia, bèn nói: “Miếu trên kia sập rồi, nếu vẫn có người chưa ra, có lẽ đã…”
Còn chưa dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén của người đàn ông đã nhìn sang, giọng anh khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Câm mồm.”
Ánh mắt anh khiến người kia sợ hết hồn, lập tức im bặt.
Hạ Thành rời mắt, nhìn đất đá và cát bùn ngổn ngang phía xa, suy nghĩ của anh gần như mất kiểm soát, mắt anh ngày càng đỏ, gân xanh trên trán cũng gồ lên, tròng đen trong mắt sẫm lại.
Vãn Vãn của anh còn xin bùa bình an cho anh.
Sao cô chưa ra ngoài được chứ.
Hạ Thành ra lệnh bằng giọng khàn khàn: “Đưa đồ cho tôi.”
Anh đang nhắc đến thiết bị cứu hộ ở cách đó không xa.
Nghe thấy Hạ Thành nói thế, Sầm Duệ kinh hãi mở to mắt, đã nhận ra ý định của anh, vội ngăn cản: “Tổng giám đốc Hạ, anh không đi lên đó được đâu…”
Lở đất nghiêm trọng như thế, chẳng biết khi nào đợt thiên tai thứ hai sẽ xảy ra.
Hạ Thành phớt lờ tiếng ngăn cản xung quanh, anh lấy một chiếc áo jacket và buộc một số thiết bị cứu hộ lên người.
Người của đội cứu hộ cũng ra sức khuyên can: “Đường lên ngôi miếu trên núi đã bị đá và bùn đất chặn lại, chỉ còn một con đường nhỏ rất nguy hiểm là đi được thôi, nhưng có lẽ sẽ xảy ra vụ lở đất thứ hai, nguy hiểm lắm…”
Trước thiên tai, sức người vô cùng bé nhỏ. Trước sống chết, mọi hành động đều chỉ là đánh cược.
Cược thời gian, cược may mắn.
Hạ Thành ngẩng đầu lên, vào lúc này, đôi mắt đen thẳm và lạnh lùng dưới tóc mái kia vô cùng tỉnh táo, lý trí một cách đáng sợ.
“Vợ tôi đang chờ tôi.”
Giữa lúc đám đông chạy ra ngoài như điên loạn, chỉ có mình bóng dáng cố chấp đó đang đi ngược dòng người.
Trong đám người đang sơ tán bên cạnh, có người chú ý tới anh, lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt: “Anh ta điên rồi à! Còn đi vào trong đó, chán sống đúng không!”
Không tiếng động nào có thể khiến Hạ Thành ngừng bước.
Không ai có thể ngăn anh đi tìm vợ của anh.
…
Trời tối dần, cuối cùng cơn mưa tầm tã cũng có dấu hiệu tạnh, xung quanh toàn vũng bùn sâu và cát óng ánh.
Ngôi miếu sau lưng cô đã sập, trước đó một tảng đá lớn vừa rơi xuống, sượt qua ngay sát lưng cô, đất đá đã phá hỏng lối rời đi ban đầu.
Ngu Thanh Vãn chỉ có thể trú ở một nơi tương đối an toàn, thấy mưa bên ngoài nhỏ dần, cô tiện tay nhặt một nhánh cây, chống xuống đất, cố gắng tìm đường để rời đi.
Thấy trời tối dần, Ngu Thanh Vãn lờ mờ cảm nhận được rằng sức lực của cô đã bị tiêu hao gần hết.
Bóng dáng gầy gò lảo đảo giữa đêm đen, chỉ còn sức mạnh ý chí đang giúp cô tiến từng bước lên phía trước.
Cô không thể chết ở đây.
Nếu cô chết, Hạ Thành phải làm sao bây giờ.
Anh sẽ phát điên mất.
Trên đời này vốn không có quá nhiều người lo cho anh.
Không thể thiếu thêm cô được.
Ngu Thanh Vãn cắn chặt răng, lại đứng dậy nhờ lực từ nhánh cây, tập tễnh bước đi trong bóng tối, giẫm lên bùn đất, bước thấp bước cao.
Cô vừa bị trượt ngã vào bùn, chiếc áo lông màu trắng đã bẩn đến mức không nhìn ra màu ban đầu nữa.
Ngu Thanh Vãn thấy may vì hôm nay đã mặc đồ rất dày trước khi ra ngoài, nhờ đó mà không bị thương khi tường sập hay thân cây sắc nhọn quẹt phải, cũng không xước xát gì khi ngã.
Trong bóng tối, gương mặt xinh đẹp tái nhợt của cô gái dính đầy bùn đất, trông hết sức nhếch nhác, nhưng mắt cô thì vẫn trong trẻo và kiên định khác thường.
Không biết cô đã đi bao lâu, Ngu Thanh Vãn thực sự không đi nổi nữa, bèn tìm đại một cái cây để tựa vào.
Cô khẽ thở hổn hển, sức lực đã cạn kiệt.
Điện thoại trong ba lô đã mất tín hiệu từ lâu, cô không thể gọi cuộc cuối cùng cho Hạ Thành.
Cô muốn nói với anh, cô rất yêu anh, Thẩm Tri Cẩn cũng rất yêu anh.
Thật ra anh chưa từng bị ai vứt bỏ cả.
Nhưng hình như không kịp nữa.
Thật ra cô cũng không sợ chết, sau khi biết mình bị bệnh từ nhỏ, Ngu Thanh Vãn đã biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay, thậm chí ngày này của cô còn tới sớm hơn những người khác.
Nhưng bây giờ, cô rất sợ.
Cô sợ mình sẽ bỏ anh lại một mình, anh phải làm thế nào đây.
Hơi lạnh buốt dần len lỏi vào xương, khiến Ngu Thanh Vãn vô thức run rẩy, cô mím chặt môi, cố chịu đựng, cảm thấy ý thức đang dần rời khỏi cơ thể.
Ngón tay cô vẫn nắm chặt lá bùa bình an kia, đến mức nó sắp biến dạng, cô bất giác gọi cái tên ấy.
“Hạ Thành…”
Bùa bình an, hãy phù hộ cho anh ấy bình an suốt quãng đời còn lại nhé.
…
Cùng lúc đó, trên con đường đầy bùn đất, Hạ Thành đang dùng tay để đẩy tảng đá chắn đường đi, sau đó tay anh bất ngờ bị rạch trúng.
Anh không hề nhíu mày chút nào, môi mím chặt lại, để mặc máu chảy dọc mu bàn tay, nỗi sợ hãi và hoảng loạn khó tả trong lòng khiến anh không dám ngừng lại nghỉ, anh ra sức tìm kiếm bóng dáng kia giữa màn đêm.
Đồng hồ trên tay anh đã bị đá đập hỏng từ bao giờ, kim đồng hồ bên trong cũng ngừng chuyển động.
Chẳng biết đã tìm bao lâu, đi bao xa, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn bên thân cây trơ trụi cách đó không xa.
Tim anh như ngừng đập ngay lúc này, mu bàn tay anh đang run rẩy.
Anh bước đến, nhìn đôi mắt nhắm nghiền và gương mặt tái nhợt của cô, trong khoảnh khắc này, não anh cũng ngừng suy nghĩ, giọng anh khàn và nghẹn ngào khác thường.
Anh khẽ gọi tên cô: “Vãn Vãn.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, mí mắt Ngu Thanh Vãn giật khẽ, nặng nề mở mắt ra, trông thấy ánh sáng yếu ớt, lờ mờ nhận ra bóng người trước mặt.
Người rõ ràng đang đi công tác tại thành phố Yến lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Đây như thể ảo giác mà cô gặp trước khi chết.
Cô hé đôi môi khô khốc: “Hạ Thành…”
Hạ Thành thở dồn dập, bàn tay đang ôm cô cũng run lên, như thể đang vui mừng khi tìm lại được điều đã mất, nhưng anh lại không dám ôm chặt.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh, chỉ nghe thấy giọng nói khàn một cách đáng sợ.
“Em có bị thương không?”
Nước mắt bất giác trào lên trong mắt cô, cô tựa vào người anh, lắc đầu với hơi thở yếu ớt.
Đường bị đá và bùn đất phá hỏng, anh đã lên đây một mình ra sao, Ngu Thanh Vãn không dám tưởng tượng sự nguy hiểm đó.
Anh lại không thiết sống vì cô.
Trong bóng tối lờ mờ trước mặt, Ngu Thanh Vãn sờ được thứ gì đó nóng hừng hực.
Là máu chảy ra từ mu bàn tay anh.
Dọc đường toàn đá tảng sắc nhọn và nhánh cây trụi lủi, mu bàn tay anh đã bị rạch không biết bao nhiêu vết.
Nếu những bức ảnh mà Ngu Thù cho cô xem chỉ tra tấn, lăng trì trái tim cô, khiến cô tự trách và áy náy. Thì sự xuất hiện của anh trong thời khắc này đã phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng cô.
Nước mắt cô trào ra, Ngu Thanh Vãn bỗng khóc nức nở.
Hạ Thành cúi đầu hôn lên tóc cô, vỗ về cảm xúc của cô.
Anh cõng cô lên một cách vững vàng, sau đó lại đứng dậy, nói bằng giọng khàn khàn: “Em nhớ hồi trước anh đã bảo em thế nào không?”
Ngu Thanh Vãn không khỏi nghẹn ngào, giữa lúc cô hoảng hốt, câu anh từng nói khi đứng trên bậc thang lên tầng vào mấy năm trước lại vang vọng bên tai cô.
“Trời có sập thì vẫn còn ông đây đỡ, không đè trúng em được đâu.”
Cô nhớ chứ.
Thế nên tuy biết rõ phía trước rất nguy hiểm, anh vẫn kiên trì tới đây.
Hoặc nên nói, vì biết cô ở đây nên anh mới không bao giờ chùn bước.
Anh chưa bao giờ thất hứa với cô.
Tuy đã tìm kiếm trong núi mấy tiếng, còn phải chịu thêm trọng lượng của một người, Hạ Thành vẫn dễ dàng cõng được cô. Anh giẫm lên bùn đất và đá tảng ngổn ngang, mím môi, bước từng bước ra ngoài, ống quần đã âu dính đầy bùn, trông không còn cao quý như trước nữa.
Ngu Thanh Vãn cắn đôi môi trắng bệch, lạnh đến mức người run lẩy bẩy, cô vòng tay ôm cổ anh.
Bỗng chốc, hình như có thứ gì đó lạnh buốt bỗng rơi lên mí mắt cô, khiến mắt cô ươn ướt.
Cô cố gắng mở mắt ra, thấy tuyết bay khắp trời đang rơi xuống, đáp lên vai anh rồi nhanh chóng tan ra.
Tuyết rơi rồi.
Đây là đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Không ngờ nó lại đến vào lúc này.
Ngu Thanh Vãn khẽ nuốt xuống cổ họng khô khốc và đau rát, thều thào nói trên lưng anh.
“Hạ Thành, nhỡ…”
Nhỡ đá đã phá hỏng hết đường, họ sẽ không ra ngoài được.
Nếu anh bỏ lại gánh nặng như cô, có lẽ anh sẽ tìm được đường sống.
Nếu chỉ có một người sống tiếp, cô hy vọng đó là anh.
Nhưng Ngu Thanh Vãn chưa kịp nói gì thì đã bị giọng nói trầm ấm khàn khàn kia cắt ngang.
“Không có nhỡ gì hết.”
Những sợi tóc ướt mèm rủ xuống trán người đàn ông, đôi mắt anh sâu thẳm và tối tăm, che giấu cảm xúc đang dâng trào, khóe mắt anh đỏ ngầu nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía trước.
Giọng của anh chưa từng ngập ngừng hay do dự.
“Em là vợ anh.”
Thế nên, bất cứ lúc nào, cho dù sống hay chết, anh vẫn sẽ mãi ở bên cô.
Không ai có thể chia lìa họ.