Vòng quay ngựa gỗ chậm rãi di chuyển bên cạnh, hoa tuyết tung bay, ánh đèn màu vàng chiếu rọi lên người đàn ông, vào lúc này, khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng.
Hạ Thành quỳ một chân xuống, anh nhìn thẳng vào cô, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
“Ngu Thanh Vãn, em có đồng ý gả cho anh không?”
Cưới một tên điên làm nhiều việc ác, không ai yêu thích là anh.
Từ trước đến giờ, Hạ Thành không biết nói những lời tình cảm.
Nhưng những gì nợ cô, anh đều đền bù lại từng chút một.
Những gì người khác có, anh đều sẽ cho cô.
Những gì người khác không có, anh cũng sẽ nghĩ mọi cách để cô có.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có hoa tuyết rơi lả tả trước mắt, lạnh lẽo rơi xuống cổ, nhưng cô lại chỉ cảm nhận được sự nóng bỏng trong lòng ngực.
Ngu Thanh Vãn không thể kìm nén được sự kinh ngạc trong lòng, cô cắn chặt môi, cố nén nước mắt, gật đầu thật mạnh, để cho người đàn ông đeo nhẫn vào tay mình.
Hạ Thành đứng lên kéo cô vào lòng, cười khẽ hỏi: “Có thế thôi mà đã khóc rồi à?”
Cô khẽ hít mũi, vẫn còn phủ nhận: “Còn lâu nhé…”
Anh cau mày, lại hỏi: “Vậy có muốn ngồi lên vòng quay ngựa gỗ không?”
Nghe thấy thế, hai mắt Ngu Thanh Vãn lập tức sáng lên: “Muốn.”
…
Khu vui chơi đã được bao trọn từ trước, trên vòng quay ngựa gỗ chỉ có hai người họ.
Ngu Thanh Vãn giữ chặt thanh chắn ở giữa, cảm nhận độ cao chậm rãi nâng lên hạ xuống. Có vẻ trải nghiệm này rất mới lạ, trong đôi mắt hạnh sáng ngời của cô hiện đầy vẻ hưng phấn.
Hạ Thành ở bên cạnh nhìn dáng vẻ phấn khởi của cô, khóe môi vô thức nhoẻn cười.
Cô chợt quay đầu nhìn về phía anh, chớp mắt hỏi nhỏ: “Hạ Thành, anh từng ngồi vòng quay ngựa gỗ bao giờ chưa?”
Sau khi hỏi xong, Ngu Thanh Vãn lập tức hối hận.
Anh cũng giống như cô, từ bé đã không có gia đình, sao có thể chơi mấy trò thế này chứ.
Đúng như dự đoán, cô lập tức nghe Hạ Thành lạnh nhạt trả lời: “Chưa từng.”
Ngu Thanh Vãn mím môi, sau đó lại nói: “Lúc nhỏ em nghe những người khác nói, mỗi khi đến cuối tuần, ba mẹ đều sẽ dẫn con mình đến khu vui chơi, ngồi vòng quay ngựa gỗ.”
Nhưng cô không có ba mẹ, nên chỉ có thể hâm mộ nhìn người khác. Từ trước đến giờ, cô chưa từng có được cơ hội đó.
Trong lòng Ngu Thanh Vãn, vòng quay ngựa gỗ là tượng trưng cho gia đình và hạnh phúc, cũng là thứ mà cô khát khao muốn có được.
Thật ra mong muốn thật sự của cô không phải là ngồi vòng quay ngựa gỗ, mà là gia đình và người thân.
Có điều, nguyện vọng này không thể nào thực hiện được nữa.
Hạ Thành nhìn về phía cô, đáy mắt sâu thẳm hơi sáng lên như chứa đựng một vòng xoáy bên trong, khiến người khác không kìm được mà bị cuốn sâu vào trong mắt anh.
Anh khẽ hỏi ngược lại: “Không phải bây giờ đã được ngồi rồi sao?”
Nghe anh nói thế, Ngu Thanh Vãn sửng sốt, bất ngờ va phải tầm mắt của anh.
Người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh, áo vest giày da, lúc này có vẻ hơi không phù hợp với cảnh tượng đẹp như trong mơ thế này, nhưng lại khiến cô cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Anh cố ý muốn ngồi cùng cô.
Trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua, Ngu Thanh Vãn cong mắt cười, nhưng viền mắt thì lại vô thức ướt nhòe.
Cô chỉ có thể hoảng hốt dời mắt đi, gật đầu thật mạnh.
Dù đã chậm trễ rất lâu, nhưng cuối cùng cô vẫn được ngồi lên vòng quay ngựa gỗ, có một gia đình.
Bây giờ, Ngu Thanh Vãn đã không cảm thấy tiếc nuối nữa.
Có lẽ là vì có anh.
Tất cả thiếu sót cô gặp phải trong cuộc đời mới có thể dần được lấp đầy.
Bây giờ cô đã có nhà rồi.
Anh chính là người nhà của cô.
…
Sau khi ngồi mấy lần vòng quay ngựa gỗ, Ngu Thanh Vãn mới thấy đủ, sau đó cô lại muốn đi chơi vòng quay mặt trời ở cách đó không xa.
Có lẽ lợi ích duy nhất của việc bao trọn khu vui chơi là nơi này chỉ có hai người họ, không cần xếp hàng, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó.
Vòng quay mặt trời chậm rãi di chuyển, quầng sáng màu tím nhuộm sáng màn đêm, độ cao được nâng lên từng chút một, bầu trời xung quanh đầy sao tô điểm, có cảm giác như đang ở thế giới trong mơ.
Ngu Thanh Vãn nhìn cảnh chiều tà bên ngoài, trong đầu chợt nhớ tới một truyền thuyết liên quan đến vòng quay mặt trời.
Lông mi cô khẽ run lên, cô nhẹ giọng cất lời: “Hạ Thành, anh từng nghe đến truyền thuyết vòng quay mặt trời chưa?”
Hạ Thành ngước mắt lên, hỏi với vẻ khó hiểu: “Gì cơ?”
Ngu Thanh Vãn dè dặt nói: “Người yêu cùng nhau ngồi vòng đu quay, cuối cùng sẽ chia tay…”
Sau khi nghe được nửa câu, Hạ Thành nhíu mày, lạnh lùng ngắt lời: “Mê tín.”
Tuy anh nói thế, nhưng ánh mắt lại không khỏi trở nên u ám.
Nếu không vì đang ngồi vòng quay mặt trời thì có lẽ Hạ Thành đã thẳng thừng đưa cô xuống dưới.
Ngu Thanh Vãn bỗng thấy buồn cười, mắt cô cong cong: “Em còn chưa nói hết mà, nhưng hai người chỉ cần làm một điều tại nơi cao nhất của vòng quay…”
Ngu Thanh Vãn không nói tiếp nữa, cô vô thức mím môi, nuốt xuống lời còn chưa nói.
Chỉ cần hôn môi tại nơi cao nhất trên vòng đu quay, hai người sẽ có thể bên nhau mãi mãi.
Thấy cô đột nhiên im lặng, gò má trắng nõn cũng trở nên đỏ ửng, Hạ Thành như đoán ra được điều gì đó, anh cong môi: “Làm gì ở nơi cao nhất cơ?”
Ngu Thanh Vãn không đáp, cô hoảng hốt dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tai cũng ửng đỏ cả lên, nhỏ giọng nói: “Không có gì…”
Ngay sau đó, hơi thở mát lạnh của người đàn ông chợt kéo đến, ép cô phải nhìn sang.
Ngu Thanh Vãn đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh, bên trong mang theo ý cười như có như không, khiến cô không nhịn được mà nín thở.
“Thế này sao?”
Không cho cô thời gian phản ứng, ngón tay thon dài mang theo hơi lạnh đã nắm lấy cằm cô, như có thể nhìn thấu suy nghĩ ở sâu trong lòng cô.
Hạ Thành ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi cạy mở răng, tiến quân thần tốc, chặn lại tất cả lời muốn nói.
Không khí bị cướp đi, môi chạm vào nhau, hơi thở thuộc về anh kéo đến, xâm lấn tất cả mọi giác quan của cô.
Hạ Thành chậm rãi hôn môi cô, nhiệt độ cơ thể cũng lan ra đôi môi hơi lạnh.
Vào lúc anh hôn lên môi mình, lông mi Ngu Thanh Vãn khẽ run rẩy, kinh ngạc nhìn thấy bầu trời sau lưng anh chợt có pháo hoa rực rỡ chói mắt nở rộ, chiếu sáng một góc trời.
Màn đêm đen nhánh, âm thanh dày đặc và lanh lảnh của pháo hoa nở rộ gần như sắp lấn át cả tiếng tim đập nhanh của cô.
Lúc này, vòng quay mặt trời cũng đã lên đến điểm cao nhất, bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh có hoa tuyết bay khắp nơi, anh vẫn đang tập trung hôn, để lại hơi thở và dấu vết thuộc về anh trên môi cô.
Vào lúc cô sắp không thở nổi, cuối cùng Hạ Thành cũng buông môi cô ra.
Ngu Thanh Vãn nắm chặt vạt áo của anh, hít thở dồn dập, sau đó nghe anh khẽ nói: “Bà Hạ, cái này gọi là bài trừ mê tín.”
Người đàn ông nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Dù truyền thuyết là gì, anh cũng sẽ không buông tay, hiểu chưa?”
Dù là truyền thuyết hay ý trời.
Dù là ai muốn ép họ rời xa nhau, anh cũng sẽ chống lại.
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn chợt ngơ ngác, nhìn vào ánh mắt cố chấp của anh, cô chợt quên mất cách nói chuyện, lồng ngực bị tình cảm khó có thể diễn tả bằng lời lấp đầy như sắp căng lên.
Là cảm giác quen thuộc khiến người khác thấy sợ hãi đó.
Từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh đánh đổi.
Cũng chỉ có mỗi anh chưa từng buông tay cô.
Rất nhiều năm về sau, cô cũng không còn nhìn thấy bầu trời đêm đẹp như hôm nay.
Và cả ánh mắt cố chấp của anh nữa.
…
Lúc về đến nhà, Ngu Thanh Vãn vẫn còn đang ngơ ngác, chỉ có chiếc nhẫn lấp lánh trên tay đang nhắc nhở cô vừa có chuyện gì xảy ra. Ánh sáng nhỏ vụn nhưng chói mắt của nhẫn kim cương rọi vào đáy mắt cô, tất cả mọi chuyện xảy ra lúc tối đều là thật.
Hạ Thành cầu hôn cô rồi.
Dường như quá khứ chia tay điên cuồng đã được sang trang, bắt đầu từ tối nay, họ sẽ có hôn nhân và tương lai hoàn toàn mới, đáng để mong đợi.
Cô là bà Hạ danh xứng với thực.
Là vợ của Hạ Thành.
Trong biệt thự Thanh Hồ Nhã Uyển, mấy người giúp việc đều không thấy đâu. Ở tầng một của biệt thự bày trí đầy nến, đèn thủy tinh được đặt xung quanh sàn nhà rồi vòng lên bậc thang, đến thẳng phòng ngủ chính trên lầu.
Khi đi vào phòng ngủ, Ngu Thanh Vãn phát hiện bên trong cũng đã có người dày công trang trí.
Trên bàn uống trà nhỏ cạnh sofa có rượu vang đỏ đã rót, chất lỏng màu đỏ của rượu nằm trong ly trong suốt, ánh nến chập chờn, hương hoa hồng nhè nhẹ vương vấn trong không khí, khiến người khác chợt thấy bay bổng.
Dường như mọi chuyện tiếp theo đều đã được sắp xếp, Ngu Thanh Vãn lại tiếp tục đi vào trong phòng tắm để tắm rửa.
Hơi nóng chậm rãi bốc lên, làm mờ tấm gương trong phòng tắm, phản chiếu gò má ửng đỏ của cô gái.
Cô hơi căng thẳng cắn chặt môi.
Thật ra cô nên chuẩn bị tâm lý, không cần nói cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngu Thanh Vãn quấn khăn tắm, phát hiện khi nãy mình quên mang quần áo ngủ vào.
Cô băn khoăn mất một lúc, chỉ có thể nhờ người bên ngoài giúp.
Lông mi cô khẽ run, ngại ngùng đứng trong cửa gọi anh: “Hạ Thành…”
Hạ Thành nghe cô gọi, sải bước đi nhanh tới ngoài cửa: “Sao vậy?”
Ngu Thanh Vãn hít sâu một hơi, lấy can đảm nói: “Em quên mang quần áo ngủ vào…”
Anh thoáng khựng lại rồi đáp: “Đợi một lát.”
Tiếng bước chân của người đàn ông ngày càng xa, không lâu sau đó, anh quay lại gõ cửa.
Nghe thấy tiếng động, Ngu Thanh Vãn mới dè dặt mở ra một khe cửa, nhận lấy đồ ngủ anh đưa vào.
Sau khi thấy rõ đồ ngủ, con ngươi cô thoáng co lại, khuôn mặt lại càng đỏ hơn.
Sao lại là bộ đồ ngủ này?
Không phải lần trước cô không mua rồi ư? Sao bây giờ nó lại ở trong nhà?
Ngu Thanh Vãn hơi cau mày, hai tai cũng không nhịn được đỏ ửng.
Cô hơi khó xử cất lời: “Đồ ngủ này…”
Hạ Thành đứng ngoài cửa ung dung đáp: “Được đưa đến nhà mấy hôm trước.”
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn thoáng sửng sốt, sau đó mới hiểu ra.
Là Tần Duyệt Ninh lén quay lại mua à?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Chẳng trách lúc đó Tần Duyệt Ninh nói muốn đi vệ sinh, nhưng lại có vẻ lén lút có tật giật mình, thì ra là thế.
Nhìn bộ đồ ngủ này, Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, cứ có cảm giác bản thân bị gài bẫy.
Thôi vậy, đã đến bước này rồi, cô còn màu mè cái gì.
Ngu Thanh Vãn chẳng thể làm gì khác hơn, cô chuẩn bị tâm lý, chỉ có thể cố nhịn cảm giác ngượng ngùng, mặc váy ngủ hai dây màu đen lên người, thiết kế rất tỉ mỉ, chất liệu tơ lụa mềm mại.
Nghe âm thanh vang lên trong phòng tắm, Hạ Thành ngước mắt lên. Sau khi thấy rõ khung cảnh trước mắt, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.
Dây đeo vai xâu chuỗi từ ngọc trai treo lỏng lẻo trên bờ vai trắng nõn mịn màng, còn sáng loáng hơn ngọc trai của cô gái. Làn da cô mềm mại trắng trẻo, tơ lụa màu đen bao phủ đường cong thướt tha, vẻ đẹp của trắng đen giao thoa, khiến người nhìn xong liền cảm thấy khí huyết dâng trào.
Có lẽ vì vừa tắm xong nên khuôn mặt trắng nõn của cô hơi ửng đỏ, đôi môi cũng ướt át hơn trước, mái tóc đen rơi xuống đầu vai, đôi mắt hạnh long lanh cũng đang nhìn anh.
Chú ý tới ánh mắt sâu thẳm vào nóng bỏng như muốn thiêu đốt mình của Hạ Thành, Ngu Thanh Vãn cắn chặt môi, chợt chú ý đến thứ anh đang cầm trên tay, con ngươi cô thoáng co lại, mặt càng đỏ hơn.
“Đây là…”
Cái chuông từ đâu ra thế này?
Sao trong nhà lại có nhiều thứ kỳ lạ thế.
Chắc chắn là Tần Duyệt Ninh làm.
Đúng như dự đoán, cô lập tức nghe Hạ Thành lạnh nhạt đáp: “Được đưa đến cùng với đồ ngủ của em.”
Người đàn ông nhìn thoáng qua cái chuông kia với vẻ bình tĩnh, sau đó, anh đứng dậy đi về phía cô, lòng bàn tay nắm lấy eo cô mà không hề báo trước, kéo cô vào lòng.
Hạ Thành vừa mới uống chút rượu, mùi rượu bay tới, rất có cảm giác xâm lược.
“Vãn Vãn xinh đẹp quá.”
Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, lúc đọc tên cô còn mang theo sự mê hoặc khó hiểu, lưu luyến lạ thường.
Bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, nhiệt độ trong nhà dần dâng cao, mùi rượu của người đàn ông xen lẫn hương hoa hồng trên giường, lượn lờ trên đầu mũi.
“Hạ Thành…”
“Gọi sai rồi.”
Ngu Thanh Vãn cắn chặt môi, xưng hô khiến người ta vô cùng thẹn thùng vô thức được thốt ra.
“Ông xã…”
Tình nồng trào dâng, trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Cũng bởi vì thích anh.
“Ngoan.”