Quá trình cấy ghép cốt tủy cần thời gian liên tục gần một tháng. Trong lúc này, Ngu Thanh Vãn cần phải ở trong khoang cấy ghép.
Trong suốt một tháng này, Ngu Thanh Vãn không may xuất hiện phản ứng thải trừ một lần, nghiêm trọng đến mức thậm chí các bác sĩ đã gửi thông báo bệnh tình nguy kịch.
Hành lang bệnh viện tràn ngập bầu không khí tĩnh mịch đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Nghe lời nói của bác sĩ, Dung Tập cũng gần như nổi điên, hốc mắt đỏ ngầu.
Cậu không thể khống chế bản thân, tiến lên túm chặt cổ áo Hạ Thành gào lên: “Hạ Thành, chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Anh mau cứu chị ấy đi!”
Người đàn ông không giãy dụa phản kháng, không có bất cứ phản ứng gì, cứu để mặc cho cậu trút giận.
Giọng Dung Tập bắt đầu run rẩy: “Anh có biết chị ấy đã thay anh chịu bao nhiêu đau khổ không? Chị ấy ra nông nỗi này đều là tại anh!”
Tần Duyệt Ninh xông lên giữ chặt cậu, khóc lóc ngắn cản: “Dung Tập, bình tĩnh lại đi…”
Nhưng Dung Tập vẫn không buông tay, đôi mắt đỏ ngầu trừng Hạ Thành: “Mấy năm trước tôi nói muốn dẫn chị ấy rời khỏi nhà họ Dung, nhưng chị ấy không đi theo tôi! Anh có biết mấy năm nay ở nhà họ Dung chị ấy sống như thế nào không?! Đều tại anh hết!”
Cuối cùng Hạ Thành cũng có phản ứng, đôi mắt tối đen cũng tràn ngập đỏ ngầu.
“Cậu nói gì?”
Bầu không khí gần như khiến người ta nghẹt thở. Dung Tập cắn chặt hàm răng, không muốn giữ kín bất cứ bí mật nào giúp Ngu Thanh Vãn nữa.
“Anh chẳng biết gì cả.”
Cậu gằn từng chữ một, cắn chặt răng gào lên: “Năm đó Dung Khâm Hoa kêu Lâm Sâm đến Lâm Tây tìm đứa con của Thẩm Tri Cẩn chính là để bắt giữ đứa con của Thẩm Tri Cẩn làm con tin ở nhà họ Dung, chứ hoàn toàn không phải là để kế thừa tài sản gì cả. Anh cho rằng tại sao chị ấy lại muốn đến nhà họ Dung thay anh!”
…
Nửa tiếng sau, Lâm Sâm bị bắt đến bệnh viện.
Trong hành lang chỉ có Hạ Thành và Đàm Nghiên.
Thấy phòng phẫu thuật bật đèn đỏ, biết người đang nằm trong phòng là ai, khóe môi Lâm Sâm mím chặt, cảm giác áy náy và tội lỗi sâu dưới đáy lòng anh ta lập tức trào dâng.
Hạ Thành không chút khách khí một tay đè anh ta lên tường, ánh mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, âm u đến mức khiến người ta sợ hãi.
“Chuyện năm đó, rốt cuộc anh còn che giấu những gì?”
Cảm giác nghẹt thở truyền tới từ chỗ cổ họng, sắc mặt Lâm Sâm dần trở nên đỏ bừng vì nghẹt thở, nhưng anh ta vẫn lên tiếng: “Cô ấy không muốn cho anh biết, rất lâu trước đó tôi đã từng hứa với cô ấy rằng sẽ không nói cho anh biết…”
Nhưng bây giờ xem ra, Hạ Thành đã biết rồi.
Nếu đã vậy thì những tội nghiệt bị bụi bặm che giấu đã không thể che lấp được nữa.
Năm ấy, chấp niệm của Dung Khâm Hoa đối với Thẩm Tri Cẩn đã bức tử Thẩm Tri Cẩn.
Mà Ngu Thanh Vãn, từ đầu tới cuối vẫn luôn là nạn nhân vô tội nhất trong mối duyên tình nghiệt ngã này.
Rõ ràng cô không làm sai bất cứ điều gì, nhưng lại phải chịu đựng nhiều tổn thương nhất.
Cuối cùng, Lâm Sâm vẫn cho Hạ Thành xem một đoạn video.
Là đoạn video Ngu Thanh Vãn bị nhốt trong tầng hầm của nhà họ Dung trong mấy năm đó.
Bên trong căn phòng tối đen như mực, một mình cô ôm đầu gối co người trong góc, mái tóc dài rối tung che khuất gò má, khiến người ta không thấy được vẻ mặt của cô.
Cánh tay mảnh khảnh ôm chặt thân thể mình, có thể mơ hồ nhận thấy cả người cô đang run rẩy.
Không lâu sau đó, Dung Khâm Hoa xuất hiện.
Ông ta lớn tiếng gào rống cô, lắc lư bả vai gầy yếu của cô, chất vấn cô tại sao không giống Thẩm Tri Cẩn chút nào.
Cô hoảng sợ vùng vẫy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay ông ta.
Cuối cùng, không biết cô lấy thứ gì từ đâu ra, đâm thật mạnh vào người mình.
Máu tươi tuôn trào từ bên trong thân thể mảnh khảnh của cô.
Hạ Thành chưa bao giờ có cảm giác như lúc này, cảm giác căm thù khiến anh chỉ hận không thể xông vào trong màn hình, tự tay giết chết Dung Khâm Hoa.
Nhưng sự thật là, anh không làm được bất cứ điều gì.
Anh không thể trả thù giúp cô.
Chỉ có thể cách màn hình nhìn cơ thể gầy yếu của cô thay anh nhận lấy sự tra tấn mà cô vốn dĩ không phải nhận.
Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng tiếp.
Thấy cảnh tượng trước mắt, anh đã gần như sụp đổ nổi điên, lý trí gần như biến mất, đáy mắt tối om lộ ra vẻ thô bạo và khát máu.
Mu bàn tay chậm rãi tuôn ra máu tươi do va chạm quá mạnh với mặt tường, máu chảy men theo làn da trắng lạnh nhỏ giọng xuống sàn nhà, mang lại cho anh khoái cảm gần như tự ngược đãi, nhưng vẫn không thể giảm bớt đau đớn trong lồng ngực.
Chỉ có Đàm Nghiên vẫn coi như bình tĩnh, khống chế động tác của anh, muốn đánh thức lý trí của anh: “Hạ Thành! Bây giờ Thanh Vãn vẫn đang nằm trong phòng phẫu thuật chưa biết sống hay chết, dù sao đi nữa cậu cũng phải chờ đến khi cô ấy tỉnh lại rồi nói sau!”
Động tác của Hạ Thành chợt khựng lại.
Không khí trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng máu tươi tí tách nhỏ giọt, tụ lại thành một vũng máu trên sàn nhà trơn bóng.
Chờ cô tỉnh lại.
Khi đó, anh nên đối mặt với cô như thế nào đây.
…
Trải qua gần một tháng rưỡi, quá trình cấy ghép hậu kỳ cuối cùng cũng trở nên thuận lợi. Chịu đựng qua phản ứng thải trừ, Ngu Thanh Vãn an toàn rời khỏi khoang cấy ghép, được chuyển sang phòng bệnh thường.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Thành sống như một cái xác không hồn, vẻ mặt chết lặng.
Sau khi xác nhận cô đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng, anh mới trở về Thanh Hồ Nhã Uyển, lấy mấy bộ quần áo cho cô thay giặt hằng ngày.
Anh còn định tìm mấy cuốn sách mà ngày thường cô thích đọc mang đi luôn một thể, thế là bèn đi đến bên tủ đầu giường, mở ngăn kéo bên dưới, lấy hết những cuốn sách tranh mà ngày thường cô hay đọc trong ngăn tủ.
Mãi tới khi anh mở ngăn kéo dưới cùng, lại chỉ thấy một cuốn nhật ký lẳng lặng nằm đó.
Cuốn sổ trông hơi cũ, trang giấy cũng có dấu vết bị ngấm nước, góc giấy hơi nhăn.
Ý thức được đây là cái gì, tay Hạ Thành run rẩy, mở cuốn sổ ra.
Đập vào mắt là chữ viết nhỏ nhắn xinh xắn của Ngu Thanh Vãn.
“Hạ Thành, em rất muốn rời khỏi nơi này. Dẫn em rời đi được không, nơi này thật sự rất lạnh, lạnh hơn cả Lâm Tây.”
Anh mở trang kế tiếp.
“Hôm nay thành phố Lâm lại có tuyết rơi, hải đường cũng không còn nở hoa nữa. Anh có thấy tuyết không?”
“Trong sân có nhiều lá rụng lắm, giống hệt lá phong mà tụi mình thấy ở Lâm Tây. Anh nói xem, lá phong ở những nơi khác trên thế giới có phải cũng giống hệt nhau không?”
“Hạ Thành, chúc mừng sinh nhật.”
“Hạ Thành, đừng trách em, được không?”
Từng câu từng chữ, đều là sự nhớ nhung tràn ngập của cô.
Sự nhớ nhung, và cả tình yêu dành cho anh.
Cô nói, đừng trách cô.
Đừng trách năm đó cô bỏ anh mà đi.
Hạ Thành lật từng trang giấy, càng lật tay anh càng run rẩy, đuôi mắt không kìm được mà hiện lên vệt đỏ hồng.
Trang nhật ký cuối cùng, đánh dấu thời gian là một năm trước.
“Hạ Thành, rạng sáng bốn giờ, hoa hải đường chưa ngủ.
Em nhớ anh nhiều lắm.”
Trong suốt mấy năm chia lìa, cô chưa bao giờ ngừng nhớ tới anh.
Chưa bao giờ ngừng yêu anh.
Trái tim như bị từng sợi dây quần quanh siết chặt, đó là cảm giác đau đớn cào tim xé phổi, gần như đè gãy sống lưng của anh, khiến anh không thể ưỡn thẳng lưng được nữa.
Khớp ngón tay cầm chặt nhật ký dần dần thả lỏng, cả người anh cứ như bị vắt kiệt sức lực, không còn sức đâu để suy nghĩ.
Anh khóc mãi khóc mãi, rồi bỗng cất tiếng cười to, cứ như bị điên mất rồi, đuôi mắt đỏ ngầu.
Anh đang cười sự ngu xuẩn của mình.
Nếu trước kia anh nghi ngờ nhiều hơn một chút, tin rằng cô sẽ không bỏ rơi mình vì cái gọi là cuộc sống đủ đầy, thì có phải cô sẽ không cần chịu những đau khổ sau này không? Có phải cô không cần chịu sự tra tấn mà vốn dĩ nên dành cho anh không?
Hạ Thành từng nghĩ tới vô số giả thiết.
Anh nghĩ, cho dù chết, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp này.
Đó là những năm qua, tất cả đau khổ mà cô phải chịu đựng đều do mình gây ra.
Cũng chỉ có trường hợp này.
Khiến anh không biết mình nên làm thế nào để đứng bên cạnh cô, nói với cô rằng “Đừng sợ”.
Bởi vì anh không có tư cách.
Anh hận Dung Khâm Hoa, hận Hạ Minh.
Nhưng, người anh hận nhất vẫn là chính mình.
…
Ngu Thanh Vãn cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất lâu rất dài.
Trong mơ, cô bước đi trong một hành lang tối om không thấy điểm cuối. Có mấy lần cô cảm thấy mình sẽ gục ngã trong bóng tối này.
Cuối con đường này, còn có người đang đợi cô.
Cô đã kiên trì lâu lắm rồi, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như thế chứ.
Cứ thế, cô càng không ngừng tiến về phía trước, không biết rốt cuộc mình đã đi bao xa, cũng không biết rốt cuộc mình đã đi bao lâu, cuối cùng, cô cũng thấy ánh sáng mong manh.
Cô cố gắng mở mắt, thấy trần nhà quen thuộc. Sau khi hoảng hốt mấy giây, cô mới ý thức được mình còn sống, bèn quay đầu nhìn về bên giường.
Bên giường, đập vào mắt cô là gương mặt của Tần Duyệt Ninh.
Thấy cô tỉnh dậy, Tần Duyệt Ninh nhất thời mừng quá bật khóc, vội vàng bấm chuông đầu giường gọi bác sĩ và y tá.
Hơi thở của Ngu Thanh Vãn vẫn rất mong manh, cô chậm rãi đưa mắt nhìn quanh phòng bệnh một lượt, nhưng vẫn không thấy người mà mình muốn gặp. Cô ngẩn người ra một thoáng, một luồng sương trắng hiện lên trong mặt nạ trợ thở.
Sau khi đi qua quỷ môn quan một chuyến, câu hỏi đầu tiên của cô là: “Hạ Thành đâu?”
Vẻ mặt Tần Duyệt Ninh hơi mất tự nhiên, ấp úng trả lời: “Tổng giám đốc Hạ… có công chuyện phải xử lý, chờ anh ấy xử lý xong chắc sẽ đến ngay.”
Dưới mặt nạ trợ thở, lông mi Ngu Thanh Vãn run rẩy, ánh mắt lóe lên vẻ buồn bã.
Cô cụp mi xuống, im lặng gật đầu, không nói gì nữa.