Khoảng hơn 7 giờ.
Một cái ni lông túi đã trống không.
Nhưng người đến mua lá ngải cứu cũng càng ngày càng ít.
Nếu giống như hôm qua, Giang Châu ở chỗ này bán hết rồi mới về nhà cũng không sao.
Thế nhưng hôm nay là Tiết Thanh Minh.
Tuy nói Giang Châu không cần đi tế bái tổ tông, nhưng hắn muốn dành nhiều thời gian hơn cho vợ con.
Mặt trời mọc, chiếu cho cơ thể toàn thân ấm áp.
Giang Châu cột miếng cái túi còn lại hơn phân nửa, xoay người về phía Đoàn Đoàn Viên Viên còn cả Liễu Mộng Ly nói: ‘Đi thôi, chúng ta chuyển sang nơi khác bán!”
Liễu Mộng Ly gật đầu, nắm tay hai đứa con.
Đi theo Giang Châu, xuyên qua một con phố dài, lại đi thêm một lúc, cuối cùng ngừng lại trước một cánh cửa.
Liễu Mộng Ly ngẩng đầu lên nhìn.
Một cánh cửa treo biển hiệu “Khánh An Cung Tiêu Xã cửa hàng bán lẻ”.
Thò đâu nhìn vào bên trong, một hàng trước cửa sổ là nhân viên của Cung Tiêu Xã, trước mặt bày một dãy quầy hàng lớn.
Trên quầy cái gì cũng có.
Mà trên vách tường trống rỗng phía sau nhân viên của Cung Tiêu Xã, dán giấy hình vuông màu đỏ, in kiểu chữ màu đen, chỉnh chỉnh tề tề viết vài cái chữ to.
“Giáo dục cùng sinh sản kết hợp với nhau.”
Đây chính là cửa hàng bán lẻ Cung Tiêu Xã của huyện Khánh An ngày hôm qua Giang Châu qua tới mua đồ.
Chính là một cửa hàng bách hóa thực phẩm phụ.
Ngày hôm qua Giang Châu nhìn thấy rồi.
Từ con phố này đi đến cửa Cung Tiêu Xã, đều là các cửa hàng buôn bán nhộn nhịp.
Các quầy hàng ăn uống, một số tiệm may và cửa hàng đồ kim khí.
Bây giờ quốc gia đã cho phép tư doanh phát triển kinh tế.
Vì vậy cũng có người mở tiệm.
Nhưng một số mặt hàng tạp hoá, mua từ Cung Tiêu Xã vẫn có lợi hơn.
Quan trọng nhất là bây giờ vẫn là năm 82, tư tưởng kinh tế của dân chúng vẫn chưa cởi mở.
Đối với việc buôn bán, nhiều hoặc ít vẫn có mê man cùng mâu thuẫn.
Nói cách khác, nếu như tại hậu thế, loại chuyện bán lá ngải cứu vào Tiết Thanh Minh, nào đến phiên Giang Châu tới nhặt tiền?
Giang Châu thu xếp ổn thỏa Đoàn Đoàn Viên Viên.
Hắn để xe đẩy tay ở một góc vắng.
Lại đem túi ni lông cột chặt còn dư lại hơn phân nửa, ngồi xuống mở ra miệng túi.
Lộ ra lá ngải cứu tươi xanh bên trong.
Măng thì bán hết rồi.
Giang Châu cũng không hề xấu hổ, lập tức thét lớn.
“Lá ngải cứu! Lá ngải cứu tươi đây! Lá ngải cứu hoang mới hái trên đất sáng sớm nay!”
Tiếng hét này ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
Thời đại này, ai cũng ngại rao hàng.
Rất nhiều người thậm chí đi ngang qua sạp của bạn, cũng không biết bạn đang bán thứ gì!
Giờ Giang Châu hét lớn, hiệu quả này có thể so với bom nổ.
Một nhóm bà cô vừa mới bước ra từ trong Cung Tiêu Xã, lập tức vây lấy Giang Châu.
Nhìn chằm chằm lá ngải cứu trong túi ni lông của Giang Châu, mắt lập tức sáng lên!
“Ai ui?! Lá ngải cứu này trông tươi thật! Ngon thật! Bao nhiêu tiền một cân?”
“5 hào thưa cô!”
Giang Châu cười nói: ‘Không nói dối ngài, ngày hôm qua cháu bắt đầu bán, sáng sớm hôm nay bán ở chung cư cho gia đình thợ mỏ ở bên kia, đều là 6 hào một cân! Nếu không phải sắp trưa rồi, vợ con phải đi theo cháu buôn bán vất vả, cháu bán giá 6 hào để nhanh bán hết còn về! Các cô xem đi, có muốn mua một chút hay không?”
“Cháu mới ngắt từ hồi sáng sớm, còn tươi lắm!”
Giang Châu trông rất thành khẩn.
Sau khi nói xong, không đợi các bà cô mở miệng.
Hai đứa con nít vẫn đứng bên cạnh hắn, cũng bắt chước theo.
Thân thể nhỏ bé, rón rén đi về phía trước, hai đứa mỗi đứa dùng một tay nắm vạt áo của Giang Châu, một cánh tay nhỏ gầy teo khác giơ giơ về phía trước.
“Tươi lắm ạ ~ “
“Rất tươi ~ “
Yếu ớt, ngây ngô, vừa mềm mại lại đáng yêu.
Các bà cô mới vừa mua đồ từ trong Cung Tiêu Xã đi ra nhóm lập tức vui vẻ.
“Ôi! Con của cháu đây sao, đáng yêu quá!”
“Sinh đôi xinh đẹp quá! Cháu thật có phúc!”
“Ha ha! Nhỏ như vậy đã biết giúp đỡ làm ăn, con gái cháu hiểu chuyện quá!”
~~~
Giang Châu cũng dừng lại, phản ứng kịp, cười cúi người xuống, mỗi tay chia ra bế Đoàn Đoàn Viên Viên lên.
Hắn cạ cạ cằm ở trên đỉnh đầu của hai đứa con nít.
Đặt hai đứa nhóc tì miệng còn hôi sữa ở trên xe đẩy tay.
“Đúng vậy, cháu rất may mắn!”
Giang Châu cười nói.
Qua chuyện này, các bà cô thay nhau bỏ tiền mua lá ngải cứu.
Cho dù không phải là vì làm Thanh Minh Quả, mua về cũng không thiếu việc để làm.
Vào thời đại này, thứ thu hút phụ nữ nhất, không phải lá ngải cứu thì còn là thứ nào nữa.
Cái túi lá ngải cứu còn hơn phân nửa, nhanh chóng bán sạch sành sanh.
Giang Châu nhìn cái túi cùng giỏ trúc rỗng, rôt cuộc thở phào một hơi thật dài.
“Ba ba, bán xong chưa ạ?”
Đoàn Đoàn trừng mắt nhìn, thò đầu nhỏ ra, nhìn thoáng qua hai cái túi trống không.
Viên Viên thì vẫn ngồi xổm trên xe.
Đột nhiên dựng ngón tay cái nho nhỏ của mình lên.
Chăm chú nhìn Giang Châu.
“Tuyệt vời, chị gái thật tuyệt, Viên Viên cũng rất tuyệt vời!”
Hành động này đơn giản là làm nũng với Giang Châu.
Hắn tiến tới hôn lên đầu của hai đứa con nít.
“Đi! Bán xong rồi, chúng ta đi mua đồ!”
Một nhà bốn người vốn đứng ở gần cửa Cung Tiêu Xã.
Hiện tại đang bán xong rồi, vừa vặn trong tay có xe đẩy tay.