Chuyện đầu tiên mà Giang Châu nghĩ tới chính là mua đồ về.
Các thứ như gạo, bột mì, màn chống muỗi…
Liễu Mộng Ly nhìn Giang Châu mang theo hai đứa bé đi về phía cửa của Cung Tiêu Xã, vội vã lên tiếng: ‘Đừng mua, trong nhà cái gì cũng có, lãng phí tiền…”
Cô thật không nỡ.
Tiền này vào tay còn chưa nóng tay đâu!
Kiếm tiền khó khăn biết bao nha!
Số tiền này, chậm rãi tiêu, khe nhỏ sông dài mới tốt.
Giang Châu quay đầu về phía cô cười cười, nói: ‘Em không nghe thấy các cô nói sao? Khổ nữa cũng không thể khổ lũ trẻ
“Đoàn Đoàn cùng Viên Viên quá gầy, phải ăn ngon chút.”
Giang Châu nói xong, dừng một chút, bỗng nhiên giọng nói nhè nhẹ.
“Em cũng vậy, đừng để bản thân quá khổ cực, anh sẽ kiếm tiền.”
Dứt lời, Giang Châu dắt hai đứa trẻ đi vào Cung Tiêu Xã.
Phía sau, Liễu Mộng Ly ngây ngẩn cả người.
Hốc mắt của cô bỗng nhiên nóng lên, nước mắt mãnh liệt chảy ra ngoài.
Cô vươn tay ra lau lau, song lau mãi cũng không hết.
Sao bỗng nhiên lại thấy tủi thân chứ?
~~~
Trong Cung Tiêu Xã.
Giang Châu đầu tiên đi tới một góc vắng, kiểm lại số tiền của mình.
Ngày hôm nay hái được hai túi lớn lá ngải cứu.
Bán được nhiều hơn so với hôm qua rồi.
Lấy ra một xấp tiền lớn, còn có hai tờ nhân dân tệ mệnh giá lớn.
Tờ nhân dân tệ mệnh giá 10 tệ.
Kiểm kê hoàn tất, Giang Châu lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“45 tệ 2 hào.”
Hơn 40 tệ.
Tại hậu thế, trả tiền một bữa cơm cũng không đủ.
Nhưng ở năm 82 hiện giờ, lại có thể mua không ít thứ, thậm chí là tiền lương mấy ngày của rất nhiều người.
Kiếm tiền, thật khó.
Giang Châu dắt hai đứa con nít mua đồ ăn.
Vào ngày hôm qua, bởi vì rất nhiều thứ không có tem phiếu, hắn đành cắn răng từ bỏ.
Nhưng bây giờ, trong túi có hơn 40 tệ, hơn nữa còn tiền hôm qua dư lại.
Giang Châu cảm thấy thế nào cũng phải xa xỉ một lần.
“Đoàn Đoàn Viên Viên, các con xem đi, muốn cái gì, ba ba đều mua hết!”
Giang Châu cười nói.
Hai đứa trẻ, chớp con mắt to đen lay láy, hiếu kỳ lại mong chờ nhìn các quầy hàng.
Những viên kẹo đầy màu sắc, cũng như kẹo bơ cứng hình thỏ màu xanh và trắng.
Que sơn trà, đường đỏ, đường trắng, chậu tráng men, v. v…
Cái gì cần đều có.
Giang Châu muốn 20 cân gạo, còn có 20 cân bột mì, diêm, dầu hoả, cộng thêm một số nhu yếu phẩm sinh hoạt như khăn mặt bình nước ấm, mỗi loại đều mua một ít.
Hai đứa con nít dạo trong Cung Tiêu Xã một vòng, cuối cùng hai chị em đều ngừng lại trước quầy kẹo Bát Bảo.
Đống kẹo xanh xanh hồng hồng.
Là kẹo mà trước đó các bà cô ở khu chung cư cho gia đình thợ mỏ, đã đứa cho hai đứa ăn.
“Ba ba, Đoàn Đoàn muốn ăn cái này, ngọt ngọt ~ “
“Viên Viên, thích lắm, kẹo kẹo ~ “
Hai đứa trẻ dùng âm thành như trẻ đang bú nói.
Giang Châu gật đầu.
Hắn kêu nhân viên Cung Tiêu Xã bán một cân.
Thứ này xem như là đồ hiếm, một cân lại cần 3 tệ.
Cũng khó trách cũng khó trách.
Dù sao thời đại này, mấy thứ đồ ngọt chính là xa xỉ phẩm.
Đầy một đống lớn đồ đạc, chất đống ở trên quầy.
Ngay cả nhân viên tính tiền cũng không nhịn được nhìn thoáng qua Giang Châu.
Một lần mua nhiều đồ như vậy, thật rộng rãi!
“Tổng cộng là…”
Nhân viên thu ngân mới tính tiền xong, chuẩn bị tính tiền với Giang Châu.
Nhưng lời còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy một giọng nói cắt ngang.
“Chờ đã, còn cái này cần mua.”
Là Liễu Mộng Ly.
Cô đỏ cả mặt, đi về phía bên này, bỏ thứ mà cô nắm chặt trong tay lên quầy.
Đến khi đồ đặt ở trên quầy, sau khi Giang Châu thấy rõ, hắn hơi sửng sờ.
Là cồn i-ốt cùng bông.
Còn có băng quấn vết thương.
Tim của hắn bỗng nhiên khẽ run rẩy.
Nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Liễu Mộng Ly.
Chỉ thấy cô ấy cúi đầu, ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn sang chỗ khác, hiển nhiên là không muốn đối diện mình.
Giang Châu cười cười.
Hắn quay đầu nhìn về phía nhân viên kế toàn đang nghi hoặc nhìn mình nói: ‘À, cô ấy là vợ tôi, thứ này chúng ta cũng muốn.”
Trong lòng ấm áp.
Giang Châu biết.
Đời trước, trái tim hắn bị đao đao đâm cho máu me đầm đìa, đang từng chút một được người ta trị hết.
“Tổng cộng 28 tệ 5 hào.”
Nhân viên kế toán kiểm kê hoàn tất, hướng về phía Giang Châu nói.
Tuy nói lần này tốn hơn phân nửa tiền.
Thế nhưng, Giang Châu lại hạnh phúc chưa từng có.
Hắn trả tiền, cực kỳ hạnh phúc.
Đời trước, mình bắt đầu làm ăn từ người bán hàng rong, rồi làm giàu, kiếm tiền giống như ném quả cầu tuyết.
Cuối cùng sau khi chết ở trên giường bệnh, hắn thậm chí không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền!
Số tiền kia, đối với mình đã thành cái xác không hồn, thì cũng chỉ là một dãy số lạnh như băng.
Trào phúng lại nực cười.
Nhưng sau khi trọng sinh trở về, nhìn đống xu hào lẻ tẻ trong tay.
Giao tiền cho thu ngân, nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của hai đứa bé.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, tiền trong tay có nhiệt độ.
Nóng hổi lại tươi mới.
Giang Châu nhận đồ, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Đi thôi!”
Hắn cười nói.
Liễu Mộng Ly gật đầu, vẫn có chút không tự nhiên né tránh ánh mắt của Giang Châu.
Nắm tay hai đứa con đang mút kẹo, đi theo phía sau Giang Châu, rời Cung Tiêu Xã.
Giang Châu đẩy xe đẩy tay, đi về phía cuối phố.
Song vừa mới qua khúc quanh, chỉ nghe thấy âm thanh ồn ào truyền đến.
“Cho một tô mì!”
“Tui muốn thêm hành thái!”
“Bỏ ớt ít một chút! Cay quá ăn không nổi!”
~~~
Kèm theo những âm thanh này còn có mùi thơm nồng nàn thơm ngát xộc thẳng vào chóp mũi của hắn.
Ánh mắt của hắn nhất thời sáng lên.