Giang Châu đi tới, hữu ý vô ý đứng ở trước mặt của Liễu Mộng Ly.
Hắn cười quay đầu, nói với ba mẹ con: “Em mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên vào nhà trước, anh với trò chuyện bác cả.”
Liễu Mộng Ly không nhúc nhích.
Cô nhíu mày, vẻ mặt dường như có hơi lo lắng.
Giang Châu cười, vỗ nhè nhẹ ở trên mu bàn tay của cô.
“Không sao, yên tâm.”
Liễu Mộng Ly lúc này mới dắt Đoàn Đoàn Viên Viên vào nhà.
Giang Phúc Toàn thản nhiên đánh giá xung quanh.
Càng nhìn càng kinh hãi!
Trong bếp, đặt một chén thịt xào ớt còn sót lại.
Còn có một hộp mỡ heo hiển nhiên vừa chế biến không lâu.
Trên đất đặt bình nước ấm, bình sứ mới.
Còn có các loại đồ dùng hàng ngày chắc chắn mới mua về từ Cung Tiêu Xã!
Nhất là vừa nãy, dường như ông thấy trong giỏ của Giang Châu, có thứ gì dùng túi giấy dầu gói lại.
Mỡ heo chảy ra từ mép túi giấy.
Dầu tí tách, sáng bóng.
Ở trong đó, là thịt heo?!
Giang Phúc Toàn bối rối.
Ông tới nơi này là để cảnh cáo Giang Châu, chớ làm mất mặt của Giang gia.
Làm sao cũng không ngờ sẽ thấy những thứ này!
Giang Châu vẫn cười, cũng không nói chuyện, tùy ý Giang Phúc Toàn nhìn cho đã.
“Mày… mày kiếm tiền từ đâu ra?!”
Giang Phúc Toàn bình tĩnh lại, xoa xoa đôi bàn tay, nhìn chằm chằm Giang Châu.
Trong lòng ông đầy rẫy nghi ngờ và kinh hãi.
Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu, con mắt xoay vòng vòng.
Vừa sợ Giang Châu phát tài rồi, thế nhưng nghĩ lại, thì cảm thấy chuyện này quả thật vô cùng nực cười.
Thằng khốn này ham chơi biếng làm, tiếng xấu đồn xa!
Cũng không nghe nói gần đây làm chuyện gì rồi!
Từ đâu phát tài?!
Đáp án chỉ có một.
Mấy thứ này không chừng là Giang Châu trộm từ chỗ nào đó!
Giang Phúc Toàn càng nghĩ càng kinh hãi.
Giang Châu trộm đồ, không liên quan gì với Giang Phúc Toàn ông.
Thế nhưng nếu bị người ta bắt được, rồi bị lập biên bản.
Con của ông rõ sẽ là một quan chức cấp cao trong tương lai!
Vậy chắc chắn có ảnh hưởng!
Sắc mặt của Giang Phúc Toàn càng ngày càng khó coi.
“Mày thích làm kẻ ham chơi biếng làm ăn tàn phá hại, ai quản được mày? Nhưng mày tuyệt đối không được làm những chuyện phạm pháp! Mày làm vậy, sẽ phải ngồi tù, ăn kẹo đồng!”
Giang Phúc Toàn mắng: “Đến lúc đó, người của đại gia đình chúng ta không ngóc đầu lên được, đều bị mày liên luỵ!”
“Giờ mày mau đem tra mấy thứ này lại! Đi nhận sai với người ta, bác cả cũng sẽ không nói gì mày!”
Chậc chậc.
Ngôn từ đường hoàng cỡ nào, khoan hồng độ lượng cỡ nào!
Nếu không phải Giang Châu biết rõ bác cả là loại người gì, chắc hắn sẽ tin!
Đời trước.
Liễu Mộng Ly mang theo hai đứa bé tự sát, ảnh hưởng rất tệ.
Ông ta vì phủi sạch quan hệ, lại liên hợp dòng họ Giang gia, đuổi mình ra khỏi thôn Lý Thất!
Sau này, mình làm ăn phát đạt.
Ông ta lại chẳng biết xấu hổ chạy tới, nói mình có nghĩa vụ phụng dưỡng ông ta!
Một người, phải vô sỉ cỡ nào mới có thể vô sỉ đến nước này?
Giang Châu trầm mặc, nghiến chặt răng, bắp thịt quanh quai hàm đều đang khẽ run.
Lúc này, Giang Châu rất muốn chửi lại.
Thế nhưng hắn hiểu rõ, Giang Phúc Toàn làm đội trưởng đội sản xuất, quyền lực rất lớn.
Một mình thì cũng chẳng ngán gì, cùng lắm thì rời khỏi thôn Lý Thất.
Nhưng Liễu Mộng Ly và hai đứa con gái đều ở đây.
Hắn không thể tùy hứng giống như trước.
Đời này, mặt mũi, tiền, còn có danh tiếng, hắn đều muốn.
“Bác cả, xin bớt giận.”
Rốt cuộc là người đã đứng trên đỉnh cao trong đời trước.
Giang Châu nhanh chóng dằn xuống cơn giận.
Hắn cười cười, đi tới bên bếp, cầm lấy cốc sứ rót cho Giang Phúc Toàn một chén nước.
“Bác cả, xem bác xem, nói gì vậy?”
Giang Châu cười nói: “Mấy thứ này, đều là cháu bỏ tiền mua.”
Giang Phúc Toàn sửng sốt, trong mắt đầy rẫy nghi ngờ.
“Mua? Lấy từ đâu ra?”
“Mẹ cháu cho.”
Giang Châu tỉnh bơ đáp.
Hắn nói dối.
Hắn tạm thời không muốn đề cập chuyện buôn bán.
Giang Châu biết người của thời đại này rất nhát gan, nhất là hai năm qua mới bắt đầu tự do kinh doanh.
Mọi người chí ít đều có chút do dự.
Đây cũng chính là nguyên nhân, có câu rằng vàng ở khắp mọi nơi.
Ai muốn có suy nghĩ này, chỉ cần linh hoạt, buôn đi bán lại một phen, đều có thể kiếm được tiền.
Nếu như bị Giang Phúc Toàn biết mình buôn bán kiếm nhiều tiền như vậy, lỡ bị để mắt tới, đoạt mối làm ăn của mình, vậy thì được không bù được mất!
Ít ra….
Với tình hình hiện giờ, Giang Châu chuẩn bị tích lũy mạng lưới buôn bán đầu tiên, sau khi ai cũng không cướp được, lại công khai cũng không trễ.
“Mẹ chú cho?”
Thương vậy sao?
Em dâu của mình từ lúc nào có tiền như vậy?
“Mẹ cháu đầu xuân làm vài đôi giầy thêu, đem lên thị trấn bán.”
Giang Châu nói: “Phân nửa tiền cho anh của cháu, một nửa cho cháu.”
“Bác cả, giờ cháu tỉnh ngộ rồi, cháu muốn sống lương thiện, không phá phách nữa.”