Nước mắt của Liễu Mộng Ly bỗng nhiên rơi xuống như thác.
Đây là…lần đầu tiên cô cảm nhận được tôn trọng.
Giang Châu kéo tay của Liễu Mộng Ly, ngồi trên bậc thang ở trước cửa.
Cô thận trọng lấy ra Melodica từ trong ngực của mình.
Dường như vẫn không thể tin được, Liễu Mộng Ly lần nữa nghiêng đầu nhìn Giang Châu.
“Anh thật muốn nghe sao?”
Giang Châu gật đầu.
“Cây sơn trà.”
Hắn nhếch miệng cười nói.
Đó là bài hát từ sau khi Liễu Mộng Ly mang theo hai cô con gái tự sát, đã lặp lại qua vô số lần ở trong mộng của hắn.
Liễu Mộng Ly thu hồi ánh mắt.
Cô cúi đầu, nhìn thoáng qua Melodica, sau đó cầm lên, nhẹ nhàng đặt ở bên môi.
Bài hát dân ca Liên Xô Cây sơn trà vang lên, theo làn gió đêm gió mát, từ môi của cô, từ trong cây Melodica màu xanh lục, bắt đầu giai điệu phiêu đãng du dương.
Giai điệu cực kỳ êm tai.
Từng điệu từng điều, đều trùng lặp với giai điệu trong trí nhớ.
Giang Châu đã từng vô số lần ở trong mơ nhìn thấy cảnh hắn lần đầu tiên thấy Liễu Mộng Ly.
Hắn 17 tuổi.
Theo cha mẹ làm việc ở trên đồng.
Gặt lúa, trên tay, trên người, đều là bùn.
Vào buổi trưa đang nghỉ ngơi bên chân ruộng, chờ đến lúc ăn cơm, hắn chỉ nghe thấy một làn điệu nhẹ nhàng từ trước tới giờ chưa từng nghe qua.
Hắn trèo qua ngọn đồi.
Nhìn vào sân phơi thóc dưới sườn núi.
Bên đống thóc cao, có cô gái ngồi xếp bằng.
Cô ấy có mái tóc đen thắt bím, các đường nét trên khuôn mặt rất đẹp và thanh tú.
Tuy rằng mặc quần áo thô kệch, thế nhưng thần thái tràn ngập tự tin lãnh ngạo, là thứ mà hắn từ trước tới nay chưa từng thấy.
So với bản thân lầy lội, nhơ bẩn, nhếch nhac, đã tạo thành tương phản quá rõ ràng.
“Liễu Mộng Ly! Qua đây!”
Hắn dựa vào phía sau cây, nghe có người kêu tên của cô.
Liễu Mộng Ly.
Tên này, thật là dễ nghe.
~~~
Tâm tư trở về.
Khúc cây sơn trà cũng thổi xong rồi.
Liễu Mộng Ly không nói chuyện.
Giang Châu chầm chậm bình tĩnh lại, hướng về phía cô lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
“Rất êm tai.”
Hắn giơ ngón tay cái lên.
Liễu Mộng Ly cũng mím môi, cười như trút được gánh nặng.
“Cảm ơn.”
Liễu Mộng Ly đứng dậy, chuẩn bị cất Melodica vào phòng.
Chưa đi quá hai bước, cô bỗng nhiên dừng lại quay đầu nói với Giang Châu.
“Đợi lát nữa nhớ vào phòng.”
“Hả?”
“Vết thương của anh.”
Liễu Mộng Ly giải thích: “Buổi chiều anh nói ngắt lá ngải cứu xong về sẽ thay thuốc, nhưng cũng không thay, đợi con cái ngủ, tui sẽ thay giúp anh.”
Giang Châu cười, gật đầu đáp ứng.
~~~
Ngày hôm sau.
Cả nhà ngồi ăn sáng.
Điểm tâm hôm nay chính là Thanh Minh Quả chiên dầu phộng.
Vào thời đại này, dầu phộng là dầu phộng do nhà mình trồng đậu phộng nấu ra, mùi vị rất thơm.
Dùng lửa nhỏ khử dầu, rồi thả Thanh Minh Quả vào bên trong rán.
Lập tức bóng loáng, toả ra hương thơm ngào ngạt.
Hai đứa con nít mỗi đứa ăn 2 cái.
Liễu Mộng Ly cùng Giang Châu mỗi người ăn 3 cái.
Sau khi ăn xong bữa sáng, một nhà bốn người chuẩn bị xuất phát đi đến nhà của anh trai Giang Minh ở cuối thôn.
Trọng sinh trở về, hắn còn chưa có đến nhà của anh trai.
Lúc này đây, vừa vặn mua thịt, làm Thanh Minh Quả.
Giang Châu muốn đi nhìn xem.
Nhà Giang Châu vừa vặn ở vị trí đầu thôn.
Từ đây đi tới cuối thôn cũng không gần.
Đẩy xe đẩy tay, mang theo vợ con, đi khoảng hơn nửa tiếng mới đến.
Người ở cuối thôn không nhiều lắm.
Kể từ sau khi Giang Châu xích mích với anh trai Giang Minh, chỉ từng tới hai lần.
Lần nào cũng là vì vòi tiền mẹ Tề Ái Phân.
Dựa theo trí nhớ, đi qua một gốc cây cây nhãn lồng, phía sau hai gian tiểu bùn phòng, chính là nhà xây bằng bùn đất của anh trai Giang Minh.
Lúc mới tới cuối thôn, anh trai Giang Minh vẫn sống trong căn nhà bùn đất, mặt trên đắp cỏ tranh.
Mà bây giờ, đã đắp lại mái ngói.
Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn.
Chỉ là ngày hôm nay trong nhà dường như đóng chặt cửa, không ai có nhà sao?
Giang Châu đi tới.
Phát hiện cửa sân đã khoá lại.
Liễu Mộng Ly dắt hai đứa con nít cũng đã đi tới, nghi hoặc thò đầu nhìn vào bên trong.
“Chẳng lẽ đi ươm giống?”
Liễu Mộng Ly chợt lắc đầu: “Không đúng, cho dù ươm giống, trong nhà cũng phải có người mới đúng, hôm nay Giang Hạo Minh phải đi học, giờ này chắc đang ăn sáng.”
Giang Hạo Minh là con trai của anh trai Giang Minh.
Lớn hơn Đoàn Đoàn Viên Viên 4 tuổi.
Giang Châu nhỏ hơn Giang Minh 7 tuổi.
Vậy nên Giang Minh kết hôn sớm hơn Giang Châu rất nhiều năm.
Giang Châu không nói gì.
Hắn nhìn quanh, nói: “Chờ một chút đi.”
Đoàn Đoàn Viên Viên rốt cuộc còn là con nít.
Hai đứa nhóc tì vui vẻ vòng quanh cây nhãn lồng chơi cúc bắt.
Khoảng hơn nửa giờ sau, Giang Châu chuẩn bị chiều lại đến, bỗng nhiên nhìn thấy ở khúc quanh, Diêu Quyên dắt Giang Hạo Minh, từ phía sau nhà đi ra.
Diêu Quyên dường như đang dặn dò Giang Hạo Minh gì đó.
Thằng con chăm chú gật đầu.
“Chị dâu!”
Giang Châu vội kêu.
Diêu Quyên là Giang Minh vợ.
Cưới về từ thôn bên cạnh.
Cũng lớn hơn mình 7 tuổi.
Trước đây chăm sóc mình như nửa đứa con trai.
Đáng tiếc do mình không biết tốt xấu, luôn cảm thấy sau khi Diêu Quyên sinh con trai, thì không còn đối xử tốt với mình nữa, nên trở nên khó chịu ưa gây sự.
Bây giờ trọng sinh lại, Giang Châu mới phát hiện mình lại với thằng cháu.
Càng nghĩ càng vô lại.
Diêu Quyên ngẩng đầu nhìn thấy Giang Châu.
Chị sửng sốt.
Trên mặt cực nhanh xẹt qua vẻ mịt mờ.
“Tiểu Châu? Sao em lại tới đây?”
Diêu Quyên nắm thật chặt tay của Giang Hạo Minh.
Trong lòng chị có chút tâm thần bất định.
“Hai ngày này anh và ba của em đều có chuyện, cũng không kiếm tiền được, Tiểu Châu, chị dâu thật sự không có tiền…”
Ý nghxi đầu tiền của Diêu Quyên chính là Giang Châu qua đây xin tiền.
Nhưng trong khoảng thời gian này vì nguyên nhân đặc thù, trong nhà không còn tiền dự trữ, còn phải đi mượn không ít.
Bây giờ Giang Châu tới, nếu không đưa tiền, chắc lại quậy tanh bành nữa rồi.
Toàn thân Diêu Quyên đều căng cứng.