Cận kề kỳ thi khảo sát học kỳ, những cây mộc lan trắng trồng dưới tòa nhà dạy học không biết từ lúc nào đã nở hoa.
Mùa xuân đã đến.
Sau hơn nửa tháng chăm chú nghe giảng ở lớp 3, Chu Thiến Như trở lại bên cạnh Trình Bắc Mạt, buông một câu đầy ẩn ý: “Không quên bản tâm”. Tò mò hỏi ra mới vỡ lẽ, thì ra lớp học tự học của Bùi Tụng đã kết thúc.
Trần Vận Cát, người duy nhất kiên trì ở lại, bực bội trợn trắng mắt: “Đồ phản bội!”
Chu Thiến Như mặt dày nói: “Tớ đi do thám tình hình địch, xem rốt cuộc là Mạt Mạt của chúng ta dạy hay, hay là hoboy dạy hay.”
Trình Bắc Mạt tải đề thi khảo sát học kỳ năm ngoái trên mạng, bảo Trần Vận Cát và Chu Thiến Như làm. Tổng điểm 100, hai người đều đạt 75+.
Với điểm số này, việc vượt qua kỳ thi khảo sát không có vấn đề gì, trên phiếu điểm còn có thể đạt hạng B.
Kết quả học hành đến phút chót rất khả quan.
Trần Vận Cát cao hơn Chu Thiến Như một điểm, cô nàng cầm bài kiểm tra, liên tục tấm tắc: “Vẫn là phương pháp giảng dạy của Mạt Mạt nhà chúng ta hiệu quả.”
Chu Thiến Như nhẹ nhàng kéo bím tóc của Trần Vận Cát: “Cậu có thấy trẻ con không vậy!”
Hai người đang đùa giỡn thì một gương mặt xa lạ xuất hiện ở cửa lớp 1, hình như là học sinh lớp Khoa học Xã hội: “Lớp 1 ơi, thầy Diêm bảo các cậu xuống phòng máy tính ngay!”
Bắt đầu từ kỳ thi khảo sát lần này, học sinh đều phải tự đăng ký thi trực tuyến. Để tránh xảy ra sai sót, lão Diêm bảo mọi người xuống phòng máy tính của trường để đăng ký tập thể.
“Tất cả vào trang web này trước, xác nhận thông tin cá nhân! Những bạn nào có tên chứa chữ hiếm, không hiển thị được, còn có bạn nào số chứng minh thư có chữ X ở cuối, đừng xác nhận, đến báo với tôi trước! Dương Tư Kỳ, tắt trò chơi đua xe của em đi!” Lão Diêm dặn dò đủ điều, giọng nói gần như khản đặc.
Nhưng vẫn có vô số vấn đề xảy ra.
Học sinh này thì không rõ dân tộc của mình, học sinh ka thì không biết lý lịch chính trị là gì.
Lão Diêm rối bời: “Chỉ đăng ký thôi mà cũng lắm chuyện như vậy, đến lúc thi đại học thì các em làm sao đây, tôi đâu thể làm thay từng người…”
au khi hoàn tất thủ tục đăng ký, Trình Bắc Mạt quay trở về lớp tự học. Vừa đi ngang qua thầy Diêm, cô đã bị thầy gọi giật lại như một phản xạ: “Bắc Mạt! Em kiểm tra kỹ thông tin chưa đấy? Có xóa nhầm gì không? Nộp thành công chưa?”
“Thành công rồi ạ, vừa nãy em đã cho thầy xem rồi.”
Lão Diêm như vớ được vàng, nhìn Trình Bắc Mạt với ánh mắt biết ơn vô cùng.
Vẻ uy nghiêm ngày nào của thầy Diêm đã không còn, thay vào đó là hình ảnh một ông lão tiều tụy, hằn rõ sự mệt mỏi..
Trong khoảnh khắc đó, Trình Bắc Mạt cảm thấy ông có chút đáng thương.
Cô gật đầu: “Thầy Diêm, cố lên.”
Trình Bắc Mạt xuống lầu, lúc đi ngang qua bồn rửa tay bên sân bóng, cô nhìn thấy Bùi Tụng đang rửa mặt bằng nước lạnh.
Nước lạnh tạt vào mặt, cậu dụi mắt, cố gắng xua tan cơn buồn ngủ.
“Mệt lắm à?”
Một giọng nói trong veo như pha lê bất ngờ vang lên sau lưng cậu ấy.
Bùi Tụng lau những giọt nước trên mặt, quay đầu lại.
Trình Bắc Mạt đang đứng sau lưng cậu ấy, hai người đứng nhìn nhau.
Tóc mái của Bùi Tụng ướt nhẹp, cả người sạch sẽ, sảng khoái. Đôi mắt như được nước gột rửa, long lanh, đen láy. Ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Bùi Tụng dùng vạt áo thun lau những giọt nước trên mặt, lúc ngẩng đầu lên, cậu ấy nhìn thấy ánh mắt hơi né tránh của Trình Bắc Mạt.
Cậu ấy buông áo thun xuống, khẽ cười hỏi cô: “Sao, quan tâm tôi à?”
Trình Bắc Mạt chỉ tay vào vòi nước: “Hồi trước lên lớp buồn ngủ quá, tớ cũng hay làm thế này để tỉnh ngủ.”
Bùi Tụng xoa xoa sống mũi: “Cũng hơi buồn ngủ thật.”
“Mấy ngày nay cậu hy sinh không ít thời gian cá nhân nhỉ?”
“Không phải, tối qua thức trắng đêm chơi game.”
Trình Bắc Mạt: “…”
Bùi Tụng cười: “Không sao, rửa mặt một cái là tỉnh táo.”
“Sắp thi rồi, cậu nên điều chỉnh lại giờ giấc đi.” Trình Bắc Mạt chớp mắt: “Nhỡ đâu thi khảo sát mà ngủ quên, học sinh giỏi nhất khối lại không có bằng tốt nghiệp, quê chết.”
Bùi Tụng nhìn cô chằm chằm.
Cậu ấy nhận ra đôi khi Trình Bắc Mạt rất giống mình, nói chuyện cũng có chút “đanh đá”. Nhưng vì là lời quan tâm nên cậu không những chẳng thấy khó chịu, mà còn thầm vui trong lòng.
“Vậy ngày thi, cậu làm đồng hồ báo thức cho tôi nhé?”
Trình Bắc Mạt chống cằm suy nghĩ một chút, nói được, sau đó lại hỏi, có trả tiền không.
“Ham tiền.” Cậu ấy dùng khớp ngón tay gõ vào trán cô.
Mấy học sinh lớp 10 đi ngang qua, len lén liếc nhìn rồi thì thầm to nhỏ, nhanh chóng chuồn mất.
Một người là hot boy nổi tiếng, một người là nữ thần học bá lớp 11, muốn không chú ý đến hai người cũng khó, dù sao ngoại hình của hai người cũng quá nổi bật.
Hơn nữa, hai người đứng đối diện nhau thế này, trông chẳng khác nào một cảnh phim lãng mạn.
“Dịch vụ gọi dậy rất đắt, ngay cả Trần Vận Cát cũng chưa được hưởng đâu.”
Tim Bùi Tụng khẽ rung động, hóa ra mình là người đầu tiên được cô ấy đối xử đặc biệt thế này?
“Cậu cứ ra giá đi.” Cậu ấy hất hàm về phía cô, “Đừng có quên đấy.”
“Cậu đúng là nhà giàu ngu ngốc.” Trình Bắc Mạt cười, “Nói đùa thôi, miễn phí.”
Bùi Tụng sững sờ, nhìn theo ánh mắt cười của cô, khóe môi cũng bất giác cong lên.
“Tớ về lớp trước nhé.” Trình Bắc Mạt vẫy tay chào cậu bạn, bước về phía tòa nhà dạy học. Bỗng anh dừng lại, quay người hỏi: “À mà này, cậu định thành lập đội bóng rổ à?”
Mấy tuần trước, cô có nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện giữa lão Diêm và Bùi Tụng, nhưng rốt cuộc là chuyện gì, tại sao Bùi Tụng lại làm vậy, cô vẫn chưa có dịp hỏi cậu ấy.
Bùi Tụng cười: “Chẳng phải cậu nghe thấy rồi sao?”
Trình Bắc Mạt không hiểu chuyện này lắm.
Tuy bề ngoài Bùi Tụng là một chàng trai sạch sẽ, gọn gàng, nhưng cậu ấy lại toát ra vẻ lười biếng, thờ ơ, dường như chẳng để tâm đến điều gì, cả con người như tách biệt với thế giới xung quanh.
Thế nhưng dạo này cậu ấy thay đổi khá nhiều. Cậu ấy không chỉ dùng giờ tự học để giảng bài cho học sinh lớp 3 mà còn muốn thành lập cả đội bóng rổ nữa.
Cậu ấy không giống người chủ động làm những chuyện này.
Chẳng lẽ cậu ấy thật sự muốn một mình nâng cao danh tiếng của trường Bát Trung?
Cô hỏi: “Trường Bát Trung không có đội bóng rổ, liệu có thành công không?”
“Không thử sao biết.” Bùi Tụng nhìn cô: “Chẳng phải có người từng nói muốn đến xem trai đẹp ở giải bóng rổ sao?”
“Cho nên cậu muốn tham gia? Đây đâu phải là cuộc thi sắc đẹp.”
Bùi Tụng: “…”
Cậu không muốn nói thẳng ra như vậy.
Liệu cô ấy có hiểu ẩn ý trong lời nói của cậu hay không?
Một lúc sau, cậu ấy hỏi: “Cậu sẽ đi xem chứ?”
“Chắc là sẽ đi.” Trình Bắc Mạt nói, “Chu Thiến Như còn nói muốn tìm cách lẻn vào xem, nếu trường chúng ta cũng tham gia thì không cần phải vất vả lẻn vào nữa.”
Bùi Tụng: “…”
Trình Bắc Mạt: “Nói đùa thôi, cậu cố lên.”
Bùi Tụng: “Ừ, tôi sẽ cố gắng.”
Trình Bắc Mạt nhìn cậu ấy, nghiêm túc nói: “Quan trọng là phải thi tốt đã, tớ không muốn mất đi một đối thủ như cậu.”
Cậu ấy cũng gật đầu: “Vậy cậu nhớ đến xem thi đấu, tôi càng không muốn mất đi người bạn như cậu.”
Kỳ thi khảo sát học kỳ sẽ được chia làm hai phần: thi thực hành Lý – Hóa – Sinh tại trường và thi viết với phòng thi được phân bổ ngẫu nhiên.
Dù chỉ là những thao tác cơ bản như pha chế dung dịch natri clorua, nhưng khi giám thị nghiêm nghị đứng trước mặt, khó tránh khỏi sơ suất.
Trần Vận Cát là người cuối cùng bước vào phòng thí nghiệm. Bài thực hành cô bốc thăm được yêu cầu sử dụng đèn cồn. Khi tắt đèn, cô nàng suýt nữa đã theo phản xạ thổi tắt bằng miệng.
Bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Trần Vận Cát thở phào như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, vỗ ngực nói: “Mình biết rõ phải làm gì, nhưng lúc đó căng thẳng quá, tay chân cứ luống cuống. May mà có cậu bạn bên cạnh thổi trước, nghe thấy thầy giám thị hít một hơi, mình mới sực tỉnh!”
Lịch thi khảo sát học kỳ được sắp xếp rất sát nhau, thi xong thực hành là đến thi viết ngay, thời gian được ấn định vào thứ Hai đến thứ Tư tuần sau.
Lão Diêm thay đổi phong cách nghiêm khắc thường ngày, dặn dò mọi người đừng căng thẳng, bình thường đều sẽ đậu.
Chiều thứ Sáu, Trần Vận Cát chủ động tìm Trình Bắc Mạt, nhờ cô giúp ôn tập thêm một chút.
Trần Vận Cát có chút ngại ngùng: “Tớ cứ thấy hơi hồi hộp.”
Trình Bắc Mạt đồng ý ngay: “Được thôi, chúng ta tìm chỗ nào đó đi.”
“Cảm ơn cậu nhé, Mạt Mạt.”
“Sao tự nhiên lại khách sáo thế.” Trình Bắc Mạt có chút không quen.
“Chẳng phải là làm mất thời gian của cậu sao…”
“Với tớ thì không cần phải nói những lời này.” Trình Bắc Mạt vừa thu dọn cặp sách, vừa đi ra ngoài cùng Trần Vận Cát.
Trong không khí ngột ngạt bụi bặm của đợt tổng vệ sinh và sắp xếp phòng thi, Trình Bắc Mạt dẫn Trần Vận Cát tìm đến khoảng lặng trên những bậc cầu thang. Hai người ngồi đó, lần lượt hỏi đáp nhau về tài liệu ôn tập, tận dụng từng phút giây quý giá trước kỳ thi.
Một lúc sau, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt họ.
“Bạn ơi, cho mình hỏi phòng thi số 23 ở đâu vậy?”
Trần Vận Cát vẫn đang lẩm nhẩm những nội dung cần học thuộc lòng, không ngẩng đầu lên liền nói không biết.
Trình Bắc Mạt ngẩng đầu lên, trước mặt là một nam sinh đeo kính gọng kim loại mảnh, trông rất nho nhã.
Nhớ lại tờ thông báo phòng thi số 20 được dán trước cửa lớp 1, cô nói: “Phòng thi gần cầu thang nhất bên kia là phòng số 20, chắc chắn ở tầng này rồi, cậu thử tìm xem.”
Nam sinh lịch sự cảm ơn, Trần Vận Cát mới ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, tò mò hỏi: “Ai thế?”
Trình Bắc Mạt nói: “Chắc là học sinh trường khác đến xem phòng thi.”
“Chẳng phải cuối tuần mới xem phòng thi sao?”
Trình Bắc Mạt lắc đầu: “Không biết.”
Một lát sau, nam sinh quay lại, nói: “Hình như tầng này không có, có mấy phòng học không dán thông báo gì cả.”
Trình Bắc Mạt suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc họ mới bắt đầu bố trí phòng thi nên chưa kịp dán số phòng. Cuối tuần này mới chính thức xem phòng thi, chắc ngày mai đến sẽ có sơ đồ.”
Nam sinh gãi đầu, cười ngại ngùng: “Cuối tuần mình có việc, nên định đến xem trước.”
Trình Bắc Mạt nói: “Vậy cậu phải đợi một lúc.”
Nam sinh gật đầu, hỏi: “Hai cậu là học sinh trường Bát Trung à, thi ở trường nào?”
Trình Bắc Mạt đáp: “Phòng thi của bọn tớ ở trường Phụ thuộc Đại học Giao thông vận tải”.
“Trùng hợp vậy? Là trường mình.” Nam sinh đẩy gọng kính.
Trần Vận Cát nhìn cậu ta từ đầu đến chân, thầm nghĩ không biết cậu này có ý định tán tỉnh không, bèn nói: “Nói cho cậu biết nhé, bọn tớ đều có người yêu rồi đấy.”
Nam sinh sững người, nói: “Vậy thì… chúc mừng?”
Thấy dáng vẻ của cậu ta không giống như muốn làm quen, Trần Vận Cát hơi bối rối, cảm thấy mất mặt
, bèn cười trừ: “Đùa thôi mà.”
Nam sinh liếc nhìn quyển sách ôn tập trong tay họ, nói: “Xin lỗi, lúc nãy nghe hai cậu đang ôn bài, mấy điểm kiến thức này chắc chắn sẽ thi. Mình có một câu thần chú ngắn gọn hơn, hai cậu có muốn nghe không?”
Chỉ nửa tiếng sau, Trần Vận Cát đã hết lời khen ngợi cậu nam sinh mới quen.
Cậu ta đúng là chỉ đến xem phòng thi, sau khi dán số phòng thi xong, cậu ta xác nhận vị trí, liền vội vàng chào tạm biệt họ.
“Ban đầu cứ nghĩ hotboy kia là cực phẩm trong các cực phẩm, ai ngờ anh này cũng không tồi. Con trai trường chuyên toàn đẹp trai thế này sao, tớ hơi hối hận vì hồi đó đã không học hành chăm chỉ.”
“Câu này đừng để Đỗ Dương nghe thấy.”
“Cậu ta nghe thấy thì sao, tớ chỉ là có đôi mắt biết thưởng thức cái đẹp thôi, đâu có phạm pháp.”
“Nhưng với tớ thì cậu ấy không đẹp trai bằng Bùi Tụng.” Trình Bắc Mạt buột miệng nói.
Trần Vận Cát liếc nhìn cô, khẽ đảo mắt: “Đương nhiên rồi, con mắt nào nhìn ra con mắt nấy mà.”
Cuối tuần, mọi người có thể tự do đến xem phòng thi.
Trình Bắc Mạt cùng Trần Vận Cát và Đỗ Dương bắt xe buýt đến trường Phụ Trung Giao Đại.
Thời gian xem phòng thi linh hoạt, chỉ cần đến vào cuối tuần là được. Ban đầu Trình Bắc Mạt định đi vào sáng thứ Bảy, nhưng Trần Vận Cát lại không dậy nổi.
Nghĩ đến việc Trần Vận Cát đã cố gắng rất nhiều trong thời gian qua, Trình Bắc Mạt cũng xuôi lòng.
Sơ đồ hướng dẫn của trường Phụ Trung Giao Đại rất rõ ràng, chưa đầy mười phút, họ đã xác nhận được vị trí phòng thi.
Thời gian còn lại, ba người bọn họ đi dạo trong khuôn viên của trường.
Trường này đã có tuổi đời hơn một trăm năm, khuôn viên không rộng lắm nhưng đâu đâu cũng thấy những cây platanus cao vút, tỏa bóng mát rượi, chỉ còn vài tia nắng len lỏi qua kẽ lá. Dù các tòa nhà trong trường đã cũ, nhưng không hề ọp ẹp, trái lại, chúng mang một vẻ đẹp trầm mặc, uy nghiêm.
“Trường trọng điểm đúng là khác biệt…” Trần Vận Cát hít một hơi thật sâu, “Chúng ta nhanh chóng hấp thụ tinh hoa ở đây đi.”
Trình Bắc Mạt nhắc nhở cô nàng: “Trước mặt cậu là nhà vệ sinh.”
Trần Vận Cát ho sặc sụa.
Sau khi đi dạo một vòng, Trần Vận Cát phát hiện ra điều gì đó mới mẻ trên bảng tin dài dằng dặc.
“Đây chẳng phải là cậu bạn hôm trước không tìm thấy phòng thi sao?” Trần Vận Cát chỉ vào một người trong ảnh, nói.
Trình Bắc Mạt và Đỗ Dương tiến lại gần xem, thì ra là ảnh của một nam sinh, trông thư sinh, da trắng. Ảnh thẻ mà giống người thật đến vậy, cũng hiếm có.
Bên dưới ảnh là tên của cậu ta, những giải thưởng cậu ta đã đạt được, và một câu châm ngôn.
Cậu ta tên là Giang Khoát.
Châm ngôn của cậu ta là: “Quá khứ đã qua, tôi là tôi của ngày hôm nay. Không bận tâm, không hối tiếc, từ nay về sau, gieo gì gặt nấy.”
Trần Vận Cát lẩm bẩm: “Hình như tớ đã đọc câu này ở đâu rồi, quen quen…”
Trình Bắc Mạt im lặng nuốt nước bọt.
Trang đầu tiên của vở ghi chú bài sai của cô, cũng viết câu nói này.
Nhưng Trần Vận Cát nhanh chóng không bận tâm nữa, cô nàng chỉ vào một dòng chữ nhỏ, kinh ngạc: “Cậu ta vậy mà có bằng sáng chế riêng.”
Đỗ Dương muốn kéo cô bạn đi, bèn nắm tay cô nàng và nói: “Bằng sáng chế có gì mà ghê gớm chứ.”
“Nói cũng hay đấy, thế sao cậu không có?” Trần Vận Cát đang nói thì ánh mắt bỗng dừng lại ở một nơi khác, “Hotboy, cậu cũng đến xem phòng thi à?”
Phòng thi có thể xem cả ngày, Trình Bắc Mạt không ngờ lại gặp Bùi Tụng ở đây.
Bùi Tụng lưng thẳng, dáng người cân đối, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Cậu ấy mặc một bộ đồ đen, sạch sẽ, gọn gàng, càng tôn lên làn da trắng nõn, đường nét càng thêm rõ ràng.
Gần như ngày nào Trình Bắc Mạt cũng gặp cậu ấy ở trường. Dù tình cờ chạm mặt hay chỉ nhìn từ xa, cô luôn cảm thấy thân quen. Nhưng bất ngờ gặp cậu ấy ngoài trường thế này, lòng cô lại dâng lên một cảm xúc thật khác lạ.
Cảm giác này là gì, cô không nói rõ được, bất ngờ, lại xen lẫn niềm vui và sự bối rối.
Cô theo bản năng sửa sang lại tóc.
Bùi Tụng chậm rãi bước đến, hất hàm về phía họ, coi như chào hỏi.
“Xem gì vậy?” Cậu ấy hỏi.
Hiển nhiên là Bùi Tụng cũng đã nhìn thấy câu châm ngôn ấy.
Cậu ấy nhướng mắt, liếc nhìn ảnh của Giang Khoát, thản nhiên hỏi: “Quen à?”
Không biết là đang hỏi ai.
“Cũng không hẳn là quen.” Trần Vận Cát nói, “Hôm qua cậu ta đến trường Bát Trung tìm phòng thi, không thấy nên có hỏi đường bọn tớ. Hôm nay lại thấy ảnh cậu ta ở đây, đúng là trùng hợp thật.”
Cũng không quen, trùng hợp cái gì.
Bùi Tụng lạnh lùng nói: “Chỉ là người xa lạ, có gì đáng xem đâu.”
Giọng điệu lạnh lùng đến mức khiến người ta rùng mình, thậm chí còn có chút khinh thường.
Đỗ Dương muốn vỗ tay cho Bùi Tụng, vỗ đến mức nát cả tay.
Cảm thấy giọng điệu của Bùi Tụng có gì đó khác lạ, Trình Bắc Mạt liền hỏi: “Cậu có quen người đó không?”
Bùi Tụng khịt mũi: “Thành phố Kinh Giang lớn như vậy, chẳng lẽ ai tôi cũng phải quen sao?”
Trần Vận Cát liếc nhìn cậu ấy: “Sao cậu lại mắng Mạt Mạt?”
Bùi Tụng nhíu mày, cậu ấy có mắng đâu?
Trần Vận Cát như nghe thấy tiếng lòng của cậu ấy, nói: “Tất nhiên là có! Hung dữ lắm!”
Nói xong, cô nàng lại ghé sát tai cậu ấy nói nhỏ: “Cậu còn mắng cậu ấy nữa, cẩn thận, cẩn thận…”
Trần Vận Cát nhất thời không biết phải làm gì, khiến Trình Bắc Mạt khóc ư? Cô ấy đâu dễ khóc. Khiến Trình Bắc Mạt tức giận ư? Cô ấy cũng chẳng mấy khi bộc lộ cảm xúc… Trần Vận Cát thật sự bó tay, ai bảo cô bạn thân của mình lại là một cô nàng lạnh lùng, khó đoán như vậy chứ!
Bùi Tụng tiếp lời Trần Vận Cát: “Được, dù là gì, tôi cũng chịu trách nhiệm.”
Trình Bắc Mạt nhìn cậu ấy với ánh mắt kỳ lạ, cô còn chưa nói gì, sao lại nói đến chuyện chịu trách nhiệm rồi.
Cô hỏi: “Chịu trách nhiệm gì?”
Bùi Tụng nhìn cô chằm chằm: “Dỗ dành cậu.”
Ai bảo cậu ấy cứ thích chọc giận người khác làm gì.