Bất ngờ nghe y nói thế, Tiết Thứ sửng sốt, ánh sáng trong mắt dần biến mất.
Trong con ngươi đen như mực bỗng nhen nhóm một đốm lửa, rồi bùng lên thành một ngọn lửa không thể dập tắt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Ân Thừa Ngọc, hắn chậm rãi cởi áo ngoài, sau đó là áo trong trắng như tuyết.
Quần áo bị ném bừa ở phía cuối giường, thân trên chắc nịch lõa lồ. Bởi vì cố gắng kìm nén cảm xúc, từng thớ cơ bắp trên người hắn căng lên, trông rất sắc sảo.
Ân Thừa Ngọc ngang nhiên quan sát hắn.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy cơ thể của Tiết Thứ trong khi tỉnh táo.
Đời trước, vì thân phận hoạn quan của mình, Tiết Thứ tuyệt nhiên không cởi quần áo trước mắt y.
Y còn nhớ rõ, lần đó y bị hắn trêu ghẹo đến nổi giận, định xé rách quần áo của hắn. Song khi ấy chỉ là kéo vạt áo, hở ngực mà thôi.
Không giống với hình ảnh trước mắt, bấy giờ nước da của Tiết Thứ trắng hơn một chút, tái nhợt như thể quanh năm chẳng ra nắng được mấy ngày. Trên ngực hắn đầy những vết sẹo cũ lớn nhỏ, đặc biệt là một vết trông khá đáng sợ ở trước ngực.
Đằng sau mỗi một vết sẹo là những câu chuyện xưa cũ đầy khó khăn.
Mà Tiết Thứ…giấu kín hết thảy, chẳng dễ dàng mà kể cho ai nghe.
Song, điều mà hắn càng muốn giấu, y càng muốn tìm cho ra.
Ân Thừa Ngọc vui vẻ mỉm cười, lơ đãng nhìn hắn.
Đời này, không có gì ngăn trở cho nên Tiết Thứ vô cùng tự giác chủ động.
Ánh mắt của y quá suồng sã, thế nên Tiết Thứ càng căng thẳng hơn. Nhưng vừa rồi đã chọc cho điện hạ tức giận, chính vì thế hắn không dám manh động, đành phải cố nén dục vọng, khàn giọng cầu xin y tha cho:
– Điện hạ…
Dược tính trong rượu hoa sen đã phát tác hoàn toàn, Tiết Thứ không thể che giấu được sự khác thường của mình được nữa.
Ân Thừa Ngọc nhìn hắn, đưa tay vân vê môi hắn:
– Chờ ở đây.
Nói xong, y cầm áo trong đặt ở cuối giường lên, đi ra sau bình phong.
Trong lầu xanh, ngay cả bình phong là vật trợ hứng.
Tiết Thứ nhìn bình phong, song không phải là nhìn bức tranh xuân cung đồ được vẽ trên đó mà là nhìn cái bóng mờ ảo của người đằng sau.
Ân Thừa Ngọc đang thay quần áo, bóng đen chẳng phân rõ được gì, nhưng thứ rõ nét nhất là vòng eo vô cùng thon gọn của y.
Ánh mắt của Tiết Thứ vẫn còn đang lưu luyến vòng eo đẹp đẽ ấy thì Ân Thừa Ngọc đã thay xong quần áo. Y ăn mặc chỉnh tề, không nhìn ra được vừa rồi đã làm gì sau bức bình phong. Y cầm một bộ áo trong trắng như tuyết bước tới, ném cho Tiết Thứ.
Tiết Thứ vô thức nhận lấy, chợt phát hiện ra chất liệu khác lạ, hắn mới cúi đầu xuống nhìn kỹ.
Trên cổ áo và ống tay áo đều thêu hoa văn chìm. Đây không phải áo của hắn, là của Ân Thừa Ngọc.
Nhớ lại hành động thay quần áo sau bức bình phong của y, lại nhìn một mảng cổ áo màu trắng lấp ló dưới cổ áo ngoài của y, ngọn lửa trong mắt Tiết Thứ lập tức bùng lên.
Điện hạ mặc áo trong của hắn.
Quần áo vừa được hắn cởi ra từ trên người, vẫn còn vương chút mùi hương và hơi ấm của hắn…Điều này càng kích thích dục vọng của hắn hơn cái lần mà Ân Thừa Ngọc đưa áo trong của mình cho hắn.
Tiết Thứ chợt nắm chặt áo trong trong tay, tay còn lại không thể kìm nén nữa mà dùng hết sức nắm lấy tay Ân Thừa Ngọc.
Ân Thừa Ngọc cau mày, song không rút tay ra.
Một bàn tay khác của y nhẹ nhàng vuốt qua đôi lông mày sắc bén của hắn, nhẹ giọng nói:
– Cô chờ ngươi bên ngoài.
Y nhìn xuống thân dưới của hắn, nói tiếp:
– Cho ngươi nửa canh giờ.
Dứt lời, y vỗ mu bàn tay của Tiết Thứ, ra hiệu cho hắn buông ra.
Nhưng Tiết Thứ càng nắm chặt hơn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, vừa ẩm vừa nóng:
– Trung y nhỏ quá, điện hạ giúp ta.*
*không hiểu ổng đang nói gì nên tui chém =))))
Ân Thừa Ngọc nhìn hắn, rút áo trong trong tay hắn ra, cúi người xuống khoác vào người hắn. Y ghé vào bên tai hắn, thầm thì như tình nhân:
– Đây là hình phạt cho sự bất kính của ngươi ngày hôm nay…
Hắn tránh khỏi tay Tiết Thứ, nhìn ánh mắt đỏ bừng nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén của hắn, vui vẻ bật cười:
– Phải nhớ rõ bài học hôm nay đấy, sau này không được tái phạm.
Thấy Tiết Thứ đang muốn nói gì đó, Ân Thừa Ngọc đưa tay cởi dây đỏ luồn nhẫn ngọc màu xanh trên cổ hắn xuống, ngắm nghía.
Chiếc nhẫn ngọc này là thứ mà y đã thưởng cho Tiết Thứ trong lúc cao hứng, chẳng ngờ là hắn vẫn mang theo bên người.
Ân Thừa Ngọc rất hài lòng với điều này. Nhớ lại hành động ở đời trước của Tiết Thứ, y đưa nhẫn ngọc đến bên môi hắn, trong mắt đầy ý xấu:
– Cắn đi, không được lên tiếng.
Nhẫn ngọc được đặt bên môi vẫn còn mang theo hơi ấm cơ thể của Tiết Thứ, trái lại ngón tay đang cầm nhẫn chẳng hề giống thế, mặc dù chưa chạm vào song hắn đã cảm nhận được khí lạnh như băng tuyết.
Hai người nhìn nhau thật lâu, ánh mắt giằng co mãnh liệt. Trên khuôn mặt sắc sảo của Tiết Thứ đầy sự hoang dã và hung ác. Nhưng đến cuối cùng, tất cả nanh vuốt sắc bén được chủ nhân thu về, hắn từ từ hé môi ra.
Chẳng qua hắn vẫn không cam lòng, cắn luôn vào ngón tay lạnh lẽo.
Hắn cắn rất mạnh, Ân Thừa Ngọc nhăn mặt, rên một tiếng. Nhưng y không tức giận, sau khi hắn đã cắn xong, y rút tay ra.
Ân Thừa Ngọc không ra ngoài, gọi tú bà đưa thêm một bình trà vào. Y ngồi bên bàn uống trà.
Bàn trà cách xa giường chừng bốn, năm bước chân, bị ngăn bởi bức bình phong.
Tiết Thứ khoác áo trong của y, dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào cái bóng mờ ảo trên tấm bình phong.
Mồ hôi hóa thành hơi nước, tỏa ra một mùi đầy sắc dục.
Tiết Thứ cắn chặt nhẫn ngọc, trên trán nổi gân xanh, không hề phát ra một âm thanh nào.
Nghe thấy tiếng động mơ hồ sau bình phong, Ân Thừa Ngọc cong môi, bình tĩnh uống hết một bình trà.
Nửa canh giờ sau, hai người ra khỏi phòng.
Thấy bọn họ xuống lầu, tú bà đon đả chào đón, nháy mắt, hỏi:
– Đêm nay hai vị có hài lòng không?
Tiết Thứ im lặng không đáp, đôi con ngươi tối đen.
Ân Thừa Ngọc cười nhìn hắn, đoạn đưa thêm cho tú bà một nén bạc:
– Rất hài lòng.
Tú bà cất bạc đi, cầm khăn tiễn bọn họ ra cửa, nói mấy câu lần sau nhớ quay lại.
…
Hai người âm thầm quay về hành quán.
Bởi vì ban ngày bọn họ cải trang ra ngoài, cho nên bây giờ quay về cũng không nên gióng trống khua chiêng. Ân Thừa Ngọc gọi thái giám đưa thùng nước vào để tắm rửa.
Thái giám mau chóng bưng thùng tới, đổ đầy nước nóng vào.
Ân Thừa Ngọc nhìn cái người vẫn chưa chịu đi kia, ra lệnh tiễn khách:
– Không cần ngươi hầu hạ ở đây, có chuyện gì thì để ngày mai bàn.
Tiết Thứ không tìm được lý do để ở lại, đành phải lui ra ngoài.
Ân Thừa Ngọc lại đuổi thái giám hầu hạ ra, đóng cửa lại. Tiết Thứ quay đầu lại nhìn, chỉ còn thấy được ánh nến nơi cửa sổ.
Hắn đứng trong bóng tối một hồi, đoạn đưa tay lên sờ cổ áo, vuốt ve hoa văn chìm được thêu bên trên, ánh sáng lập lòe trong mắt.
Một hồi sau hắn mới quay đầu rời đi.
Tiết Thứ không quay về phòng nghỉ ngơi mà cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Ngọn lửa trong lòng chưa dập tắt được, hắn phải tìm việc gì đó để hạ hỏa.
– ——————-
Cún: Ta không sai, tại sao lại bị phạt?
Điện hạ:?
– ——————-
Khuyên điện hạ một câu, chọc chó có ngày bị chó cắn =)))))