*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài phiên dịch Tây Xưởng theo dõi động tĩnh của Tạ Thạch Trại, một toán người khác của phái người quan sát.
Nghe cấp dưới báo rằng, thấy có người bên ngoài lên Tạ Thạnh Trại, Ưng Hồng Tuyết lạnh mặt.
– Bọn họ vẫn còn liên lạc với An Viễn Hầu sao? Đúng là tự tìm đường chết mà. Có nghe ngóng được bọn họ nói gì không?
Ban đầu, khi biết tin Thạch Hổ – thậm chí là Cao Ấu Văn cũng bị dụ dỗ – liên lạc với An Viễn Hầu, dùng Hồng Anh Quân đánh cược cho tương lai, nàng đã cật lực phản đối. Chẳng qua hai người kia bị món hời che mờ đôi mắt cho nên không nghe lọt tai lời nàng khuyên bảo.
Để ngăn chặn điều bất trắc, nàng mới đoạn tuyệt với Cao Ấu Văn quyết liệt, cùng với Hạ Sơn dẫn theo đệ tử của mình trốn đi.
Mặc dù Cao Ấu Văn là giáo chủ Hồng Liên giáo, nhưng thực chất tất cả đều do nàng quản lý. Nàng dẫn người trốn đi không phải bỏ mặc hết thảy, song là lấy lui làm tiến, từ sáng chuyển vào trong tối để tránh bị Cao Ấu Văn và Thạch Hổ liên lụy.
– Thằng Diêu sợ bị phát hiện cho nên không dám đến gần quá, chỉ nghe loáng thoáng bọn họ nói gì mà thành Ích Đô, hình như muốn dẫn quân tấn công thành Ích Đô.
– Thành Ích Đô?
Hạ Sơn không hiểu:
– Chẳng phải thái tử đang ở đấy sao? Bọn họ muốn chết hả?
Tuy quân số Hồng Anh Quân rất đông nhưng đa phần đều là dân thường rơi vào đường cùng đến nhờ cậy. Mặc dù có tiếng song lại chẳng có miếng. Khi trước triều đình phái An Viễn Hầu tới dẹp loạn, Ưng Hồng Tuyết bài binh bố trận, lợi dụng sự khinh địch của bọn họ mới thắng được.
Nếu đối đầu trực diện, Hồng Anh Quân chia năm xẻ bảy chắc chắn không đánh lại được quân đội của triều đình.
Chính vì thế, lần này bọn họ mới dẫn theo hơn hai ngàn người trốn đi.
Vẻ mặt Ưng Hồng Tuyết hơi nghiêm trọng:
– Bọn họ định dùng Hồng Anh Quân diễn một vở kịch để đổi lấy tiền đồ phú quý. Nhưng mà chẳng biết có còn mạng để hưởng thụ không nữa.
Nhị hoàng tử và An Viễn Hầu không dẹp loạn được, ngay sau đó triều đình lại phái thái tử đến.
Điều này cho thấy phe phái thái tử và nhị hoàng tử đang đối đầu nhau.
Hơn nữa bây giờ An Viễn Hầu lại còn âm thầm liên hệ với Hồng Anh Quân, để bọn họ tấn công thái tử ở thành Ích Đô. Nếu là người có đầu óc, chắc chắn sẽ không đồng ý diễn vở kịch này.
Song có lẽ là vì bị lợi ích che mắt, Cao Ấu Văn và Thạch Hổ một lòng một dạ muốn nhảy vào hố lửa, có kéo cũng không được.
– Chúng ta có nhúng tay vào không?
Hạ Sơn vô thức hỏi ý kiến Ưng Hồng Tuyết, chần chờ:
– Vẫn còn nhiều anh em trên núi lắm.
Ưng Hồng Tuyết nhắm mắt suy nghĩ. Nói trắng ra thì nàng chẳng hề muốn dính vào chuyện này.
Tuy Cao Ấu Văn là sư tỷ của nàng, tình cảm của hai người khi còn ở am cũng không tệ, song hai năm qua nàng đã chịu đủ sự thiển cận và nghi ngờ vô cớ của bà ta rồi. Chẳng qua là vì một tay nàng xây lên Hồng Liên giáo cho nên mới nhẫn nhịn không trở mặt.
Đây là thời cơ tốt để mỗi người tách ra một ngả.
– Nếu bọn họ muốn chết, vậy chúng ta không cần quan tâm.
Thấy vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi của Hạ Sơn, nàng hỏi tiếp:
– Sao thế? Không bỏ được đám anh em của chàng hả?
Tính cách Hạ Sơn rất thoải mái, người nào cũng xưng huynh gọi đệ được.
Hạ Sơn thở dài:
– Có hơi hơi. Thấy bọn họ đâm đầu vào chỗ chết, trong lòng ta khó chịu lắm.
Hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ưng Hồng Tuyết, bổ sung một câu:
– Nhưng ta nghe em hết.
Ưng Hồng Tuyết bật cười. Khuôn mặt nàng vốn đã diễm lệ, mũi cao, hốc mắt sâu, đường nét rõ ràng. Đặc biệt là đôi mắt hẹp dài hệt như hồ ly, khi không cười lại mang theo chút quyến rũ, khiến người ta khó mà đoán được.
Song bây giờ, vẻ mặt nàng lại rất dịu dàng.
– Mấy ngày kế chàng hãy phái mấy người đến canh chừng ở Sa Cổ Đạo. Nếu bọn họ muốn đến thành Ích Đô, ắt phải đi qua Sa Cổ Đạo. Khi đó chúng ta cứu được bao nhiêu người thì phải xem bản lĩnh của chàng.
Nghe vậy, Hạ Sơn vô cùng vui mừng, hoan hô một tiếng.
Đôi mắt long lanh của hắn nhìn Ưng Hồng Tuyết, kì kèo mãi không đi:
– Chẳng phải hôm qua em nói đau chân sao? Ta ở lại bóp chân giúp em nhé?
Đầu năm nay, chân của Ưng Hồng Tuyết bị thương nặng. Vì chậm trễ không chữa trị cho nên để lại di chứng, chẳng những bước đi khập khiễng mà còn thỉnh thoảng đau nhói lên.
Nếu nghỉ ngơi đầy đủ còn tốt, song bọn họ đi khỏi Tạ Thạch Trại đã nhiều ngày, bôn ba tìm chỗ đóng quân mới trong núi, thật sự đã mất nhiều sức lực. Mặc dù đa phần là Hạ Sơn cõng nàng nhưng khó tránh những lúc mệt nhọc, thương cũ lại chồng lên thương mới.
Ưng Hồng Tuyết biết hắn đang toan tính điều gì, mỉm cười:
– Ban ngày bề bộn nhiều việc, buổi tối chàng hãy tới.
*
Ân Thừa Ngọc đang đọc tiểu sử của toán lãnh đạo quan trọng của Hồng Liên giáo.
Tên phản quân bị bắt là thân tín của Cao Ấu Văn, biết khá nhiều thứ. Để giữ mạng, mấy ngày nay gã đã khai sạch hết những người quản lý Hồng Liên giáo.
Ân Thừa Ngọc tiếp tục đọc, chợt dừng lại ở cái tên Hữu hộ pháp Hạ Sơn. Y biết vì sao cái tên Ưng Hồng Tuyết nghe rất quen rồi.
Ưng Hồng Tuyết là vợ của Hạ Sơn.
Đời trước, vào khoảng chừng năm Long Phong thứ hai mươi bốn, Sơn Đông đã xuất hiện phản loạn.
Thủ lĩnh quân phản loạn tên là Hạ Sơn, trời sinh có sức mạnh hơn người, mặc dù mất một tay song vẫn rất dũng mạnh. Hắn dẫn theo năm ngàn phản quân, từ Thanh Châu thuộc Sơn Đông đánh tới phủ Chân Định thuộc trực lệ, sau đó lăm le tấn công vào kinh thành.
Quân số quân phản loạn từ năm ngàn người tăng vọt lên năm vạn quân.
Khi ấy Đại Yến vừa hứng chịu nạn dịch hạch tàn phá, quân lực bị tổn thất hơn phân nửa, quốc khố lại trống rỗng cho nên chẳng thể nào dẫn binh đối đầu. Triều đình đành phải áp dụng chính sách trấn an.
Ban đầu Hạ Sơn không chấp nhận đầu hàng, sau đó hắn lại đối ý, yêu cầu triều đình phái một vị hoàng tử đích thân đến đàm phán để tỏ rõ thành ý.
Để đảm bảo kêu gọi đầu hàng thành công, Ân Thừa Ngọc định đích thân đi đàm phán. Nhưng lúc đó nhị hoàng tử thấy y đã ngồi trên vị trí thái tử ngày càng ổn định, chính vì thế hắn ta ôm chuyện này về mình để tranh công với y.
Kết quả là, khi hay bên đàm phán xong, Hạ Sơn bất ngờ ra tay.
Hạ Sơn quen dùng thương, để đảm bảo an toàn, hai bên đều phải bỏ vũ khí bên ngoài, bao gồm thương của hắn.
Chẳng qua không ai ngờ hắn còn giấu một thanh chủy thủ trong người. Hai bên ngồi nói chuyện hơn nửa canh giờ, thấy đã sắp thống nhất, Hạ Sơn bỗng đâm chủy thủ vào ngực Ân Thừa Chương.
Nếu Ân Thừa Chương không vì tiếc mạng mà mặc nhuyễn giáp bên trong quần áo và có thủ hạ hộ giá thì không cần Ân Thừa Ngọc ra tay, hắn ta đã chết dưới đao của Hạ Sơn.
Dù vậy song hắn ta vẫn bị thương khá nặng, sau khi về kinh, năm, sáu thái y thay phiên chăm sóc nửa năm mới hồi phục.
Ân Thừa Ngọc nhớ kỹ điều này là vì sau khi trở mặt, Hạ Sơn đã dẫn quân đánh tới phủ Hà Gian.
Khi ấy rơi vào cảnh hiểm nghèo, nhưng lại không có võ tướng nào đối phó với địch nổi, cuối cùng Tiết Thứ phải đích thân dẫn binh đi.
Y sai người điều tra Hạ Sơn lai lịch mới biết trong năm năm y bị giam cầm, Sơn Đông đã từng xuất hiện phản loạn, thủ lĩnh khi ấy là vợ của Hạ Sơn, tên là Ưng Hồng Tuyết.
Trong ghi chép không viết rõ đoạn này, chỉ nhắc đến nhị hoàng tử Ân Thừa Chương dẫn binh đi dẹp loạn, tự tay chém chết thủ lĩnh phản quân, lập được công lớn.
Về những chuyện khác, không được ghi chép lại.
Y điều tra Hạ Sơn vốn là ôm lòng kêu gọi đầu hàng.
Không ngờ Hạ Sơn lại kiên quyết không chấp nhận. Hết cách, Tiết Thứ đích thân dẫn hai vạn tướng sĩ tứ vệ doanh đến phủ Hà Gian, quyết chiến hơn một tháng mới lấy nhiều thắng ít, thành công dẹp loạn.
Hạ Sơn bị chém chết dưới đao, mà Tiết Thứ cũng bị thương nặng, thoi thóp được thân tín đưa về kinh.
Đến tận bây giờ Ân Thừa Ngọc vẫn còn nhớ được hình ảnh khi đó.
Cả người Tiết Thứ đầy máu, nằm im trên cáng. Một cây thương dài cắm vào ngực hắn, cán thương đã được rút ra, đầu thương bạc sắc lạnh cắm sâu trong cơ thể, vô cùng nguy kịch.
Lúc ấy, thái y nói, hắn có sống được hay không phải xem ý trời.
Khi đó y đã ngồi vững trên ghế thái tử, mặc dù chưa diệt trừ được nhị hoàng tử và tam hoàng tử song bọn họ không uy hiếp được y.
Mấy quan viên thân tín khuyên y nhân lúc này âm thầm tiêu diệt cái tai họa ngầm Tiết Thứ này.
Lý trí y biết bọn họ nói không sai, y và Tiết Thứ vốn là hai bên đều có lợi.
Khi trước y còn ở thế yếu, phải nhờ cậy, bị hắn nắm trong tay. Nhưng khi dần dà nắm được quyền lực, lập trường của y lại thay đổi, Tiết Thứ từ đồng minh trở thành kẻ địch cần phải đề phòng và tiêu diệt.
Tiết Thứ quản lý hai Xưởng Đông và Tây, sau lưng là dũng sĩ tứ vệ doanh chỉ nghe lệnh hắn. Thế nhân đều nghe danh Cửu Thiên Tuế quyền lực.
Sau này khi y đăng cơ, Tiết Thứ là vật cản lớn nhất.
Ngày đó, y ngồi suy tư một mình ở điện Hoằng Nhân rất lâu, trong đầu nhớ tới hình bóng Tiết Thứ nhận lệnh của y.
Hắn nói:
– Điện hạ không cần lo lắng. Có ta ở đây, kinh thành sẽ không thất thủ.
Hắn ngả ngớn nắm cằm y, mỉm cười, hứa hẹn:
– Chỉ cần ta còn sống, người đứng đầu thiên hạ này sẽ chỉ có một mình điện hạ mà thôi. Ai muốn ngồi lên long ỷ này thì phải bước qua thanh đao trong tay ta.
Hôm sau, hắn dẫn hai vạn tướng sĩ tứ vệ doanh đến phủ Hà Gian dẹp loạn.
Khi ấy là thời điểm khó khăn nhất của triều đình, binh lực không đủ, quốc khố trống rỗng, lòng người dao động.
Trái lại, quân phản loạn đã lên đến năm vạn người, thế như chẻ tre, sĩ khi hừng hực.
Sóng vai nhau một năm, y đã biết Tiết Thứ không có trái tim, mạng người trong thiên hạ chưa bao giờ lọt vào mắt hắn.
Hắn vốn có thể ngồi yên ở kinh thành, để cho những người khác đi chịu trận.
Bởi vì y, cho nên Tiết Thứ mới dẫn quân đi dẹp loạn.
Suốt một đêm, y ngồi một mình trong điện Hoằng Nhân. Sáng sớm hôm sau, y đi xem Tiết Thứ.
Người đang bất tỉnh hiếm thấy tái nhợt yếu đuối. Vì sốt cao liên tục nên khuôn mặt ửng hồng, trông khá đáng thương.
Cuối cùng, y không nghe theo lời của thân tín, để thái y dốt hết sức cứu chữa.
Bây giờ nhớ lại, thái y nhiều lần lắc đầu song Tiết Thứ lại kiên cường sống sót.
Quả thật là nghiệt duyên khó bẻ gãy.
Ân Thừa Ngọc suy nghĩ một hồi, nhấc bút viết hai cái tên Ưng Hồng Tuyết và Hạ Sơn.
Hiện giờ Ưng Hồng Tuyết chưa chết, Hạ Sơn chưa dũng mãnh như đời trước. Chi bằng nhân lúc này thử kêu gọi đầu hàng, thu về dưới trướng của mình.
Nếu không thành công…
Ân Thừa Ngọc lạnh lùng nhấc bút gạch mấy đường qua hai cái tên.
Đặt bút xuống, y lại suy nghĩ hồi lâu, đoạn sai người lấy nhuyễn giáp y mang theo tới đâu.
Bộ nhuyễn giáp được công tượng làm riêng, khá mỏng, có thể mặc bên dưới quần áo. Mặc dù không cứng bằng khôi giáp song lại rất mềm dẻo, ngoại trừ Hạ Sơn trời sinh sức mạnh hơn người thì không có đao thương nào phá được. Đây là vật bảo mệnh rất quý giá, làm rất lâu, chỉ dành cho hoàng thất.
Khi đến Sơn Đông dẹp loạn, để phòng ngừa điều bất trắc, y mới mang theo.
Ân Thừa Ngọc vuốt ve bộ nhuyễn giáp lạnh lẽo, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh đời trước Tiết Thứ trọng thương thoi thóp.
– Cho gọi Tiết Thứ đến đây.
Lúc Tiết Thứ đến, Ân Thừa Ngọc đang đứng cạnh cửa sổ.
Hắn chắp tay hành lễ, đoạn bước tới bên cạnh Ân Thừa Ngọc, nhìn y:
– Điện hạ tìm ta sao?
Ân Thừa Ngọc đáp một tiếng, cầm nhuyễn giáp lên đưa cho hắn:
– Bộ nhuyễn giáp* mới này không tệ lắm. Thời gian tới ngươi phải ngăn địch, thế nên Cô thưởng cho ngươi để phòng thân.
*Nhuyễn giáp: có nhiều loại lắm, hình ảnh tượng trưng thôi.
——————–
Cún: Điện hạ tốt với ta lắm. (☆▽☆)
Cún bự: Sao ta không có?
– ——————-
Điện hạ yêu Cún lắm đó.