Chàng trai cao lớn trợn mắt nhìn Phó Kỳ Đường rồi lại nhìn Tần Phức Vân nãy giờ không lên tiếng, vò đầu bứt tai: “Hơ….!Này cũng hơi…”
“Cậu ngậm cái miệng lại đi.
Không nói không ai bảo cậu câm đâu.” Chàng trai đeo kính âm thầm nhéo anh ta một cái.
Chàng trai cao lớn đau nhúm cả mặt, ngậm miệng lại nhưng đã có mấy khán giả nách thâm sì nhiệt tình mở mic thay.
[08: Ối dồi…]
[21: Thật là biết nhìn xa trông rộng.
Ai xem xong mà không thán phục cơ chứ.]
[22: Đúng là thiên tài kế hoạch, bà hoàng tính kế, thần đồng chiến lược, chúa tể tầm nhìn, huyền thoại thao túng, kẻ nắm giữ trí khôn nhân loại.
Bước một bước tính ba bước, để người ta bắn một mũi tên cho mình hưởng hai con chim.
Ngày mai tôi có tài liệu để đối phó với chiếc đồng nghiệp tuesday rồi.]
Tần Phức Vân cười khẩy nhìn Phó Kỳ Đường: “Anh nói đúng đấy.
Rồi sao? Tôi chỉ nói rằng nếu cô ta đi thì sẽ được cùng trốn trong phòng của tôi vào vòng tiếp theo thôi chứ đâu có bắt ép cô ta đi.
Giờ tôi còn phải chịu trách nhiệm với quyết định của cô ta nữa cơ à?”
Ngô Bân kém ăn nói, chỉ có thể gật đầu phụ họa: “Đúng thế.
Dù gì cũng là cô ấy chọn, sao mọi người lại trách Vân Vân chứ? Với lại nếu đúng như Vân Vân đoán thì vòng tiếp theo quỷ tới, bọn tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy mà.”
Phó Kỳ Đường bật cười: “Nếu thế thì hai người đi cũng được mà, phức tạp vậy làm chi?”
“Đạo đức gớm nhỉ.
Phó Kỳ Đường, anh là loại tốt đẹp lắm hay gì? Nếu biết hết rồi thì sao nãy anh lại không ngăn cản cô ta? Cũng đều lợi dụng cô ta để kiểm chứng lời tên béo giống tôi mà còn gán mác kẻ xấu cho tôi à? Phó Kỳ Đường, anh thông minh nhưng đừng nghĩ ai cũng là đồ ngu.” Giọng điệu của Tần Phức Vân hổ báo nhưng vẫn cố giữ vững thần thái, không chỉ tay vào mặt người khác.
Bầu không khí trong hành lang nhuốm máu như đóng băng.
Đám người mới đều im lặng, đến cả Ngô Bân và Dịch Văn Văn cũng cảm thấy mình chưa đủ tư cách lên tiếng.
Trong lúc những người khác đang giả câm thì Cung Tử Quận chợt bật cười khiến sắc mặt Tần Phức Vân trở nên khó coi: “Anh cười cái gì?”
“Cười cô thế mà thực sự cho rằng bản thân thông minh đấy.” Cung Tử Quận nói mà không thèm nhìn Tần Phức Vân.
Hắn vươn tay đè một lọn tóc vểnh trên đầu Phó Kỳ Đường xuống nhưng lọn tóc đó rất ngoan cố, hắn vừa bỏ tay ra thì nó lại vểnh lên khiến Cung Tử Quận cay cú, quyết tâm chiến thắng kẻ thù này.
“Đang nói chính sự đấy, anh nghiêm túc xíu coi.” Phó Kỳ Đường khẽ ho, nói nhỏ.
“Lý luận với kẻ ngu ngốc mà là chính sự à?” Cung Tử Quận vẫn không quan tâm.
Giờ hắn chỉ một lòng muốn thu phục lọn tóc kia, giữ nó không xù ra mới là việc quan trọng.
Phó Kỳ Đường nhìn Tần Phức Vân sắp biến thành Tần Mây Đen rồi thì vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười.
Anh bèn nói: “Tôi không ngăn cản là có hai lý do.
Thứ nhất, đó là quyết định của cô ấy, chắc gì người ta đã không biết âm mưu của cô chứ? Thứ hai là tôi cảm thấy cô đoán sai rồi.”
[01: ???]
[48: Sao được chứ? Tôi nghĩ ý kiến của Tần Phức Vân là chuẩn nhất rồi chứ? Vẫn còn có khả năng chuẩn hơn cơ à?]
[30: Vừa mới hết một vòng thôi, từ giờ tới 6 giờ sáng vẫn còn tới năm vòng, chưa gì đã xác định đáp án chuẩn thì có hơi sớm rồi.
Có điều, tôi cũng không nghĩ ra được phỏng đoán nào nữa.
Chờ xem thế nào thôi.]
“Hóa ra anh còn có suy lý xuất sắc hơn cơ à? Nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.” Tần Phức Vân châm chọc.
Thế nhưng Phó Kỳ Đường lại lắc đầu: “Thông tin không đầy đủ nên tôi chả có suy lý nào cả, chỉ là tôi nghĩ cô đã sai thôi.
Nếu quỷ vào phòng an toàn để giết người bỏ trốn thì phòng truyền số 1 đã không chết tới hai người.
Cô gái mập có làm gì đâu? Cô ấy tuân thủ quy tắc rất cẩn thận mà.”
Tần Phức Vân như là đang nghe chuyện hài, đáp trả: “Đúng là nực cười.
Ai lại đi nói quy tắc với quỷ chứ? Người mới quả nhiên là người mới, vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ về xã hội văn minh lắm.”
Phó Kỳ Đường cũng nổi cơn tam bành: “Đang bàn luận mà lôi thâm niên vào làm gì? Tôi đúng là người mới đấy nhưng cô thì lão luyện lắm hay gì? Nửa thân chôn dưới đất cho nên mở miệng là nói mấy lời âm binh vậy à? Quy tắc là cái mà cho dù là người chơi, quỷ hay toàn bộ thế giới trò chơi này đều phải tuân theo.
Giờ quỷ không cần để ý quy tắc giống cô nói vậy thì mấy suy luận kia của cô là vất đi à? Cần gì đến phòng an toàn nữa? Cứ vậy đánh nhau với nó cũng được còn gì.”
Tần Phức Vân tức nổ mắt, môi mím chặt, sắp phun ra lửa tới nơi rồi.
Ngô Bân thấy thế vội khuyên can: “Vân Vân, em đừng tranh luận với anh ta nữa.
Đợi vòng tiếp theo kết thúc sẽ biết ai đúng ai sai thôi.”
Phó Kỳ Đường cũng không nói nữa.
Anh không phải người thích đấu võ mồm và rất tin tưởng vào phán đoán của mình.
Đồng thời, cảm giác bất lực trong anh cũng tăng lên.
Giờ thì anh đã hiểu vì sao ai cũng ghét phó bản tiêu hao rồi.
Giai đoạn đầu quả thực là quá khan hiếm thông tin, ngoài việc thử rồi sửa thì chẳng còn cách nào khác nữa.
Lúc này, cô gái kia đã kéo được cái xác đến cổng bệnh viện.
Qua cửa sổ hành lang, mọi người thấy được cô gái kia đã mệt đến đứt cả hơi.
Cô thả cái xác ở cạnh cổng rồi đẩy mạnh mà cũng chỉ đẩy được nửa cái xác ra ngoài.
Tuy nhiên, vậy cũng đủ rồi.
Tất cả người chơi đều thấy chỉ sau vài giây, nửa cái xác đã tan chảy như ngọn nến được thắp, cuối cùng biến thành một vũng nước.
Cô gái kia sợ hãi, adrenalin tăng cao, cơ thể chốc lát đã lấy lại được sức.
Cô nghiến răng đứng dậy, đầu không ngoảnh lại mà chạy thục mạng về tòa bệnh viện.
Anh béo nhảy dựng lên: “Thế nào? Tôi không nói dối đúng không? Người chết còn chẳng ra nổi nữa là người sống.”
“Xem ra đây chính là quy tắc ẩn của phó bản này.
Quả nhiên là đoàn tàu sẽ không cho chúng ta trốn yên ổn trong phòng an toàn.” Dịch Văn Văn lo lắng.
Không lâu sau, cô gái kia đã chạy về được tới nơi.
Cô đứng trước mặt Tần Phức Vân, nuốt nước miếng: “Tôi làm xong rồi.”
“Biết rồi.
Tôi không thất hứa đâu mà lo.
Lát cô đến phòng 306 cùng tụi tôi.”
Cô gái kia nghe xong thì thả lòng toàn thân ngồi bệt xuống đất như đã trút được gánh nặng.
Hai mắt sáng lấp lánh, miệng lẩm bẩm: “May quá, sống rồi! Không thể chết được! Mình phải về nhà!”
Phó Kỳ Đường nhìn đồng hồ, thấy còn bốn phút nữa là bắt đầu vòng mới thì nói: “Vậy bây giờ chọn xem sắp tới mọi người muốn vào phòng nào đi.”
Sau đó, Phó Kỳ Đường nhìn đám đông một lượt, nhận thấy ở đây mới chín người bao gồm cả anh.
Ngoại trừ cô gái tóc ngắn, chàng trai gọi chị Huệ và người phụ nữ béo đã chết thì có ba người không thấy tăm hơi đâu.
Vừa rồi anh còn bận kiểm tra phòng truyền dịch số 1, trong đầu vẫn luôn luẩn quẩn suy nghĩ tại sao quỷ vào được khu an toàn giết người nên không chú ý tới có ba người mất tích.
“Ba người kia hình như đều đang ở phòng truyền dịch số 3.” Chàng trai đeo kính chỉ vào cánh cửa bên cạnh, bình tĩnh nói.
“Chắc chưa chết đâu đúng không? Sao mà lại không ra ngoài thế?” Anh béo cũng kinh ngạc, chạy tới gõ gõ cửa, nói lớn tiếng: “Bên trong có ai còn sống không? Mọi người đang thảo luận biện pháp phòng, chống quỷ mà mấy người trốn trong đó làm gì vậy hả? Ấp trừng à?”
Một lúc sau, tên đa cấp ló từ trong phòng ra, vừa nở nụ cười công nghiệp, vừa nói: “Căn phòng này không cách âm, chúng tôi nghe lời mọi người nói không sót một chữ.
Dù sao thì ba người chúng tôi cũng không giúp được gì nhiều, ra ngoài cũng vô dụng, ở trong này ít ra còn không gây rắc rối cho mọi người.”
Gã đứng ngay sau cửa nhưng nửa bước cũng không nhúc nhích, hiển nhiên là không có ý định đi ra.
Phó Kỳ Đường thấy được phía sau cánh cửa vẫn còn chất đống tủ, băng ghế, thậm chí còn có cả bình nước chặn chặt cửa lại.
“Thế tức là vòng này ba người không tính đổi chỗ mà là ở lại chỗ này luôn?” Phó Kỳ Đường hỏi.
Tên đa cấp lộ ra vẻ mặt do dự nhưng lập tức biến mất.
Gã cười nói: “Vừa rồi thông báo có nói, vòng này phòng này vẫn thuộc khu an toàn.
Nếu thế thì cần gì đổi nữa, đúng không?”
“Anh chắc chứ? Ba người các anh đều là người mới thì nên tách ra, chia nhau chung phòng với người chơi cũ thì tốt hơn.” Phó Kỳ Đường nói.
Dưới ánh đèn rực rỡ, tên đa cấp, cô gái công sở và chàng trai hút thuốc nhìn nhau chằm chằm.
Một lúc sau, gã hạ quyết tâm, nói: “Không sao, ba người chúng tôi sẽ ở lại đây.
Tôi nghĩ là không thành vấn đề đâu.”
Phó Kỳ Đường nhìn chằm chằm vào người bán hàng qua tấm kính trên cửa sau đó nhún vai: “Được thôi.”
Anh lấy ra hai lá bùa đã đổi từ cổng giao dịch nhét qua khe cửa: “Đây là bùa cảnh báo và bùa xua đuổi.
Nếu có ma quỷ xuất hiện ở gần, bùa cảnh báo sẽ bốc cháy còn bùa xua đuổi sẽ mờ dần đi.
Phải nhớ dán nó trước khi quỷ để ý, hiệu quả trong mười lăm phút.”
“Có thứ xịn thế này cơ á? Cảm ơn anh nhiều nhé!” Tên đa cấp nhanh chóng nhận lấy, suy nghĩ một lát rồi mặt dày hỏi: “À mà…!Anh có thể cho chúng tôi một vũ khí gì đó được không? Anh nhìn ba chúng tôi mà xem, chả có gì trong tay, nếu không có thứ gì để phòng thân thì hơi không yên tâm…”
Dịch Văn Văn đứng cạnh nghe không nổi nữa, cô trợn mắt nói: “Ôi chú già này! Tôi nghĩ anh không cần người ta tìm vũ khí giúp mà cần người ta nối lại mấy cái dây thần kinh xấu hổ đi đấy.
Bước chân ra ngoài cũng không dám bước, bảo đến chung nhóm với người chơi cũ thì lại không chịu mà lại dám mở miệng đòi vũ khí? Có biết vũ khí quý giá thế nào không hả? Hai lá bùa này cũng không rẻ đâu, năm điểm một cái, hai cái cộng lại là mười điểm đấy, tìm manh mối luốn lòi bản họng cũng chỉ được từng ấy điểm thôi.
Đường Đường tốt bụng mới tặng cho mấy người nên đừng có mà được voi đòi Hai Bà Trưng!”
Tên đa cấp nghe vậy thì đỏ mặt, gượng cười nói: “Miệng lưỡi cô bé này sắc bén thật đấy.
Tôi chỉ hỏi vậy thôi chứ có đòi cô đâu.
Đều là người chơi với nhau thì giúp đỡ nhau chút đã sao chứ?”
“Cái dòng mượn gà đẻ trứng mà cũng gọi là giúp đỡ nhau à? Hay là anh cũng có đạo cụ tặng lại cho Đường Đường?”
Tên đa cấp nghẹn lời, chỉ tay vào Dịch Văn Văn: “Cô……”
“Thôi, đừng nói nữa.” Phó Kỳ Đường nói rồi liếc nhìn tên đa cấp cùng cô gái công sở và chàng trai hút thuốc đứng phía sau anh ta.
Anh không có hứng thú với việc làm người tốt để cho người ta lợi dụng nên cũng chẳng quan tâm việc người ta mở miệng đòi hỏi.
Nếu muốn có vũ khí thì chạy sang phòng mổ hoặc phòng thiết bị y tế tìm, có mà một nùi, một đống.
Chẳng phải chàng trai cao lớn và chàng trai đeo kính đã tìm thấy máy cưa xương y tế đó sao? Phó bản trước, người phụ nữ trung niên Lý Lan cũng tìm được một chiếc kéo làm vườn làm vũ khí đấy.
“Tôi không có vũ khí dự phòng, anh tự tìm nhé.” Phó Kỳ Đường nói.
Anh không hề nói dối.
Dù sao anh cũng không thể đưa họ con dao găm Cung Tử Quân cho anh mà, đúng không?
Nói xong, Phó Kỳ Đường không để ý tới vẻ mặt thất vọng của ba người trong phòng mà quay về phía những người khác.
Khu an toàn của vòng này là phòng truyền dịch số 3 ở tầng hai, phòng 304 và 306 ở tầng ba, phòng 402 và 408 ở tầng bốn, cuối cùng là phòng vip3 ở tầng năm.
Tổng cộng có sáu phòng, ít hơn vòng trước hai phòng.
Vài căn phòng vòng trước an toàn, vòng này vẫn thế.
Phòng truyền dịch số 1 và phòng 301 bị ma quỷ xâm nhập với phòng 401 ở tầng bốn và phòng vip 2 ở tầng 5 không ai trốn đã bị xóa khỏi danh sách.
Thời gian không còn nhiều nên mọi người nhanh chóng đưa ra quyết định.
Những người chọn ở lại nguyên phòng, ngoại trừ tên đa cấp, cô công sở và chàng trai hút thuốc ở phòng truyền dịch số 3 thì còn có chàng trai cao lớn và chàng trai đeo kính ở phòng 408 cùng Tần Phức Vân, Ngô Bân và cô gái giả ngu kia ở phòng 306.
Còn lại Phó Kỳ Đường, Cung Tử Quận, Dịch Văn Văn và anh béo.
“Thế em lại ở phòng 304 thôi.
Vòng trước em cũng ở phòng đó, chắc là không thành vấn đề.”
Phó Kỳ Đường hơi do dự liếc nhìn Cung Tử Quận.
[29: Hình như trừ mỗi đêm đầu tiên ở khách sạn Thanh Đằng bị đoàn tàu yêu cầu từng người ở riêng trong phòng được chọn ra thì Tiểu Phó chưa từng xa Sói Điên bao giờ ha.
Không nỡ rồi đúng không? kkk]
[50: Lầu trên chú ý ngôn từ giùm cái.
Phải nói là những lúc ở trong phó bản.
Những lúc họ về tàu thì chúng ta đâu biết được đâu.]
[18: Với trình độ dính nhau này thì chắc về tàu cũng chung phòng luôn ý nhỉ…]
[05: Thế sao giờ? Chẳng lẽ bốn người vào hết phòng 304? Đông đúc quá.]
[41: Đúng rồi đấy.
Dù sao chưa biết nguyên nhân gì khiến quỷ có thể vào phòng an toàn giết người nên tốt nhất là tránh tụ tập.]
[20: Thế thì anh béo chung phòng với Văn Văn, để Sói Điên chung phòng với Tiểu Phó đi.
Sói Điên sắp thành cuộn băng dính rồi, không xa Tiểu Phó nổi đâu.]
“Ơ này sao lại cứ body samsung nhau thế hả? Béo thì sao chứ? Béo mà vẫn đang sống, đang thở đây này.” Anh béo bất mãn.
Có vẻ Cung Tử Quận đã quyết định làm theo bình luận mách.
Hắn chỉ anh béo rồi nói với Phó Kỳ Đường: “Tôi với anh ta lên phòng 402.
Hai người cùng ở phòng 304 đi.”
Lời vừa thốt ra, không chỉ khán giả bất ngờ mà đến Dịch Văn Văn đạt thành nguyện vọng cũng hốt cả hền.
Chỉ có Phó Kỳ Đường hiểu.
Anh nhìn Cung Tử Quận, thở dài: “Ước gì tôi mạnh hơn nữa thì tốt rồi.”
Cung Tử Quận cười, xoa xoa đầu Phó Kỳ Đường: “Giỏi lắm rồi mà.
Cậu chỉ cần thêm ít thời gian thôi.”
“Thì đang cần nhất là thời gian đây còn gì.
Thôi, quyết định vậy đi.
Thế thì…!Vất vả cho anh rồi!”
“Nói vớ vẩn gì thế hả?” Cung Tử Quận nói rồi liếc nhìn những người xung quanh, cười: “Cho cậu nợ, đến lúc gặp lại sẽ…!Đi đây.
Lát gặp nhé.”