Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý

Chương 59: 59: Bệnh Viện Bình An Tỉnh Mộng Thôi!



Phòng họp trên tầng năm.
Hai chiếc bàn hội nghị dài được đặt đối diện nhau, giữa bàn có mấy chậu cây, nhìn rất xanh tươi, mát mẻ nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra đó đều là đồ giả.

Hai chiếc bàn hội nghị, tổng cộng hai mươi ghế ngồi, bảy giá truyền dịch.

Vào giây cuối cùng khi tiếng chuông vừa dứt, mọi người cũng vào được trong phòng rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Sau khi vào phòng, việc đầu tiên mà Dịch Văn Văn làm là kiểm tra thẻ tên trên giá truyền dịch sau đó mới hồi tưởng lại những phòng thuộc khu an toàn đã được công bố, nói: “Năm nam, hai nữ, chúng ta có sáu người, vừa khéo.

Vậy chắc là phòng 406 sẽ có hai nam, một nữ.

Còn phòng truyền dịch số 2 thì…” Nói xong thì cô lập tức nhớ ra điều gì đó và quay sang nhìn Phó Kỳ Đường: “Chị đó …”
Toàn bộ tầng hai đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt gọn, biến thành hư không.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên vừa nãy chạy lên trên, không ai trong số họ nhớ tới cô gái giả ngu vẫn đang nằm hôn mê ở phòng truyền dịch số 2.

Cô ấy chết rồi.
Phó Kỳ Đường gật đầu, định nói gì đó nhưng thấy không cần thiết nên cuối cùng lại không mở miệng nữa.
“Ôi…!Đừng nghĩ nhiều quá.

Không phải là đến bản thân mình mà chúng ta còn chưa lo xong được đấy ư? Hơn nữa, cô gái đó vốn là do mấy người Tần Phức Vân chịu trách nhiệm mà.

Bọn họ bỏ rơi cô đó trước, sao trách chúng ta được? Thay vì chuyện đó thì chúng ta nên bàn về tình hình hiện tại đi.

Cuộc tấn công giảm chiều mà lúc nãy tôi nói ấy…!Hì hì…!Chắc chắn là không phải.

Chúng ta nghiêm túc thảo luận xem cái thứ đen ngòm đó là cái gì đi.

Sao lại hủy diệt thế giới này vậy nhỉ?”
Anh béo không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Vợ chồng như chim liền cành, gặp nạn còn mạnh ai nấy lo nữa là một nhóm người xa lạ không quen biết lắm thì càng không có tình bạn và sự tin tưởng.
Anh béo gãi đầu, vừa nói vừa đi ra chỗ cửa phòng họp rồi áp mặt lên tấm kính cửa, cố nhìn ra bên ngoài xem bóng tối đã dừng lại ở góc cầu thang có dấu hiệu tiến thêm bước nữa không.

Nào ngờ, một khuôn mặt đỏ như máu từ trên cao rớt xuống, khối u lớn nhô ra từ trong hốc mắt nó ép sát vào tấm kính vỡ cái “bốp”, phun ra một đống máu tươi.
“Ụ á!!! Quỷ!!!” Anh béo sợ hết hồn, lùi vội ra phía sau, suýt thì làm đổ một cây giá truyền dịch.

May mà chàng trai cao lớn nhanh mắt nhanh tay đỡ được, cười nói: “Anh béo có ổn không đấy? Có phải lần đầu thấy quỷ đâu mà anh phải sợ tới mức đó?”
“Này không thể trách tôi được.

Nó xấu như thế lại còn đột nhiên xồ ra, nếu là cậu thì cậu cũng sợ thôi.” Anh béo tức tối nói rồi về bàn ngồi, mặc kệ nữ quái đang đập cửa như điên ở bên ngoài.
“Có quỷ cũng tốt.

Có quỷ chứng tỏ là quy tắc vẫn có hiệu lực, ít nhất là đến trước sáu giờ thì chúng ta vẫn còn an toàn.” Chàng trai cao lớn nói.
“Lẽ nào thế giới này là một sản phẩm của trí tưởng tượng?” Chàng trai đeo kính đột nhiên nói.

Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, anh ta đẩy gọng kính, khẽ ho một cái, nói: “Mấy người chị Tần giết NPC kia xong bóng tối mới xuất hiện rồi nuốt chửng hết tất cả những gì nó đi qua nên tôi cho rằng đây không phải tấn công giảm chiều mà giống kiểu xóa sổ hơn.

Người chết rồi thì ý thức cũng sẽ tiêu tan nên những hình ảnh gắn liền với ý thức đương nhiên là cũng bị sẽ xóa bỏ, đúng không? Hơn nữa, hai lần động đất trước đó cũng đã chứng minh được một điều là cơ thể được tìm thấy, não bộ cảm nhận được nên thế giới trong tưởng tượng mới bị chấn động.” Chàng trai đeo kính nói.

Anh ta nói rất lưu loát, rõ ràng là trong đầu đã hình thành một phỏng đoán tương đối chi tiết.
Nghe bạn thân nói thế, chàng trai cao lớn cũng giác ngộ ra.

Anh ta nói: “Không ai đi vệ sinh hết! Từ lúc vào đây đến giờ đã mấy tiếng rồi, chúng ta không uống nước thì không buồn đi vệ sinh cũng phải nhưng lúc nãy chạy một mạch từ tầng hai lên mà Tiểu Minh chẳng rơi một giọt mồ hôi nào thì quá là phản khoa học! Tiểu Minh là một khứa wibu chỉ cần vận động một xíu thôi cũng đầm đìa mồ hôi á.”
“Không cần phải nói câu cuối cùng đâu.” Chàng trai đeo kính lạnh lùng nói.
“Nếu vậy thì chúng ta vẫn luôn ở trong thế giới do người khác tưởng tượng ra sao? Mấy cái này là giả hết à?” Dịch Văn Văn sững sờ, dùng tay trái đập cái “bép” vào cánh tay của anh béo.
Anh béo đau nên gào lên: “Làm gì đấy hả?”
Dịch Văn Văn chớp chớp mắt.
Chàng trai đeo kính lắc đầu: “Không phải kiểu mà em nghĩ đâu.

Nếu chỉ có ý thức của chúng ta vào trong còn cơ thể ở ngoài thì xác của mấy người bị giết ở vòng một không thể nào còn ở lại được mà đã biến thành “dữ liệu bị lỗi” và biến mất luôn rồi.

Nếu tôi không nhầm thì có lẽ chúng ta đã đi vào bên trong không gian ý thức của hai người họ.

Về phần không có nhu cầu sinh lý thì chắc hẳn là một gợi ý do đoàn tàu cố tình để lại cho người chơi.” Chàng trai đeo kính chỉ Mày Kiếm đã bị Học Sinh Giỏi ném lên bàn, nói.
[52:Đoán ra rồi! Quả nhiên là vậy.

Từ lúc có động đất là tôi đã thấy có vấn đề rồi.]
[16:Vậy thì họ đóng vai trò gì trong thế giới do chính họ tưởng tượng ra này? Vì đây là thế giới do hai người tưởng tượng ra, họ dùng chung những yếu tố chính rồi tạo nên một câu chuyện riêng phù hợp với sở thích của bản thân, gây lẫn lộn nhưng bản chất thì đều là những điều mà đoàn tàu dùng để gây hoang mang cho người chơi thôi.]
[13:??? Không nhưng…!Này cũng quỷ quyệt quá đi mất.

May mà ngày trước tôi không gặp phải kiểu phó bản này.]

[27:Xem ra lầu trên cũng đỏ phết nhỉ.

Tui thì không hề.

Ầy…!Chỉ muốn quên cái lúc đó đi thôi.]
[49:Tại lầu trên đen thì có ấy.

Kiểu phó bản này rất hiếm gặp, đa số người chơi đều chưa gặp bao giờ.

Tôi xem nhiều livestream vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên thấy á.]
[39:Thế tức là mấy người nhận định chuyện này rồi đúng không? Tôi vẫn muốn nghe Đường Đường nói cơ.]
“Nếu chúng ta đang ở trong thế giới tưởng tượng, người chơi đều là thực thể thì anh ta có phải không?” Phó Kỳ Đường nhìn Mày Kiếm vẫn hôn mê đó giờ, trầm tư hỏi.
“Chắc là phải chứ? Không thì người kia đã không bị mấy người chị Tần giết rồi.

Với cả anh ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh là vì đang phải dùng ý thức để duy trì thế giới này mà.” Dịch Văn Văn ngẫm nghĩ rồi nói.
Nghe cô nói vậy, anh béo cũng hiểu ra, lại còn học một hiểu mười nói: “Tức là chúng ta chỉ cần đánh thức anh ta là có thể vượt ải đúng không? Này dễ! Mọi người tránh ra, để tôi!” Anh ta nói rồi giơ nắm đấm về phía Mày Kiếm.
Nắm đấm to như bao cát mới đi được nửa đường thì anh béo lại đổi ý, xoè tay ra rồi đập lên ngực Mày Kiếm một cái không nặng, không nhẹ, xong lại đập thêm một cái nữa.
Dịch Văn Văn nhìn không nổi nên nhảy ra ngăn: “Dừng! Dừng! Anh làm cái gì thế hả? Lấy danh nghĩa đánh thức để quấy rối dân nam đấy à? Tên béo chết tiệt! Nào có ai như anh chứ!”
“Ơ? Sao con ăn nói xà lơ? Trai thẳng với nhau mà đánh hai cái vào ngực đã thành quấy rối là như thế nào? Đánh mạnh quá anh ta tỉnh rồi ghim anh thì sao? Thế nên mới nhẹ tay chút chứ.” Anh béo cười vui giải thích.
Chàng trai cao lớn nói: “Anh béo, để em!”
Chàng trai đeo kính cuối cùng cũng hiểu ý của Phó Kỳ Đường, thở dài nói: “Cả hai đều yên đi.

Nếu đánh mà anh ta tỉnh lại được thì lúc trước bị quăng đi quăng lại vậy, anh ta đã tỉnh lại lâu rồi.

Thế mà giờ anh ta vẫn hôn mê, chỉ có thể chứng minh rằng đây chỉ là hình ảnh trong ý thức, người chơi không đánh thức anh ta dậy được.” Chàng trai đeo kính nhìn Mày Kiếm, vẻ mặt hơi mê mang.
Phó Kỳ Đường im lặng gật đầu.
Cốt truyện tiến triển đến hiện tại, không thể nghi ngờ là đã đi tới thời khắc mấu chốt nhất.
Nghe thì chuyện đi vào trong không gian ý thức của NPC có vẻ khó tin nhưng suy xét tỉ mỉ thì lại rất có khả năng.

Giả giả, thật thật, Trang Chu mộng điệp, đúng là mánh khóe của đoàn tàu rồi nhưng Phó Kỳ Đường vẫn thấy có gì đó chưa hợp lý.
Não anh vận hành hết công suất, mọi cảnh tượng đã xảy ra trong vài giờ qua chạy như đèn kéo quân, có vài chi tiết đã bị bỏ qua và một số vấn đề vẫn chưa thể giải thích một cách chính xác.
Tại sao nguyên cả tòa bệnh viện không có lấy một chiếc máy tính cơ chứ? Phải chăng vì trong ý thức của hai NPC này hoàn toàn không có khái niệm “máy tính”? Không.

Bệnh viện này không phải một tòa nhà cũ kỹ của thế kỷ trước mà hoàn toàn là một bệnh viện tiêu chuẩn thời hiện đại, ngoại trừ việc không có máy vi tính.

Trùng hợp sao? Này cũng khéo quá rồi.
Hơn nữa, bất luận là trong nội dung câu chuyện nào thì mục đích của quỷ cũng đều là tìm giết hai NPC này.

Có điều bọn họ trốn lại không tính là kỹ lắm.

Đến tận vòng ba thì phòng làm việc trên tầng năm mới thành phòng an toàn, chứng tỏ hai vòng trước quỷ hoàn toàn có thể vào để kiểm tra và quả thực là đã có một con quỷ tảo hình thành trong bể cá ở phòng làm việc.

Vậy thì tại sao Mày Kiếm trốn trong thang máy ở sau giá sách lại không bị phát hiện mà phải đến khi anh và Cung Tử Quận vào phòng thì mới tìm được anh ta? Trong chủ chứa xác rõ ràng viết là quỷ đã vào nhà xác và mở hết tủ chứa xác trong đó ra.

Thế thì Tóc Húi Cua nằm ở tủ số 12 thoát chết bằng cách nào?
Cuối cùng, hai cốt truyện này thực sự là sản phẩm của trí tưởng tượng sao? Thực sự là câu chuyện mà NPC đã dựa theo những chi tiết chính để phát triển theo ý của bản thân sao? Vậy thì họ đóng vai trò gì trong thế giới do chính họ tưởng tượng ra này?
Một lượng lớn thông tin và câu hỏi đồng thời hiện lên trong đầu Phó Kỳ Đường.

Anh lờ mờ cảm thấy rằng mình sắp nắm được manh mối ẩn sâu trong đó rồi nhưng nó đã vụt mất ngay giây tiếp theo.
Thấy Phó Kỳ Đường cau mày, khẽ cắn môi, vẻ mặt trầm ngâm, giống như một con vật nhỏ đang lo lắng về mùa đông sắp tới, Cung Tử Quận, người vẫn im lặng nãy giờ, đột nhiên mỉm cười.
Phó Kỳ Đường bị sao nhãng thì liếc hắn một cái, đang định mắng thì chợt nhớ ra những gì hắn đã nói lúc ở nhà xác: Trọng điểm không phải chúng đang kể về cái gì mà là chúng đang cùng kể về cái gì.
Chính câu nói này đã khiến Tần Phức Vân đưa ra một kết luận sai lầm.

Vì cô ta tin rằng lời Cung Tử Quận nói không phải là lời vu vơ, cũng tin rằng bản thân có nhiều kinh nghiệm hơn Phó Kỳ Đường.

Cộng thêm cả việc những gì cốt truyện ám chỉ hoàn toàn khớp với những manh mối bọn họ tìm được nên cô ta mới càng tin rằng những gì mình suy luận là đúng.

Nhưng mà cô ta lại sai mất rồi.
Chứng kiến cô ta thất bại nên đánh một dấu X cho những dòng suy đoán của cô ta, cho rằng không nên tìm sự giống nhau giữa hai cốt truyện, bản thân anh cũng sai rồi.
Tuy nhiên, Cung Tử Quận lại không sai.
Điểm đột phá của phó bản lần này quả thực ẩn giấu trong hai câu chuyện này.

Chúng hỗ trợ lẫn nhau, cùng ám chỉ một điều nhưng đó tuyệt đối không phải là giết NPC.

Nó vô cùng rõ ràng, thậm chí còn chẳng cần phải phân tích vì nó được thể hiện rất tường tận, đã nhắc nhở rằng mọi thứ xung quanh người chơi đều không có thật từ lâu.
Là tưởng tượng, cũng là tiềm thức đang nói chuyện với bản thân.

Đó là một giấc mơ, còn là giấc mơ chung của cả hai người.

Mày Kiếm và Tóc Húi Cua quả thực đều là đại diện của bản thân họ trong giấc mơ.
Chính vì là mơ nên đối với người đang mơ mà nói thì người chơi mới là NPC, không cần mấy nhu cầu sinh lý như ăn uống, vệ sinh.
Chính vì là mơ nên Mày Kiếm mới không sợ quỷ tảo tìm được ra mình, Tóc Húi Cua mới không sợ bị phát hiện dù con quỷ đã kéo hết mấy ngăn tủ chứa xác ra.

Vì trong giấc mơ, bao giờ thì quỷ cũng chỉ là kẻ tạo bầu không khí, khiến người mơ cảm thấy sợ hãi và căng thẳng hơn chứ sẽ không có chuyện nó thực sự bắt và giết chết được người nằm mơ.
Chính vì là mơ nên bệnh viện này mới đầy rẫy những điều quái lạ.

Vì được tạo ra bởi trí nhớ và trí tưởng tượng nên nếu người nằm mơ chưa từng đến bệnh viện tâm thần hay viện nghiên cứu sinh hóa thì khung cảnh trong giấc mơ chỉ có thể mô phỏng theo bệnh viện thông thường.
Chính vì là mơ nên khi một trong hai người Mày Kiếm và Tóc Húi Cua đóng vai trò là hai mỏ neo của thế giới này chết đi thì phần giấc mơ do anh ta xây dựng cũng sẽ biến mất theo.

Trong mắt hai người họ, người chơi là những người của thế giới tưởng tượng, là một phần của thế giới này nên cũng phải biến mất cùng.
Cũng chính vì là mơ nên bất luận người chơi có cố gắng thế nào thì cũng không thể gọi Mày Kiếm tỉnh dậy được.

Suy cho cùng thì làm gì có người trong mơ nào lại đánh thức được người đang nằm mơ chứ?
Phó Kỳ Đường nhận ra được điều này xong thì có hơi xúc động.

Anh lườm Cung Tử Quận đang cười tít cả mắt, muốn nổi giận nhưng lại không nhịn được mà bật cười.
“Anh phát hiện ra từ khi nào vậy?” Anh hỏi, vừa bất đắc dĩ lại vừa không cam lòng, hơn cả là sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
“Mới nãy, chỉ trước cậu có một chút thôi.” Cung Tử Quận nói.
Hắn cụp mắt lại che đi ý cười nhưng nét vui mừng lại một lần nữa hiện ra từ khóe miệng nhếch lên của hắn.

Hắn thực sự rất tự hào khi thấy Phó Kỳ Đường tiến bộ nhanh như vậy, giống hệt như Phó Kỳ Đường của rất lâu trước đây nghĩ về hắn.
“Có mà tỷ chút thì có.” Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ lắc đầu, không nhịn được mà truy hỏi: “Từ lúc thấy được câu chuyện thứ hai rồi đúng không?”
Cung Tử Quận chỉ cười chứ không nói gì.
Phó Kỳ Đường kinh ngạc: “Không phải là từ lúc tìm thấy nhật ký của viện trưởng đấy chứ? Sớm thế cơ á? Nhưng mà anh xác nhận kiểu gì? Có cách nào để kiểm chứng đâu chứ?”
“Không cần tôi kiểm chứng vì không phải là đã có người tự nguyện kiểm chứng thay rồi hay sao?” Cung Tử Quận nói.

Giọng của hắn rất bình thản, như là không phải chuyện gì to tát cả.
“Khó trách lúc đi từ nhà xác lên, anh không cho tôi đi tìm Tần Phức Vân.

Hóa ra là có dụng ý cả.”
Phó Kỳ Đường lẩm bẩm nhưng cũng chả thấy có vấn đề gì.

Anh đã biết Cung Tử Quận là kiểu người lạnh lùng, điên khùng, không quan tâm sống chết của người khác từ lâu rồi.

Hắn không hề ép Tần Phức Vân đi vào chỗ chết, thậm chí còn chẳng nói lời nào, chỉ lạnh lùng đứng ngoài quan sát mà thôi.
Có vẻ như việc học hành của mình không mấy thành công rồi.

Trong đầu Phó Kỳ Đường bỗng dưng hiện lên câu đó.

Anh ngây người, cảm thấy hơi kinh ngạc nhưng đây cũng gần như là chuyện đương nhiên.
“Hai người lại thì thầm bí mật cái gì vậy?” Dịch Văn Văn tò mò hỏi.
Phó Kỳ Đường lắc đầu, tạm thời kìm nén những suy nghĩ không thể giải thích kia lại, hắng giọng nói: “Đã đến lúc kết thúc rồi.”
“Hả?”
“Anh nói là, tỉnh mộng thôi!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.