“Sao có vụ không ai lên tàu vậy được nhỉ? Quá là không khoa học!”
“Ai mà biết chuyện này là thế nào chứ.
Sao càng ngày tôi lại càng thấy sai sai là sao ta…”
“Tuy không mong là thật nhưng có phải đoàn tàu đang bắt đầu thanh toán người chơi rồi không?”
Sự bất an và lo lắng như biến thành dạng chất lỏng nửa trong suốt, chầm chậm lan rộng và lên men trong không khí.
Phó Kỳ Đường đi vào toa xe, đóng cửa lại và quay đầu hỏi Cung Tử Quận: “Chuyện này đã từng xảy ra bao giờ chưa?”
“Lần đầu.” Cung Tử Quận đáp ngắn gọn.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu được ý tứ trong mắt đối phương.
Bất luận là việc giảm số lượng đội ngũ ở lần trước, việc độ khó của phó bản tăng lên hay là lần này không hề có thêm một người mới nào đều chứng tỏ một điều rằng đoàn tàu đang trải qua một số loại biến đổi.
Giống như một cuộc thi tuyển chọn, sau khi vòng loại đầu tiên đã kết thúc thì sẽ không casting thêm nữa mà sẽ bắt đầu nâng cao các tiêu chí loại, thí sinh nào yếu, kém hơn sẽ bị đào thải và chỉ còn một số lượng rất ít các thí sinh xuất sắc ở lại vậy.
Tiếp sau đây hẳn là sẽ bắt đầu giai đoạn hai rồi giai đoạn ba,…, hoặc là sẽ đi tới điểm dừng cuối cùng luôn.
Tuy nhiên, bất luận thế nào thì có thể chắc chắn một điều là những phó bản sắp tới sẽ ngày một khắc nghiệt hơn và số lượng người chết cũng sẽ tăng lên.
Phó Kỳ Đường âm thầm thở dài một hơi nhưng không biểu hiện ra trên mặt.
Anh đi tới chỗ màn hình, một vài người chơi biết mặt nhưng chẳng nhớ nổi tên thấy anh đến thì lùi sang vài bước, nhường lại vị trí ở giữa.
Phó Kỳ Đường thấy thế chỉ hơi cảm khái chứ chẳng nói gì.
Lúc anh mới lên tàu thì ở đây có tận hơn ba mươi người, tụm năm tụm ba bàn tán, trò chuyện tạo ra cảm giác khá đông đúc và ồn ào.
Vậy nhưng mới qua ba phó bản thôi mà hiện tại chỉ còn lại mười sáu người, tức là đã bị giảm đi mất một nửa.
Khi anh từ một người chơi mới ngây ngô chẳng biết gì trở thành một người chơi cũ nhận được sự kính trọng của người khác thì đa số những người chơi cũ lên tàu trước anh đã không còn ở đây nữa.
Đoàn tàu sẽ phóng đại và gia tăng những khó khăn mà người chơi sẽ phải đối mặt, cái chết cũng vì thế mà đến nhanh hơn.
Trong sự tĩnh lặng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, màn hình trên nóc xe cuối cùng cũng có động tĩnh.
Ba chiếc màn hình đồng thời xuất hiện mấy bông hoa tuyết rồi lại có một chiếc bất chợt tắt ngúm.
Giống hệt như lần trước, lại có một đội bị cắt giảm, đợt này chỉ chia làm hai đội vào phó bản.
Vài người hé môi, giống như có cái gì dâng lên đến cổ họng nhưng rồi lại chẳng nói câu nào.
Hai chiếc màn hình còn lại cuối cùng cũng sáng lên, vẫn là dòng chữ trắng trên nền xanh quen thuộc.
Địa đàng cuồng hoan: Ba Viên, Trần Thương, Minh Tu, Lý Lan, Dịch Văn Văn, Hà Chi Châu, Thì Duyệt, Miêu Anh
Vùng đất cực lạc: Đồng Văn Khải, Tô Úy, Phó Kỳ Đường, Nhiếp Tiểu Lam, Chu Lệ, Lâm Phưởng, Tống Dục, Cung Tử Quận
“Đường Đường! Tôi đã nói là lần này phải dựa hết vào anh…!Ế? Vùng đất cực lạc?”
Tôi Úy đang nói dở câu thì ý thức được điều gì đó nên lập thức biến thành mắt chữ A, mồm chữ O.
Cậu ta vội quay đầu lại và liếc nhìn dòng chữ trên màn hình lần nữa để xác nhận rằng đó không phải là do mình hoa mắt.
“Vùng đất cực lạc…!Đây không phải là phó bản mà đội của Quý Đào bị tiêu diệt sao?” Đồng Văn Khải kinh ngạc hô lên.
Anh ta khoảng ba mươi tuổi, cũng không cao lắm nhưng cơ bắp tương đối săn chắc, gương mặt tròn trịa trông khá là hiền lành, thân thiện.
Nếu phải đoán xem người này làm việc gì thì Phó Kỳ Đường hẳn sẽ không do dự trả lời là ông chủ tiệm bánh ngọt.
“Theo lý mà nói thì tất cả phó bản đều là do đoàn tàu lựa chọn ngẫu nhiên nên việc trùng lặp phó bản hẳn là sẽ có nhưng xác suất cực kỳ thấp, gần như bằng 0.” Lâm Phưởng nói.
Không hiểu vì sao nhưng lòng anh ta cứ thấy hơi bất an.
“Vậy đây là do đoàn tàu cố ý sắp xếp sao? Đoàn tàu muốn chúng ta cũng chết trong đó luôn hay gì? Mơ à?” Chu Lệ tiếp lời.
Anh ta nhướng đôi lông mày rậm lên, nở một nụ cười rất khó hiểu.
Vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên khó coi.
Bốc trúng một phó bản vừa mới giết chết nguyên cả một đội ngũ thì hiển nhiên là sẽ không có ai vui nổi.
Huống hồ, thực lực của Quý Đào không hề thấp kém.
Còn chưa vào phó bản mà sự u ám đã lặng lẽ bao trùm lên tất cả mọi người.
Nó như có một sức nặng không thể coi thường khiến người ta thở thôi cũng thấy mệt.
Phó Kỳ Đường thì lại thoát khỏi sự kinh ngạc rất nhanh.
Anh cụp mắt xuống, nhớ tới những nghi ngờ về việc “liệu phó bản ngẫu nhiên có ngẫu nhiên thật không”.
Chắc là lát nữa vào phó bản, anh phải tìm thời cơ thăm dò các khán giả mới được.
“Tôi đoán đây cũng là lần đầu xảy ra tình huống thế này nhỉ?” Phó Kỳ Đường nghiêng đầu, cười hỏi Cung Tử Quận.
Cung Tử Quận gật đầu, quả đúng là như vậy.
“Mới có mấy phút mà đã gặp phải hai cái lần đầu tiên trong đời, có muốn nói gì không?” Phó Kỳ Đường trêu hắn.
Cung Tử Quận nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nói: “Thêm mấy cái nữa cũng được.
Mấy cái lần đầu mà kiểu kích thích ý.”
“Này mà còn chưa kích thích à?”
“Không phải kích thích kiểu này.” Cung Tử Quận nói thầm.
Hai giờ sáng, team của Miêu Anh xuống tàu trước.
Trước khi đi xuống, cô quay lại nhìn toa tàu vắng vẻ, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống đầu gai của cô.
“Tôi đi đây.” Cô bình tĩnh nói với Cung Tử Quận.
Cung Tử Quận không đáp lời mà chỉ gật đầu với cô.
Tô Úy thì lại quan tâm, lo lắng nói: “Chị Miêu Anh! Chị phải trở về bình an đó!”
“Tôi sẽ cố hết sức.
Cậu cũng vậy nhé.
Tôi đi đây.” Vì được xếp chung đội tận hai phó bản liên tiếp nên ấn tượng của Miêu Anh về Tô Úy cũng không đến nỗi nào.
Cô mỉm cười đáp lại lời của cậu ta rồi vẫy tay rời đi.
“Đường Đường, em cũng đi đây.
Lát gặp lại!” Dịch Văn Văn cũng chào rồi đuổi theo Miêu Anh, nhanh chóng xuống tàu và chìm dần vào bóng tối.
Cánh cửa từ từ đóng lại, đoàn tàu tiếp tục lăn bánh, di chuyển tới ga tiếp theo, Vùng đất cực lạc.
*
Khi mở mắt ra, Phó Kỳ Đường thấy mình đang đứng trên một con đường núi quanh co.
Đang trưa trầy trưa trật, nắng chói chang trên đầu, một chiếc xe lắc lư chạy qua khiến bụi bay tứ tung, ngột ngạt.
Đây chính là điểm vào lần này.
Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì sau khi người chơi vượt ải xong, đoàn tàu sẽ lại xuất hiện ở đây.
“Xem ra là phó bản ở sơn thôn.
Chắc là ở trong núi, chúng ta phải đi vào bên trong rồi.” Tống Dục vừa nói vừa hơi nheo đôi mắt híp phía sau cặp kính lại, nhìn ngó xung quanh nhưng không có xóm làng nào lọt vào tầm nhìn của anh ta cả.
Đồng Văn Khải gãi gãi đầu, hơi bực bội nói: “Chẳng có lẽ chúng ta còn phải đi tìm nữa? Nhỡ đâu lại là cái nơi “Chỉ ở trong núi này thôi, Nhưng mây dày nên chẳng biết chỗ nào.”(*) thì phải tìm đến bao giờ?”
(*) Trích bài thơ “Tầm ẩn giả bất ngộ” của Giả Đảo.
Nguồn dịch: thivien.net
Tống Dục nhún vai.
Trong lúc họ đang nói chuyện, thông báo đã xuất hiện.
[ Team thứ hai đã tới, tín hiệu truyền xong.
]
[ Screen loading…!Loading complete ]
[ TUYÊN BỐ NHIỆM VỤ: Đi vào trong thôn Đào Nguyên, phá giải bí ẩn về chuyện thôn Đào Nguyên bị quỷ ám.
Không có giới hạn thời gian cho nhiệm vụ lần này.
]
[ Chúc các bạn có một hành trình vui vẻ.
]
Sau khi thông báo kết thúc, các bình luận đúng hẹn lại bay.
Phó Kỳ Đường liếc nhìn thì thấy toàn là mấy người quen.
Mấy người đó đang chào hỏi họ rất nhiệt tình, nhân tiện cũng bày tỏ nhận xét của bản thân về đội hình.
“Tóm lại là cứ đi tìm cái thôn Đào Nguyên kia đi đã.” Lâm Phưởng nói.
“Ngọn núi to thế này thì biết tìm kiểu gì?” Chu Lệ hỏi.
Anh ta hất cằm về phía chiếc xe khách đã biến thành một điểm đen phía xa rồi nói: “Tôi nghĩ chúng ta cứ chờ ở đây đi, lát nữa có chiếc xe nào chạy qua thì chặn lại hỏi đường.
Chứ còn hơn là đi tìm lung tung, lỡ như chưa tìm được cái thôn đó mà có vấn đề gì thì sao.”
Từ nhỏ Tôi Úy đã sống trong sung túc, chưa từng tới mấy nơi rùng rú xa xôi thế này, nghe những lời của anh ta có vẻ cũng đúng nên đang định gật đầu đồng tình thì lại thấy Nhiếp Tiểu Lam nói: “Có mấy nhà xe đi lên núi phải hai, ba ngày mới có một chuyến.
Nếu xe khách ở chỗ này cũng vậy thì đợi sao kịp chứ?”
“Đó chỉ là suy đoán của cô thôi.
Cũng có thể là không phải mà.” Chu Lệ bình tĩnh đáp trả.
Vừa mới vào phó bản có mấy phút mà giữa các người chơi đã có lục đục.
Đợi hay không đợi, đi hay ở lại, đúng là một vấn đề nan giải.
Nhiếp Tiểu Lam liếc anh ta một cái, bĩu môi không nói gì.
Chu Lệ bèn quay lại hỏi Cung Tử Quận: “Đội trưởng, anh thấy sao?”
“Đi.” Lời ít ý nhiều, thêm thêm một chữ mà Cung Tử Quận cũng lười.
Vừa nói xong thì hắn đã quay người đi về hướng mà chiếc xe khách vừa đi.
Nhiếp Tiểu Lam lập tức đi theo.
Chu Lệ cũng không hề nhiều lời mà dứt khoát bày ra vẻ dễ tính, cười: “Thế thì tôi nghe đội trưởng vậy.” Anh ta nói xong rồi cũng đi theo phía sau.
Phó Kỳ Đường liếc nhìn anh ta.
Ánh mắt hai người vô tình đụng trúng nhau nên anh liền nhoẻn miệng cười.
Đi bộ dọc theo sườn núi khoảng một cây số thì con đường đất vốn khá rộng rãi tới mức ô tô vẫn chạy được chợt hẹp dần, cuối cùng lại chỉ còn tí xíu, những vách đá xung quanh cũng càng ngày càng dốc.
Không biết tiếng nước róc rách từ đâu vọng tới, không khí không còn khô hanh như trước mà trở nên ẩm ướt dễ chịu hơn hẳn.
“Sắp đến rồi.” Phó Kỳ Đường đột nhiên lên tiếng.
“Hả? Sao đã sắp đến rồi á? Đường Đường, anh biết đường à?” Tôi Úy chẳng hiểu gì cả.
Đi một đoạn đường dài nên cậu ta đang phải ngó ngang ngó dọc tìm xem có con suối nào không để làm vài ngụm nước cho đỡ khát.
Phó Kỳ Đường gật đầu, rồi lại cười nói với cậu ta: “Cậu cũng biết mà.”
“Tôi á? Tôi biết đường bao giờ?” Tô Úy nghe xong lại càng hoang mang.
Lâm Phưởng trông bộ dạng lơ ngơ của cậu ta thì không khỏi bật cười, giải thích: “”Đào hoa nguyên ký” đó.
Cậu chưa từng học về nó à?”
Vừa nói, anh ta vừa chỉ vào dòng suối róc rách đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người sau một khúc ngoặt: “Bây giờ chúng ta đi dọc theo bờ suối, đi được một lúc thì sẽ bất ngờ gặp phải rừng hoa đào.
Không phải sắp đến rồi còn gì?”
“Thế cũng tính là bản đồ à?” Tô Úy tặc lưỡi, một lát sau lại không nhịn được hỏi: “Không lẽ các anh đều học cả rồi? Đến giờ vẫn nhớ được cơ à?”
“Tất nhiên! Tô Úy này, cậu mau thừa nhận đi, cậu chính là cái đứa chưa tốt nghiệp nổi cấp 2 trong truyền thuyết đúng không?” Phó Kỳ Đường tủm tỉm cười.
Bọn họ đi về phía trước một lúc, quả nhiên trước mắt hiện ra một rừng hoa đào.
Đáng tiếc là giờ đã hết mùa rồi nên hoa đào đều đã tàn cả, chỉ còn lại những mảng đỏ trên mặt đất.
Đám người đang định đi qua rừng đào thì phía trước không xa đột nhiên vang lên tiếng của một người nào đó: “Ai đến vậy?”
Tiếp theo, một người đàn ông đeo gọng kính đồi mồi, mặc áo sơ-mi bước ra từ phía sâu trong rừng đào.
Người đó khoảng năm mươi tuổi, dáng người không cao, mặt vuông chữ điền trông khá uy nghiêm.
Trên tay ông ta cầm một tờ báo, hiển nhiên là đang đọc dở chừng.
Ông ta thấy đám người thì hơi sững sờ, sau mới mở lời: “Mấy người đến đây để tìm ai à? Hay là khách du lịch muốn vào trong núi?”
Phó Kỳ Đường nghe ông ta hỏi vậy thì lập tức hiểu rằng lần này đoàn tàu không thiết lập thân phận cho người chơi.
Cộng thêm cả việc NPC này xuất hiện thì xem ra người chơi phải tự tìm một lý do thích hợp để vào được thôn Đào Nguyên.
Sau đó, khi mà anh còn đang nghĩ xem nên trả lời sao thì có một tiếng súng vang lên.
Ngực của người đàn ông mặt vuông thủng một lỗ, máu bắn tứ tung, ngã ngửa ra sau, chết ngay tại chỗ.
Lúc này, tất cả mọi người bao gồm cả Cung Tử Quận đều quay lại nhìn.
Chu Lệ đứng cuối đội ngũ cầm khẩu súng, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, nở một nụ cười chân thành nói: “Ui! Ngại quá, hình như tôi nhầm rồi.”