Ba giờ sáng, bên ngoài có người, hoặc là quỷ.Phó Kỳ Đường tỉnh cả ngủ, chút lơ ngơ ngái ngủ còn sót lại cũng lập tức bay mất tiêu.
“Học Sinh Giỏi đâu?” Anh hỏi nhỏ.
Vì sợ Cung Tử Quận không nghe rõ nên anh ghé sát tới nỗi môi anh gần như chạm cả vào tai hắn.
Cung Tử Quận hơi ngập ngừng, khóe môi dần dần nhếch lên: “Vẫn đang ở ngoài.”
“Không có nguy hiểm gì chứ? Với cả không phải là nó nên chơi trò hỏi đáp với mấy bóng đen đó à? Sao lại không có chút âm thanh nào vậy?” Phó Kỳ Đường lẩm bẩm.
Qua một lúc, bóng đen in trên tấm bạt vẫn bất động nhưng dường như lại ngày càng đậm hơn.
Hai người họ nhìn nhau, đồng thời hiểu được ý của đối phương.
Giây kế tiếp, một tia sáng màu bạc đột nhiên lóe lên trong bóng tối, chia ngang toàn bộ chiếc lều.
Hai người nhào lộn ra ngoài từ chỗ khe hở.
Bên ngoài lều chẳng có gì hết, chỉ có đốm lửa vẫn đang cháy một cách bình thản, duy trì tia sáng cuối cùng trong không gian đen tối.
Hai nửa của Học Sinh Giỏi thì đang ngồi đối diện nhau ở cạnh đống lửa, mỗi nửa dùng bên tay của mình để chơi đập tay.
Tất cả tạo nên khung cảnh đêm yên bình của làng quê.
“Người đâu rồi?” Phó Kỳ Đường sững sờ, sau đó xua tay: “Không.
Quỷ đâu rồi? Sao nhiều quỷ thế mà cứ đùng cái bảo mất là biến mất tăm luôn vậy?”
Cung Tử Quận thấy vậy bật cười.
Hắn chưa kịp nói gì thì người từ hai chiếc lều còn lại đã đi ra.
“Quỷ gì vậy?”
Tống Dục bước tới, đầu tóc gọn gàng, sắc mặt tỉnh táo, chỉ có nếp nhăn trên áo sơ mi chứng tỏ sự thật là vừa nãy anh ta đang nằm nghỉ ngơi.
Phía sau anh ta, Lâm Phưởng và Nhiếp Tiểu Lam vừa tỉnh giấc đều vẫn còn hơi mơ màng, chớp đôi mắt vô định nhìn xung quanh.
Phó Kỳ Đường kể sơ qua chuyện vừa xảy ra cho mọi người nghe.
“Thế tức là tôi không nhìn lầm…” Sắc mặt của Đồng Văn Khải trở nên khó coi.
Anh ta hít sâu một hơi, nói: “Tôi cũng đã nhìn thấy.
Nhưng mà lúc đó tôi tưởng là bóng đạo cụ của mấy anh phản chiếu lên lều nên không để ý nữa.
Hóa ra là quỷ à?”
Nghĩ đến việc mấy tiếng trước mình đã gần quỷ đến thế mà lại không để ý, Đồng Văn Khải nổi hết cả gai ốc, bực bội nói: “Con quỷ đó sao thế nhỉ? Lẽ nào thích nhìn trộm? Nhân lúc người ta đi ngủ thì thò ra bám trên lều, bị phát hiện thì lập tức tẩu thoát?”
Tống Dục lắc đầu: “Sợ là không phải quỷ.” Giọng của Tống Dục rất nhẹ nhàng nhưng lại gây chấn động rất mạnh.
“Tức là sao?” Tô Úy không hiểu.
“Ý thức bảo vệ lãnh thổ của Minh Không vô cùng cao, lại vô cùng ghét đồng loại.
Nếu quả thực có quỷ đến gần thì nó nhất định sẽ tỏ thái độ.
Thế nhưng hiện tại con bé không hề có dấu hiệu gì là đã tỉnh lại.” Tống Dục vỗ túi áo, bày tỏ rằng con gái ngoan của anh ta vẫn đang ngủ ngon.
“Thế nếu bóng đen trên lều không phải quỷ thì còn là cái gì được?” Chu Lệ vẫn luôn im lặng bật cười.
Trong ánh lửa cháy mập mờ, nét mặt của gã trở nên không rõ ràng, giọng điệu có vài phần chế giễu: “Chắc không phải do đội trưởng với Kỳ Đường ngủ mơ, lóa mắt nên nhìn nhầm bóng của mình thành quỷ đâu nhỉ.”
“Không phải bóng của chúng tôi.”
Phó Kỳ Đường lắc đầu, cúi đầu nhìn dưới đất.
Ngọn lửa vẫn đang cháy, chiếu sáng mọi thứ xung quanh nó một cách rực rỡ.
Những cái bóng do ba chiếc lều tạo ra so le và chồng lên nhau trên vùng đất bằng phẳng.
Ngoài ra thì còn có mái nhà và cột xà của túp lều tranh, một vài chiếc ghế dài và một ấm đun nước rỗng.
Ngoài ra nữa thì chẳng còn gì cả.
“Là bóng của tất cả mọi người.
Hiện tại chúng ta đều không còn bóng nữa rồi.” Phó Kỳ Đường nói và chỉ tay xuống đất.
Quác…!Quác…!Quác…!Một phút…!Không.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ về bảng tên gỗ ở trong nhà thờ Tổ.
Lẽ nào đây chính là công dụng của bảng tên? Nó tách rời bóng khỏi cơ thể, sau đó thì?
Biến luôn thành quỷ hay là…!Thay thế con người chân chính? Hay là người chơi sẽ phải tìm lại bóng của mình trước khi phó bản kết thúc, nếu không, dù có vượt ải thành công thì cũng vẫn có một chút ảnh hưởng nhất định, giống như những gì Dịch Văn Văn đã từng trải qua ở phó bản Cửa hàng ma?
Nhớ tới việc vài tiếng trước, Quách Bảo Quốc nói câu “Nếu đã đến rồi thì cứ ở lại đi” một cách rất bình thản, Phó Kỳ Đường mím môi, một cảm giác bất an đã mất từ lâu lặng lẽ ập đến như một màn sương mỏng.
Xảy ra chuyện như vậy, nhóm người chơi cũng chẳng còn tâm trí nghỉ ngơi nên không ngủ nữa luôn, ngồi quanh đống lửa trại chờ trời sáng.
Nửa đêm còn lại trôi qua rất nhanh.
Tới buổi sáng ngày hôm sau, cả thôn làng xôn xao, nhóm người chơi đang định chạy qua xem tình hình thì thiếu niên xe ba bánh xuất hiện.
Đầu tiên, cậu ta nhìn chăm chú vào nhóm người một lát, như là đang xác nhận xem có thiếu mất ai không nhưng phát hiện ra là đầy đủ hết.
Vẻ mặt vốn hơi căng thẳng của cậu ta dịu đi, khẽ thở phào một hơi.
“Đi theo tôi! Tôi dẫn mọi người đi ăn sáng.” Giọng của cậu ta khàn hơn cả hôm qua, còn có cả một chút nghẹn ngào.
“Bây giờ bọn tôi được vào rồi sao?” Phó Kỳ Đường hỏi, vô thức nhìn xuống dưới chân của thiếu niên.
Đáng tiếc, hôm nay thời tiết không tốt, vẫn luôn âm u như là sắp mưa nên không thể thấy được bóng của cậu ta.
Thiếu niên xe ba bánh gật đầu, định nói gì đó nhưng lại nín lại.
Cuối cùng, cậu ta chỉ nói “Ừm” coi như đã trả lời.
Phó Kỳ Đường không hề bỏ cuộc, truy hỏi: “Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả.
Anh Văn Hiên bảo tôi tới gọi các anh.
Tôi nghe theo lời anh ấy thôi.”
“Nhưng mà rõ ràng tối hôm qua Quách Bảo Quốc đã nói là sẽ tới gọi chúng tôi mà.
Ông ấy đâu?” Đồng Văn Khải hỏi.
Bước chân của thiếu niên khựng lại, tuy khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng khó có thể che giấu.
“Quách Bảo Quốc…!Đã chết rồi.”
*
Trên quảng trường của thôn bày hai chiếc quan tài màu đen, hiển nhiên là của Lưu Hạ Dân và Quách Bảo Quốc.
Hai chiếc quan đài đều đã được đậy nắp, an tĩnh chờ đợi lễ tang kết thúc và được đưa đi chôn ở trong núi.
Mà khoảng trống ở trước thôn sắp xếp gần hai mươi chiếc bàn, trên mỗi chiếc bàn đều bày các loại món ăn.
Thịt bò hầm, cá kho tộ, vịt bát bảo, sườn xào chua ngọt, món nào cũng thơm phức, khiến bụng ai cũng rộn ràng.
Các bàn đều đầy đủ người, trò chuyện rôm rả.
Thỉnh thoảng có những người dân giúp bưng bê thức ăn đi lại giữa các bàn và bày những món ăn vừa nấu xong lên bàn.
“Cho tôi đi qua với! Cẩn thận chút nào! Bạch tuộc chiên tới rồi đây!”
Giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ vang lên phía sau.
Phó Kỳ Đường vội vàng dịch sang nhường đường, còn vươn tay chuyển giúp mấy đĩa thức ăn rải rác trên bàn.
“Đừng! Đừng! Mấy cậu là khách, cứ yên vị ở đây là được, có gì cần thì cứ nói chứ không cần phải động tay động chân đâu.” Có người nhanh hơn một bước, mau chóng dọn chỗ trên bàn, đặt bạch tuộc chiên vàng giòn xuống, sau đó khách sáo hỏi: “Sao không ăn đi? Không ngon ư?”
“Ngon! Cũng khá ngon đó.
Nhưng mà mới ngủ dậy nên ăn không vào.” Lâm Phưởng mỉm cười: “Chú ơi! Sao lại ăn cỗ vào giờ này ạ?”
Bây giờ mới có mười giờ trưa, vừa theo cậu thiếu niên xe ba bánh vào thôn thì họ đã bị kéo đến đây.
Họ nhìn mấy cỗ bàn ồn ào, náo nhiệt trước mắt, còn chưa hiểu gì thì đã có người đẩy họ ngồi xuống, đặt đũa vào tay họ để ăn uống.
“Lát nữa phải đưa Hạ Dân với Bảo Quốc đi mà.
Ăn đi, lát mới có sức.” Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh nói.
Ông ta liếc nhìn nhóm người rồi cười: “Đây là tập tục của thôn chúng tôi.
Trước khi chôn người đã khuất thì mời cả thôn bữa cơm trước, ăn no rồi thì tất cả vui vẻ đưa tiễn người đi.”
Lâm Phưởng cạn lời mất hai giây, chỉ biết cười, nói: “Thế thì tinh thần của mấy người cũng lạc quan phết đấy nhỉ.
Đây gọi là “hạnh phúc của một tang gia” đúng không?”
“Hạnh phúc cái gì mà hạnh phúc! Đây là tập tục! Đã lưu truyền cả mấy trăm năm nên mọi người cũng quen rồi.” Người đàn ông trung niên rót rượu cho Lâm Phưởng rồi lại rót cho mình một chén, hỏi: “Đi một mình à?”
Lâm Phưởng ngại từ chối nên chỉ có thể uống rượu.
Anh ta không giỏi uống rượu trắng cho lắm.
Lúc vị cay nồng tràn xuống cổ họng, mặt anh ta đã đỏ bừng vì nghẹn.
“Ôi…!Sao thế này? Không biết uống rượu à?” Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ ăn năn, liên tục nói xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn: “Xin lỗi chú em nhé!”
“Không sao.
Tôi bị hơi nghẹn thôi.”
Lâm Phưởng nói rồi vẫn không ngừng ho nên chỉ đành nháy mắt với Tô Úy đang ngồi bên cạnh.
“Chú! Chú đừng quan tâm tới anh ta, cháu uống với chú!” Tô Úy lập tức hiểu ý, cầm chén lên cạn với người đàn ông trung niên.
Sau đó, cậu ta vô tình, cố ý chuyển chủ đề: “Chú Bảo Quốc hôm qua còn khỏe, sao hôm nay đã đi rồi? Đột ngột quá!”
Không ngờ rằng người đàn ông đó lại thở dài một hơi, chẳng nói câu nào.
“Sao chú ấy lại mất? Cháu thấy sức khỏe của chú ấy cũng tốt mà, tuổi tác cũng không cao.
Có khi nào là vì chuyện của trưởng thôn, đau lòng quá độ…?”
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh không nhịn nổi nữa, đập chén rượu xuống bàn nghe “ầm” một cái, lạnh lùng nói: “Còn sao lại chết nữa? Đi đêm lắm có ngày gặp ma! Hại người ắt sẽ hại mình mà! Luật nhân quả không chừa một ai!”
Bữa cỗ nhất thời hơi yên ắng.
Người đàn ông trung niên giải thích: “Không phải mắng các cô cậu đâu.
Tôi đang bực mình tên Bảo Quốc.”
“Hả?”
Nhóm người chơi đang ngồi nghe vậy thì hơi nhức nhức cái đầu.
Đó giờ mới nghe nói người đã khuất là lớn nhất, chết là chuyện qua hết thôi.
Vì thông thường thì người ta sẽ luôn khoan dung với người đã từ trần, đặc biệt là với những người mất đột ngột như Quách Bảo Quốc.
Thực ra thì đến nhóm người chơi cũng thấy có hơi không chân thực.
Rõ ràng là hôm qua gặp mặt thì ông ta vẫn còn rất bình thường, sao mà đùng một cái đã lăn ra chết được chứ? Với cả còn đang ăn cỗ đám tang người ta nữa đấy.
Kiểu tình tiết siêu tốc thế này đúng là kỳ quái.
“Tối hôm qua, Quách Bảo Quốc đã dẫn các cô cậu tới nhà thờ Tổ đúng không?”
Người đàn ông trung niên hỏi, liếc nhìn nhóm người một lượt là đã có được đáp án trong lòng.
Ông ta thở dài, nói: “Chào thua luôn! Rõ ràng đã bảo cái chết của Hạ Dân chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không trách bất kỳ ai rồi mà còn không nghe cơ.
Cứ cố chấp muốn báo thù, lại còn dẫn mấy người vào trong nhà thờ Tổ nữa chứ.
Này…!Này sao mà được!”
“Dẫn chúng tôi vào nhà thờ Tổ thì có vấn đề gì sao?” Phó Kỳ Đường hỏi.
“Cậu ta muốn mượn sức mạnh của Thần chủ để nguyền rủa mấy cô cậu chứ sao! Chỉ có người trong thôn mới được vào nhà thờ Tổ thôi, người ngoài vào thì sẽ gặp phải vài chuyện không hay.
Ôi…!Nói đến nói đi thì cũng là Bảo Quốc có lỗi với mấy cô cậu, đã hãm hại mấy cô cậu rồi!” Người đàn ông trung niên lắc đầu.
“Sẽ xảy ra những chuyện không hay gì?”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên hơi mông lung, không giống như nói dối mà có vẻ là không biết thật.
Ông ta lắc đầu nói: “Chuyện này thì tôi cũng không rõ.
Đợi lát nữa tang lễ kết thúc thì mấy cô cậu có thể đi hỏi ông Giang.
Nói chung là rất lâu không xảy ra chuyện thế này nữa rồi.
Lần này đúng thật là…!Sao Bảo Quốc có thể làm ra chuyện như vậy cơ chứ?! Đúng là làm mất mặt cả thôn!”
Nói xong, người đàn ông trung niên vừa xấu hổ, vừa tức giận, nước mắt trào ra.
Ông ta cúi đầu lau mặt, không dám đối mặt với nhóm người.
Ông ta khẽ nói: “Tôi thay Bảo Quốc xin lỗi mấy cô cậu.
Do cậu ta sai hết, khiến mấy cô cậu bị liên lụy.
Cả thôn chúng tôi xin lỗi cô cậu!”
Nói xong, ông ta đột nhiên đứng dậy.
Người đàn ông cao một mét tám mươi quỳ “phịch” xuống đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Tiếp theo đến lão già gầy nhom vừa tức giận, sau tới hai người phụ nữ đưa đồ cho nhóm người chơi, thiếu niên xe ba bánh, đều lặng lẽ quỳ xuống trước mặt nhóm người chơi.
Bàn kế bên, rồi bàn kế bên nữa, ai cũng mang theo nét hoảng loạn.
Bọn họ chân thành cảm thấy có lỗi về hành vi của Quách Bảo Quốc, thậm chí, vài phụ nữ và trẻ em còn không kìm được nước mắt.
“Khốn thật! Này là như nào? Bồ Tát sống đến hết đây họp mặt à?” Tô Úy lẩm bẩm, vô tình làm đổ chén rượu trong tay.
Rượu chảy xuống khăn trải bàn dùng một lần, nhỏ giọt lên người cậu ta.
Trong khung cảnh ngột ngạt, bức bối, chỉ có một đứa bé bốn, năm tuổi là ngồi im bất động.
Cậu lặng yên ngồi chỗ đó, trên khuôn mặt non nớt hiện lên nụ cười giễu cợt.
Cậu nhóc vươn tay gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng, vừa ăn vừa lầm bầm gì đó.
Phó Kỳ Đường đọc được khẩu hình miệng của cậu nhóc.
Cậu nhóc đó nói là: “Ngu ngốc.”