Đám người men theo đường cũ quay lại.
Trên đường đi, bọn họ không ngừng nhìn thấy vài thôn dân “lạc đàn”, gần như ai cũng bị thương.
Có người chỉ còn lại chút hơi thở, ngồi xiêu vẹo bên lề đường nhưng vừa nhìn thấy người chơi đã như được buff thêm máu mà nhào tới, nhổ nước bọt vào người nhóm người chơi.
“Mấy bọn chó! Tất cả là tại chúng mày! Chắc chắn chúng mày đến đây là đẻ hãm hại mọi người!”
Một thiếu nữ đã bị chặt cụt một tay, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy.
Cơn đau và mất máu nhiều khiến cô ta không thể đứng dậy được nhưng vẫn trừng mắt nhìn những người chơi đi qua bằng ánh mắt ác ý, gào lên: “Chúng mày chết đi! Chúng mày đáng bị đem nhốt vào chuồng lợn, đời đời kiếp kiếp dính trong cứt đái, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Phó Kỳ Đường nhận ra đây là cô gái bị nhóc Hướng Viễn chọi đá trúng mặt hôm qua, tên là Phương Phương, con gái của bác gái mặt tròn.
Vết thương bên má của cô ta vẫn còn đó nhưng lại như biến thành một người hoàn toàn khác, điên cuồng gào thét, chửi bới.
“Thật là đáng ghét! Người nhà ai cũng ghen tị và chèn ép tô, đến cả một bát cơm cũng xới cho tôi cuối cùng.
Tôi luôn luôn phải ăn những thứ không ai thèm ở đáy nồi.
Kẻ như thế không xứng làm cha mẹ! Bọn họ còn thua cả một con chó! Tôi hận! Tôi muốn giết bọn họ! Tôi muốn…”
Càng về sau cô ta hét càng to.
Cơn giận dữ như con thú vô hình nhào ra gầm rú theo từng dòng máu đang chảy xuống của cô gái.
Hận thù sâu thẳm bay vọt lên nhưng tiếng chửi rủa lại đột ngột dừng lại.
Lâm Phưởng đi tới sờ động mạch cảnh của cô ta, đứng dậy lắc đầu: “Chết rồi.”
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn thi thể vẫn còn hơi ấm của Phương Phương.
Nơ kẹp tóc trên đầu cô gái yếu ớt lệch sang một bên, khuôn mặt vốn xinh xắn trở nên hung dữ, vặn vẹo, cực kỳ đáng sợ.
Cuộc đời của cô thiếu nữ cứ thế mà chấm dứt.
“Nếu quỷ do cảm xúc tiêu cực hóa thành thì cũng tương đương với việc nó đang bị nhốt trong cơ thể của những người này.
Giờ e là chỉ có tìm được nhóc Hướng Viễn mới có thể hóa giải được trạng thái “cực ác” này của bọn họ.
Chúng ta mau đi thôi.” Tống Dục nói rồi bước qua khối thi thể với vẻ mặt không hề biến đổi, tiếp tục đi sâu vào trong thôn.
Không lâu sau, đám người đã tới được nhà của cậu nhóc Hướng Viễn nhưng chỉ thấy được vài vết lõm trên cánh cửa còn mới nguyên ở cùng một độ cao, hiển nhiên là nó đã bị ai đó dùng vật sắc nhọn đập vào.
Chỗ ổ khóa còn bị thủng một lỗ to, những mảng sơn đỏ bong tróc, lốm đốm màu.
Ngay cả hai chiếc đèn lồng đỏ treo trước nhà cũng bị xé nát thành từng mảnh không thương tiếc, tàn tích vương vãi khắp nơi dưới đất.
Rõ ràng có ai đó đã đến đây trước họ, thấy cửa bị khóa thì phá cửa xông vào.
Là ai?
Trước mắt Phó Kỳ Đường lướt qua khuôn mặt của những dân làng anh đã gặp trong hai ngày qua nhưng không có đầu mối gì.
Những “Bồ Tát” sống biến hết thành La Sát, ai cũng có khả năng làm ra chuyện này.
“Hướng Viễn!” Nghĩ không ra thì khỏi nghĩ nữa.
Phó Kỳ Đường hét gọi và chạy tới phòng ngủ trên tầng hai.
Chốc lát sau, anh đi ra, đứng trên tầng nói với mấy người đứng bên dưới: “Không có.”
“Tầng một cũng không có.” Lâm Phưởng nói.
Nhìn khoảng sân bừa bộn, mọi thứ đổ vỡ khắp mặt đất, Phó Kỳ Đường trầm ngâm suy tư, đột nhiên thấy ai đó đụng vào cánh tay mình.
“Qua bên kia.” Cung Tử Quận hất cằm, ra hiệu cho Phó Kỳ Đường nhìn vào bức tường ở phía Đông.
Phó Kỳ Đường nhìn thấy mấy dấu giày để lại do leo lên vội vàng in trên bức tường màu trắng tinh, vô cùng chắc chắn rằng hôm qua không hề có mấy vết bẩn này.
Khẳng định lúc người ta phá cửa đột nhập vào thì đã dọa nhóc Hướng Viễn sợ, cậu nhóc không dám chạy bằng cửa chính nên đã vội vã trèo tường bỏ trốn.
“Chia nhau ra tìm.” Cung Tử Quận nói.
Sáu người nhanh chóng chia tổ.
Lâm Phưởng đi cùng Tống Dục, men theo con đường mòn trong thôn tới nghĩa trang tìm kiếm.
Tô Úy cùng với Chu Lệ thì tìm trong thôn xem liệu nhóc Hướng Viễn có trốn ở chỗ nào không.
Còn Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận thì liếc mắt nhìn nhau liền hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Phó Kỳ Đường hất đầu, cười nói: “Sau núi?”
Cung Tử Quận cũng cười, nói: “Tảng đá to đùng kia.”
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới phiến đá nơi cha mẹ nhóc Hướng Viễn hẹn ước.
Nếu năm nào ba người nhà họ cũng chụp ảnh kỷ niệm ở chỗ đó thì rất có thể là nhóc Hướng Viễn sẽ chạy tới đó trong lúc sợ hãi.
Hơn nữa, bây giờ người trong thôn đã trở nên điên loạn, công kích, chém giết lẫn nhau.
Tuy nhóc Hướng Viễn có thân phận đặc thù nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc, sau núi hiếm người tới lui chắc chắn là sự lựa chọn an toàn hơn.
“Không cần biết là có tìm được hay không, một tiếng sau đều phải tụ họp lại.” Phó Kỳ Đường nói.
Phân tổ hành động trong phó bản kinh dị tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Vì hiện tại là tình huống cấp bách nên mới không còn cách nào khác là phải làm thế.
Mọi người đều hiểu được lý do Phó Kỳ Đường dặn dò như vậy nên đồng loạt gật đầu rồi tản ra.
Sau khi rời khỏi nhà của nhóc Hướng Viễn, Tống Dục và Lâm Phưởng đi dọc con đường đất, tới chỗ nghĩa trang dựa vào trí nhớ.
Suốt dọc đường chẳng gặp phải ai, chỉ ngẫu nhiên bắt gặp vài khối thi thể bên vệ đường.
Tống Dục nhíu mày, mím chặt môi, toát ra luồng hơi thở người lạ chớ có lại gần.
Chiếc búp bê Tống Minh Không thì lại khác hẳn.
Nó ngồi trên vai Tống Dục, đôi chân nhỏ đung đưa, ngâm nga một bài hát nào đó nghe mà chẳng hiểu gì, bộ dạng vô cùng thảnh thơi, thoải mái.
Lâm Phưởng liếc nhìn Tống Dục, không khỏi thở dài.
Đương nhiên là Tống Dục thấy khó chịu.
Đường đường là nhân vật đứng thứ ba trên tàu, chỉ sau mỗi Cung Tử Quận và Miêu Anh, thực lực không hề tầm thường, phó bản vòng trước còn vượt qua Miêu Anh và đoạt được MVP, thế mà vòng này cứ như là người qua đường không liên quan.
Không phải anh ta lười.
Người nào có mắt thì đều thấy phó bản này đang hạn chế anh ta, hoàn toàn không cho anh ta cơ hội thể hiện bản thân.
Búp bê Tống Minh Không cảm nhận được quỷ khí, có thể tự động dự báo nhưng trong thôn lại chẳng hề có lấy một con quỷ thực sự.
Những bóng đen bám trên lều đêm đầu tiên chính là cảm xúc tiêu cực của người chơi, Đồng Văn Khải thì chết vì cảm xúc tiêu cực hóa thành hình người và vùng vẫy thoát ra khỏi cơ thể.
Tất cả chúng đều là một phần của người chơi nên hiển nhiên là Tống Minh Không không thể cảm nhận được.
Tống Dục đánh đấm cũng không phải dạng vừa nhưng cốt truyện của phó bản đã được đẩy tới mức này rồi mà vẫn chẳng có cơ hội dùng tới, anh ta đương nhiên là cũng chẳng thể động tay động chân với những dân làng chẳng oán chẳng ân trong thôn.
Hơn nữa, tuy đầu óc anh ta rất linh hoạt nhưng lại chẳng thể bì được với Phó Kỳ Đường.
Khi anh ta còn đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ thì Phó Kỳ Đường đã hiểu xong mọi chuyện, anh ta chỉ có thể theo sau mà nhặt nhạnh, chắp vá.
Tống Dục không ghen tị mà chỉ thấy sầu.
Không chỉ vậy, trong lòng anh ta luôn dâng lên một dự cảm khiến người ta bất an.
Đoàn tàu thà thả mình vào team này làm một người nhàn nhã, lười kiếm điểm chứ không chịu xếp mình vào team còn lại, e là vì năng lực của anh ta sẽ trở thành một ưu thế có tính áp đảo trong phó bản kia.
Tống Dục hiểu rất rõ chính mình.
Luận quyền cước, anh ta không thắng nổi Miêu Anh, so trí tuệ, anh ta cũng chẳng đủ xuất sắc để đánh bại tất cả mọi người.
Điều duy nhất khiến anh ta khác biệt với những người khác chính là Tống Minh Không.
Năng lực của Tống Minh Không là đánh hơi được quỷ.
Chỉ cần bản chất là quỷ thì dù có ngụy trang kiểu gì nó cũng ngửi ra được.
Thế nên…!E là team kia đang phải đối mặt với hai tình huống, hoặc là quỷ có phương pháp gì đó trà trộn vào được đội ngũ, chiếm được sự tín nhiệm của người chơi rồi tận dụng cơ hội đánh úp cả đám; hoặc là thân phận của người chơi có vấn đề, chính bản thân họ mới là quỷ.
Tống Dục thấy nhức nhức cái đầu.
Anh ta lắc đầu cười khổ, không dám nghĩ tới tình huống tồi tệ nhất: Cả hai tình huống trên đồng thời tồn tại.
Trước mắt anh ta hiện lên khuôn mặt đáng yêu, tươi cười gọi mình là anh Tiểu Dục của Dịch Văn Văn.
Mấy chữ cuối trong câu nói của cô luôn được kéo dài ra, ngọt ngào như kẹo bông.
Hi vọng mọi chuyện vẫn ổn.
Tống Dục đang suy tư thì chợt nghe Lâm Phưởng chỉ về con đường đối diện và nói: “Này! Anh nhìn xem!”
Tống Dục quay sang nhìn, chỉ thấy ở ngã ba phía trước có vài vệt máu dài, thậm chí còn có một lớp bùn mỏng màu máu nổi trên mặt đường đất vốn đã khô ráo.
Trên đó có những chấm màu vàng và trắng, trông vô cùng ghê rợn, giống như ai đó đã kéo rất nhiều xác chết đẫm máu đến nghĩa trang.
Quả nhiên nghĩa trang có vấn đề.
Hai người liếc nhìn nhau, Tống Dục lập tức tập trung trở lại, Lâm Phưởng thì triệu hồi khẩu RPG của mình ra.
“Đến xem xem.”
Nói rồi, hai người bước nhanh qua đó.
Trong nghĩa trang, một bóng người đang bước đi nhanh nhẹn giữa những hàng bia mộ.
Kẻ đó ngân nga một bài hát, thỉnh thoảng cắm những chiếc cọc gỗ có đầu nhọn xuống cạnh bia mộ rồi lấy búa, dây điện và các dụng cụ khác ra để cố định.
Sắp xếp xong, thiếu niên xe ba bánh đẩy thử, xác nhận chúng đã đủ chắc chắn thì hài lòng phủi tay, huýt sáo nhìn mấy xác chết chất đống bên cạnh.
Trong đống xác chết có nam có nữ, có già có trẻ, mắt ai cũng trợn trừng, vẻ mặt dữ tợn, hiển nhiên là chết không yên bình.
“Hừm…!Người này đi!” Cậu ta lôi một thi thể ra, dùng tay áo lau máu trên mặt thi thể, xác định danh tính sau đó hô lên: “Ô! Mã Tiểu Vũ! Tôi nhớ không lầm là anh chưa kết hôn, đúng không? Chậc…!Chậc…!Hai mươi lăm rồi mà còn chưa kết hôn, đáng đời bị bố mình đánh chết.”
Thiếu niên xe ba bánh kéo thi thể đến chỗ một ngôi mộ, cúi đầu xác nhận tên trên tấm bia rồi nói: “Ừm…!Người vợ chết sớm của chú Bảo Quốc.
Thế này đi, tôi làm chủ, tổ chức cho đám minh hôn nhé.
Vui không? Hai người cũng đừng cảm kích quá nha.”
Cậu ta vừa nói vừa cười, kéo xác chết dựa vào trên cọc gỗ rồi luồn dây qua cổ xác chết, giật theo hướng ngược lại và siết chặt sau cọc gỗ.
Xác chết cứ thế bị đóng đinh trên đó, đôi mắt lồi trố vô hồn, miệng hơi há ra, máu chảy nhớp nháp xuống cổ.
“Xem nào…!Tiếp theo…” Thiếu niên xe ba bánh nhìn trái nhìn phải rồi nhìn vào một cơ thể phụ nữ đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Cậu ta cười nói: “Người ngoài thôn, chị đi! Chị từ xa tới đây, không thể mối cho ông nào tái hôn được.
Vừa khéo anh họ tôi cũng chết rồi, vừa mới xong.
Cho hai người chung chỗ đi!”
Cậu ta nói rồi lại bận bận rộn rộn.
Hơn mười phút sau, cậu ta nhìn hai thi thể bị đóng chặt lại với nhau, thỏa mãn bật cười.
“Chúc hai người bên nhau hạnh phúc! À, hay là tôi hát mừng cho một bài nữa nhé.” Cậu ta húng hắng, vui vẻ cất giọng: “Anh tình nguyện tặng em chiếc váy cưới, anh tình nguyện dắt em trên thảm đỏ, anh tình nguyện hát lên bài tình ca…!Hahaha…!Không được! Không hát nổi nữa! Vậy đi, chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử!”
Vừa nói xong, cậu ta đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, vừa quay lại đã nhìn thấy hai bóng người xuất hiện cách đó hơn mười mét, đang sầm mặt nhìn cậu ta.
Thiếu niên xe ba bánh vẫy tay, cất tiếng cười tràn ngập ác ý, nói: “Ôi…!Nhà ngoại đây mà! Tới đúng lúc quá, tôi vừa tổ chức hôn lễ cho bọn họ xong.
Nào! Nào! Tôi giữ chỗ cho.
Hai anh thấy hai cái cọc gỗ này thế nào?”
Im ắng.
Lâm Phưởng bất ngờ nổ súng.
Quả lựu đạn xé toạc không khí bay về phía thiếu niên xe ba bánh, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
“Cậu đã giết đồng đội của chúng tôi! Đền mạng đi!”