Chúc mừng người chơi thu nhận được một tín đồ, kích hoạt skill sử dụng tín đồ
“A, ân nhân!” Vừa nhìn thấy Mục Tư Thần, hai mắt nữ sinh này sáng lên, tay kéo Mục Tư Thần vào trong văn phòng.
Mục Tư Thần vốn cũng muốn đi vào nên thuận theo cô cùng cô đi vào.
Tình huống này có hơi quỷ dị, nhưng Mục Tư Thần vẫn lựa chọn tin tưởng cô gái này.
Sự tin tưởng không phải bắt nguồn từ việc hai người đều là người chơi, mà là dựa trên sự phân tích từ sự thật khách quan.
Mục Tư Thần đi vào viện điều dưỡng chưa đến một tiếng, xem hồ sơ bệnh án của Thẩm Tễ Nguyệt thì cũng chỉ là chuyện trong vòng 10 phút, khi đó, bác sĩ chữa trị của Thẩm Tễ Nguyệt đã tên là Kha Y.
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, nữ sinh này phải từ quảng trường xuyên qua sương mù đi vào viện điều dưỡng, phải nắm rõ quy tắc của viện điều dưỡng, chữa trị cho một bệnh nhân, tên cô ta đăng ký vừa khéo lại giống với bác sĩ điều trị của Thẩm Tễ Nguyệt, quả thực là một chuyện không có khả năng xảy ra.
Trừ khi thời gian cô này tiến vào trò chơi khác với cậu, đã hơn hai ngày rồi.
Nhưng điều này cũng không thể nào, bởi vì lúc ở trên quảng trường, nữ sinh này bị hành động giết người của Thân cận Vũ Mục ảnh hưởng, suýt nữa đã bị Mắt to ô nhiễm, một người có thể chữa trị cho bệnh nhân trở thành bác sĩ thì trong tiềm thức đã sớm chấp nhận logic cơ bản của trấn Đồng Chi rồi, sẽ không vì cái chết của kẻ sa đọa mà giảm San dã man như vậy được.
Cách giải thích duy nhất là đây là năng lực mà game cho nữ sinh này.
Cũng bởi vì điều này Mục Tư Thần lựa chọn tin tưởng cô.
Vừa vào cửa, Mục Tư Thần liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên không mặc áo khoác bị trói trên mặt đất, thẻ tên trên ngực viết “bệnh nhân: Trì Liên”.
Mục Tư Thần xoay người nói với cô gái: “Cô tên là Trì Liên à?”
Hai mắt của nữ sinh sáng lên, kinh ngạc rồi vui mừng nói: “Ân nhân lợi hại quá, cậu không gì không biết sao? Vì sao lại biết tôi tên là Trì Liên thế?”
Mục Tư Thần cảm thấy thái độ của Trì Liên nhiệt tình quá mức, cậu lùi lại một bước, chỉ người phụ nữ trung niên bị ngất đang nằm trên mặt đất nói: “Tôi đoán cô ta mới là bác sĩ Kha Y, cô làm cái gì mà có thể đổi thẻ tên của hai người thế?”
Chuyện đổi thẻ tên này, Mục Tư Thần từng thử với Thẩm Tễ Nguyệt.
Cũng không phải là để cho Mục Tư Thần thay thế Thẩm Tễ Nguyệt, mà là hai người đang thảo luận một chút về khả năng phá vỡ các quy tắc.
Nếu không thể chấp nhận quy tắc của viện điều dưỡng, lại không có năng lực lập lại quy tắc, vậy thì thử tìm lỗ hổng của quy tắc xem sao.
Đáng tiếc là khi đổi thẻ tên xong, chữ viết ở trên đó liền tự động thay đổi, lại biến trở về tên ban đầu của hai người, rõ ràng là cách này không thể thực hiện được.
Không ngờ rằng Trì Liên lại có cách đổi thẻ tên với bác sĩ Kha Y.
“Đây là năng lực kèm theo của công cụ bắt đầu của tôi,” Trì Liên lấy ra một cái kéo lớn, “Hệ thống nói, tôi có năng lực “Cắt dán””. Tôi không gỡ thẻ tên xuống, mà là cắt rồi dán hai thẻ tên một chút, chữ ở phía trên liền tự động thay đổi.”
Dưới sự giải thích có hơi nhiệt tình quá của Trì Liên, Mục Tư Thần mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi Trì Liên nhìn Mục Tư Thần đi rồi, trong lòng cô như có gì đó đang thúc giục, nên đã lấy hết dũng khí đi theo Mục Tư Thần vào trong sương mù.
Nhưng cô thực sự rất sợ, tốc độ cũng chậm hơn Mục Tư Thần, cảm giác về phương hướng cũng không tốt lắm, đi mãi mà vẫn không tìm được viện điều dưỡng, nhưng lại gặp được bác sĩ Kha Y này.
Kha Y đang ra ngoài tìm kiếm bệnh nhân, nhìn thấy Trì Liên thì nhiệt tình dụ dỗ cô vào trong viện điều dưỡng. Bởi vì Kha Y thề thốt rằng cô ta đã từng gặp Mục Tư Thần, nên Trì Liên cứ ngu ngơ mà đi theo Kha Y vào viện điều dưỡng.
Trì Liên giải thích: “Tôi thật là ngu mà, mãi đến khi cô ta dụ tôi vào văn phòng rồi trói tôi lại, đem tôi đi làm thủ tục nhập viện, tôi mới biết bản thân mình bị lừa.”
“Hơn nữa còn có chuyện rất kỳ quái, rõ ràng là thể lực của tôi không tồi, nhưng ở trước mặt cô ta lại không có sức lực gì, có cảm giác như bị áp chế ấy.”
“Cũng may là tôi còn có skill game, thanh mana cũng đầy, trực tiếp dùng kéo cắt bảng tên của cô ta, cảm giác bị áp chế kia lập tức biến mất ngay. Tôi lập tức đổi tên trên thẻ rồi trói cô ta lại.”
“Về sau tôi cũng không biết nên làm gì tiếp, quyết định đi tìm xem có cách để rời khỏi viện điều dưỡng này không, không ngờ mới ra khỏi cửa liền gặp được cậu rồi!”
“Hẳn là thân phận bác sĩ đối với bệnh nhân có tính áp chế sẵn có.” Mục Tư Thần nói.
Cậu là người nhà, khi đối mặt với Diêu Vọng Bình cũng không sinh ra loại cảm giác này.
“Chắc vậy, sau khi đổi thẻ tên, tôi chỉ đánh một phát là cô ta ngất rồi, ngay đến sức lực né tránh cũng không có.” Trì Liên chỉ vào Kha Y, bỗng nhiên “á” một tiếng, “Ân nhân, cậu xem cô ta kìa, sao lại biến thành như vậy?”
Mục Tư Thần nhìn theo hướng cô chỉ, thấy trên cổ của Kha Y mọc ra không ít bọng nước con ngươi, cơ thể đang phát sinh biến hóa.
“Bệnh tình cô ta đang chuyển biến trở thành bệnh nhân rồi.” Mục Tư Thần sau đó giải thích sơ qua quy tắc trong viện điều dưỡng này.
“Sợ chết đi được.” Trì Liên vỗ vỗ ngực, “Vừa vào cửa tôi đã là bệnh nhân, cũng may kịp thời đổi tên trên thẻ tên, nếu không bị biến thành bộ dáng kinh khủng này, tôi thà chết còn hơn.”
Mục Tư Thần cau mày nói: “Sao cô lại là bệnh nhân?”
“Hả?” Trì Liên với kiến thức nửa vời về quy tắc của viện điều dưỡng nghi hoặc nhìn Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần chỉ vào thẻ tên của bản thân, phía trên viết “Người nhà”.
Dựa theo sự hiểu biết của Thẩm Tễ Nguyệt, người bình thường khi tới đây sẽ biến thành người nhà, chỉ có kẻ sa đọa mới có thể trở thành bệnh nhân.
Nếu bác sĩ dẫn người nhà vào viện điều dưỡng, vậy thì tên bác sĩ này còn nghĩ cách ô nhiễm người nhà thành bệnh nhân, nếu không thì sẽ không tính là bác sĩ đưa bệnh nhân vào bệnh viện.
Tuy rằng Thân cận Vũ Mục nhìn thấy người phản kháng thì liền gọi là kẻ sa đọa, nhưng viện điều dưỡng có quy định rõ ràng, kẻ sa đọa chân chính là người không thờ phụng Mắt to.
Mục Tư Thần không có bất kỳ tín ngưỡng gì, cậu chỉ là một người bình thường, cho nên sẽ được phân thẻ tên người nhà.
Trì Liên cũng là một người chơi giống như cậu, đáng ra phải là người nhà, vì sao khi tiến vào viện điều dưỡng lại trở thành bệnh nhân?
“Cô vào game khi nào?” Mục Tư Thần hỏi.
“Tầm bốn, năm tiếng thì phải, tôi không mang theo đồng hồ, chỉ có thể dựa vào cảm giác đói bụng để đoán thôi.” Trì Liên nói.
Bốn, năm tiếng, nói cách khác, thời gian cô đến đây cũng gần như cùng lúc với Mục Tư Thần.
“Nơi đầu tiên cô đặt chân đến ở thế giới này là ở đâu? Có nhìn thấy radio, đèn pin, có người đến ca ngợi với cô cái tên thực thể Vĩ đại nào đó, ví dụ như Tần Trụ gì đó không?” Mục Tư Thần hỏi.
Khi đặt câu hỏi, Mục Tư Thần bỗng nhiên cảm thấy ngực hơi nhói một cái, không đau lắm, có cảm giác hơi giống bị vật gì đó quất nhẹ một cái.
Nhớ tới hình dáng của đồ đằng, Mục Tư Thần cảm thấy chắc cậu bị xúc tu của Tần Trụ quật lên ngực một cái.
Tự nhiên đánh tôi? Mục Tư Thần che ngực lại, không hiểu là làm sao.
Lúc này Trì Liên trả lời: “Không có đâu, căn phòng ban đầu của tôi giống như phòng tối, chỉ có bốn bức tường, ngay đến cửa số cũng bị đóng kín, chỉ có một cái giường. Tôi lục tung căn phòng lên, mãi mới sờ được mấy chữ được khắc trên đầu giường. Sờ vào có cảm giác hơi giống ai đó dùng móng tay cào ra, rất thảm.”
Mục Tư Thần hỏi: “Chữ gì?”
Trì Liên: “Trên đó khắc “Tôi muốn về nhà, tôi nhớ trấn Si Mị▶, nhớ Dạ Hoa Chi Chủ vĩ đại, xin hãy ban cho tôi kết cục hồn về cố hương”, trong phòng không có ánh sáng, hai chữ “Si Mị” rất khó sờ, may mà cũng đủ thời gian, tôi sờ lâu lắm, sờ từng nét từng nét một thì mới miễn cưỡng nhận ra là hai chữ “Si Mị” này.”
*魑魅: là Sơn Thần trong truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc cổ đại, cũng chỉ núi rừng bên trong hại người quỷ quái (si mị võng lượng). Thần ở trong núi là Si, mang hình cọp (hổ); thần ở trong nhà là Mị, mang hình người, đầu heo (lợn)
“Trấn Si Mị, Dạ Hoa Chi Chủ?” Chỉ mới nhắc lại cái tên thị trấn này, Mục Tư Thần liền cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại.
Đây là tên của trấn nhỏ thứ ba mà cậu nghe được ngoài trấn Đồng Chi và trấn Tường Bình, cái tên “Dạ Hoa Chi Chủ” hẳn là thuộc loại quái vật cấp Thần giống như Mắt to và Tần Trụ, khống chế trấn Si Mị.
Mục Tư Thần vẫn luôn cho rằng trong trấn Đồng Chi chỉ có thuộc hạ của Tần Trụ, bây giờ xem ra, trấn nhỏ này không chỉ có một thế lực ẩn núp.
Nghĩ lại thì cũng đúng.
Căn cứ theo logic cơ bản của thế giới này, đám quái vật cấp Thần đều cần tín đồ, còn cần cả linh hồn, rồi cần dùng con người đưa vào trong khu vực của “Trụ”, tất cả những hoạt động này hiển nhiên sẽ gây nên hiện tượng thiếu hụt dân số nghiêm trọng.
Với tình hình này, mỗi trấn đều sẽ muốn gia tăng dân số.
Chu kỳ sinh đẻ quá dài, hơn nữa ở nơi quỷ dị như trấn nhỏ, mọi người hoặc là trở thành người điên, hoặc là trở nên chết lặng, sao có thể yêu đương, kết hôn, sinh đẻ, nuôi dạy thế hệ sau chứ?
So với sinh đẻ, cách để tăng dân số nhanh hơn chính là bành trướng.
Dạ Hoa Chi Chủ của trấn Si Mị kia chắc hẳn cũng đang để mắt tới trấn Đồng Chi này.
Có lẽ, Mắt to cũng sẽ phái thuộc hạ của mình lẩn vào các trấn nhỏ khác.
Nhưng bởi vì sự tồn tại của “Trụ”, đại đa số kẻ sa đọa sống không được tử tế, cho dù là thuộc hạ của Tần Trụ như Diêu Vọng Bình, Thẩm Tễ Nguyệt, hay là chủ nhân ban đầu của căn phòng của Trì Liên.
Quả nhiên, “Trụ” chỉ có thể bị phá hủy từ bên trong trấn nhỏ.
“Cô hoàn toàn không có tín ngưỡng vị Dạ Hoa Chi Chủ này sao?” Mục Tư Thần hỏi.
“Không có, một câu nói vu vơ như thế, sao tôi dám tin chứ.” Vẻ mặt của Trì Liên hết sức bình thường, hoàn toàn không giống với dáng vẻ bị điên, “Lúc ấy tôi còn tưởng rằng những lời này chính là manh mối trong game ấy chứ. Dựa vào hai chữ “Si Mị”, tôi đoán đây là game kinh dị, còn chuẩn bị sẵn tâm lý sau khi ra khỏi phòng sẽ gặp một đám quỷ, ai ngờ lại nhìn thấy một đống toàn mắt là mắt, làm người ta thấy gớm, thà gặp chị gái lệ quỷ xinh đẹp còn hơn.””
Giờ phút này Trì Liên lại nghĩ đến mắt, cảm giác tuyệt vọng dần dần biến mất, ngược lại có tâm trạng mà chê, rất chê.
Mục Tư Thần cảm thấy trạng thái của Trì Liên hiện tại đỡ hơn lúc ban đầu rất nhiều.
Vấn đề là ở thế giới này, không có quái vật cấp Thần phù hộ, trạng thái tinh thần sao có thể tốt được, chính Mục Tư Thần cũng không có tâm trạng chê bai giống như Trì Liên.
Ở đây không bị tâm thần thì mới là thần kinh có vấn đề!
Mục Tư Thần vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn Trì Liên.
Trì Liên thấy cậu nghi ngờ nhìn mình thì sầu thối ruột, rất là đau khổ nói: “Sao cậu có thể không tin tôi chứ? Tôi chỉ chơi cái game thôi mà cũng tự nhiên bị đưa vào thế giới nguy hiểm đến tính mạng này. Nếu không phải có cậu cứu tôi, tôi đã sớm chết rồi, còn chết rất thảm nữa là đằng khác. Ở cái thế giới này, tôi cũng chỉ có thể tin tưởng cậu, sao có thể đi tin tưởng mấy thứ vớ va vớ vẩn khác chứ.”
Mục Tư Thần: “…”
Trì Liên nói vậy khiến cậu nhớ tới trước đó cậu có dán lên người của Trì Liên một miếng Giấy dán bản ngã.
Khoan, từ từ đã, Trì Liên vừa nói cái gì? Chỉ tin tưởng mình cậu?
Mục Tư Thần nảy ra một suy nghĩ bất khả tư nghị.
Người khiến Trì Liên sinh ra tín ngưỡng, trở thành kẻ sa đọa, biến thành bệnh nhân, sẽ không phải là cậu đâu, nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây, hệ thống vốn yên lặng đã lâu nhảy ra một khung thoại.
【Chúc mừng người chơi đã có được một tín đồ, kích hoạt skill sử dụng tín đồ. Điều kiện kích hoạt: Cần phải dán Giấy dán bản ngã lên trên thân người khác, cũng nhận được sự tin tưởng xuất từ nội tâm của đối phương, hơn nữa nhất định phải có vốn tri thức về lĩnh vực cấp Thần thì mới có thể thu được tín đồ. 】
Mục Tư Thần: “…”
Không ngờ lại như vậy thật, Trì Liên thế mà lại là tín đồ của cậu!
Điều kiện kích hoạt skill sử dụng tín đồ rất hà khắc, nhận được sự tin tưởng của những người khác là chuyện khó có thể làm được ngay cả trong thời đại hòa bình, mà điều kiện phải có vốn tri thức về lĩnh vực cấp Thần này cũng đã có thể loại trừ vô số người chơi.
Tri thức trong lĩnh vực cấp Thần nhất định cần phải tận mắt nhìn thẳng vào quái vật cấp Thần, chịu đựng cú sốc tinh thần mang tính hủy diệt mà quái vật cấp Thần ban cho mới có thể đánh cắp được tri thức.
Cũng không phải Mục Tư Thần huênh hoang gì, nhưng cậu cảm thấy, người chơi có thể đáp ứng được điều kiện này gần như là lông phượng sừng lân, 99% người khi lần đầu tiên nhìn vào quái vật cấp Thần đã sụp đổ mà chết rồi, ngay đến cả hình dạng con người cũng không duy trì được.
Ngay cả khi cậu nhìn trộm được một chút tri thức ấy, cũng là do vận may tốt với cả tính tình trời sinh to gan nhưng không ngu ngốc, nếu thêm một lần nữa, chưa chắc cậu đã dám nhìn thẳng vào Mắt to.
Hệ thống cũng không nói cho cậu biết có tín đồ có thể làm được gì, đạt được nhiều tín đồ thì sức mạnh gì của cậu sẽ tăng.
Đương nhiên, Mục Tư Thần cũng rõ ràng, hệ thống không nói, có vẻ như đây là chuyện mà cậu không thể biết được, mà sau tinh thần của cậu phải đạt đến một cấp độ nhất định mới có tư cách lý giải.
Trước mắt, cái lợi lớn nhất khi có tín đồ chính là Mục Tư Thần có được một đồng đội có thể hoàn toàn tin tưởng.
Thực lực của đồng đội này không tầm thường, còn có thể cắt dán thẻ tên, bọn họ có một đồng đội vốn là bệnh nhân bây giờ mang thân phận bác sĩ!
Mục Tư Thần lập tức nghĩ tới Thẩm Tễ Nguyệt.
Nếu đổi thẻ tên cho Thẩm Tễ Nguyệt, có phải là anh ta sẽ không cần hy sinh hay không?
“Cô có thể đổi thẻ tên mấy lần?” Mục Tư Thần hỏi.
“Chỉ lần này thôi.” Trì Liên chỉ chỉ đỉnh đầu của mình, “Chỉ đổi một lần là thanh mana của tôi cạn sạch rồi. Với cả rất là lạ nhé, hiện tại thanh mana của tôi có hạn mức cao nhất là 100, nhưng hệ thống lại hiển thị giá trị năng lượng tiêu hao khi cắt dán là 120, 20 giá trị năng lượng bị vượt quá cũng không biết là từ đâu nữa.”
Trong lòng Mục Tư Thần bỗng nhiên có cảm giác không ổn.
“Khi cô sử dụng kỹ năng, có…” Mục Tư Thần hơi lúng túng nhưng rốt cuộc vẫn hỏi: “Có nghĩ đến tôi không?”
“Có ấy!” Trì Liên khẳng định nói, “Lúc ấy tôi nghĩ, nếu lần này phải chết, không biết ân nhân còn có thể cứu mình lần nữa hay không.”
Mục Tư Thần chỉ cảm thấy nhồi máu cơ tim, cậu mở bảng hệ thống ra xem, quả nhiên giá trị năng lượng vất vả lắm mới khôi phục được đến 30, hiện tại chỉ còn lại số 10 đáng thương, bị Trì Liên mượn đi 20 rồi.
Mục Tư Thần không biết tín đồ rốt cuộc có thể mang đến cho cậu lợi ích gì, nhưng tác hại thì cậu đã biết rồi.
Vừa rồi khi Trì Liên cầu nguyện với cậu trong lúc nguy hiểm, cậu đáp lại, cho nên bị trừ mất 20 điểm năng lượng!
Chỉ cần điểm năng lượng của cậu khôi phục đến 33 liền có thể sử dụng kỹ năng “Đào góc tường” thêm một lần nữa, chỉ còn thiếu có 3 điểm, vậy mà hiện tại lại quay trở lại điểm xuất phát.
Mới có một tín đồ đã suýt nữa làm điểm năng lượng của cậu bị trừ sạch, nếu có thêm nhiều tín đồ hơn, 100 giá trị năng lượng đáng thương này của cậu sao đủ dùng chứ.
Hơn nữa, skill tín đồ này không hợp lý một chút nào, cậu không ngại cho Trì Liên mượn 20 điểm năng lượng để giữ mạng, nhưng có thể báo trước với cậu một tiếng được không?
Ít nhất cũng để hắn ấn nút đồng ý gì đó, đừng có không nói tiếng nào mà tự trừ đi giá trị năng lượng của cậu như vậy không?
Chẳng lẽ về sau đều phải như vậy sao? Vậy kế hoạch của cậu sẽ bị xáo trộn vô hạn tuần hoàn mất.
【Trong giai đoạn lập nghiệp, ông chủ đều phải tự tay làm lấy, chờ sau này phát triển rồi thì sẽ không cần.】
Đúng lúc đó, hệ thống nhảy ra những lời này.
Mục Tư Thần: “…”
Cái hệ thống báo này, cái gì cũng giấu giếm thì thôi, thế mà còn muốn phàn nàn với cậu ư?
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Tần Trụ (đánh khe khẽ vào lồng ngực): Mục Tư Thần, nhìn tôi, tin tôi.
Trì Liên: Ân nhân, cho vay tí (điểm năng lượng), tôi liền tin tưởng cậu!
Mục Tư Thần: Đủ rồi, mệt rồi.