Mục Tư Thần nhìn xuống mặt đất, thấy chỗ cậu mới nằm vừa rồi không biết từ bao giờ lại có thêm một con búp bê bạch tuộc chibi.
Trình Húc Bác trốn dưới giường bệnh thấy Trì Liên biến mất, lập tức nhào ra, tìm tới tìm lui nơi Trì Liên vừa biến mất.
Đều là người chơi, Trình Húc Bác nhớ lại hành động trước khi Trì Liên biến mất, lập tức tỉnh ngộ: “Trì Liên offline?! Chẳng lẽ có thể offline sao?”
Anh ta kích động mở bảng hệ thống, nhưng vẫn không có nút “Thoát game”.
Hy vọng mà Trình Húc Bác vừa dấy lên liền bị một chậu nước lạnh dội tắt, anh ta ngơ ngác ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: “Tại sao tôi không thể offline?”
Lúc này toàn bộ viện điều dưỡng đều bị nhấn nút pause, cho dù là Thân cận Vũ Mục hay là Diêu Vọng Bình cũng không thể cử động, thậm chí đến sức mạnh của Mắt to đều không thể tiến vào.
Mặc dù Trình Húc Bác ngồi dưới đất khóc lóc thì cũng không vì có cảm xúc tiêu cực mà bị ô nhiễm, càng không gặp phải nguy hiểm.
Nhất thời, cũng không rõ là Trình Húc Bác đang đau lòng, hay là bởi vì xung quanh an toàn mà trút hết cảm xúc.
Vào giây phút dán đồ đằng bản ngã lên, cơ thể Mục Tư Thần liền khôi phục về trạng thái bình thường.
Bọng mụn nước hình mắt do ô nhiễm đã biến mất, mắt ếch lồi cũng lùi vào trong hốc mắt, lại biến trở về cậu sinh viên trẻ tuổi sạch sẽ xinh trai.
Mục Tư Thần nhìn anh ta một cái, cũng mở bảng hệ thống ra, phía trên cũng xuất hiện nút “Thoát game”.
Hóa ra thời gian mười phút bảo vệ người chơi mới khi mới tiến vào trò chơi thật sự là đang cho người chơi cơ hội thoát game. Nhưng có người chơi nào sẽ thật sự thoát khỏi trò chơi ư? Mọi người đều sẽ coi mười phút này là một cái kim bài miễn tử, tận dụng khoảng thời gian này hết cỡ để làm quen với trò chơi.
Mục Tư Thần cũng không vội vàng offline như Trì Liên, mà nhân lúc an toàn thăm dò trụ thuộc về cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn qua cái lỗ lớn trên trần nhà bị Thân cận Vũ Mục đập ra khi nãy, thấy được đồ đằng giữa không trung.
Nếu cậu không đoán sai, đây là trụ của cậu. Nhưng sức mạnh vốn có của trụ không phải là từ cậu sinh ra, mà là cậu “đào” được từ Mắt to.
Kỹ năng “Đào góc tường” này, các loại “góc tường” có thể đào còn phong phú cậu tưởng tượng.
Tín đồ, năng lực, trụ… Nếu gọi năng lực này là “Đào góc tường”, không bằng gọi là cướp đoạt, ăn cắp… Hoặc là di dời.
Đúng vậy, di dời sẽ dễ hình dung hơn ăn cắp một chút.
Bởi vì trước đó khi cậu đào tín đồ, cũng không có đào tín đồ của Mắt to đến chỗ mình, mà là đào cho Tần Trụ, sau đó lại biến tín đồ vừa mới trở thành tín đồ Tần Trụ thành của Mắt to, đây là một loại di dời.
Nghĩ đến đây, Mục Tư Thần bóp bóp thẻ tên, nghĩ đến kỹ năng của Trì Liên.
Nghĩ lại thì kỹ năng của Trì Liên hình như cũng là kiểu này.
Cắt dán, không phải cũng là một loại di dời hay sao?
Kỹ năng của xe đẩy của Trình Húc Bác chính là nhét các vật phẩm cùng với không gian xung quanh nó vào, sau đó di dời đến một vị trí khác.
Dưới tình hình trước mắt, ba người chơi có hình thức biểu hiện của kỹ năng khác nhau, nhưng bản chất đều giống nhau là di dời.
Điều này không phù hợp với nguyên lý cơ bản của một trò chơi.
Mục Tư Thần là dân cày thuê game, từng nghiên cứu rất nhiều game.
Một trò chơi theo lẽ thường sẽ phải bao gồm tất cả các loại hình năng lực như tấn công, phụ trợ, trị liệu, phòng ngự…
Nhưng game《 Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi》này xem ra đến hiện tại lại chỉ cho người chơi một loại năng lực “di dời”.
Vì sao lại có chuyện như vậy?
Mục Tư Thần nhất thời nghĩ mãi không ra, cho nên đè chuyện này lại trong lòng.
Cậu mơ hồ có cảm giác, cho dù lần này có Thoát game được, sau này cũng sẽ phải quay lại.
Cậu chỉ mới hoàn thành nhiệm vụ cho người mới, tạm thời nhận được cơ hội nghỉ giải lao thôi.
Mục Tư Thần ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nhớ tới một sự kiện, “Trụ” của Mắt to được giấu trong viện điều dưỡng, rất khó tìm ra.
Hiển nhiên, một khi tìm được “Trụ”, các quái vật cấp Thần khác sẽ phá hủy hoặc cướp lấy cái trụ này vô cùng dễ dàng.
Đồ đằng của cậu cứ treo lơ lửng trên viện điều dưỡng như vậy, đợi đến lúc Mắt to tỉnh lại, với sức mạnh của Ngài, hẳn là có thể đoạt lại “Trụ trong nháy mắt nhỉ?
Có phải hẳn là nên giấu “Trụ” ở trong viện điều dưỡng này giống như Mắt to hay không.
Nếu làm như vậy, cho dù Mắt to muốn đoạt lại cái trụ này thì cũng phải phái người lẻn vào viện điều dưỡng, thăm dò quy tắc viện điều dưỡng, tìm cách dẫn “Trụ” ra bằng mọi giá?
Không biết hệ thống có thể cho gợi ý hay không.
Mục Tư Thần lướt bảng hệ thống mấy cái, bỗng nhiên nhìn thấy trên thanh nhiệm vụ có một biểu tượng có chấm than màu đỏ.
Đây là ký hiệu chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Mục Tư Thần chạm vào thanh nhiệm vụ.
【Chúc mừng người chơi đã lấy được cái trụ đầu tiên, mời người chơi hãy tìm một chỗ để ký gửi tinh thần cho trụ của mình, để việc bảo vệ và che giấu “Trụ” trở nên dễ dàng】
Mục Tư Thần: “… Nếu như tôi không phát hiện nhiệm vụ này mà cứ thế offline thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
【 Trụ mới được sinh ra vô cùng yếu ớt, rất dễ bị quái vật cấp Thần đoạt lại. Nếu người chơi cứ như vậy offline, đến lần online tiếp theo thì trụ đã bị cướp mất rồi, ngay khi người chơi vừa online còn vì mất đi cái trụ duy nhất mà bị quái vật cấp Thần nuốt chửng.】
Mục Tư Thần: “… Vậy tại sao cậu không nhắc?”
Lần này hệ thống không trả lời cậu.
Mục Tư Thần không biết nên nói cái gì cho phải, cái hệ thống rách này, trong chốc lát hoàn toàn không nhìn ra nổi rốt cuộc là nó có ý tốt hay là ý xấu nữa.
Nói nó có ý tốt, nó đem mọi người đến cái nơi rách nát này, khắp nơi đều đào hố, không hề có một gợi ý nào. Có cơ hội rời khỏi cũng che giấu, cứ kệ người chơi tự sinh tự diệt ở trong thế giới quỷ dị. Muốn thu được thông tin gì thì chắc chắn phải là sau khi người chơi chủ động tìm tòi rồi phát hiện ra, hệ thống mới có thể đưa ra lời nhắc nhở tương ứng. Nếu người chơi không nghĩ ra được, hệ thống tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc nhở.
Nói nó có ý xấu, thì nó lại cung cấp kỹ năng và cách thức bảo vệ tính mạng cho người chơi.
Mục Tư Thần biết rõ, với sức mạnh của bản thân cậu, hoàn toàn không có khả năng chiếm được cái trụ này.
Sở dĩ cậu có thể cướp được “Trụ” còn do cậu có sức mạnh của hệ thống chống lưng.
Tựa như cậu có được một quyển bí tịch đủ để xưng bá võ lâm thiên hạ, nhưng không có ai dạy cậu. Cậu cần phải tự tìm tòi học hỏi nội dung trên bí tịch, luyện đúng thì có thể phát triển thành sức mạnh siêu cường. Một khi tu luyện sai, thì chết là đương nhiên, dù sao rất nhiều người muốn có quyển bí tịch võ lâm này, đổi thành người khác tu luyện cũng chả sao cả.
Hệ thống không phải có ý tốt cũng không có ý xấu, mà là dùng góc nhìn ngoài cuộc để lựa ra người thích hợp.
Mục Tư Thần tạm thời gạt bỏ thành kiến đối với hệ thống, suy nghĩ nên bảo vệ trụ của cậu thế nào.
Cậu đi đến bên cạnh Trình Húc Bác còn đang gào khóc, an ủi nói: “Đừng khóc nữa.”
Trình Húc Bác nức nở nói: “Trì Liên offline rồi, vì sao tôi không thể offline? Cậu cũng không đi, cậu cũng không thể sao? Cái game này kỳ thị giới tính sao?”
“Tôi nghĩ, không phải kỳ thị giới tính, là kỳ thị tín ngưỡng.” Mục Tư Thần nói.
“Cái gì?” Trình Húc Bác không hiểu gì hỏi.
“Đây là nhà an toàn tôi thành lập sau khi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, tôi nghĩ có lẽ là chỉ có tôn thờ tôi thì mới có thể thoát khỏi game được.” Mục Tư Thần nói.
“Thờ, tôi thờ mà!” Trình Húc Bác không chút do dự nói, “Trước đó cậu đã cứu tôi, tôi vốn dĩ đã rất tin tưởng cậu rồi! Với cả chỉ cần có thể làm cho tôi rời khỏi game này, thờ ai cũng được hết! Thế tôi phải làm gì để tôn thờ cậu?”
Mục Tư Thần lục lọi trong người, lúng túng phát hiện ra vừa rồi vì để cướp lấy trụ mà cậu đã dùng hết toàn bộ Giấy dán bản ngã trên người rồi.
Lúc ấy cậu gần như không còn lý trí, ngoại trừ dùng toàn bộ Giấy dán bản ngã, thì hoàn toàn không còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện gì khác.
Bây giờ không có Giấy dán bản ngã, phải làm sao để biến Trình Húc Bác thành tín đồ của mình đây?
Trình Húc Bác đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn Mục Tư Thần, Mục Tư Thần chột dạ dời mắt nhìn chỗ khác.
“Muốn trở thành tín đồ của tôi thì cần phải dán Giấy dán bản ngã lên.” Mục Tư Thần nói, “Mảnh giấy dán là sản phẩm phụ từ kỹ năng của tôi, hiện tại tôi không còn mảnh Giấy dán bản ngã nào hết.”
“Không thể sử dụng kỹ năng sao?” Trình Húc Bác chỉ những người bị Mục Tư Thần biến thành tình nguyện viên nói, “Không thể dùng kỹ năng với những người này sao?”
Sau khi Mục Tư Thần lên cấp 10, giá trị năng lượng đã đạt tới 5000, so với trước đó thì khác nhau một trời một vực.
Hiện tại Trì Liên mượn tiếp giá trị năng lượng của cậu, chỉ tiêu hao 120, Mục Tư Thần sẽ không quá đau lòng.
Trước đó cậu mượn năng lượng của Tần Trụ chuyển hóa tình nguyện viên thành tín đồ của Tần Trụ, trung bình mỗi người tiêu hao tầm 3000, năng lượng trước mắt thực ra cũng đủ để cậu chuyển hóa một tình nguyện viên.
“Tôi cảm thấy tôi không thể làm như vậy.” Mục Tư Thần nói.
Đây là một loại linh cảm rất kỳ diệu.
Lúc này thứ bị tiêu hao chính là năng lượng của cậu, một khi sử dụng “Đào góc tường” với tình nguyện viên hoặc bệnh nhân thì người này sẽ trở thành tín đồ của cậu.
Nhưng Mục Tư Thần luôn có cảm giác, những người này không phải người thuộc thế giới của cậu, nếu tự nguyện tôn thờ thì còn có thể, nhưng nếu dùng kỹ năng cưỡng ép người này thành tín đồ của mình thì sẽ xảy ra vài chuyện không tốt.
Cụ thể là chuyện không tốt gì, Mục Tư Thần không nói được, chỉ là có loại linh cảm vu vơ này.
Cậu có thể dùng kỹ năng làm những người này thoát khỏi sự ô nhiễm tinh thần của Mắt to, có thể biến bọn họ thành tín đồ của Tần Trụ, nhưng không thể cưỡng chế đối phương trở thành tín đồ của mình.
Nhất định phải tự nguyện.
Mục Tư Thần nhíu mày suy tư.
Trình Húc Bác lom lom nhìn cậu.
Mục Tư Thần ngẩng đầu nhìn đồ đằng bản ngã trên không trung, nghĩ đến nhắc nhở của hệ thống, cậu cần tìm được một thứ để gửi gắm tinh thần mới có thể che giấu được trụ.
Tựa như trụ của Mắt to sẽ bị cảm xúc tuyệt vọng thu hút.
Giấy dán của cậu gọi là “Giấy dán bản ngã”, đồ đằng cũng là “đồ đằng bản ngã”, như thể ngay từ lúc bắt đầu, hệ thống đã nghĩ ổn thỏa cái tên này cho cậu rồi.
Có phải bởi vì sức mạnh tên là “Bản ngã”, cho nên cậu không thể cưỡng ép người của thế giới này tín ngưỡng mình hay không?
Ngược lại có thể dán miếng dán lên người chơi giống như Trì Liên, Trình Húc Bác, bởi vì bọn họ là người cùng một thế giới.
Mục Tư Thần nhìn đồ đằng bản ngã tỏa ra từ lòng bàn tay của cậu, cậu luôn cảm thấy bản thân có thể lợi dụng sức mạnh của trụ.
“Hay là thử cái kia xem? Nó cũng khá giống miếng dán đó.” Mục Tư Thần chỉ lên trần nhà nói.
“Thử thế nào?” Vẻ mặt của Trình Húc Bác tràn ngập hoài nghi.
“Leo lên xem thử!” Mục Tư Thần nói.
Giờ phút này có vẻ cũng không còn cách nào khác, cũng may trần nhà đã bị Thân cận Vũ Mục đập vỡ, hai người trẻ tuổi sức dài vai rộng, muốn leo lên vẫn khá dễ dàng.
Trình Húc Bác chồng mấy cái giường bệnh lên, hai người dùng tạm giường bệnh leo lên trên mái nhà.
Đứng ở trên mái nhà, Mục Tư Thần phát hiện vị trí của đồ đằng bản ngã rất thấp, tựa như là bị sức mạnh của Mắt to ảnh hưởng, không thể bay cao hơn trong không trung, mà chỉ có thể bám vào chỗ thấp là mái của viện điều dưỡng.
Hơn nữa, đồ đằng bản ngã này dường như còn đang không ngừng tụt xuống, đợi thêm một lúc nữa thì sẽ rơi xuống trần nhà.
Nếu Mục Tư Thần cứ bất chấp mà offline như vậy, có lẽ không cần chờ đến lúc Mắt to thức tỉnh, đồ đằng bản ngã đã tự rơi xuống dưới đất rồi.
“Oa, nó tụt nhanh ghê.” Trình Húc Bác nói, “Tôi nhảy lên một cái là có đụng vào rồi.”
Đúng là anh ta chỉ nhảy lên một cái, đầu ngón tay đã chạm tới đồ đằng bản ngã.
Khi Trình Húc Bác chạm tới đồ đằng bản ngã, Mục Tư Thần nghe được tiếng thông báo của hệ thống.
【Chúc mừng người chơi đã có được tín đồ thứ hai, số lượng tín đồ trước mắt còn quá ít, còn chưa thể mở skill mới, thời kỳ gây dựng, mong người chơi cố gắng tăng tín đồ nhé.】
Mục Tư thần ngẩng đầu nhìn đồ đằng, tay giơ lên, đầu ngón tay đụng phải bàn tay của đồ đằng tay.
Một luồng sức mạnh truyền khắp toàn thân, Mục Tư thần cảm thấy cậu có thể sử dụng luồng sức mạnh này.
Cậu nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận được sức mạnh ấy, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Tịnh hóa.”
Đồ đằng bản ngã phát ra ánh sáng nhàn nhạt, dựa vào con mắt trái, Mục Tư Thần nhìn thấy trong viện điều dưỡng, không cần biết là bệnh nhân hay là người nhà, bọng mụn nước trên thân đều biến mất.
Thẩm Tễ Nguyệt trở nên đẹp trai hơn nữa.
Thân thể bị ô nhiễm một nửa của Diêu Vọng Bình cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Một chút khí đen trong cơ thể Trình Húc Bác cũng tiêu tan.
“Anh xem lại bảng hệ thống đi.” Mục Tư Thần nói.
Trong lòng Trình Húc Bác dâng lên một sự tin tưởng khó hiểu đối với Mục Tư Thần, anh ta mở bảng hệ thống, thấy nút “Thoát game” đang phát sáng.
“Tốt quá rồi! Tôi offline đây!” Trình Húc Bác vẫy vẫy tay với Mục Tư Thần, “Hi vọng chúng ta sẽ không phải quay lại nơi quỷ quái này nữa!”
Nói xong, anh ta liền biến mất ở nóc nhà.
Mục Tư thần vẫn chưa thoát, thông qua đồ đằng bản ngã, cậu cảm nhận được có một chút ô nhiễm vẫn không cách nào biến mất.
Biến dị trên thân tình nguyện viên vẫn không có thay đổi, biến dị của bọn họ khác với bọng mụn nước hình con mắt, đã là sự thay đổi của cơ thể, rất khó đổi trở lại.
Mục Tư Thần có thể cảm giác được, tín ngưỡng không kiên định của rất nhiều tình nguyện viên đối với Mắt to đã biến mất.
Nhưng những người giống với Thân cận Vũ Mục, được hưởng một phần sức mạnh của Mắt to, thân thể không có gì thay đổi.
Mục Tư Thần nhờ vào sức mạnh của đồ đằng bản ngã, mơ hồ cảm nhận được Thân cận Vũ Mục giống như là một tụ điểm rác thải rất khó xử lý, tiếp tục để bọn họ trong viện điều dưỡng, sức mạnh của đồ đằng bản ngã sẽ bị ăn mòn.
“Loại bỏ.” Mục Tư thần khẽ nói.
Một luồng sức mạnh làm cho Thân cận Vũ Mục, Diêu Vọng Bình, Thẩm Tễ Nguyệt và mười mấy người khác đều bị Mục Tư Thần ném ra khỏi trại an dưỡng.
Những người này, hoặc là bị Mắt to ô nhiễm nặng, hoặc là gián điệp đến từ trấn nhỏ khác.
Vậy mà quét luôn ra mười mấy người, không ngờ người của thế lực khác trong cái viện điều dưỡng này lại nhiều thế.
Cũng không biết có phải toàn là thuộc hạ của Tần trụ hay không, cũng không biết còn người của thế lực khác hay không, ví dụ như cái kia trấn Si Mị của Dạ hoa chi chủ chẳng hạn.
Mục Tư Thần dùng sức mạnh của đồ đằng bản ngã để thanh lý toàn bộ những thế lực về cậu, đồng thời cảm thấy sức mạnh của đồ đằng bản ngã đang dần dần tiêu tán.
Giống như trụ cột của viện điều dưỡng vậy, không có năng lượng tinh thần ký thác để chống đỡ liên tục thì không thể duy trì “Trụ” được bao lâu.
Hệ thống muốn cậu tìm cho trụ cột một thứ để gửi gắm tinh thần, mà ban đầu thực thể trong viện điều dưỡng dùng để gửi gắm tinh thần, sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho trụ cột.
“Phải tìm cái gì để gửi gắm tinh thần đây?”Mục Tư thần lẩm bẩm.
【Nếu như người chơi là một quái vật cấp Thần thì sẽ muốn một trấn nhỏ như thế nào?】
Hệ thống hiếm khi lại chủ động nhắc nhở.
“Tôi muốn rời khỏi thế giới này, vĩnh viễn không trở lại.” Mục Tư thần nói, “Mặc dù chỉ là ảo tưởng, nhưng dù sao con người cũng nên có hi vọng, không phải sao?”
Cậu nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Tôi không phải là quái vật cấp Thần, cho dù có phải, cũng không thể gánh vác tình cảm của nhiều người như vậy, chính tôi cũng chỉ là một sinh viên bình thường thôi, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được việc làm hay không, đến bao giờ mới có thể mua nhà còn đang không biết.
Nhưng dù sao con người cũng phải có hy vọng, đúng không?”
Hi vọng cuộc sống có thể cải thiện hơn, hi vọng có thể có được một tình yêu đẹp, hi vọng bản thân có thể trở thành một người xuất sắc.
Khi Mục Tư Thần nói ra những lời này, đồ đằng bản ngã hóa thành từng đốm sáng, rồi yên lặng đi vào trong ngực của mỗi người trong viện điều dưỡng.
【Trấn nhỏ của người chơi được đặt tên là trấn nhỏ Hi Vọng, mong người chơi hãy không ngừng cố gắng để xây dựng trấn nhỏ Hi Vọng.】
Quả nhiên vẫn phải tiếp tục trò chơi.
Mục Tư Thần lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Cậu cảm giác được viện điều dưỡng và trụ của cậu đã được bảo vệ cẩn thận, tạm thời sẽ không có vấn đề gì, cậu có thể tạm thời rời đi.
Mục Tư Thần cảm thấy mệt mỏi quá, cậu muốn nghỉ ngơi một chút.
Cậu chạm vào nút “Thoát game”, một giây sau, cậu đã xuất hiện ở trong ký túc xá.
Buồng game giả lập đã biến mất, Mục Tư Thần phát hiện bản thân đang nằm ở trên mặt đất lạnh băng, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Mục Tư Thần nhìn điện thoại, thời gian vẫn giống như lúc cậu mới vào game, trong khoảng thời gian cậu ở trong game, thời gian ở hiện thực không hề trôi qua.
Chỉ có điều thời gian trên đồng hồ chậm hơn điện thoại mấy tiếng, điều đó ám chỉ với Mục Tư Thần rằng mọi thứ cậu vừa trải qua không phải là mơ.
Cậu thử gọi hệ thống ở trong đầu, nhưng trước mặt không hiện ra bảng hệ thống.
Giống như ngay cả trung gian để tiến vào game lần nữa cũng không có.
“Thật sự cứ thế mà về sao? Không cần quay lại đó nữa sao?” Mục Tư Thần hi vọng tột cùng tự hỏi.
Cậu chống tay xuống mặt đất để đứng lên, lại bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Lúc ngồi dậy, hình như có thứ gì đó rơi ra từ người cậu.
Mục Tư Thần nhìn xuống mặt đất, thấy chỗ cậu mới nằm vừa rồi không biết từ bao giờ lại có thêm một con búp bê bạch tuộc chibi.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Tần Trụ: A! Mục Tư Thần mang tôi về nhà!
Mục Tư Thần: Thứ đồ chơi này vì sao cùng tôi về thế?