Với hành động đó của hắn, sự chuyển hóa của đồ đằng dừng lại, biến thành hình dạng một nửa trăng non một nửa con mắt rất quỷ dị.
“Cái người này giống cái người dùng gương thay thế tay chân bị cắt ấy.” Hạ Phi nói.
Trông người này giống hệt Thẩm Tễ Nguyệt mà Mục Tư Thần gặp ở viện điều dưỡng, chỉ là trang phục và kiểu tóc có chút thay đổi nhỏ.
Thẩm Tễ Nguyệt ở viện điều dưỡng có mái tóc đến vai, hẳn sẽ có vẻ đẹp rất thơ, chỉ là trên cơ thể có quá nhiều mụn nước con mắt, thời gian khôi phục dung mạo quá ngắn, Mục Tư Thần chưa kịp quan sát kỹ càng thì “Trụ” đã xuất hiện, hắn nhanh chóng bị sức mạnh của trụ đẩy ra ngoài.
Khi gặp hắn ta ở nhà máy chế biến, mái tóc của hắn đã được cắt ngắn, tóc gọn gàng qua tai, vì gặp hắn trên sân vận động, hắn ta mặc đồ thể thao, ngoài nét tuấn tú còn có chút cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Thẩm Tễ Nguyệt hiện tại ở thư viện, mặc áo sơ mi trắng, thân hình hơi gầy, làn da tái nhợt, trông hơi bệnh tật, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Hạ Phi nói với Mục Tư Thần, lần gặp Thẩm Tễ Nguyệt trước khi vào khu vực không rõ, hắn ta mặc vest, tóc vuốt gọn gàng, có chút cảm giác nhã nhặn bại hoại, ngay cả khi tay chân bị sương mù nuốt chửng, mặt cũng không biến sắc, dáng vẻ rất thong dong ngạo nghễ.
Mục Tư Thần không nhịn được sự nghi ngờ, bốn Thẩm Tễ Nguyệt này, chẳng lẽ lại là cùng một người?
Thực ra họ là bốn người bị Thẩm Tễ Nguyệt chi phối, lúc ở trong viện điều dưỡng Mục Tư Thần thảo luận với Thẩm Tễ Nguyệt về đối sách, ở nhà máy chế biến và thư viện cũng có một Thẩm Tễ Nguyệt.
Nghĩ đến điều này, Mục Tư Thần chỉ cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, cậu không do dự lấy ra một tấm Giấy dán bản ngã cấp trụ đặt, sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào.
“Đừng nhìn nữa.” Mục Tư Thần nói với Hạ Phi, “Tôi lo rằng nhìn nữa sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ.”
“Nhìn thôi mà, chắc không đến nỗi chứ?” Hạ Phi làu bàu.
“Nghe lời!” Giọng điệu Mục Tư Thần rất nghiêm túc, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Hạ Phi hiếm khi thấy cậu có vẻ thận trọng như vậy, nhưng cậu ta vẫn muốn tranh đấu cho quyền được biết thông tin của mình một chút.
Lúc này, cậu ta nhìn thấy dường như ở phía sau lưng của Mục Tư Thần có một cánh xúc tu bạch tuộc đang thò lên, nhe nanh giơ vuốt với cậu ta.
Hạ Phi bỗng cảm thấy như nhìn thấy Thánh giả Bạch Tuộc, cảm giác bị lý trí chi phối xông lên não.
Cậu ta liền lấy ra một quyển sách, rồi lấy ra một cặp kính VR cơ giới và một tai nghe chụp tai từ trong sách.
“Tôi sẽ xem phim 3D, có gì nhìn được ông cứ gọi tôi.” Hạ Phi tìm một cái ghế ngồi trong thư viện, một cảm giác thoải mái như đang ở rạp chiếu phim.
Hạ Phi quả thật là người không bao giờ khiến mình phải chịu thiệt trong bất kỳ tình huống nào.
Mục Tư Thần thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quan sát vị Thẩm Tễ Nguyệt trông hơi ốm yếu này.
Cậu thấy Thẩm Tễ Nguyệt ốm yếu kéo tay áo lên, trên cánh tay có một số vết cào tự hại bản thân. Hắn lấy một cây bút từ túi áo sơ mi, nhẹ nhàng viết ba chữ “Thẩm Tễ Nguyệt” lên sổ đăng ký.
Mục Tư Thần nhìn thấy cây bút đó thì hơi sững sờ.
Cậu cũng lấy ra một cây bút từ balo trong hệ thống, đó là cây bút mà cậu nhận được từ chủ nhân nhật ký khi đăng nhập lần đầu vào trò chơi.
Hai cây bút giống nhau không nói lên điều gì, có lẽ đó là cây bút được phân phát chung trong trấn Đồng Chi.
Nhưng vẻ ốm yếu của Thẩm Tễ Nguyệt trông như người đã lâu không ăn uống, tinh thần sụp đổ mà trên tay đầy vết tự cào ra, tất cả đã khiến Mục Tư Thần không thể không nghi ngờ, đó chính là chủ nhân nhật ký đã mất tích.
Một người ở trấn Đồng Chi mất tích một cách âm thầm, ngay cả những tín đồ giao thức hàng ngày cũng không biết.
Đây là trấn Đồng Chi, nơi có thể nhìn thấy tất cả, sao có thể không tìm được một người?
Có lẽ chính vì người đó đã thay đổi diện mạo, đã trở thành một người khác.
Thẩm Tễ Nguyệt có thể bắt chước sức mạnh của Mắt to bằng ánh sáng phản chiếu từ gương, vậy việc phản chiếu diện mạo của mình lên một số người khác cũng không phải là điều khó khăn.
Thảo nào trên cơ thể của Thẩm Tễ Nguyệt ở viện điều dưỡng lại có đồ đằng của Tần Trụ, vì người này thực sự là người được Tần Trụ phái tới, nhưng lại bị Thẩm Tễ Nguyệt chiếm đoạt cơ thể.
Thật là năng lực đáng sợ, thậm chí cả Tần Trụ cũng không nhận ra rằng trên lớp da có đồ đằng của mình đã bị dán thêm một khuôn mặt khác.
Mục Tư Thần nhìn vào Thẩm Tễ Nguyệt ốm yếu mỗi ngày chỉ biết đọc sách, hắn thỉnh thoảng nhìn về hướng của viện điều dưỡng, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Đột nhiên cả thư viện rung chuyển, sương mù bên ngoài biến thành ánh trăng trong sáng và ánh sáng màu đỏ máu, Mục Tư Thần vẫn nhớ rõ loại ánh sáng này, chính là ánh sáng chiếu rọi khi bản thể của Thẩm Tễ Nguyệt xuất hiện trong khu nuôi trồng, khi đánh nhau với Mắt to.
Chỉ mới nhìn thấy những tia sáng này, không ít người trong thư viện bắt đầu cuồng loạn, lăn lộn khắp nơi, một nửa mắt của Thân cận Phát Mục héo rũ, tóc rụng ra, người vốn có mái tóc dày dặn bỗng chốc trở thành trọc đầu.
Thân cận Giản Đồng và Thân cận Phát Mục nhìn nhau, ngay lập tức đưa ra quyết định.
Thân cận Phát Mục lột hết tóc xuống, Thân cận Giản Đồng thì miệng lẩm bẩm điều gì đó, sổ đăng ký trong bàn tay mở ra, những con mắt chưa bị héo của Thân cận Phát Mục bay vào sổ đăng ký, một cột sáng từ trong cuốn sổ xuất hiện.
Cùng lúc con mắt và cơ thể của Thân cận Phát Mục biến mất, cột sáng càng lúc càng lớn, bao phủ toàn bộ thư viện, những người đang điên cuồng trong thư viện cũng dừng lại.
Còn Thẩm Tễ Nguyệt ốm yếu đang ngồi bên cửa sổ thì lặng lẽ cười cười.
Cẳng được bao lâu, ánh trăng bên ngoài biến mất, chỉ còn lại ánh sáng đỏ của Mắt to.
Thân cận Giản Đồng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đóng cuốn sổ đăng ký lại, toàn thân tên Thẩm Tễ Nguyệt ốm yếu kia đột ngột tỏa ra ánh sáng như ánh trăng.
Mục Tư Thần thấy vậy, ngay lập tức dán miếng Giấy dán bản ngã lên gáy.
Quả nhiên, cơ thể của Thẩm Tễ Nguyệt ốm yếu kia biến mất, biến thành một vầng trăng tròn sáng chói, treo trên đỉnh của thư viện.
Tất cả mọi người đang đọc sách trong thư viện cùng nhìn lên, đồng thanh hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
Trên mặt họ lộ ra vẻ khó hiểu, đầy tò mò.
Trong khoảnh khắc đó, ánh trăng chi phối tất cả sự tò mò của mọi người, ham muốn tìm hiểu ban đầu thuộc về “Trụ” đã bị ánh trăng chiếm đoạt!
Trong “Trụ” đó, đồ đằng com mắt của Mắt to đang từ từ biến thành một vầng trăng tròn.
Thân cận Giản Đồng vẫn còn đủ sức chống lại sức mạnh này, nhưng thấy tình hình không ổn tốt, hắn quyết định từ bỏ cơ thể, gỡ xuống một đôi mắt, ném vào cột sáng, cả người biến thành tro bụi dưới ánh trăng.
Với hành động đó của hắn, sự chuyển hóa của đồ đằng dừng lại, biến thành hình dạng một nửa trăng non một nửa con mắt rất quỷ dị.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản bản thể của Thẩm Tễ Nguyệt giáng lâm, ánh trăng mượn sức mạnh của thư viện, bay lên trời.
Thấy cảnh này Mục Tư thần cảm nhận được lực hút cực kỳ đáng sợ, nó giống hệt như lực hút của mặt trăng bỗng nhiên trở nên vô cùng lớn, không chỉ có tạo nên những cơn sóng thần kinh hoàng, còn khiến cho máu trong thân thể con người sục sôi, trái tim đập loạn điên cuồng, tinh thần không thể khống chế được mà trở nên cuồng loạn.
Trong tâm trí của Mục Tư Thần bị những suy nghĩ như “Đây là cái gì”, “Mặt trăng là cái gì”, “Tôi muốn lên mặt trăng xem”, “Tôi muốn tìm hiểu mặt trăng” chiếm lấy, não bộ gần như sắp nổ tung, ý thức bị Thẩm Tễ Nguyệt chiếm đoạt.
Nếu tiếp tục như vậy, não bộ của cậu sẽ nổ tung vì những thông tin đột ngột kia, trái tim cũng sẽ nổ tung vì nhịp tim vượt quá 500.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí lạnh truyền từ gáy đến đi toàn cơ thể, làm cho đầu óc, nhịp tim và dòng máu của Mục Tư Thần trở nên bình tĩnh, giúp cậu có thể chịu đựng được trang sách này.
May mắn là khi Thẩm Tễ Nguyệt tạm thời chiếm quyền kiểm soát thư viện, cuốn sách này đã được lật sang trang.
Mục Tư Thần có được thời gian thở dốc một hơi, tờ Giấy dán bản ngã ở gáy cậu cứ tan biến đi như vậy.
Thẩm Tễ Nguyệt mạnh hơn rất nhiều so với Mắt to, sức mạnh của hai người hoàn toàn không phải là cùng một cấp độ!
Phải biết rằng đây chỉ là bản ghi chép về sự kiện xảy ra, chứ không phải là nhìn thẳng vào bản thể của Thẩm Tễ Nguyệt, thứ cậu thấy vốn chỉ là một hình ảnh được ghi lại!
Nhưng mới chỉ có vậy, Mục Tư Thần vẫn suýt vì nó mà mất mạng, may nhờ có Giấy dán bản ngã mới bảo vệ được tính mạng.
Từ giấy dán bản ngã này đúng là không bị lãng phí một cách vô ích, ít nhất cậu đã biết Thẩm Tễ Nguyệt đã chiếm thư viện bằng cách nào, và thông qua việc nhìn thẳng vào đoạn ghi hình lại quá khứ này, cậu đã thu thập được một số thông tin.
Thẩm Tễ Nguyệt do dựa vào cái “Trụ” này để cưỡng ép bản thể giáng lâm đã phải chịu tổn thương nhất định, cộng thêm việc hấp thụ nửa sức mạnh của Mắt to, Thẩm Tễ Nguyệt đang bận rộn tiêu hóa lượng sức mạnh khổng lồ này. Trước khi thư viện Thượng Huyền trở thành thư viện Mãn Nguyệt, dù có chuyện gì xảy ra, thân thể của Thẩm Tễ Nguyệt sẽ không thể giáng lâm lần nữa tại thư viện.
Nhưng nếu Mục Tư Thần thực sự ở lại thế giới thực đủ bảy ngày, thư viện có lẽ sẽ trở thành thư viện Mãn Nguyệt, khi đó cậu sẽ phải đối mặt với bản thể của Thẩm Tễ Nguyệt.
Thời gian mà hệ thống để cho họ, đó không phải là thời gian nghỉ ngơi, mà là thời gian gửi giấy báo tử vong.
May mà có cái đồ xui xẻo Hạ Phi này, nhất thời Mục Tư Thần không biết ông bạn cùng phòng này của mình rốt cuộc là xui xẻo hay may mắn nữa.
Vừa rồi thư viện hỗn loạn, Hạ Phi vẫn đang xem phim, dường như đang xem phim võ hiệp, còn khua chân múa tay học theo nữa cơ.
Mục Tư Thần tiến đến vỗ vỗ cậu ta, Hạ Phi cởi kính VR và tai nghe, trông như như một người vừa tỉnh giấc từ giấc mơ, hơi: “Tôi xem tiếp tục nhé? Ôi! Sao ông lại biến thành thế này!”
Sau khi nhìn thấy bản thể của Thẩm Tễ Nguyệt, toàn bộ cơ thể của Mục Tư Thần ướt đẫm mồ hôi, môi không một chút màu máu, áo dính vào cơ thể, trông như người mắc bệnh, ốm yếu.
“Không sao, đợi một chút là ổn.” Mục Tư Thần nói.
Cậu ngồi trên ghế, cùng Hạ Phi nhìn sự thay đổi của thư viện.
Sau khi lật sang trang, có hai người đi vào thư viện, một người là Thẩm Tễ Nguyệt mặc vest, một người thì trông rất giống một tên trạch nam siêu cấp 🝳.
🝳 Chú thích:
Trạch nam/nữ: người thích thường xuyên ở trong nhà không ra ngoài. Thường thì ở nhà chơi game, xem phim, đọc sách v.v.
Thẩm Tễ Nguyệt mặc vest vẽ lên trên không trung của thư viện một đồ đằng, đây cũng là lần đầu tiên Mục Tư Thần nhìn thấy đồ đằng hoàn chỉnh của Thẩm Tễ Nguyệt, bao gồm sáu hình dạng của mặt trăng: Trăng mới – Sóc nguyệt, Trăng non lưỡi liềm – Tân nguyệt, Trăng bán nguyệt – Thượng Huyền, Trăng tròn – Mãn nguyệt, Trăng bán nguyệt – Hạ huyền, bao quanh nửa vòng tròn là bụi cây biểu tượng cho thực vật, cánh bướm biểu tượng cho côn trùng, con thỏ biểu tượng cho động vật, và não bộ biểu tượng cho tinh thần con người.
Dường như đây biểu thị lĩnh vực mà Thẩm Tễ Nguyệt có thể chi phối.
Anh chàng trạch nam nằm ở dưới đồ đằng, dưới ánh sáng của đồ đằng mặt trăng, cả người anh ta biến thành những đốm sáng rồi biến mất, và trong những đốm sáng đó, một cuốn sách xuất hiện.
Thẩm Tễ Nguyệt mặc vest cầm cuốn sách với bìa có hình mặt trăng lên trời, cuốn sách này biến thành vô số tia sáng, rơi lả tả vào từng mỗi cuốn sách trong thư viện.
Đến đây, thư viện Tân Nguyệt lại trở thành thư viện Thượng Huyền, và những người đang đọc sách trong thư viện, bỗng chốc biến mất hết.
Sau đó, một trang nữa lại được lật, có những người lục tục đi vào thư viện, những người này hoàn toàn khác so với người ở trấn Đồng Chi, trên cơ thể họ, phụ kiện như cặp tóc, dây chuyền, nhẫn đều có hình trăng, những người này cũng bước vào sách.
Đến đây, cơ thể hai người chợt nhẹ bẫng, rời khỏi “Giới thiệu vắn tắt về thư viện”.
Trong tay hai người đều có một chiếc thẻ đánh dấu sách trên tay, thẻ đánh dấu này trống trơn, giống như cái mà Mục Tư Thần đã thấy ở tầng hai của thư viện.
Hạ Phi nhìn vào thẻ đánh dấu sách hệ thống, vò mái tóc và nói: “Thẻ đánh dấu trống không sẽ không nhận được bất kỳ điểm tích lũy nào. Rõ ràng chúng ta vào một cuốn sách, không nhận được bất cứ thứ gì, còn bị trừ đi 300 điểm để bước vào cuốn sách! Mục Tư Thần, ông còn mấy điểm? Đủ để vào cuốn sách tiếp theo không? Có đủ 1000 điểm tiêu hao mỗi ngày không? Nếu không đủ điểm tích lũy của một ngày, ông sẽ bị xóa sổ đó!”
Mục Tư Thần chỉ còn 400 điểm tích lũy, nhưng cậu không sợ hãi, vì cậu đã lấy đủ thông tin từ cuốn sách này.
“Giới thiệu vắn tắt” cho cậu biết rằng “Trụ” trong thư viện đã chia thành hai phần, một phần là năng lượng nguyên bản của trụ ban đầu đã bị Thân cận Giản Đồng mang đi; phần còn lại là Thân cận trạch nam do Thẩm Tễ Nguyệt đã mang đến làm nền tảng.
Nếu cuốn sách biến thành nền tảng đã đưa vào trong vô số cuốn sách kia, có nghĩa là trụ ban đầu và Thân cận Giản Đồng cũng đã trốn ở trong sách.
Thẻ kẹp trăng non và con mắt của Hạ Phi là minh chứng cho việc này.
Thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt đang tìm kiếm Thân cận Giản Đồng trong thư viện, hòng chiếm lấy phần sức mạnh này, để làm cho hai nửa của “trụ” hòa nhập.
Sau khi biết thông tin này, việc Mục Tư Thần trở nên đơn giản hơn.
Cậu phải tìm ra Thân cận Giản đồng trước Thẩm Tễ Nguyệt, miễn là cậu có thể có được nửa kia của “trụ”, nửa của Thẩm Tễ Nguyệt tự nhiên sẽ tìm tới cửa.
Về phần chỗ Thân cận Giản Đồng rơi xuống cũng không phải hoàn toàn không có dấu vết.
Trong tờ giấy ở tầng hai có viết: “Chủ tôi vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống, Ngài ở trong lòng tôi, trong sách, trong ánh mắt tôn sùng của tất cả mọi người”, trong những lời này nhất định có chứa đựng manh mối.
Điểm tích lũy của Mục Tư Thần chỉ đủ để vào một cuốn sách, cậu cần phải lựa chọn cẩn thận cuốn sách tiếp theo.