“Chờ một chút, bên địch chắc chắn chỉ có một sao?” Hạ Phi giơ hai ngón tay, chỉ vào mình đôi mắt của mình, “Một người, không phải có hai con mắt sao?”
Mục Tư Thần cảm thấy như đang chơi một ván Ma sói không có Tiên tri và Thợ săn vậy, không biết xung quanh ẩn chứa bao nhiêu con sói, thậm chí không biết có bao nhiêu người tham gia ván bài, và phía cậu chỉ có một đồng đội không đáng tin cậy lắm.
Cậu liếc nhìn qua Hạ Phi, ông bạn cùng phòng này dường như đã chắc chắn cuốn sách này an toàn, đã bắt đầu to gan ngủ gà ngủ gật.
“Nguồn tin đồn đại là từ đâu?” Mục Tư Thần ép hỏi hầu gái.
Nước đi này của cậu có thể nói là đánh rắn động cỏ, hiện tại Thân cận Giản Đồng và có thể có cả Thẩm Tễ Nguyệt đang ẩn nấp trong bóng tối, trong khi Mục Tư Thần không có kế khả thi, ngoài trừ đi chiêu hiểm, ép hỏi hầu gái để lấy ra một ít thông tin thì cũng không có cách khác để tháo gỡ cục diện này.
Nếu đây là Ma Sói, Mục Tư Thần chắc chắn sẽ kích động đồng đội bỏ phiếu cho hầu gái ngay trong ván đầu tiên!
Dưới sức ép không ngừng từ Mục Tư Thần, hầu gái cuối cùng đã hiểu rằng hôm nay hoàng hậu không có ý định buông tha mình.
Mục Tư Thần tiến gần hơn một bước, bàn tay giơ sẵn ra, lần này nếu câu trả lời của hầu gái không làm cậu hài lòng, cậu sẽ phải thẳng tay giơ cuốc.
Bộ mặt lạnh lùng của hầu gái cuối cùng đã xuất hiện một vết nứt, cô ta bước lùi một bước, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cuối cùng cúi đầu nói: “Là công chúa.”
Hạ Phi đang ngủ gật nghe thấy từ này thì mắt sáng cả lên, lau nước miếng ở khóe miệng rồi nhìn về phía hầu gái.
Mục Tư Thần: “…”
Suýt nữa quên mất, chàng hoàng tử Hạ Phi còn có một vị hôn thê là cô công chúa bị hoàng hậu ức hiếp đó!
Ván bài vốn đã lộn tùng phèo giờ lại thêm một người.
“Là giọng hát của công chúa,” Hầu gái nói, “Dù hoàng hậu đã giam công chúa trong tòa tháp cao, nhưng tôi nghe nói, giọng hát của công chúa có thể thu hút rất nhiều con chim xinh đẹp, chúng sẽ kể chuyện bên ngoài cho công chúa nghe, công chúa sẽ biên soạn những câu chuyện này thành những bài ca dao rất hay, mọi người ở gần tháp cao đều có thể nghe được giọng hát của cô ấy.”
“Vậy ư?” Mục Tư Thần tiếp lời hầu gái nói, “Trước nay cô ta luôn thích ham chơi, thích gây chuyện. Ta đã giam cô ta trong tòa tháp cao, không ngờ cô ta còn biết lan truyền tin đồn. Ngươi nói xem, ta nên xử lý cô ta như thế nào?”
Hầu gái nói: “Hoàng hậu là dược sư nổi danh nhất cả nước, đã chữa trị vô số người, hoàng hậu muốn ai không thể hát được thì người đó sẽ không thể hát được.”
“Tốt lắm,” Mục Tư Thần cười cười nói, “Ngươi cầm thuốc của ta đi nấu thành một bát canh nhuận họng, chúng ta sẽ đi thăm công chúa ngay.”
Cậu cẩn thận quan sát biểu hiện của hầu gái, thấy đôi lông mày hơi nhíu lại của hầu gái hơi giãn ra, giọng điệu cũng thoải mái hơn một chút: “Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Khi người hầu đi, Mục Tư Thần mới ngồi xuống ghế một cái, Hạ Phi đã đến gần, mặt rất không cam lòng nói: “Thì ra ông thật sự là hoàng hậu độc ác ngược đãi công chúa, công chúa là hôn thê của tôi đó.”
“Giờ tôi đủ to đầu rồi, ông đừng làm rối thêm nữa.” Mục Tư Thần vuốt tóc, “Thật là càng nhiều nhân vật xuất hiện càng rối, sao người hầu gái lại có thái độ thù địch với đức vua và công chúa?”
Hạ Phi nhìn Mục Tư Thần một lúc, nghiêm túc nói: “Người anh em à, từ khi chúng ta gặp nhau trong trò chơi, ông luôn nói đây là nơi nguy hiểm, phải cẩn thận, nghe theo ông mới có thể rời khỏi trò chơi trở về thực tại.
Điều tôi hiểu về nguy hiểm là không tích lũy đủ điểm sẽ chết, ở trong game quá lâu quan niệm về thời gian sẽ bị hỗn loạn, à, hình như còn không có thức ăn.
Đương nhiên những thứ này nguy hiểm, nhưng tôi luôn cảm thấy nguy hiểm trong mắt ông không chỉ là những điều đó, thậm chí còn đáng sợ hơn.
Thế rốt cuộc là ông đang sợ cái gì? Lo cái gì? Với cả, ông định dùng cách nào để rời khỏi trò chơi, tôi có thể giúp được gì không?
Ông nói biết quá nhiều tôi sẽ chết, thế nhưng dù sao tôi cùng ông vào cuốn sách này, chắc là tôi vẫn có thể giúp ích được chút gì đó chứ? Dù cho nhiều điều ông không thể nói cho tôi biết, nhưng những điều có thể nói, ông có thể nói cho tôi một chút không? Ít nhất tôi có thể không làm phiền ông.”
Hạ Phi hiếm khi nghiêm túc khiến Mục Tư Thần hơi ngượng ngùng, dù cậu đã nhờ Hạ Phi cùng mình vào cuốn sách này, nhưng trong tiềm thức, Mục Tư Thần không hi vọng vào việc Hạ Phi có thể giúp ích được gì.
Mục Tư Thần thực ra chỉ muốn giữ cho Hạ Phi ở trong tầm mắt, ngăn ngừa anh chàng này lại chọc phải vị Tà thần nào khác, không may lại bị ô nhiễm.
Dù sao Hạ Phi là người có thể bị ô nhiễm bởi bốn vị Tà thần cùng một lúc, thể chất này thật quá ảo diệu.
Bây giờ những lời chân thành của Hạ Phi đã khiến cho Mục Tư Thần nhận ra, từ khi bước vào thư viện, cậu vẫn luôn sống trong sự sợ hãi với Thẩm Tễ Nguyệt, luôn lo sợ rằng sẽ gặp phải Thẩm Tễ Nguyệt.
So với việc không có gì khi ở trong viện dưỡng lão và nhà máy chế biến, lúc này Mục Tư Thần có 7 tấm Giấy dán bản ngã cấp trụ, eo còn đeo thắt lưng bạch tuộc nhỏ, sức mạnh mạnh hơn nhiều so với hai “Trụ” trước.
Nhưng cậu vẫn sợ.
Trong nhà máy chế biến, nỗi sợ hãi mà Thẩm Tễ Nguyệt mang đến cho cậu thực sự quá sâu sắc, Mục Tư Thần tránh né Thẩm Tễ Nguyệt như một bản năng, thậm chí cố ý tránh xa cuốn sách “Thân cận C03” và “Sức mạnh của tò mò” có thể ẩn giấu sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt.
“Trụ” của thư viện đã bị chia thành hai phần, cả hai bên đều muốn chiếm lại sức mạnh từ đối phương. Mục Tư Thần có thể chiếm lấy sức mạnh từ bất kỳ nửa nào trước, nhưng cậu lại tự tìm cho mình một lý do, trước hết là tìm Thân cận Giản Đồng, rồi chiếm lấy nửa sức mạnh từ Thân cận Giản Đồng, sau đó chuẩn bị kỹ lưỡng, đợi Thẩm Tễ Nguyệt tìm đến.
Do đó, cậu đã bỏ qua hai cuốn sách 99% có chứa Thẩm Tễ Nguyệt, và đi vào cuốn sách không chắc chắn có chứa Thân cận Giản Đồng này.
Rõ ràng cậu có thể chuẩn bị tốt và đối đầu trực diện với Thẩm Tễ Nguyệt trong hai cuốn sách đó.
Điều này rõ ràng là bỏ gần tìm xa.
Việc cậu sợ hãi còn phải nhờ vào cái ông Hạ Phi đầu óc lơ tơ mơ này nhắc nhở.
Sự sợ hãi của cậu chẳng lẽ không phải là một loại chi phối tinh thần của Thẩm Tễ Nguyệt đối với cậu sao?
Mặc dù ô nhiễm đã được loại bỏ, nhưng bóng ma của mặt trăng vẫn còn sót lại trong tâm trí cậu, trạng thái tinh thần như vậy có thể khiến cậu lại bị ô nhiễm âm thầm một lần nữa.
Mục Tư Thần thở dài, nói với Hạ Phi: “Ông mà lại có thể nói ra những lời có lý như vậy, thật là kẻ sĩ ba tiếng gặp lại khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác 🝳.”
🝳 Chú thích:
Nguyên văn: Sĩ biệt tam nhật, quát mục tương đãi: Kẻ sĩ ba ngày không gặp, nhìn nhau bằng cặp mắt khác. Ví đã lâu không gặp có tiến bộ nhiều, không thể nhìn nhận như lúc trước.
“Đừng nghĩ rằng tôi không thể nghe ra được ông miệng tung hô bụng một bồ chê bai nhé, tôi lúc nào mà chả là một chàng trai rất thông minh lanh lợi!” Hạ Phi vỗ bốp một cái vào gáy Mục Tư Thần, “Nào, nói cho tôi nghe những gì ông có thể nói, tiền bối đã trải qua mười kiếp luân hồi tôi đây sẽ giúp ông phân tích thử.”
Mục Tư Thần che gáy, ánh mắt lướt qua khuôn mặt không hề sợ hãi của Hạ Phi, cân nhắc một chút, cậu nói cho Hạ Phi biết về chuyện cậu cần tìm “Trụ”, “cột” cần cảm xúc tò mò, “cột” bị chia làm hai nửa, một nửa “cột” bị chi phối bởi Thân cận có sức mạnh liên quan đến ánh nhìn hoặc con mắt.
“Phức tạp quá!” Hạ Phi kinh ngạc nói, “Chỉ nghe thôi mà tôi đã đau đầu rồi! Vậy nghĩa là ông phải tìm cái Thân cận Giản Đồng kia trong một đống người như này à?”
“Đúng vậy, khó lắm đúng không? Bây giờ tôi nhìn ai cũng giống như sói.” Mục Tư Thần đau đầu nói, “Và có thể trong đám sói còn ẩn chứa con cáo.”
Con sói là Thân cận Giản Đồng, còn con cáo là Thẩm Tễ Nguyệt.
Hạ Phi nói: “Tôi không thể thăm dò mọi thứ cẩn thận, phân tích tất cả mọi chuyện tỉ mỉ mấy lần như ông. Nếu việc này để tôi làm, tôi chỉ có một cách duy nhất, đó là tìm cách dụ rắn ra khỏi hang! Đừng phân tích nữa, hãy đốt lửa để sói tự mình lộ ra!”
“A!” Mục Tư Thần chỉ vào Hạ Phi, nhìn cậu ta bằng ánh mắt không thể tin được, “Thật sự là thần, ông mà lại có thể đề xuất ý kiến hay như vậy! Tôi đã có ý tưởng!”
“Cách gì thế?” Hạ Phi đến gần hỏi.
Lúc này, người hầu gái mang theo bát canh đi vào, nói với Mục Tư Thần: “Hoàng hậu, canh lê tuyết tổ yến đã nấu xong, đảm bảo có thể “làm nhuận” cho cổ họng của công chúa.”
Tốc độ của cuốn sách này quá nhanh, không để cho người ta có cơ hội nghỉ xả hơi giữa các trang, Mục Tư Thần tính toán trong đầu, cậu vào cuốn sách này chắc chưa đến nửa giờ, nhưng cảm giác câu chuyện đã tiến triển rất nhiều.
Hạ Phi nháy mắt với Mục Tư Thần, nói bằng khẩu hình không lời: “Đưa tôi đến gặp công chúa.”
Hoàng tử Hạ Phi vẫn còn nhung nhớ không quên vị hôn thê công chúa của mình cơ à.
Vốn Mục Tư Thần cũng định đưa Hạ Phi đi cùng, tránh cho ông bạn cùng phòng không có khả năng tự vệ lạc trôi gặp nguy hiểm.
“Ngươi hãy đi cùng ta đến gặp công chúa, tiện làm luôn cho công chúa một bộ váy, miễn cho người ta nói rằng ta làm mẹ mà đối xử khắt khe với con.” Mục Tư Thần nói.
Người hầu gái đương nhiên không thể phản bác, Hạ Phi tí ta tí tởn theo sau.
Công chúa sống ở trên tòa tháp cao, hoàng hậu độc ác không để lại cái thang nào cho tòa tháp.
May mắn là mái tóc dài của công chúa có ma thuật kỳ diệu, chỉ cần bắt lấy mái tóc dài của cô ấy dưới tòa tháp, sẽ có thể bay lên đỉnh tháp. Người đưa thức ăn mỗi ngày đặt thức ăn trong giỏ, treo trên mái tóc của cô ấy.
Nhờ mái tóc dài kỳ diệu này, công chúa mới không chết đói.
Ba người nắm chặt mái tóc vàng dài mấy chục thước bay lên đỉnh tháp, tận hưởng niềm vui đi tháp thả.
Khi đến đỉnh tháp, Hạ Phi buông mái tóc ra, một sợi tóc vàng rơi vào lòng bàn tay của cậu ta, đẹp và mềm mại như tơ lụa, dưới ánh nắng mặt trời óng ánh sáng ngời.
Hạ Phi nhìn vào sợi tóc này, thì thầm: “Chứng rụng tóc của công chúa khá nghiêm trọng nhỉ, cứ sử dụng tóc như cái thang máy như vậy không sợ sẽ bị hói đầu sao?”
Cô công chúa ngồi trong phòng, tuy mặc quần áo rách nát nhưng vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp và quyến rũ nhìn Hạ Phi với biểu cảm cứng nhắc.
Hạ Phi nhận ra rằng cậu ta đã để lại ấn tượng không tốt cho vị hôn thê của mình, tiến lên một bước và nói: “Công chúa xinh đẹp, nhan sắc của người thực sự khiến mặt trời phải nhường ba phần. Tôi là một thợ may vì ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm đến, tôi sẽ may cho người một bộ váy tương xứng, người xứng đáng với thứ đẹp nhất.”
Trong cuốn sách, Hạ Phi sử dụng khuôn mặt của chính mình, cậu ta cũng coi như đẹp trai, trong câu chuyện ma quỷ lộn xộn này thì rất phù hợp.
Công chúa yêu mến cậu ta từ cái nhìn đầu tiên, ngay lập tức hát một bài ca khen ngợi người lữ khách phương xa.
Mục Tư Thần hơi che tai lại, giọng hát của công chúa rất to, bảo sao mọi người ở gần tháp cao đều có thể nghe thấy tiếng hát của cô ta.
Người hầu gái nhận ra hành động của hoàng hậu, lập tức nói: “Công chúa, hoàng hậu đặc biệt đến thăm cô, cô lại không chào đón người mẹ tôn kính mà lại ca ngợi một tiện dân là thợ may dân dã, có phải quá thất lễ rồi không?”
Công chúa chỉ có thể dừng lại việc hát, ánh mắt lưu luyến Hạ Phi rồi mới nhìn sang bên này, nâng váy và cúi chào hoàng hậu, nhẹ nhàng nói: “Thưa mẹ, lâu rồi không gặp, mẹ có khỏe không?”
Mục – đã trở thành nhân vật phản diện trong câu chuyện – Tư Thần cảm thấy hơi mất tự nhiên, bèn gật đầu nói: “Ta rất ổn, có thể sống lâu trăm tuổi như ngươi vậy. Gần đây ngươi thế nào? Đã hát những bài gì?”
Công chúa nói: “Chỉ là biên soạn những câu chuyện thú vị xung quanh thành ca dao, dùng việc ca hát để giải tỏa cảm giác cô đơn.”
“Ví dụ như?” Mục Tư Thần hỏi.
Công chúa luống cuống nhìn về phía hoàng hậu đang nhìn cô với ánh mắt hung hăng hăm dọa, nhìn Hạ Phi với ánh mắt cầu cứu.
Hạ Phi tiến lên nắm lấy tay công chúa, tiếp cho cô ta sức mạnh để đối đầu với hoàng hậu.
Mục Tư Thần ho khanh nhẹ một tiếng, ám chỉ Hạ Phi nên ngoan ngoãn một chút, đừng có cái kiểu cứ nhìn thấy gái xinh là xoắn xuýt cả lên.
“Ca dao về ông lão đánh cá và con bạch tuộc, có phải là ngươi hát không?” Mục Tư Thần liếc hầu gái một cái, chuẩn bị đối đầu với công chúa trước mặt cô.
“Vâng, là nghe chim sẻ kêu ríu rít bên ngoài nói, khi màn đêm buông xuống, chúng thường đậu ở trên cao và trò chuyện về những câu chuyện thú vị đã thấy trong ngày.” Công chúa nói.
“Hát những bài hát thú vị thì cũng được,” Mục Tư Thần nhìn công chúa với vẻ cao cao tại thượng, “nhưng gần đây nhà ngươi có hát những bài hát liên quan đến ta không? Ví dụ như, câu chuyện về hoàng hậu độc ác vì không để đức vua mặc quần áo mới nên đã phá hủy tất cả gương?”
Con ngươi công chúa co lại, vội vàng lắc đầu nói: “Con gái làm sao dám nói những lời như vậy? Vua cha không quan tâm đến việc quốc gia, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho ông ấy thôi!”
Mục Tư Thần nhìn thấy bộ dạng đó của cô ta, trong lòng đã nắm rõ, nhưng vẫn cần xác nhận thêm.
Vì vậy, cậu nói: “Hầu gái, ban cho công chúa uống bát canh nhuận họng ta đã chuẩn bị riêng cho cô ta. Nếu công chúa thích hát như vậy, thì nhất định phải bảo vệ cổ họng để hát những bài hát rung động lòng người hơn mới đúng.”
Mục Tư Thần cười gằn, giương mắt nhìn thấy cô hầu gái hung dữ nắm chặt cằm của công chúa, đổ thẳng bát canh độc vào.
Công chúa tội nghiệp nhìn về phía Hạ Phi cầu xin sự giúp đỡ, Hạ Phi – tên đàn ông vô dụng – đương nhiên là đau khổ đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Sau khi uống xong bát thuốc, công chúa mở miệng, giọng nói trở nên khàn khàn khó nghe, cô ta buồn bã khóc lên.
Mục Tư Thần liếc mắt ra hiệu với Hạ Phi: “Ngươi ở lại đây đo người cho công chúa, nhất định hãy may một bộ váy lộng lẫy tuyệt trần đính đầy kim cương, công chúa của một nước, đương nhiên phải có mặt mũi của một công chúa, không được mặc bộ cánh cũ kỹ này rồi làm ra vẻ đáng thương cho người khác xem nữa.”
Sau khi nói xong, Mục Tư Thần và hầu gái giữ chặt tóc dài của công chúa tuột xuống khỏi tòa tháp cao.
Mục Tư Thần đợi dưới tòa tháp một lúc, Hạ Phi mới mang theo thước xuống, âm thầm ra dấu “OK” với Mục Tư Thần.
Hai người quay trở lại phòng, đẩy hầu gái ra ngoài, Hạ Phi vội vàng nói: “Ông đoán chuẩn vãi! Lời đồn về hoàng hậu chính là công chúa tung ra, trời ơi, đây hóa ra là một cuốn sách cung đấu!”
Mục Tư Thần để Hạ Phi ở lại trong tòa tháp là muốn Hạ Phi khám phá ra mục đích thực sự của công chúa.
Chàng hoàng tử Hạ Phi khi rời khỏi đất nước của mình, mẹ cậu ta đã trao cho cậu ta một bình thuốc giải độc, Mục Tư Thần nghĩ rằng, một quyển sách sau khi bị 16 người chỉnh sửa mà vẫn chỉ có 100 trang, thế thì mỗi dụng cụ xuất hiện trong đó đều hữu ích.
Nếu đã có thuốc độc làm công chúa bị câm, thì chắc chắn lọ thuốc giải sẽ có ích.
Mục Tư Thần trước tiên đóng vai người xấu, sau đó làm công chúa bị câm để Hạ Phi có thể mang ra bình thuốc giải độc, lấy lòng công chúa, từ đó có thể thu thập thêm thông tin.
Hạ Phi đã moi được rất nhiều điều từ miệng của công chúa.
Hóa ra, vị công chúa trông giống như một chú thỏ trắng này không phải là người yếu đuối, sau khi bị giam cầm trên tháp cao, cô ta đã tìm thấy một quyển sách ma thuật, rồi lợi dụng lúc ban đêm không có ai thì lén luyện ma thuật.
Cô ta dùng ma thuật với mái tóc của mình để giữ liên hệ với bên ngoài; cô ta biên soạn chuyện trong dân gian và chuyện trong cung điện thành ca dao, với mục đích lan truyền sự tàn bạo của hoàng hậu; thậm chí cả kẻ lừa dối đức vua cũng là người do công chúa tìm đến.
Cô ta nghe được đám sâu bọ nói về hai kẻ lừa đảo đi khắp nơi lừa mọi người, liền biên soạn việc chúng có thể làm ra bộ quần áo đẹp nhất thế giới thành bài hát và truyền ra, truyền đến tai đức vua.
Hạ Phi nói: “Như vậy, đức vua sẽ tìm người để may quần áo, kẻ lừa đảo chắc chắn sẽ lừa được vua rằng ông ta đã mặc bộ quần áo đẹp nhất thế giới. Đức vua chắc chắn sẽ đi dạo trên đường để phô bày bộ quần áo của mình, trong tình huống đó, cô công chúa sẽ có thể tạm thời rời khỏi tòa tháp cao, đi đến gần đức vua.
Cô ấy hy vọng rằng hoàng tử tôi có thể giúp đỡ cô ấy, trong quá trình may quần áo cho hoàng hậu, đánh cắp chiếc thắt lưng màu xanh lam có thể thực hiện năm điều ước ở eo hoàng hậu.
Khi cô ấy rời khỏi tòa tháp và gặp tôi, nhận được chiếc thắt lưng, cô ấy sẽ thực hiện điều ước để người dân trục xuất đức vua ngu ngốc, đổ tội lừa dối đức vua cho hoàng hậu độc ác, sau khi đức vua và hoàng hậu bị đuổi khỏi ngai vàng, cô công chúa xinh đẹp, tội nghiệp và tốt bụng này sẽ tự nhiên trở thành nữ hoàng mới.
Sau khi giành được ngai vàng, cô ấy sẽ kết hôn với tôi, mọi người đều có thể sống cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ.”
Mục Tư Thần: “…”
Đây thực sự là một câu chuyện mà mỗi người đều là nhân vật chính.
“Ông có thấy cuốn sách ma thuật mà công chúa đang tu luyện không?” Mục Tư Thần hỏi.
Hạ Phi lắc đầu: “Cuốn sách ma thuật công chúa giấu rất kỹ, cô ấy không cho tôi nhìn thấy. Nhưng cô ấy đã đề cập đến một điều, mặt trăng sẽ tăng cường sức mạnh ma thuật của cô ấy, vì vậy cô ấy sẽ thực hiện ma thuật vào ban đêm, để hai thợ may khỏe đẹp cân đối quyết định từ bỏ kế hoạch giảm cân cho đức vua, chuẩn bị kế hoạch lừa đảo.”
Công chúa có thể hiểu được ngôn ngữ của chim và thú, cũng có thể hiểu là công chúa có thể nhìn thấy mọi thứ ở thế giới bên ngoài qua mắt của chim và thú, hoặc có thể hiểu là công chúa có khả năng điều khiển chim thú.
Trong đồ đằng của Thẩm Tễ Nguyệt, vừa khéo có một hình ảnh con thỏ tượng trưng cho động vật, chứng tỏ Thẩm Tễ Nguyệt có thể chi phối động thực vật dưới ánh trăng.
Ngược lại, trong trấn nhỏ của Mắt to, gần như không thấy động và thực vật, mà Ngài muốn nhìn thứ gì cũng không cần dựa vào mắt của người khác. Mắt của Ngài luôn rất tốt.
Sức mạnh mà công chúa hiện tại thể hiện, có xu hướng là phe của Thẩm Tễ Nguyệt.
Thế này có vẻ hợp lý.
Hầu gái chủ trương đập gương phá hủy ảnh ảo, cho công chúa uống thuốc không chút do dự, thái độ của cô ta đem lại lợi ích cho Mắt to.
Công chúa lan truyền tin đồn phá gương, rõ ràng là không muốn gương bị phá hủy, và sức mạnh mà cô thể hiện cũng có xu hướng mang lại lợi ích cho Thẩm Tễ Nguyệt.
Theo kế hoạch của công chúa, khi đức vua đi diễu hành, ánh mắt của công chúng tập trung vào vua.
Đức vua không mặc quần áo, nhưng lại tuyên bố mình đang mặc trang phục sang trọng chỉ có người thông minh mới nhìn thấy.
Khi đó, công chúng chắc chắn sẽ có một suy nghĩ: “Quần áo ở đâu? Chẳng lẽ tôi bị ngu ư?”
Sự tò mò cũng đạt đến đỉnh điểm trong khoảnh khắc này.
Ánh mắt và sự tò mò, đúng là đáp ứng đủ các điều kiện của “Trụ”.
Công chúa đúng lúc này sẽ bắt tay vào việc, chính là chiếm lấy “Trụ” một cách nhanh chóng.
Nhờ sự giúp đỡ của Hạ Phi, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
“Xem ra lúc diễn ra buổi diễu hành nhất định rất nguy hiểm,” Mục Tư Thần nói với Hạ Phi, “Chúng ta nhất định phải cẩn thận hầu gái kia, chờ khi các điều kiện đã được thỏa mãn, tôi sẽ tấn công hầu gái, một phát chiếm lấy một nửa “Trụ” luôn.”
Hạ Phi trợn mắt, vẻ mặt trông có vẻ lơ mơ, cậu ta hỏi: “Chờ chút, tại sao lại liên quan đến hầu gái? Liệu hầu gái đó có chắc là người chúng ta đang tìm kiếm không? Tôi không hiểu rõ sự thật, nhưng từ thông tin ông đã nói cho tôi, ánh mắt, tập trung, sự tò mò… những thứ này, không phải đều chỉ đến đức vua trong cuộc diễu hành sao?”
Mục Tư Thần dừng bước, nhìn về phía Hạ Phi.
Hạ Phi tiếp tục nói: “Với cả, điều gì đã khiến hoàng hậu quyết định phá gương? Có phải vì vua thường xuyên đứng trước gương, thích mặc quần áo mới không? Hơn nữa ông có nhớ khi chúng ta gặp nhau, đức vua đang dùng cái gì làm gương không? Một đôi mắt to của một người hầu gái! Bây giờ ông thử nhìn vào đôi mắt của tôi đi, ông có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đó không? Làm sao có thể!”
“Những gì ông nói có lý, nhưng cô hầu gái cũng rất đáng ngờ.” Mục Tư Thần nói.
“Chờ một chút, bên địch chắc chắn chỉ có một sao?” Hạ Phi giơ hai ngón tay, chỉ vào mình đôi mắt của mình, “Một người, không phải có hai con mắt sao?”
Tác giả có điều muốn nói:
Bạch tuộc nhỏ kiêu ngạo: Center của cuốn sách này, me!
Mục Tư Thần: Anh tỉnh táo một chút đi, anh chỉ là một người qua đường thôi!
—