Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 72: **a01



Mục Tư Thần ôm bạch tuộc nhỏ, bạch tuộc nhỏ cũng đưa xúc tu bám lên cổ cậu, Mục Tư Thần tự thấy rằng cảnh tượng này thật ấm áp.

Tuy nhiên, trong mắt Hạ Phi, đó là Mục Tư Thần đang nói chuyện nghiêm túc, đột nhiên bỏ dở công việc, bắt đầu ôm búp bê bạch tuộc, hơn nữa cảm xúc còn khá kích động, ông bạn cùng phòng vốn lạnh lùng này suýt nữa đã rơi nước mắt.

Cậu ta ngây người nhìn Mục Tư Thần một lúc, cảm thấy bạn cùng phòng có lẽ đã coi cậu ta như không khí.

Hạ Phi thậm chí có cảm giác như trong ký túc xá đã không còn chỗ cho mình, giống như Mục Tư Thần đã đưa người yêu về ký túc xá, khiến cậu ta phải tránh mặt ra ngoài một chút…

Dừng lại! Nghĩ cái gì vậy! Hạ Phi gõ gõ đầu, xua đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

“Khụ! Khụ! Khụ!” Hạ Phi ho mạnh, còn dậm chân, nhắc nhở Mục Tư Thần quay lại với chuyện chính.

Mục Tư Thần lúc này mới nhận ra mình đã quên mất trong ký túc xá còn có một người, vội vàng kéo suy nghĩ trở lại với Trác Hoài Sơ.

Nếu như bạch tuộc nhỏ nói rằng cậu không bị ô nhiễm, Mục Tư Thần tin mình vẫn bình thường, vậy tại sao lại có tình huống không nhớ được Trác Hoài Sơ? Cậu thật sự đã gặp người này chưa?

Mục Tư Thần nhớ rằng Trác Hoài Sơ là đàn anh mà cậu quen biết khi làm thêm năm nhất… không đúng, cậu đã không trở thành bạn bè với đàn anh đó, sau khi công việc kết thúc thì mỗi người một ngả.

Vậy cậu đã quen Trác Hoài Sơ từ khi nào?

Mục Tư Thần lướt qua khung trò chuyện, lướt lên đến tin nhắn đầu tiên, thấy rằng tin nhắn đầu tiên là do Trác Hoài Sơ chủ động gửi cho cậu.

Trác Hoài Sơ: [Hôm nay tôi thấy bạn cùng phòng của cậu là Hạ Phi đến thực tập ở đơn vị chúng tôi.]

Mục Tư Thần trả lời: [Thật sao? Cậu ấy làm tốt không?]

Trác Hoài Sơ: [Rất nghiêm túc, đặc biệt lý trí, các đồng nghiệp đều rất thích cậu ấy.]

Lướt lên trên thì không có đoạn đối thoại nào nữa, nhưng Mục Tư Thần đã tìm thấy thông tin kết bạn.

Thời gian là buổi chiều cách đây sáu ngày, chính là lúc Mục Tư Thần rời khỏi trò chơi lần đầu tiên, đăng tin trên diễn đàn, nhắc nhở các game thủ khác không tham gia hoạt động thử nghiệm nội bộ.

Lúc đó, có lẽ là Trì Liên và Trình Húc Bác lần lượt đã kết bạn với Mục Tư Thần, Mục Tư Thần đã chấp nhận hai thông tin kết bạn trong ngày hôm đó.

Tuy nhiên, lúc này Mục Tư Thần xem lại điện thoại, phát hiện ra rằng cậu chưa từng kết bạn với Trình Húc Bác.

Ban đầu cậu liên lạc với Trì Liên trên diễn đàn trò chơi, sau đó Trình Húc Bác là người mà Trì Liên tìm thấy.

Trì Liên đã lập một nhóm, ba người luôn trò chuyện trong nhóm, cậu và Trình Húc Bác không phải là bạn bè.

Bởi vì Mục Tư Thần đã tắt quyền kết bạn qua trò chuyện nhóm, Trình Húc Bác hoàn toàn không gửi yêu cầu “trở thành bạn bè”.

Nhưng trong ấn tượng của Mục Tư Thần, cậu và Trình Húc Bác luôn là bạn bè.

Người đã gửi yêu cầu kết bạn hôm đó là Trác Hoài Sơ.

Chỉ cần bắt đầu hồi tưởng lại mọi chuyện một cách cẩn thận, cậu có thể nhớ rõ ràng rằng cậu chưa bao giờ gặp Trác Hoài Sơ, chỉ đơn giản là cậu đã gán cái ấn tượng mơ hồ về một đàn anh trong công việc nhầm cho Trác Hoài Sơ, rồi lại coi yêu cầu kết bạn đó là do Trình Húc Bác gửi.

Và thế là, Trác Hoài Sơ lặng lẽ trở thành đàn anh mà Mục Tư Thần đã quen biết nhiều năm, ngay từ đầu đã dùng giọng điệu quen thuộc để trò chuyện với cậu, thông báo cho cậu về tình hình công việc của Hạ Phi.

Vừa khéo lúc đó Mục Tư Thần rất quan tâm đến Hạ Phi đang bị trúng tà, nên đã bắt đầu trò chuyện với Trác Hoài Sơ.

Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên, Mục Tư Thần thậm chí hoàn toàn không nhận ra vấn đề.

Cho đến khi bạch tuộc nhỏ tức giận gửi tin nhắn cho Trác Hoài Sơ.

Mục Tư Thần cầm điện thoại, giống như bạch tuộc nhỏ, hỏi Trác Hoài Sơ “Anh là ai”.

Đối phương lập tức gửi tin nhắn: [Cuối cùng cũng là chính chủ trả lời tin nhắn.]

Trác Hoài Sơ thậm chí còn biết ai đã gửi tin nhắn!

Mục Tư Thần đưa thẳng điện thoại cho bạch tuộc nhỏ, nói: “Hỏi anh ta có mục đích gì.”

Bạch tuộc nhỏ phấn khích vung vẩy xúc tu, ngồi trong lòng Mục Tư Thần “xiu xiu xiu” gõ chữ, tốc độ cực nhanh.

Dưới xúc tu có những chiếc giác hút nhỏ vừa vặn với kích thước phím trên điện thoại, chỉ cần dán xúc tu lên màn hình và dùng chân để điều khiển giác hút, nó có thể gõ rất nhiều chữ trong nháy mắt.

Trác Hoài Sơ: [Đừng có thử tôi bằng cách này.]

Hóa ra Trác Hoài Sơ thực sự có thể biết được ai là người gửi tin nhắn dù ở bên kia màn hình.

Mục Tư Thần không dò xét hắn nữa, lấy lại điện thoại hỏi: [Anh đã làm gì với tôi?]

Trác Hoài Sơ: [Chỉ là chuyển giao cảm xúc và ấn tượng một chút thôi, khả năng này, chắc hẳn cậu rất quen thuộc.]

Là “chuyển dời”! Tất cả người chơi khi vào trò chơi đều nhận được khả năng liên quan đến “chuyển dời”.

Mục Tư Thần: [Anh là người chơi?]

Trác Hoài Sơ không trả lời thẳng mà đáp: [Mục Tư Thần, tôi đang chờ cậu đến tìm tôi.]

[Anh là ai?]

Lần này, tin nhắn của Mục Tư Thần không được gửi đi, tin của cậu có một dấu chấm than màu đỏ, phần mềm trò chuyện thông báo rằng cậu và đối phương không phải là bạn bè.

Trác Hoài Sơ đã xóa bạn bè với cậu.

Mục Tư Thần im lặng một lúc, nhìn về phía bạch tuộc nhỏ: “Trác Hoài Sơ đã thu hồi thông tin gì?”

Cái miệng tròn của bạch tuộc nhỏ biến thành một chấm tròn, dánh vẻ không thể nói gì.

“Có gì mà không thể nói chứ?” Mục Tư Thần rất không hiểu, “Tôi có thể đoán ra thân phận của anh ta, tôi đã biết thân phận của anh ta rồi, tại sao còn phải giấu diếm nội dung cuộc trò chuyện giữa mày và Trác Hoài Sơ?”

Sở hữu khả năng “chuyển dời” độc quyền của người chơi, và năng lực vượt xa Mục Tư Thần và những người khác, sau khi Trác Hoài Sơ bị bạch tuộc nhỏ vạch trần trò lừa, không hề giấu diếm thân phận mà còn ngang nhiên truyền đạt thông tin cho Mục Tư Thần.

Hắn, nên nói là Ngài, chính là 《**A01》 trước Mục Tư Thần, sau khi vào thế giới trò chơi, đã trải qua muôn vàn khó khăn để trở thành quái vật cấp Thần cấp Tàng tinh.

Nhưng ngay khi Ngài trở thành Tàng tinh, Ngài đã bị hệ thống bỏ rơi.

Hệ thống đã cắt đứt liên hệ của Ngài với thế giới thực, để Ngài lại trong thế giới trò chơi.

Hệ thống vô tình, nếu lúc đó Mục Tư Thần chọn lựa chọn một, chọn khống chếctrấn Đồng Chi trong tay, hệ thống cũng sẽ để cậu lại ở thế giới khác.

Mục Tư Thần thiếu một chút dũng khí, nhưng lại có nhiều may mắn hơn Trác Hoài Sơ.

“Có phải là nội dung tao không thể hình dung được?” Mục Tư Thần hỏi.

Bạch tuộc nhỏ gật đầu mạnh.

“Tao hiểu rồi, không hỏi nữa, không làm khó mày.” Mục Tư Thần xoa đầu bạch tuộc nhỏ.

Miệng chấm tròn lúc này mới biến trở lại thành miệng vòng tròn, vẻ mặt như được giải thoát.

“Ngài đang ở thế giới thực hay thế giới trò chơi?” Mục Tư Thần hỏi.

Bạch tuộc nhỏ dùng xúc tu chạm vào ứng dụng trò chơi trên điện thoại của Mục Tư Thần, Mục Tư Thần hiểu ý nó: “Trác Hoài Sơ ở thế giới trò chơi, nhưng có cách để trò chuyện với tôi ở thế giới thực.”

Bạch tuộc nhỏ gật đầu.

Mục Tư Thần cảm thấy muốn to đầu luôn, cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ mới, giờ đây lại bị một thực thể mạnh mẽ như vậy chú ý, có phải là khả năng gây rắc rối của cậu quá mạnh không?

Tại sao từ lần đầu tiên cậu rời khỏi trò chơi lại bắt đầu thêm cậu làm bạn bè? Ẩn mình bên cạnh cậu là có mục đích là gì? Trác Hoài Sơ có cảm xúc gì đối với A02 là cậu này?

Là ghen tị, đố kỵ hay điều gì khác?

Mục Tư Thần không phải quái vật cấp Thần, không thể hiểu được suy nghĩ của các Ngài.

Cậu lại hỏi qua ứng dụng tư vấn khách hàng, tư vấn viên cho biết kể từ khi từ bỏ A01 thì không còn quan tâm đến Ngài nữa. Nhưng tư vấn viên có thể xác nhận, thế giới thực tuyệt đối không tồn tại quái vật cấp Thần.

Mục Tư Thần không hiểu nổi, chỉ có thể ngồi ngẩn ngơ nhìn vào điện thoại.

Hạ Phi ở dưới giường lấy một con búp bê hàng nhái ném về phía Mục Tư Thần, nói: “Nếu đã không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.”

Mục Tư Thần nhìn về phía bạn cùng phòng.

Hạ Phi chỉ vào mình nói: “Không nghĩ ra thì có gì to tát, đừng nghĩ nữa là được. Ông nhìn tôi này, cái gì cũng không biết, ông thường nói chuyện đến nửa chừng thì lại đi suy nghĩ, bỏ mặc tôi ở bên cạnh, tôi cũng đâu có giận ông.”

Mục Tư Thần có chút ngại ngùng nói: “Tại tôi không rõ có nên nói cho ông biết không, liệu tinh thần của ông có thể chịu đựng những sự thật này không.”

“Vậy khi ông không nghĩ ra, chắc chắn cũng chưa đến lúc tiết lộ sự thật.” Hạ Phi an ủi Mục Tư Thần, “Đừng nghĩ nhiều quá, xe đến trước núi ắt có đường, khi sức mạnh của ông đủ mạnh, đến lúc biết sự thật thì sẽ biết, giờ cần gì phải thêm phiền não.”

Không phải chính ông cũng đã nói với tôi sao? Đối với những tồn tại vĩ đại, nghĩ càng nhiều, biết càng nhiều, khả năng bị ô nhiễm càng lớn. Tôi không biết tại sao ông đột nhiên nghĩ rằng trong tòa văn phòng của bọn tôi sẽ có một nhân viên sửa chữa mạng chung; nhưng tôi biết, nếu một người nào đó thần bí không chịu thẳng thắn với ông, chắc chắn sẽ khơi dậy sự tò mò của ông, khiến cậu chủ động đi điều tra. Thường thì vào lúc này, cái bẫy đang chờ đợi ông.”

Bạch tuộc nhỏ không ngờ Hạ Phi lại có thể nói ra những lời hợp lý như vậy, đôi mắt sáng ngời trong hốc mắt không ngừng run rẩy, vô cùng khiếp sợ.

Mục Tư Thần nhìn Hạ Phi, người đã biến thành triết gia, mở miệng nói: “Ông không bị ai đó ô nhiễm đấy chứ?”

Hạ Phi tức giận nhảy lên giường của Mục Tư Thần, nói: “… Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi mẹ tôi thần bí giấu giếm điều gì đó, chắc chắn là muốn moi thông tin từ tôi! Mỗi lần mẹ tôi đi làm về, đều hỏi tôi, “Đoán xem hôm nay cô giáo của con nói gì với mẹ nào, tôi đoán mãi, cuối cùng lại nói ra chuyện mình thi được 20 điểm và còn giả chữ ký của mẹ trên bài thi…”

“Quả thực là một trải nghiệm rất đau thương.” Mục Tư Thần thở phào, có thể nói ra những chuyện này chứng tỏ Hạ Phi thực sự không bị ô nhiễm.

Hạ Phi an ủi: “Nếu như giống như ông, giữ bí mật là vì tốt cho tôi, thì tôi không cần phải suy nghĩ nhiều, vì không nói chắc chắn là vì tốt cho tôi; Nếu như giống như mẹ tôi mà lừa dối tôi, thì càng không cần phải suy nghĩ nhiều, càng nghĩ nhiều thì vấn đề càng bị lộ tẩy nhiều hơn. Dù là tốt hay xấu cho ông, tóm lại, không nghĩ thì tốt hơn!”

Lời Hạ Phi thực sự đã đánh thức Mục Tư Thần.

Cậu nhận ra rằng Trác Hoài Sơ đang dụ dỗ cậu đi khám phá nội dung của tin nhắn đã rút lại.

Mục Tư Thần nghĩ rằng, nếu Trác Hoài Sơ gửi thông tin gì không nên để Mục Tư Thần biết, bạch tuộc nhỏ với khả năng sử dụng điện thoại thành thạo như vậy, nó có thể xóa thông tin, như vậy Mục Tư Thần sẽ hoàn toàn không biết chuyện này.

Chỉ khi nào Trác Hoài Sơ thu hồi tin nhắn, thu hồi thông tin mà bạch tuộc nhỏ chưa kịp xóa, Mục Tư Thần mới biết rằng một số nội dung mà họ đã nói đã bị xóa, từ đó sẽ sinh ra sự tò mò và đi tìm hiểu.

Từ đó, bị cuốn vào trong, bị ô nhiễm mà không hề hay biết.

Không cần phải nghĩ nữa, cứ coi như A01 chào hỏi thôi. Đợi sau này có sức mạnh rồi hãy đáp lại, lúc đó hỏi cũng không muộn.

“Cảm ơn.” Mục Tư Thần nói với Hạ Phi.

“Có gì mà cảm ơn, sau này cùng nhau chiến đấu còn cần làm phiền ông nhiều lắm, đến lúc đó nhớ bảo vệ mạng sống của tôi nhé!” Hạ Phi nói.

“Nhất định.” Mục Tư Thần cười nói.

Sau khi giải tỏa tư tưởng, Mục Tư Thần cảm thấy hơi đói, đã lăn lộn cả ngày, giờ đã là tối. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, từ sáng đến giờ hai người chưa ăn gì, đã đói đến mức kiệt sức.

Mục Tư Thần tuy nghèo nhưng không keo kiệt, cậu lấy ra tiền lương hôm nay làm vệ sinh, định cùng Hạ Phi ra ngoài ăn một bữa.

Quán ăn ngoài trường không đắt, số tiền này có thể gọi hai món thịt.

Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá, điện thoại của Hạ Phi đã reo.

Cậu ta mở ra xem, nhíu mày nói với Mục Tư Thần: “Tôi thực tập ở công ty này là nhờ bố tôi, ông ấy quen biết với cha của tổng giám đốc. Tôi vừa bảo bố tôi hỏi tổng giám đốc thường đến quán bar nào, bố tôi nói với tôi rằng Tổng giám đốc dị ứng với cồn, chưa bao giờ uống rượu, cũng chưa từng đến quán rượu.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Khoảng 9 giờ tối nay sẽ có ba chương, tăng thêm chương khi dung dịch dinh dưỡng đạt 46.000.

Vẫn như thường lệ, yêu cầu dung dịch dinh dưỡng!

Hạ Phi: Tôi đúng là một người siêu thông minh! Ha ha ha ha!

Bạch tuộc nhỏ: Sợ hãi!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.