Hiếm khi Mục Tư Thần có được vài ngày nghỉ ngơi yên bình.
Ngày hôm sau, sau khi thu thập được sức mạnh của đồ đằng con bướm, đếm ngược trong buồng game lại xuất hiện, lần này vẫn là bảy ngày, thời gian đăng nhập tiếp theo đúng vào Chủ nhật tuần sau.
Mục Tư Thần lo lắng rằng thời gian nghỉ này có phải vẫn là đồng hồ đến ngược tử thần không, thế là rơi vào tình trạng vừa muốn nghỉ ngơi, vừa lo lắng rằng sau bảy ngày nữa khi đến thế giới khác sẽ thấy một cảnh tượng hoang tàn.
Vì vậy, cậu phải đi hỏi tư vấn khách hàng của app.
Câu trả lời mà tư vấn khách hàng đưa ra là Mục Tư Thần hãy yên tâm nghỉ ngơi, bảy ngày là thời gian mà hệ thống đánh giá là tốt nhất để người chơi điều chỉnh trạng thái tâm lý, vừa có thể giúp người chơi phục hồi tinh thần hoàn toàn, lại không để nghỉ quá lâu khiến người chơi mất đi cảm giác nguy cơ rình rập hoặc sinh ra cảm giác lười biếng.
Sau khi hệ thống hứa hẹn sẽ cùng tiến cùng lùi với Mục Tư Thần, thái độ trở nên rất chân thành, Mục Tư Thần cũng yên tâm nghỉ ngơi, hẹn với các đồng đội vào chiều Chủ nhật lúc 15 giờ cùng nhau vào game.
Trong suốt tuần này, Mục Tư Thần tập trung kiếm tiền, bên này mở máy tính chơi game online để kiếm trang bị và leo rank, bên kia mở game trên di động để kéo rank, cố gắng kiếm lại toàn bộ số tiền đã mất trong những ngày qua.
Trong khoảng thời gian này, còn xuất hiện một bất ngờ nhỏ.
Khi Mục Tư Thần mới bắt đầu chơi game, bạch tuộc nhỏ đã ngồi trên vai cậu, chăm chú nhìn, biểu cảm rất nghiêm túc, dường như đang nghiên cứu điều gì đó.
Khi Mục Tư Thần quay lại từ nhà vệ sinh, thấy bạch tuộc nhỏ cầm điện thoại, xúc tu bay loạn trên màn hình, vừa làm một quả Pentakill.
Mục Tư Thần: “…”
Tốc độ tay của bạch tuộc nhỏ dường như nhanh hơn cậu gấp mấy lần, lúc xúc tu gõ trên màn hình còn tạo ra cả dư ảnh.
Mục Tư Thần đưa điện thoại cho bạch tuộc nhỏ, chỉ thấy nó có thành tích xuất sắc, trận nào cũng là MVP, trừ khi gặp phải đồng đội đặc biệt tệ, gần như không có thất bại nào.
Điều đáng ngạc nhiên là, bạch tuộc nhỏ chơi game di động chỉ dùng bốn xúc tu.
Mục Tư Thần nghĩ một chút, mở game trên máy tính, để bạch tuộc nhỏ giúp làm một số nhiệm vụ thu thập, chạy thương, đánh nguyên liệu, những nhiệm vụ nhàm chán nhưng có thể kiếm tiền ổn định, bạch tuộc nhỏ theo Mục Tư Thần học một giờ thì đã biết cách làm, ba xúc tu đặt trên bàn phím và chuột, trong khi chơi game trên di động thì cũng làm những nhiệm vụ không cần suy nghĩ này.
Nó còn mở hai tài khoản game online để luyện cấp, hiệu suất cực kỳ tốt.
Điều đáng sợ nhất là, ngay cả khi một người chơi ba tài khoản, bạch tuộc nhỏ vẫn có thể để ra một xúc tu, thỉnh thoảng chạm vào mặt Mục Tư Thần, uống một ngụm Coca lạnh mà Mục Tư Thần mang đến, trông có vẻ rất thoải mái.
Đơn hàng kéo khách cũng không thường xuyên có, nhưng một số dịch vụ luyện cấp và thu nhập nguyên liệu của game online có tiếng lâu năm thì khá ổn định, chỉ cần chịu khó, sẵn sàng mở nhiều tài khoản để thức trắng đêm cày trang bị, thu nhập cũng không tệ.
Có bạch tuộc nhỏ, số dư tài khoản ngày càng giảm của Mục Tư Thần dần dần trở nên nhiều thêm, số tiền phải bỏ ra vì bạch tuộc nhỏ trong thời gian trước cũng dần được kiếm lại.
Mục Tư Thần ban đầu còn định nuôi con bạch tuộc nhỏ ríu rít lười biếng này, không ngờ rằng bạch tuộc nhỏ lại có thể tự lập, khiến cậu phấn khích đến nỗi hôn ngay vào cái mặt tròn màu xanh của nó ngay tại trận.
Cái hôn này khiến bạch tuộc nhỏ như được thần trợ giúp, dẫn dắt đội hình đã có dấu hiệu thất bại hoàn thành một đợt phản công, đánh bại đối thủ vốn tưởng rằng chắc thắng đến mức off luôn.
Có bạch tuộc nhỏ chăm chỉ, thực ra Mục Tư Thần không cần phải làm gì cả, vì cả hai thiết bị máy tính và điện thoại của cậu đều bị bạch tuộc nhỏ chiếm giữ.
Nhưng Mục Tư Thần không phải là kiểu người bóc lột, cậu thích cùng bạn bè chia ngọt sẻ bùi.
Cậu mượn máy tính của Hạ Phi, rồi mở một tài khoản game online, làm nhiệm vụ với bạch tuộc nhỏ, một người một bạch tuộc cùng ăn cùng ngủ cùng làm việc cùng chơi game, thật là vui vẻ.
Hạ Phi thì lại cảm thấy khó chịu hơn.
Cái chết của tổng giám đốc đã hoàn toàn dập tắt ý định làm việc của Hạ Phi, lại không muốn về nhà, nên cậu ta nằm trong ký túc xá cùng Mục Tư Thần chơi game.
Thấy bạch tuộc nhỏ có kỹ thuật chơi game mạnh mẽ như vậy, Hạ Phi vui mừng khôn xiết, còn trả cho Mục Tư Thần vài giờ phí cày rank, Mục Tư Thần chỉ lấy cậu ta có nửa giá, coi như trả phí thuê máy tính.
Cứ như vậy, họ đã cùng nhau chơi game suốt ba ngày đêm, cuối cùng có một ngày, Hạ Phi thấy Mục Tư Thần cho bạch tuộc nhỏ một ngụm trà sữa, liền gào lên: “Ông đây không thèm ở trong cái ký túc xá rách này nữa.”
Mục Tư Thần và bạch tuộc nhỏ nhìn nhau đầy khó hiểu, không hiểu Hạ Phi bị kích thích gì.
Hạ Phi cho biết cậu ta không thể chịu nổi bầu không khí ngột ngạt của ký túc xá nữa, cậu ta muốn đi hẹn hò, rồi chạy ra khỏi ký túc xá, bắt đầu cuộc sống đi sớm về khuya.
Mục Tư Thần hỏi cậu ta đang làm gì, Hạ Phi nói đang quen một cô gái ngọt ngào làm thêm ở trung tâm thương mại trong kỳ nghỉ, dạo gần đây ngày nào cũng đến trung tâm thương mại để theo đuổi cô ấy.
Cuộc sống cứ trôi qua bình yên như vậy đến ngày thứ bảy.
Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Hạ Phi cũng đau khổ từ chối lời mời trà chiều từ cô gái kia, trở về ký túc xá cùng Mục Tư Thần mở app buồng game, mọi người cùng nhau bước vào trò chơi đúng ba giờ.
Thời tiết ở trấn nhỏ Hy Vọng giờ đây đã hoàn toàn khớp với dự báo thời tiết của Mục Tư Thần trong ứng dụng thời tiết cho ngày mai.
Dự báo thời tiết cho biết chiều mai sẽ có mưa nhỏ, khi Mục Tư Thần và mọi người vào trấn nhỏ, thấy bên ngoài đang mưa lất phất, mang lại một chút mát mẻ xua đi cái nóng oi ả.
Trong thư viện, Kỷ Tiện An đang chờ họ.
“Xin lỗi, đã để chị chờ lâu.” Mục Tư Thần tiến về phía Kỷ Tiện An.
Kỷ Tiện An cất cuốn sách trong tay, lắc đầu nói: “Không sao, những ngày này tôi cũng không nhàn rỗi.”
Mục Tư Thần thấy cô đang đọc một cuốn sách về “Cách sản xuất phân bón”, hỏi: “Tại sao lại đọc cuốn sách này?”
Kỷ Tiện An nghiêm túc nói: “Không phải cậu nhờ tôi trong thời gian này trông coi trấn nhỏ sao? Tinh thần của cư dân khá tốt, nhưng nếu không có “Thiên không chi đồng” che chở, sản lượng lương thực trong quý này. Hiện tại dân số trong trấn nhỏ của cậu rất ít, cho dù năng xuất giảm cũng đủ để mọi người no đủ, nhưng sau vài quý nữa thì chưa chắc.
May mà thư viện có nhiều sách, gần đây tôi đang nghiên cứu cách tăng sản lượng lương thực. Khi vấn đề nông nghiệp cơ bản được giải quyết, tôi sẽ nghiên cứu công nghiệp nhẹ, quần áo cũng không thể chỉ mặc vài bộ hiện có, nhất định phải phát triển ngành dệt may.”
“Chị thật có trách nhiệm.” Mục Tư Thần bỗng cảm thấy hơi ngại.
Cậu là thị trưởng của trấn nhỏ, nhưng chỉ lo cho tinh thần của dân làng, không quan tâm đến cuộc sống của họ.
Cũng may Kỷ Tiện An đã kế thừa những phẩm chất tốt đẹp của Tần Trụ, thay cậu lo lắng.
“An An của chúng ta thật sự rất tuyệt!” Hạ Phi lật qua cuốn [Phương Pháp Sản Xuất Phân Bón], lập tức choáng váng đặt sách xuống, tổn thương mà nó gây ra còn nghiêm trọng hơn cả ô nhiễm tinh thần, “Tôi cảm thấy An An có trách nhiệm hơn chúng ta, phù hợp làm thị trưởng hơn ấy.”
Mục Tư Thần cũng nghĩ như vậy.
Thực tế, những người chơi như họ suy cho cùng chỉ là những kẻ ngoại lai, Mục Tư Thần có thể mạo hiểm chống lại quái vật cấp Thần vì sự an toàn của bản thân và thế giới của mình, nhưng cậu không thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của dân trong trấn.
Tương lai của người chơi, hoặc là chết trong trận chiến, hoặc là cuối cùng chiến thắng rồi trở về thế giới thực, nơi này không phải là nơi họ thuộc về.
Kỷ Tiện An mới là người sẽ mãi mãi ở lại thế giới này, cô ấy phù hợp quản lý trấn nhỏ hơn.
Thực tế Kỷ Tiện An cũng cảm thấy Mục Tư Thần và những người khác luôn phải offline, một khi biến mất thì kéo dài cả vài ngày, không phù hợp để xây dựng trấn nhỏ. Vì vậy, cô gật đầu nói: “Trước tiên hãy cho tôi một chức vụ phó thị trưởng, thị trưởng nhất định phải là cậu, cậu mới là chủ nhân của lĩnh vực, niềm tin của dân làng chỉ hướng về cậu mới có thể củng cố lĩnh vực.”
Mục Tư Thần vừa nghĩ đến, thông báo Kỷ Tiện An trở thành thị trưởng tạm quyền, thông qua ba “Trụ” truyền đến tai mỗi dân làng.
Ở đây, thị trưởng thông báo điều gì, thực sự là quá dễ dàng.
Một khi đã gánh vác trách nhiệm, thì phải làm việc hẳn hoi.
Kỷ Tiện An lập tức nói với Mục Tư Thần: “Hiện tại chúng ta thiếu nguyên liệu và nhà máy sản xuất phân bón, tôi đã đọc qua ba tập đầu của bộ sách [Những gì “Thiên không chi đồng” từng thấy từng nghe], trong đó có đề cập rằng “Thiên không chi đồng” đã nhìn thấy mọi thứ khi ngắm nhìn mặt đất, nó đã mô tả chi tiết từng trấn nhỏ, trong chương về trấn Mộng Điệp này, có viết rằng ở đây có nhà máy phân bón và cánh đồng bông, còn có khu vực nuôi tằm.
Nếu chúng ta có thể giành được trấn Mộng Điệp, chúng ta có thể giải quyết ngay lập tức vấn đề của trấn nhỏ Hy Vọng.”
Đề xuất của Kỷ Tiện An khiến Mục Tư Thần cảm thấy một loại cảm giác như định mệnh, như thể mọi thứ đã được sắp đặt từ trước trong vũ trụ.
Việc đến thế giới này và tiếp xúc với trấn nhỏ đầu tiên là trấn Đồng Chi, chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, mà là do hệ thống đã lựa chọn một cách tỉ mỉ.
Sức mạnh đặc biệt của Mắt to khiến trấn Đồng Chi như cất giấu vô số bí mật đang chờ họ khám phá.
Bộ sách [Những gì từng thấy từng nghe] không phải là một bộ sách mỏng, nó có tổng cộng năm tập, mỗi tập đều có hơn năm trăm trang, cho thấy hồi còn sống Mắt to chắc chắn là một người thích nói nhiều.
Ba cuốn trước đề cập đến các hiện tượng địa lý và sự vật khách quan do Mắt to mô tả, sẽ hơi giảm San.
Lúc này, trấn nhỏ đã hoàn toàn thuộc về Mục Tư Thần, và Mục Tư Thần cũng dễ dàng có thể thấy giá trị San của mọi người, cư dân trấn nhỏ và Trì Liên, Trình Húc Bác giống nhau, hầu hết đều quanh quẩn ở mức 80, trong trạng thái tinh thần bình thường, thỉnh thoảng có chút phiền muộn nhưng có thể tự điều chỉnh.
Hạ Phi có tâm lý khá thoải mái, giá trị San cao tới 95, rõ ràng là không có nhiều phiền muộn.
Mục Tư Thần vốn là người có giá trị San rất cao, chỉ số lý trí gần như đạt 100.
Nhưng cũng không thể so với Kỷ Tiện An, lần trước khi offline, Mục Tư Thần thấy giá trị San của Kỷ Tiện An cao tới 578, mức độ có thể nói xứng đáng là truyền thừa của Tần Trụ.
Nhưng hôm nay nhìn lại, giá trị San của Kỷ Tiện An chỉ còn 492, vì đã xem sách liên quan đến “Thiên không chi đồng”, đột ngột bị giảm hơn 80 giá trị San.
Mức giảm này nếu đặt lên Trì Liên và Trình Húc Bác, có thể khiến họ phát điên ngay lập tức, biến thành quái vật bị ô nhiễm.
Nếu đặt lên Mục Tư Thần và Hạ Phi, sẽ rơi vào bờ vực sụp đổ, rất khó để giữ được lý trí.
Còn đối với Kỷ Tiện An mà nói thì là không đau không ngứa.
Tất nhiên, nếu ở trong trấn nhỏ, mức độ ô nhiễm tinh thần này có thể được “trụ” tự mình thanh lọc, sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn đến đội Mục Tư Thần.
Nhưng đây chỉ là ba quyển sách.
Quyển thứ tư là mô tả của Mắt to về các quái vật cấp Thần khác, quyển thứ năm thì được bọc bởi một lớp bìa sách màu đen, chỉ cần nhìn một cái vào bìa sách đã cảm thấy khó chịu, hoàn toàn không thể mở ra, cũng không biết bên trong viết gì.
Mục Tư Thần vung tay, đặt quyển thứ tư và thứ năm lên một kệ sách ít sử dụng, dán đồ đằng bản ngã lên bìa, phong ấn nội dung bên trong, cũng để ngăn không cho người khác vô tình đọc hai quyển này.
Ba cuốn đầu tiên thì được đặt cùng với những câu chuyện cổ tích, ở trong trạng thái nửa phong ấn, người có sức mạnh cấp trụ có thể xem.
Sau khi Mục Tư Thần kiểm soát trấn nhỏ, nhiều việc có thể được thực hiện thông qua “Trụ”.
Những thao tác này cậu thậm chí không cần phải học, chỉ cần trong lòng nghĩ xem mình muốn làm gì, phương pháp điều khiển trụ tự nhiên hiện ra trong đầu, rất tiện lợi.
Đáng tiếc đây chỉ là khả năng trong trấn nhỏ, rời khỏi trụ, cậu chỉ là một người chơi cấp 25, cấp bậc còn không bằng cuốc chữ thập.
“Vừa hay, trấn nhỏ tiếp theo chúng ta đến chính là trấn Mộng Điệp.” Mục Tư Thần hỏi Kỷ Tiện An, “Chị có biết thông tin gì về trấn Mộng Điệp không?”
Kỷ Tiện An nói: “Chỉ biết một chút thôi.”
Mọi người ngồi quây lại trong thư viện, chờ Kỷ Tiện An giảng giải.
Một số đồng đội có khả năng đạt đến cấp độ trụ, có thể chịu đựng một số thông tin, nhưng Mục Tư Thần lo sợ họ bị ô nhiễm, vẫn thông qua trụ làm ba cái đồ đằng bản ngã nhỏ, dán lên sau gáy họ, để tăng cường sức đề kháng, ngăn ngừa việc giảm San.
Sau khi chuẩn bị xong, Kỷ Tiện An mới bắt đầu kể.
Kỷ Tiện An nói: “Cấp độ của trấn Mộng Điệp rất thấp, tôi không biết cấp bậc được phân loại như thế nào, tôi chỉ có thể đánh giá sức mạnh của một trấn nhỏ dựa trên số lượng “trụ”.”
“Trấn Đồng Chi là trấn yếu nhất, chỉ có ba “Trụ”, trấn Mộng Điệp cũng vậy, chỉ có ba. Còn như trấn Si Mị thì có năm “Trụ”, trong khi trấn Tường Bình của chúng ta có tám “Trụ”.”
Nói đến đây, sắc mặt của Kỷ Tiện An thoáng hiện lên một chút kiêu ngạo, nhưng sau đó lại trở nên chán nản.
Cô nhớ ra rằng, tất cả “Trụ” của trấn Tường Bình đều dựa vào Tần thượng tướng chống đỡ, “Trụ” càng nhiều, càng tiêu tốn nhiều sức lực của Tần thượng tướng, họ không có tư cách để kiêu ngạo.
Cô ấy cúi đầu, nhất thời không nói nên lời.
Lúc này, một xúc tu màu xanh lam từ phía sau Mục Tư Thần vươn ra.
Hôm nay, Mục Tư Thần mặc đồ khá rộng rãi, rõ ràng là mùa hè, nhưng cậu lại mặc một chiếc áo có mũ, bên trong hình như giấu cái gì đó.
Xúc tu này chính là từ trong mũ thò ra, nó nhẹ nhàng chạm vào trán Kỷ Tiện An.
“Không cần tự trách,” Kỷ Tiện An nghe thấy một giọng nói uy nghiêm và quen thuộc, “Mọi người bạn biết sự thật về “Trụ”, vẫn sẽ sẵn lòng hy sinh vì trấn Tường Bình, tôi chỉ đang chọn con đường có tổn thất nhỏ nhất trong rất nhiều con đường.”
Giọng nói bình tĩnh và lãnh đạm, không có ý an ủi, cũng không có sự khen ngợi cho sự hy sinh của mình.
Nó chỉ đơn giản mô tả sự thật, thực hiện nguyên tắc “đổi lấy giá trị tối đa với chi phí tối thiểu” mà trấn Tường Bình luôn tuân thủ.
Tâm trạng của Kỷ Tiện An dần dần bình tĩnh lại, giá trị San của cô ổn định, thần sắc kiên định: “Ngài nói đúng, lựa chọn của ngài đối với ngài là không sai. Nhưng tôi cũng sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất đối với tôi, tôi sẽ cùng những kẻ sa đọa này, phá hủy “Trụ” của trấn Tường Bình, trả lại tự do cho ngài.”
Đối với Kỷ Tiện An, Mục Tư Thần và những người khác chính là những kẻ sa ngã của trấn Tường Bình.
Nhưng lần này, cô cũng muốn tự nguyện “sa đọa”.
Cô tiếp tục nói: “Dù cấp độ của trấn Mộng Điệp không cao, nhưng nó là một trong những trấn bí ẩn nhất.
Đồng đội của chúng ta đã tiến vào trấn Mộng Điệp rát nhiều lần, nhưng không tìm thấy “Trụ”.
So với sự u ám và kinh dị của trấn Đồng Chi, trấn Mộng Điệp giống như một trấn nhỏ bình thường, mọi người sống hạnh phúc trong trấn. Mỗi một người đều chết đi trong hạnh phúc, và sau khi chết sẽ không có xác, mà biến thành một con bướm, tan biến trong trấn nhỏ.
Tính đến thời điểm hiện tại, những đồng đội của chúng tôi đến trấn Mộng Điệp đều đã mất liên lạc.
Thông điệp cuối cùng là từ một người bảo vệ của Thượng Tướng, anh ta nói rằng, so với trấn Tường Bình, trấn Mộng Điệp mới là ngôi nhà lý tưởng của họ, không có đau khổ, không có buồn bã, chỉ có niềm vui và cuộc sống bình thường chưa từng thấy, anh ta muốn từ bỏ Tần thượng tướng, ở lại trấn Mộng Điệp.
Kể từ đó, Tần thượng tướng không cử người đến trấn Mộng Điệp nữa.”
“Chắc là nằm mơ,” Hạ Phi, người đã trải qua giấc mơ nói, “Mọi người đều sống trong giấc mơ, đương nhiên là vui vẻ hạnh phúc.”
Kỷ Tiện An gật đầu: “Tôi biết, Tần thượng tướng cũng biết. Nhưng Tần thượng tướng đã nói với chúng tôi rằng, hạnh phúc giả tạo dễ dàng chi phối tâm trí con người hơn nhiều so với nỗi sợ hãi thật sự.”
Chúng ta không sợ gian nguy, nhưng chúng ta không thể chống lại những liều thuốc độc được bọc đường, vì mỗi người đều quá khao khát một cuộc sống bình yên.”
Trình Húc Bác nói: “Như vậy, có hai điểm nguy hiểm nhất ở trấn Mộng Điệp, một là lạc vào giấc mơ mất đi bản thân, hai là chúng ta sẽ luôn rơi vào giấc ngủ, không biết cơ thể ở thế giới thực sẽ biến thành cái gì.”
Kỷ Tiện An nói: “Có thông tin đề cập rằng, “Thiên không chi đồng” từng nhìn về trấn Mộng Điệp, Ngài không thể chạm tới lĩnh vực giấc mơ, Ngài chỉ thấy vô số “kén”, mọi người đang ngủ trong “kén”.
Khi Tần thượng tướng đưa đồng đội của chúng ta đến trấn Mộng Điệp sẽ để lại cơ thể của họ ở trấn Tường Bình, tinh thần được gửi đến trấn Mộng Điệp.
Nhưng điều này không có nghĩa là cơ thể ở lại trấn Tường Bình là an toàn, Tần thượng tướng cũng từng nói rằng nếu “Phệ mộng chi điệp” (1) muốn cá chết lưới rách, Ngài có thể cắt đứt liên kết giữa “kén” và cơ thể, toàn bộ người trong trấn nhỏ sẽ chết, ngay cả khi cơ thể ở trấn Tường Bình, tinh thần cũng sẽ chết.
Nhưng cũng giống như vậy, sau khi cá chết lưới rách, Ngài cũng sẽ mất đi những năng lượng linh hồn này, vì vậy trừ khi trấn nhỏ bị phá hủy đến mức độ nhất định, “Phệ mộng chi điệp” sẽ không dễ dàng phá hủy trấn nhỏ.”
Hạ Phi: “Vậy thì cũng khó xử lý nhỉ, chỉ cần sơ suất một chút là có thể bị tiêu diệt toàn bộ, vậy phải làm sao đây? Hơn nữa, bản thể của con bướm đó có ở trong giấc mơ không? Ngài có thể tấn công trực tiếp vào tinh thần của chúng ta trong giấc mơ không?”
“Đúng.” Kỷ Tiện An nói, “Nhưng không phải là không có cách.”
“Làm thế nào?” Mục Tư Thần hỏi.
Kỷ Tiện An nói với cậu: “Tần thượng tướng đã nói rằng, khi con bướm đang ăn uống, cũng sẽ rơi vào một giấc mơ dài, tạm thời không tỉnh lại. Chỉ cần cung cấp đủ thức ăn cho con bướm, Ngài sẽ tạm thời ngủ say.”
Mỗi lần Tần thượng tướng đều cung cấp cho con bướm thức ăn trong khoảng ba ngày, nhưng chúng ta không thể tìm thấy “Trụ” trong vòng ba ngày.”
“Ngài đã cung cấp thức ăn gì?”Mục Tư Thần nhíu mày hỏi.
Kỷ Tiện An lắc đầu: “Tôi không biết.”
Mục Tư Thần nhấc bạch tuộc nhỏ đang chui trong mũ của cậu lên, nghiêm túc hỏi: “Đó là thức ăn gì, không được nói dối.”
Bạch tuộc nhỏ dán xúc tu lên trán Mục Tư Thần, lần này không phải âm thanh của thiếu niên vang lên, mà là giọng nói uy nghiêm của Tần Trụ nói với Mục Tư Thần: “Một số kỷ niệm đẹp không quan trọng.”
[Tác giả có lời muốn nói]
Cầu dinh dưỡng lỏng, nếu đủ một vạn sẽ tăng chương.
–
Mục Tư Thần: Kỷ niệm đẹp không quan trọng à?
Tần Trụ: Không có gì đáng để quan tâm.
Mục Tư Thần: Được, thế để tôi đưa kỷ niệm về bạch tuộc nhỏ cho con bướm.
Tần Trụ: Không được, tuyệt đối không được phép!! Tôi không đồng ý!!!
Phệ mông chi điệp: Bướm nuốt giấc mơ