Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 21: TG2: Cậu nhà giàu có thiếu bạn không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoại thành thành phố M, trong một căn nhà trọ rẻ tiền với diện tích ba mươi mét vuông, bao gồm cả phòng vệ sinh và bếp, chật chội đến tội nghiệp, khi để thêm đồ đạc thì gần như không còn chỗ trống để đặt chân.

Tiếng nước chảy “róc rách” trong nhà vệ sinh dừng lại, một thanh niên gầy gò, da dẻ tái nhợt bước ra, mái tóc mềm màu nâu hạt dẻ ướt sũng rũ xuống vai, “tí tách tí tách” nhỏ giọt nước.

“Thân thể này không có chút vấn đề nào, rất khỏe mạnh.” Một con mèo đen nhanh nhẹn nhảy lên bàn, mở miệng nói tiến người.

Bạch Kỳ nghe vậy đá đá những hộp mì tôm chất đống dưới đất, mặt hiện vẻ chế giễu, “Vậy thì cũng nghèo rớt mồng tơi.”

“Thanh niên mà, bánh mì sẽ có, Coca cũng sẽ có.” 771 an ủi một cách vô nghĩa.

Bạch Kỳ đi đến ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn tạm coi là sạch trong phòng, “Ký ức của nguyên thân đâu.”

“Đây.” Nghe thấy lời gọi của Bạch thượng thần, 771 lập tức kích hoạt ký ức lưu trữ của nguyên thân.

Với sự tiến bộ và phát triển của xã hội hiện đại, cuộc sống nhàm chán đã khiến một số thương nhân khôn khéo bắt đầu hướng tới phát triển giải trí, một trò chơi trực tuyến mang tên “Mạt Đồ” vừa mới ra mắt đã nhanh chóng nổi tiếng khắp cả nước.

Nguyên thân tên Nhiễm Dương năm nay 25 tuổi là một cô nhi, sau khi bỏ học cấp 2 thì trở thành một kẻ lưu manh trong một khu phố, lăn lộn được 2 năm rồi “thoái ẩn giang hồ” đi làm công việc bình thường.

Sau khi “Mạt Đồ” ra mắt, vào lúc rảnh rỗi hắn ta cũng có chơi một chút, có lẽ hắn thực sự có thiên phú trong game, không những đánh bại được một mảnh “thiên hạ” trong trò chơi trực tuyến, mà sau đó còn thành lập một đội nghiệp dư rồi bước vào làng Esports chuyên nghiệp.

Nhiễm Dương là người chơi thế hệ đầu tiên của “Mạt Đồ”. Game ra mắt được 7 năm thì vào năm thứ 3 hắn bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, dẫn dắt đội ngũ nghiệp dư của mình giành ba chức vô địch liên tiếp.

Cây cao đón gió lớn, huống chi Nhiễm Dương không có hậu thuẫn phía sau, cũng không muốn ký hợp đồng với công ty chủ quản nào. Vì thế những thương nhân bị chặn “con đường tài lộc” sao có thể để yên cho hắn?

Vào năm thứ 4 của giải đấu chuyên nghiệp, khi Nhiễm Dương chuẩn bị hoàn thành bốn lần vô địch liên tiếp để bước vào ngôi đền huyền thoại thì vào đêm chung kết hắn lại gặp tai nạn xe hơi, tay phải bị tàn phế, một thế hệ “đại thần” cứ như vậy mà lụi tàn.

Tay của Nhiễm Dương vốn có hy vọng chữa khỏi, nhưng vì không có khả năng chi trả chi phí điều trị đắt đỏ nên hắn chỉ có thể lặng lẽ rút lui khỏi làng Esports chuyên nghiệp, cả ngày buồn bực không vui, cuối cùng tử vong vì ngộ độc rượu trong căn nhà trọ.

Câu chuyện của Nhiễm Dương khiến người ta thương cảm, viết thành kịch bản chắc chắn sẽ làm khán giả rơi nước mắt, nhưng đáng tiếc hai người đang nghe câu chuyện này đều là “phi nhân loại”.

“Kiêu ngạo khó thuần thì cũng phải xem thời thế, một kẻ cỏ rác nhỏ bé mà dám đối đầu với cả một rừng cây, định sẵn là sẽ thất bại.” 771 vừa nói vừa vẫy đuôi.

Bạch Kỳ thử cử động cổ tay, quả nhiên nhanh chóng cảm thấy đau nhức, tay của nguyên thân tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, nhưng một khi dùng sức hoặc sử dụng liên tục sẽ xuất hiện cảm giác đau nhức.

“Rất khỏe mạnh?” Bạch Kỳ liếc mắt chất vấn 771.

771 chột dạ lùi về sau, “Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến sống chết của anh.”

“Hừ!” Bạch Kỳ cười lạnh, ánh mắt sâu thẳm khiến 771 có một suy đoán, “Hắn ta vẫn còn ở đây?”

Thấy Bạch Kỳ không nói ngầm thừa nhận, 771 tuyệt vọng cúi đầu, “Nguyện vọng của nguyên thân là gì?”

“Bắt đầu lại từ đầu, giành lấy bốn lần vô địch.”

“Chỉ vậy thôi sao?” 771 thở phào nhẹ nhõm, sau khi nghe mong ước của Văn Nhân Thiên là “thống nhất thiên hạ”, nó thật sự sợ nguyện vọng của Nhiễm Dương là “thống trị thế giới trò chơi”.

“Nhưng có hai vấn đề.” Ngón tay trắng dài của Bạch Kỳ đặt lên đầu mèo của 771, “Thứ nhất, ta không biết chơi trò chơi.”

Thế giới này hoàn toàn vượt quá nhận thức của anh*, nếu không có ký ức của Nhiễm Dương, e rằng anh thậm chí không biết cách bật máy tính.

*TG này mình gọi Bạch Kỳ là anh/y linh hoạt nhé, kiểu chỗ nào hơi hướng cổ đại (nói đến phần TG gốc,..) thì mình vẫn xưng y. Lần đầu edit nên chưa được thành thục lắm, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng ạ.

“Vấn đề thứ hai, tay của “hắn” đã bị tàn phế.”

“……” 771 im lặng, nó quên rằng mặc dù Bạch Kỳ là một thượng thần hàng thật giá thật, nhưng cũng là một “dân cổ đại bản xứ” chính hiệu.

Sau khi ném hai vấn đề khó khăn cho 771, Bạch Kỳ đứng dậy cầm lấy dây buộc tóc đỏ trên bàn, dùng tay gom tóc lại rồi buộc thành một búi nhỏ lỏng lẻo, “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Bản thượng thần đói rồi, đi tìm đồ ăn.”

Nhiễm Dương thực sự rất nghèo, trong căn nhà trọ ngoài những thùng mì gói mua sỉ ra thì không có chút đồ khô nào khác. Bạch Kỳ lục tung cả căn phòng mới tìm thấy bảy trăm đồng trong một hộp bánh quy dưới gầm giường.

Bốn lần vô địch gì đó Bạch Kỳ tạm thời chưa nghĩ tới, so với nó thì bây giờ “tiền” mới là quan trọng nhất. Bạch Kỳ thà tự tử chứ không muốn trở thành thượng thần đầu tiên chết vì đói, thật mất mặt quá!

Bạch Kỳ y đường đường là một sát thần oai phong, tung hoành cả hai giới không sợ ai. Vậy mà bây giờ, một kẻ mạnh mẽ như y lại bị vấn đề tiền bạc làm khó, quả thật là phượng hoàng rụng lông không bằng gà.

Ở thời cổ đại, đói bụng còn có thể tìm một khu rừng để săn thú hoang mà ăn no. Nhưng ở đây rừng quá ít, “món ăn hoang dã” đều ở trong vườn bách thú, hơn nữa săn bắt trái phép thì lại phạm pháp!! Thật quá hố thần rồi!

Nghe 771 phổ biến những “quy tắc” hiện đại, thượng thần Bạch Kỳ cứng đờ ra như gỗ. So?? Giờ ngay cả một con “thức ăn” cũng sống thoải mái hơn mình?

Trong một quán mì, Bạch Kỳ tao nhã ăn một tô mì thịt bò. Một tô mì thịt bò giá tám đồng mà anh ăn cứ như đang thưởng thức sơn hào hải vị.

Dung mạo của Nhiễm Dương chỉ thuộc dạng thanh tú, nhưng lại cao một mét tám, eo thon và chân dài, da vừa trắng vừa mịn. Chiếc áo phông trắng giá hai mươi đồng từ chợ đêm mặc lên người anh trông như người mẫu trong cửa hàng cao cấp.

Ngoại hình của Nhiễm Dương hiện tại kết hợp với khí chất của Bạch thượng thần, hoàn toàn giống như một nhân vật bước ra từ truyện tranh, một “nam thần quốc dân” đi dọc đường khiến các cô gái đi qua không ngừng quay lại liếc nhìn.

“Ngon không?” Thấy Bạch Kỳ nhai chậm nhai kỹ làm một tô mì thịt bò trông như “mỹ thực cám dỗ”, 771 nuốt nước bọt hỏi nhỏ.

Bạch Kỳ gắp một quả trứng luộc từ tô đặt vào đĩa trước mặt nó, “Thử đi.”

Ở thế giới trước, 771 là một quả cầu kim loại, nhìn thấy đủ loại sơn hào hải vị nhưng không thể ăn, thật đau khổ làm sao. Sang thế giới này, nó lãng phí chút năng lượng nhập vào một con mèo chỉ để thỏa mãn dụng vọng ăn uống.

Nhìn chằm chằm vào quả trứng luộc, 771 tuy rất thèm nhưng vì sĩ diện nên ra vẻ bình tĩnh, bắt chước Bạch Kỳ tao nhã ăn từng miếng nhỏ, dễ thương đến nỗi hai cô gái bàn bên cạnh cũng phải chú ý.

Một tô mì mới ăn hết một nửa mà Bạch Kỳ đã no bảy phần, anh ăn chậm lại rồi hỏi, “Làm sao để có tiền?”

Ở Điệu Hoang đại lục, khi còn ở phàm giới là đệ tử của chưởng môn, y chưa từng phải lo lắng về tiền bạc. Sau đó trở thành thần, tiền bạc trong mắt y như phân bón, thỉnh thoảng gặp bảo vật yêu thích cũng trực tiếp ra tay cướp lấy.

“Làm việc.” 771 vừa gặm trứng luộc vừa trả lời.

Làm việc? Làm như nguyên thân sao? Bạch Kỳ không ngại khổ, nhưng nếu gặp phải những “khách hàng” kiêu ngạo, anh không thể như Nhiễm Dương mà “khom lưng uốn gối” nhận sai.

“Còn gì nữa?” Bạch Kỳ hỏi.

“Tìm một đại gia nhờ bao nuôi, không cần làm gì tiền cũng tự đến.” 771 đưa ra ý kiến dở.

Tìm hiểu ý nghĩa của “bao nuôi” trong ký ức của Nhiễm Dương, khuôn mặt Bạch Kỳ lập tức tối sầm lại, 771 chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, chưa kịp định thần thì đã bị một bàn tay nắm lấy cổ nhấc lên.

Đối diện với ánh mắt “ném dao” của Bạch Kỳ, 771 biết không ổn, lập tức nhận lỗi, “Con sai rồi, ba ơi.”

“Ba không tha thứ cho con, con ạ.” Bạch Kỳ nói.

“Anh ơi.” Khi Bạch Kỳ định “hành hạ mèo”, cô gái bàn bên cạnh không nhịn được lên tiếng, “Anh nắm nó như vậy nó sẽ đau đấy.”

Bạch Kỳ liếc nhìn người vừa lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng khiến cô gái không khỏi rùng mình, theo bản năng né tránh ánh mắt của anh.

“Thương nó?” Bạch Kỳ vung vẩy con mèo béo trong tay, rồi ném nó sang bàn của cô gái, “Tặng cô nuôi đấy.”

Bạch Kỳ thản nhiên trả tiền rồi rời đi, 771 giơ chân mèo Nhĩ Khang*, “Meo~~” Ba ơi đừng đi!

*Tay Nhĩ Khang:

Bạch Kỳ rời khỏi quán mì nhưng không trở về nhà trọ mà đi vào các cửa hàng trên phố định mua vài bộ quần áo. Nguyên thân chỉ có hai bộ quần áo cũ kỹ đủ để thay đổi, cũ đến mức Bạch Kỳ chạm vào cũng không muốn.

Quần áo hiện đại với kiểu dáng rộng rãi hoàn toàn không hợp với thẩm mỹ của Bạch Kỳ, nhưng anh cũng hiểu phải “nhập gia tùy tục.” Theo lời cảnh báo của 771, nếu quá “khác biệt” sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Bạch Kỳ băn khoăn đi qua mấy cửa hàng, cuối cùng mua vài bộ quần áo rộng rãi và thoải mái, không chọn bộ nào trong mấy bộ đồ thời trang “bó sát” mà nhân viên gợi ý, cảm giác như trần truồng khiến anh rất khó chịu.

Rời cửa hàng với bảy tờ tiền đỏ, khi trở về trong túi chỉ còn lại bảy mươi đồng. Sờ vào số tiền lẻ mỏng manh trong túi, Bạch Kỳ một lần nữa cảm thấy nguy cơ mình có thể chết đói.

“Bản thượng thần nhớ Tiếu Cầu.” Bạch Kỳ nói.

Kiếp trước Bạch Kỳ là Nhiếp Chính Vương, Tiếu Cầu là quản gia của y, từ việc triều đình quốc sự cho đến sinh hoạt hàng ngày, Tiếu Cầu đều an bài thoả đáng.

“Không có người hầu hạ một cái là Bạch thượng thần ngang tàng cuồng vọng, bộ dạng “không có gì mà ông đây không làm được”, lộ rõ nguyên hình vụng về trong sinh hoạt.” 771 lẩm bẩm.

Trở về căn phòng đang thuê, Bạch Kỳ như một con cá khô không có hình tượng nằm dài trên giường, 771 cũng nằm ủ rũ trên gối đầu của anh, một người một mèo nhất thời nhìn nhau không biết nói gì.

“Nhân sinh giống như một trò chơi rút thăm trúng thưởng, vận may bùng phát có thể rút được giải nhất, nhưng phần lớn chỉ là cảm ơn đã tham gia mà thôi.” 771 cảm thán.

“Nếu nguyện vọng của nguyên thân là giết những kẻ đã hại hắn thì mọi việc đơn giản, nhưng muốn vô địch bốn lần, trừ khi ta giết hết các tuyển thủ.” Bạch Kỳ cùng than thở.

“Với một số người bị hoang tưởng, so với việc trả thù thì việc đánh bại kẻ thù lại càng làm họ thỏa mãn.” 771 nói.

Khi Bạch Kỳ và 771 đang bối rối vì nguyện vọng của Nhiễm Dương, cánh cửa căn hộ bị ai đó gõ mạnh từ bên ngoài, rung đến mức tường gần cửa cũng rơi bụi.

“Là bạn của nguyên thân hả?” 771 hỏi.

Bạch Kỳ ngồi dậy đi mở cửa, người gõ cửa là một phụ nữ hơi béo. Thấy cửa mở, bà ta mặt giận dữ, giọng chói tai hét lên, “Tiền thuê nhà đâu!?”

Bạch Kỳ “???”, tiền thuê nhà? Cái gì vậy?

“Tuần trước nói chỉ gia hạn thêm một tuần, hôm nay mà không trả tiền thuê thì lập tức thu dọn đồ đạc cuốn gói, bà đây kinh doanh chứ không có từ thiện?”

Mất một lúc Bạch Kỳ mới hiểu ra ý nghĩa của “tiền thuê nhà”, liền ngây ra hỏi, “Bao nhiêu?”

“Bảy trăm!”

“……” 771 nhìn Bạch Kỳ.

“……” Bạch Kỳ nhìn bộ quần áo mới mua trên giường.

Bảy trăm? Tiền thuê nhà? So? Anh đã tiêu hết số tiền thuê nhà của nguyên chủ rồi? Thật là một hiện thực đau lòng.

“Vậy thì……” Bạch Kỳ im lặng một lúc, ngập ngừng mở lời, “Giảm giá được không, bảy mươi có được không?”

“……” Người phụ nữ.

“Cút——!!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.