Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 40



“Qua vòng năm lấy ba đội và vòng ba lấy hai đội, đội trưởng Bạch Kỳ dẫn dắt chiến đội của mình tiến thẳng vào trận chung kết, đối thủ của họ là chiến đội Mộ Phong, đội đã vượt qua chiến đội Lôi Vân với lợi thế mong manh.

Trận đấu với Mộ Phong là một trận chiến gian khổ, trong trận đấu chính hai đội hòa nhau 2-2. Ở ván cuối, hai đội liên tục bám sát nhau, cả hai đều cố gắng để có được số liệu cao hơn.

Trong bản đồ khu vực đổ nát của thành phố, Mộ Phong chọn cách phòng thủ và kéo dài trận đấu, trong khi chiến thuật của Bạch Kỳ là tấn công mạnh mẽ; một khi bị anh chặn lại, không ai có thể trốn thoát.

Bạch Kỳ dẫn đội đuổi bắt và chặn đứng Mộ Phong, Tần Văn Lan không còn tấn công hung hãn như trước mà kiên nhẫn hỗ trợ đội bằng cách hồi máu và bảo vệ phía sau.

Khi người cuối cùng của Mộ Phong là Tào Lăng ngã xuống, tiếng hô vang khắp phòng gần như làm sập mái nhà, giấy màu rơi từ trên xuống, tất cả ánh đèn đều tập trung vào chiến đội Vương Trung Vương.

“Kết thúc rồi.” Tào Lăng thở phào dựa vào lưng ghế, bàn tay rời khỏi bàn phím hơi run, khi nhìn thấy Bạch Kỳ, anh chân thành mỉm cười.

“Và nhà vô địch giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 8 của《 Mạt Đồ 》gọi tên… chiến đội Vương Trung Vương!” Giọng của người dẫn chương trình đột ngột cao vút có phần nghẹt thở.

“Vương bài! Vương bài! Vương bài*!” Toàn bộ khán giả cùng hô hào.

*Beta sau

Tiếng hô vang dội khắp sân khấu, ánh đèn lấp lánh, giấy màu từ trên rơi xuống, khoảnh khắc này như thể là người được chú ý nhất trên thế giới, Đường Thiến Thiến và Nguỵ Tử Dung đều rưng rưng nước mắt.

Khi Bạch Kỳ nâng cúp vô địch lên, tất cả các máy quay đều chĩa về phía anh, anh cười một cách tao nhã nhưng không kém phần phóng khoáng, “Lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Đường Thiến Thiến và các người khác nhìn nhau, giơ ngón cái đồng thanh nói, “Bốn lần liên tiếp!”

Anh trai nhỏ Tần Văn Lan hào phóng mời bao một nhà hàng để tổ chức tiệc ăn mừng cho Bạch Kỳ, mấy đội Mộ Phong, Phượng Diễm và Lôi Vân đều có mặt.

Những người trong giới chuyên nghiệp thường là kẻ thù trong game, nhưng ngoài đời thì là bạn bè. Trong lúc thi đấu có thể tính kế lẫn nhau, nhưng sau trận đấu lại trở thành anh em tốt.

Tần Văn Lan với vai trò chủ tiệc luôn theo sát Bạch Kỳ, vẻ mặt lạnh lùng không nói chuyện với ai. Người ngoài chỉ nghĩ rằng cậu khó gần, nhưng Bạch Kỳ biết rằng cậu đây chỉ là ai cũng không “nhận thức”.

“Để chúng tôi đến dự tiệc ăn mừng của anh, anh cũng không sợ chúng tôi liên thủ đánh anh à?” Hứa Tuấn Du đe dọa tức tối.

“Bình tĩnh, cậu sớm muộn cũng phải quen thôi.” Bạch Kỳ nói với ý nghĩa sâu xa, mục tiêu của họ là bốn lần liên tiếp vô địch.

“Quá kiêu ngạo!” Hứa Tuấn Du tức giận hét lên.

Tào Lăng cùng với Hứa Tuấn Du nhìn vào Tần Văn Lan bên cạnh Bạch Kỳ và hỏi, “Cậu ấy từ đâu đến vậy?”

“Nhặt được ở bên đường,” Bạch Kỳ cười đáp.

Tào Lăng “……” không tin.

Tào Lăng không tin nhưng Bạch Kỳ cũng đành chịu, bởi vì những gì anh nói đều là sự thật, anh thực sự nhặt được từ bên đường.

Bạch Kỳ cầm ly rượu đi đến cửa sổ, nhìn ra bầu trời không có sao một lúc lâu, rồi cuối cùng anh quay lại nhìn Tần Văn Lan bên cạnh.

“Chờ sau này chúng ta không chơi game nữa, cùng đi xem thế giới này nhé?” Bạch Kỳ nói.

Tần Văn Lan ngẩn ra, sau đó nở nụ cười vui vẻ, “Được.”

Tiệc ăn mừng kéo dài rất lâu, nhiều người nằm ngả nghiêng trên ghế, sàn nhà lộn xộn như vừa trải qua một trận chiến lớn.

Trong một phòng suite của khách sạn, Bạch Kỳ mặc áo choàng tắm ngồi trên giường lướt web trên máy tính, chiếc kính trên sống mũi phản chiếu ánh sáng từ màn hình.

“Quản lý và nhà đầu tư của Tường Huy ở trong tù thực thảm” Hắc Thất nhảy lên giường nằm cạnh gối của Bạch Kỳ.

“Ừ.” Bạch Kỳ đáp lại, có vẻ như không quá quan tâm.

“Anh đã biết từ trước rồi?” Hắc Thất hỏi.

“Ừ,” Bạch Kỳ trả lời.

Bạch Kỳ cười một tiếng, “Đừng nhìn nhãi ranh kia ngày thường ngu ngốc dễ bắt nạt, bản tính của cậu ta thực ra cũng không phải người lương thiện gì.”

Kể từ khi quản lý và nhà đầu tư của Tường Huy bị bắt giam, danh tiếng của Tường Huy đã hoàn toàn bị hủy hoại. Nhờ Bạch Kỳ đứng ra giải thích, đội ngũ của Tường Huy không bị liên lụy.

Sau khi Tường Huy tan rã, các thành viên của đội Tường Huy nhanh chóng bị các đội chuyên nghiệp khác chiêu mộ, dù chỉ là những đội hạng hai, hạng ba, nhưng ít nhất họ cũng có một nơi để đi.

Nhìn vào mặt nghiêng của Bạch Kỳ, Hắc Thất im lặng một lúc lâu mới hỏi, “Anh định xử lý chuyện của Tần Văn Lan như nào?”

“Mi có đề xuất gì không?”

“Tôi không muốn anh lãng phí thời gian trong thế giới nhỏ bé này vì những người qua đường,” Hắc Thất đáp.

Bạch Kỳ dừng tay trên bàn phím, im lặng một lúc lâu, rồi nói, “Tiểu Thất, sau khi hoàn thành xong di nguyện của Nhiễm Dương, mi ở lại với ta trong tiểu thế giới này thêm một thời gian đi?”

“…… Được.”

Sau những cuộc vui chơi và náo nhiệt khi giành được chức vô địch, mọi thứ lại trở về bình thường, tập luyện như thường lệ, tiếp tục training với các đội khác trong game. Đúng như Bạch Kỳ đã nói, mọi thứ mới chỉ bắt đầu.

Năm này qua năm khác… Bạch Kỳ theo như đã hứa đều giành chức vô địch từng mùa, trong khi đó Tần Văn Lan vẫn lặng lẽ ở bên cạnh anh.

Ba năm sau, khi lại một lần nữa đứng trên bục trao giải, Bạch Kỳ dưới ánh đèn sân khấu tuyên bố trước máy quay: “Tôi xin chính thức giải nghệ!”

Trong và ngoài trường quay đều rầm rộ, Hứa Thần, người đã chuyển từ vị trí thi đấu chính thức sang làm huấn luyện viên hết sức ngạc nhiên, cười nói, “Nói bốn lần vô địch thực sự chỉ là bốn lần vô địch sao?”

Hứa Tuấn Du đã vô cảm sau ba năm thua trận liên tiếp ngửa mặt lên trời, thở dài ngao ngán, “Cuối cùng tên quái vật này cũng giải nghệ rồi.”

Các thành viên mới và cũ của các đội bị Bạch Kỳ đánh bại trong ba năm qua đều khóc lóc, “Cuối cùng cũng thấy anh “chết” trong đời.”

Đối mặt với sự xúc động của khán giả và các câu hỏi của người dẫn chương trình, Bạch Kỳ mỉm cười, “Tôi đã già rồi.”

“Phụt!!” Tào Lăng đang uống nước cũng phun ra ngoài.

Bạch Kỳ liếc qua các thành viên chính của các đội trên sân, “Những người trẻ tuổi đầy sức sống, tôi thật sự cảm thấy vui mừng.”

“……” Tất cả mọi người.

Bạch Kỳ tránh các phóng viên và người hâm mộ, rời khỏi sân khấu qua cửa sau, lên xe của Tần Văn Lan rồi tháo khẩu trang và buộc tóc lỏng lẻo ra sau.

“Tuần trước em đã tìm thấy một khu rừng hợp hoan ở thành phố B, rất đẹp,” Bạch Kỳ nói.

“Khi nào đi? Để em sắp xếp,” Tần Văn Lan hỏi.

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ đi thôi,” Bạch Kỳ đáp.

“!!!!” Tần Văn Lan vừa mới khởi động xe, đột ngột đạp phanh, quay sang nhìn Bạch Kỳ với vẻ ngạc nhiên.

Bạch Kỳ chống cằm cười lười biếng, “Không muốn à?”

“Muốn!!!” Tần Văn Lan vừa nói vừa đạp ga, vội vàng lái xe đến sân bay, rõ ràng là lo sợ Bạch Kỳ thay đổi ý định.

Cùng lúc đó, tại hiện trường tiệc ăn mừng ở khách sạn, các thành viên của các đội đều đã có mặt. Tạ Văn Nham liên tục nhìn về phía cổng, Đường Thiến Thiến đi đến hỏi, “Họ chưa đến sao?”

Tạ Văn Nham lắc đầu, “Tần Văn Lan cũng chưa đến, không thể liên lạc với điện thoại của họ.”

“Có lẽ hai người đang ở cùng nhau, không cần phải lo lắng về họ,” Nguỵ Tử Dung khoác vai Chử Cạnh vui tươi hớn hở nói.

Các thành viên đội Vương Trung Vương đều biết rõ mối quan hệ “đặc biệt” giữa Bạch Kỳ và Tần Văn Lan, suy đoán rằng hai người hiện đang tận hưởng thời gian riêng tư bên nhau vì vậy cũng không nghĩ thêm nữa.

Mãi tận khi không biết đã qua bao lâu, vài người bắt đầu lo lắng và muốn báo cảnh sát, bọn họ tưởng rằng hai người đã mất tích thì nhận được tin nhắn từ Bạch Kỳ thông báo rằng hai người đang “đi rong ruổi khắp nơi”, khiến mọi người tức giận đến mức suýt nữa thì nôn ra máu.

Bạch Kỳ đã sống trong thế giới này 40 năm, đi qua nhiều thành phố và quốc gia, con người và cảnh vật đều thay đổi theo thời gian, chỉ có người đứng sau lưng anh là không thay đổi.

Cha mẹ Tần luôn lo lắng cho con trai, hy vọng cậu có một mái ấm và không sống cô đơn suốt đời. Vì vậy, Bạch Kỳ và Tần Văn Lan đã kết hôn. Sau khi hai người qua đời, Bạch Kỳ lại tiếp tục bước lên con đường chưa thấy hồi kết.

Bạch Kỳ không yêu mình, Tần Văn Lan luôn biết điều đó. Dù cậu buồn nhưng không cảm thấy bất công, vì có cậu yêu thương anh là đủ.

40 năm, Bạch Kỳ đi không biết mệt mỏi trong hành trình, trong khi Tần Văn Lan như cái bóng luôn theo sau và đồng hành cùng anh.

Trước biển rộng mênh mông, hai ông lão tóc bạc ngồi trên đá ngắm nhìn mặt biển xanh, dù không nói gì nhưng cảm giác vẫn vô cùng hòa hợp và ấm áp.

“Nhóc con, ta sắp đi rồi,” Bạch Kỳ nói.

Tần Văn Lan nhẹ nhàng nắm tay Bạch Kỳ đặt lên trái tim mình, đôi mắt tịch mịch của ông hiện lên sự dịu dàng chỉ xuất hiện khi nhìn về phía Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ nhìn Tần Văn Lan một lúc lâu, đột nhiên cúi xuống và hôn lên môi ông.

Tần Văn Lan rùng mình, đôi mắt mở to ngạc nhiên và lúng túng.

“Dù vẫn không cảm thấy gì nhưng… cũng không ghét,” Bạch Kỳ mỉm cười.

“A Dương…”

“Nhóc con, nếu ở kiếp sau cậu vẫn có thể theo kịp, tôi hứa sẽ thử một lần với cậu.”

Những đợt sóng vỗ vào đá, nước bắn tung tóe, Tần Văn Lan từ từ ôm chặt người đang dần mất sức trong vòng tay mình.

Tần Văn Lan áp mặt mình vào mặt Bạch Kỳ, cổ họng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, “Được, em nhất định sẽ theo kịp.”

Từ xa, Tần Tu nay đã đầu bạc và vẻ ngoài lão hóa, ngồi trên xe lăn nhìn về phía hai người trên đá, không phát ra tiếng nào trong một thời gian dài.

“Cha,” một người đàn ông mặc bộ đồ tây đẹp trai vội vã đến và đắp chăn mỏng cho Tần Tu.

“Chuẩn bị mộ đi,” Tần Tu nói.

Người đàn ông nhìn theo hướng mắt của Tần Tu về phía hai người trên đá, thận trọng hỏi, “Hai nơi sao?”

“Một nơi, chung mộ.” Một đời không đạt được, chết đi ít nhất phải để em ấy được toại nguyện.

Người đàn ông ngạc nhiên, một lúc lâu mới trả lời, “…… Được.”

Tại đại lục Diệu Hoang, cơn đau dữ dội ập đến ngay khi Bạch Kỳ hồi phục ý thức khiến y không ngừng run rẩy, nhưng với sự xuất hiện của một lực lượng đặc biệt, nỗi đau của anh đã giảm bớt rõ rệt.

Bạch Kỳ dùng thần hồn nhìn xung quanh, thấy Hắc Thất đang bao phủ y trong một ánh sáng trắng, mặc dù sức mạnh yếu ớt nhưng đã giảm bớt rất nhiều đau đớn trên thần hồn.

“Cảm ơn,” khi Hắc Thất kết thúc điều trị, Bạch Kỳ nói lời cảm ơn.

“Câu cuối cùng anh nói có thật không?” Hắc Thất hỏi.

Nó đã ở bên Bạch Kỳ trong 40 năm qua, khi Bạch Kỳ muốn rời khỏi thế giới, nó đã quay trở lại cơ thể Bạch Kỳ từ con mèo.

Khi rời khỏi thế giới, Bạch Kỳ đã hứa với Tần Văn Lan rằng “nếu có kiếp sau”, Hắc Thất cũng nghe thấy, nhưng nó không chắc chắn Bạch Kỳ nói có thật hay chỉ là lời nói dối.

“Thật,” Bạch Kỳ nói.

“Hắn đã theo ta hai kiếp rồi, nếu ở kiếp thứ ba hắn vẫn có thể theo kịp, ta sẽ đền đáp tình cảm của hắn.”

“Anh đã yêu hắn rồi sao?” Hắc Thất hỏi.

Bạch Kỳ liếc Hắc Thất, “Ngươi đang đùa à?”

Hắc Thấ “……” đột nhiên cảm thấy thương thay cho Tần Văn Lan và Hoắc Uyên.

“Ngươi thương hại hắn?”

“Có một chút,” nhưng chỉ vậy thôi, nó và Bạch Kỳ thuộc cùng một phe, nói về sự vô tâm thì nó cũng không kém gì Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ cười khẩy, “Đi đến thế giới tiếp theo!” Nỗi đau liên tục truyền đến từ thần hồn khiến y cảm thấy rất sốt ruột.

“Được!”

—Hoàn thế giới 2—


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.