Bạch Kỳ tỉnh dậy trong bóng đêm, tai không nghe thấy âm thanh, cơ thể không chạm bất kỳ vật gì, như thể đang trôi nổi trong hư vô mà không có gì để bám víu.
“Tiểu Thất?” Bạch Kỳ gọi một tiếng.
“Có.” Quả cầu tròn to bằng trứng chim cút phát ra ánh sáng mờ ảo trôi đến trước mặt Bạch Kỳ, chiếu rọi một khoảng không.
“Đây là đâu?” Bạch Kỳ hỏi.
“Một tiểu thế giới, hiện giờ anh là con quỷ.” Tiểu Thất trả lời.
“… ” Bạch Kỳ nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất với ánh mắt không thiện cảm.
Nhận thấy nguy hiểm, Tiểu Thất lập tức lùi lại giữ khoảng cách với Bạch Kỳ, “Không phải là mắng anh, thực sự bây giờ anh là một con quỷ mà.”
Bạch Kỳ nhíu mày cúi xuống đánh giá thân thể mình. Một thân Nho phục thuần trắng, hai chân đi trần, thân thể này có đôi tay rất đẹp, tinh xảo như được chạm khắc từ bạch ngọc thượng hạng.
“Thế giới cổ đại?” Bạch Kỳ hỏi.
“Không phải, anh xem cái này trước…”
Khi Tiểu Thất vừa đề nghị Bạch Kỳ xem ký ức của nguyên thân thì một loạt tiếng gõ đập đột nhiên vang lên khiến nó lập tức im lặng.
Tiếng gõ đập vang lên khoảng nửa giờ, sau đó trở lại im lặng, nhưng không lâu sau, cùng với một tiếng “ầm” nắp quan tài đá bị mở ra, ánh sáng đột ngột xuất hiện trước mắt Bạch Kỳ.
“Phù!” Hai người đàn ông đen gầy, ánh mắt tinh ranh gian xảo cùng kêu lên, biểu cảm vui mừng xen lẫn tham lam.
“Chúc mừng ký chủ, anh được khai quật rồi.” Tiểu Thất huyên thuyên.
Bạch Kỳ nhíu mày, trong mắt đầy không vui, “Ký ức.”
“Đến rồi.” Tiểu Thất đáp.
Nguyên thân tên thật là Cố Họa, là một họa sư hoàng gia của nước Chu cách đây hai nghìn bốn trăm năm có tài nghệ cao siêu, được người đời gọi là Thanh Vân công tử.
Cố Họa trong cung có một người bạn thân là Đỗ Tiêu, hai người cùng làm việc trong cung, cùng ăn cùng ở thân thiết không rời.
Một năm, vào ngày sinh thần của mình, hoàng đế nước Chu lệnh cho cả hai mỗi người vẽ một bức tranh mừng th. Cố Họa đã mất năm năm để vẽ một bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy Đồ” đến giai đoạn hoàn thiện, dự định sẽ dâng lên hoàng đế trong quốc yến.
Nhưng vào đêm quốc yến, Đỗ Tiêu là người dâng lên bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy Đồ” khiến hoàng đế vui mừng khôn xiết, còn bức tranh của Cố Họa lại biến thành bức “Rồng Đen Mù Mắt Rơi Xuống Biển.”
Cố Họa bị tống vào ngục, bị đâm mù mắt, chặt đi gân tay gân chân khiến suốt đời không thể cầm cọ vẽ nữa.
Câu nói của Đỗ Tiêu lúc vào ngục gặp hắn khiến hắn hiểu rằng bản thân đã bị phản bội. Hắn mang theo nỗi oan ức mà chết, sau khi chết, hài cốt bị vứt vào bãi tha ma mặc cho bị rắn rết thú dữ ăn thịt.
Cố Họa chết oan, oán khí cực kỳ nặng, vong hồn bay vào cung muốn báo thù, ai ngờ lại bị hút vào một chiếc gương đồng trang điểm, chiếc gương đồng này lại chính là đồ cưới của công chúa.
Đỗ Tiêu cưới công chúa làm phò mã, cả đời đắc ý, lại còn lấy bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy Đồ” nổi danh thiên hạ, lưu danh muôn đời.
Còn Cố Họa lại bị giam trong gương, ngày ngày chứng kiến kẻ thù và công chúa ân ái, bạc đầu giai lão, con cháu đời đời giàu sang, còn mình thì cô đơn ngàn năm, sống không bằng chết.
“Thật khổ!” Bạch Kỳ và Tiểu Thất đồng thanh thở dài.
“Đỗ Tiêu, đúng như tên của hắn, là một kẻ tiểu nhân, giả tạo như chó lợn.” Bạch Kỳ nói đầy căm ghét.
“Di nguyện của nguyên thân là gì?” Tiểu Thất hỏi.
“Tìm lại bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy Đồ” rồi phá hủy nó.”
Bị giam cầm suốt 2500 năm, thời gian dường như đã mài mòn hết oán hận của hắn, chỉ để lại đau khổ và tuyệt vọng.
Hắn không còn mong muốn báo thù, điều duy nhất hắn muốn làm là phá hủy bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy Đồ”, bức tranh của chính mình nhưng lại mang tên Đỗ Tiêu, bẩn thỉu đến mức khiến hắn buồn nôn.
Những tên trộm mộ lấy chiếc gương đồng từ bộ xương trong quan tài đá bỏ vào balo, sau đó quay lại đường cũ nhanh chóng rời khỏi mộ chính.
“Có muốn giết bọn chúng không?” Tiểu Thất mài đao soàn soạt.
“Giết bọn chúng rồi mi đưa ta ra ngoài?” Bạch Kỳ liếc mắt hỏi.
Tiểu Thất “…” Coi như nó chưa nói gì cả.
“Ban đầu tưởng chuyến này đi tay không rồi.” Hai tên trộm mộ trò chuyện đầy hưng phấn về bất ngờ trong chủ mộ.
“Ngôi mộ này 900 tuổi rồi nhưng tôi thấy chiếc gương đồng đó không chỉ có ngần ấy tuổi đâu.” Người kia nói.
“Đợi về thành phố tìm người giám định trước, tránh bị lừa.”
“Còn hai tuần nữa là đến buổi đấu giá tại Bách Trân Các ở thành phố C, chúng ta phải nhanh lên đừng để lỡ.”
…………..
Nghe hai tên trộm mộ chuyện trò ở ngoài, Hắc Thất đang thu thập được thông tin hữu ích, còn Bạch Kỳ thì gối tay nằm trên hư không nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe một lúc không thấy thông tin có giá trị, Hắc Thất quay trở lại bên cạnh Bạch Kỳ, “Anh nghĩ lần này Tần Văn Lan có đi cùng không?”
Bạch Kỳ không trả lời, đến tận khi Hắc Thất tưởng anh sẽ không đáp lại thì đột nhiên nghe anh nói, “Không biết.”
“…” Hắc Thất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Kỳ, không hiểu sao lời đến bên miệng rồi lại không thốt ra được.
“Muốn hỏi gì thì hỏi.” Bạch Kỳ mở mắt liếc nhìn Hắc Thất một cái.
“Không hỏi.” Hắc Thất dứt khoát tắt ánh sáng trên người, từ chối nói thêm.
Có những câu nó hỏi anh sẽ không trả lời, tựa như anh chưa bao giờ nghe thấy lời nó vậy, hỏi cũng bằng thừa.
Bạch Kỳ nhắm mắt nằm một lúc, đột nhiên đưa tay đập bay Hắc Thất ra khỏi người mình, “Tối quá, bật đèn.”
Hắc Thất “…” vị ký chủ này thật là có độc!! Mà còn là loại độc kịch như thạch tín.
Vì mang theo tang vật “Bạch Kỳ”, hai tên trộm mộ sau khi ra khỏi mộ không dám đi đường lớn, mà vòng vèo mất gần một tuần mới đến được thành phố C.
Sau khi đến thành phố C hai gã chạy ngay đi gặp một người “bạn”, trên bàn ăn uống vài ly rượu, hai gã lấy gương đồng ra để “bạn” định giá.
Khi thấy gương đồng, đôi mắt híp của gã đàn ông mập đột nhiên sáng lên nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thường, khuôn mặt gã giống như Phật Di Lặc, trông hiền lành vô hại.
Gã đàn ông mập nhìn gương đồng như xem vật bình thường, “Chất liệu của gương đồng rất bình thường, nhưng được cái niên đại xa xưa, có lẽ là đồ của nước Chu.”
“Vậy ngài xem giá trị của nó là bao nhiêu…” một tên trộm mộ thăm dò hỏi.
“Trực tiếp mang đến Bách Trân Các thì tối đa được giá này.” Gã đàn ông mập giơ tay ra hiệu, “Nhưng nếu tôi xoay xở một chút rồi bán lại thì có thể tăng thêm hai phần.”
Giá mà gã đưa ra thuộc loại tầm trung thấp ở thành phố C, nơi được mệnh danh là “Thủ đô đồ cổ”, cũng nằm trong phạm vi chấp nhận của hai tên trộm mộ.
Giới đồ cổ vốn là một hồ nước sâu, việc giàu lên hay lụn bại trong một đêm không phải hiếm. Gã đàn ông mập chắc chắn có hạ giá, bọn họ đều biết, dù sao trung gian cũng phải lấy một khoản “phí công” là điều không hiếm.
Sau một hồi tranh luận qua lại, kết quả cuối cùng hai bên đều hài lòng.
“Chắc chắn bị lừa rồi.” Hắc Thất nói sau khi chứng kiến mọi việc.
“Chu Du đánh Hoàng Cái*, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.” Bạch Kỳ nói.
“Gì cơ?” Hắc Thất ngơ ngác.
“Tam Quốc, một cuốn sách.” Bạch Kỳ búng một cái lên Hắc Thất, “Mi nên đọc nhiều sách hơn chút.”
Hắc Thất “… Cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì.” Bạch Kỳ đáp.
Gã đàn ông mập sau khi lấy được gương đồng liền bán lại cho Bách Trân Các, giá cao gấp ba lần số tiền trả cho hai tên trộm mộ, mà giá trị ước tính khi đấu giá sẽ còn cao hơn.
“Phượng Tôn Cửu Bảo Lưu Quan Kính”, đó là tên của chiếc gương đồng mà Bạch Kỳ và Hắc Thất nghe được từ chuyên gia thẩm định khi gương đồng được mang vào Bách Trân Các.
Thân gương cao một thước rưỡi (~0.495m), phía sau gương có một con phượng hoàng vàng bay lượn, viền gương gắn ngọc, toàn bộ gương được mạ vàng khảm ngọc. Ngay cả người không biết gì về cổ vật cũng có thể nhận ra chủ nhân của gương đồng này không phải người thường.
Sau khi bị khóa trong phòng chứa đầy đồ vật đấu giá, Hắc Thất lo đến mức sắp đứt mạch.
Đã gần hai tuần rồi mà Bạch Kỳ vẫn bị giam trong gương không ra được. Không ra khỏi gương đồng thì đừng nói đến việc phá hủy “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy Đồ”, ngay cả mảnh năng lượng tự tìm đến bọn họ cũng không thể chạm vào.
Thấy Bạch Kỳ vẫn nằm ngủ trong hư không, Hắc Thất trợn mắt thầm lẩm bẩm, đã thành cô hồn dã quỷ rồi mà vẫn ngủ được sao?
“Ký chủ, anh có cách ra ngoài không?” Hắc Thất hỏi Bạch Kỳ.
“Không có.” Bạch Kỳ trả lời mà không mở mắt.
Hắc Thất “…”
Hỏi: Ký chủ tiêu cực không chịu làm việc phải làm sao?
Có vẻ như nghe thấy Hắc Thất đang chửi thầm, Bạch Kỳ hé mắt nhìn nó một cái, “Với năng lượng hiện tại của mi, ở đây một hai trăm năm không thành vấn đề, lo cái gì?”
Ở… trong gương đồng… một hai trăm năm? Hắc Thất dường như nghe thấy từng đoạn mạch trong cơ thể nổ “tanh tách”.
Không giận, không giận, mình đánh không lại đâu, nhẫn một tí trời yên biển lặng… Hắc Thất nhắm mắt liên tục tự nhủ.
“Ngốc.” Bạch Kỳ bị sự ngốc nghếch của Hắc Thất kích thích đến không còn giận nữa.
Hiện tại anh là một con quỷ, từ khi bị hai tên trộm mộ mang ra khỏi mộ thì liên tục bị mua qua bán lại trong tay người khác, làm sao có cơ hội thoát khỏi gương đồng?
Bây giờ gương đồng bị khóa trong căn phòng kín này, dù có cách ra khỏi gương thì làm sao thoát ra khỏi phòng kín, rồi làm sao rời khỏi Bách Trân Các được bảo vệ nghiêm ngặt? Mà sau khi rời đi thì sống thế nào?
Bạch Kỳ búng tay một cái, một vòng khí đen bao quanh anh đột nhiên tản ra, cảnh tượng như ảo thuật làm Hắc Thất trợn mắt há mồm.
“Ký chủ anh….”
“Lúc rảnh rỗi có xem qua công pháp tu luyện của quỷ tu, nhưng nhớ không rõ. Sửa đổi một chút thì tạo ra được một phương pháp phù hợp cho hồn phách của phàm nhân tu luyện.” Bạch Kỳ nói.
“Nhưng cũng nhờ hồn phách của Cố Họa được nuôi dưỡng trong gương suốt hai nghìn năm, nếu không dù ta có sửa đổi công pháp, hồn phách của hắn cũng chưa chắc chịu nổi.”
Hắc Thất trố mắt, “… Ba ba, xin nhận một lạy của con.”
Bạch Kỳ liếc nhìn nó một cái, “Tròn vo thế kia, mi có đầu gối không?”
Hắc Thất “…” Nhói lòng quá.
Phố đồ cổ trong thành phố C có thể thấy khắp nơi, thị trường có trắng có đen, là miếng mồi ngon trong mắt thương nhân, thiên đường trong mắt bọn trộm mộ.
Phố đồ cổ nổi tiếng nhất thành phố C là hẻm Tứ La. Ở đây kéo bừa một người ra cũng là ông lớn khiến người khác phải run rẩy, ngay cả ông lão quét rác ở đầu hẻm cũng không phải là người dễ chọc.
Có người từng ví von, nếu coi thành phố C như giang hồ, thì hẻm Tứ La là giang hồ chí tôn, một con mèo chó từ đó ra cũng có thể khiến giang hồ chấn động.
Trong một căn phòng ở Bách Trân Các, một người đàn ông trung niên đang ngồi sau bàn đối chiếu danh sách, kiểm tra lần cuối cho buổi đấu giá hai ngày sau.
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng, sau khi được cho phép, một thanh niên đẩy cửa bước vào, đặt một tờ đơn lên bàn người đàn ông, “Ông chủ, tôi đã xác nhận hết, không có vấn đề gì.”
“Thiệp mời đã phát hết chưa?” Người đàn ông hỏi.
“Đã phát hết rồi.” Thanh niên trả lời.
Người đàn ông trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp, “Vị ở hẻm Tứ La có đến không?”
“Tôi đích thân đi mời nhưng không nhận được câu trả lời xác nhận.” Thanh niên nói.
Người đàn ông nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài, “Được rồi, ra ngoài đi.”
Nếu đến là phúc của Bách Trân Các, nếu không đến… không đến cũng không tổn thất gì, dù sao tính tình vị đó ai cũng biết.
“Dạ!”.