Dưới ánh mắt của Bạch Kỳ, Chu Phi Dận khôg còn chỗ nào để trốn, thậm chí không thể nói dối một câu nào, chỉ có thể im lặng.
Một lúc lâu sau, Chu Phi Dận đẩy Bạch Kỳ ra, quay người rời khỏi nhà đá, nhìn chăm chú vào cây đại thụ nở rộ những bông hoa mặt quỷ đỏ máu dưới cầu.
“Nó được gọi là Hoàng Tuyền,” Chu Phi Dận nói.
“Hoàng Tuyền không khô, tôi sẽ không chết.”
Bạch Kỳ ngạc nhiên, “Hả? Chu Phi Dận là… một cái cây sao?”
“Tôi đã làm một giao dịch với địa ngục, đổi đôi chân lấy một cây Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền không khô tôi sẽ sống mãi.”
“Nhưng điều kiện là tôi phải sống trên Hoàng Tuyền, không thể rời xa nó. Một khi vượt quá khoảng cách liên kết, nó sẽ khô héo.”
“Bây giờ, tôi đã ba trăm mười bốn tuổi.”
Bạch Kỳ ngỡ ngàng, “… Lượng thông tin này hơi nhiều.”
Chu Phi Dận mượn Hoàng Tuyền để trường sinh, nhưng lại bị nó giam cầm không thể rời xa, hai bên cùng tồn tại dựa vào nhau.
Thế giới bên ngoài đều nói nhà họ Chu thần bí, mỗi đời chủ nhân của nhà họ Chu đều ở trong nhà không ra ngoài, thật ra không có chủ nhân nào cả. Mỗi đời chủ nhân của nhà họ Chu đều chỉ là Chu Phi Dận.
“Tôi từng nhận nhầm Lữ Minh, mặc dù sau đó tỉnh ngộ và đuổi cậu ta ra khỏi nhà, nhưng nếu nói đến nguyên nhân và hậu quả, tôi là người chịu trách nhiệm lớn nhất.”
“Vì vậy, tôi hứa với cậu ta ba điều, trăm năm qua tôi đã giúp gia đình Lữ hai lần, cứu cha của Lữ Hách Minh là lần cuối cùng.”
“Hẻm Tứ La là…” Bạch Kỳ đoán ra một điều.
“Là do tôi đã tạo ra.” Chu Phi Dận thú nhận toàn bộ.
“Trừ vài người già trong hẻm Tứ La thì không nhiều người biết điều này.”
Bạch Kỳ cúi người, một tay ôm lấy Chu Phi Dận từ phía sau, một tay đặt lên chân anh.
Chu Phi Dận khẽ run nhưng không lên tiếng.
Anh đã đổi đôi chân để lấy một cây Hoàng Tuyền có thể trường sinh, nếu muốn đứng lên, phải lấy lại những gì đã trả giá.
Nhưng một khi lấy lại đôi chân, Hoàng Tuyền cũng sẽ trở lại địa ngục, mất đi Hoàng Tuyền anh sẽ nhanh chóng già đi và chết.
“Vì lý do gì?” Bạch Kỳ hỏi.
Cây Hoàng Tuyền cho Chu Phi Dận trường sinh, nhưng cũng như một cái lồng giam giữ anh trong ngôi nhà cổ này, lý do anh trả giá là gì?
Là… vì mình sao?
Chu Phi Dận im lặng một lúc lâu, cuối cùng quay đầu rời đi, “Trong mộ lạnh lẽo, chúng ta ra ngoài đi.”
Bạch Kỳ ngẫm nghĩ, “… Hắn đang ngại sao?”
“Tình yêu đích thực, thật đáng ca ngợi…”
Trong Phượng Tôn Cửu Bảo Lưu Quan kính, Hắc Thất liên tục cảm thán.
Bạch Kỳ hé mắt liếc Hắc Thất, “Ngươi ghen tỵ à?”
“Tôi không ghen nhé.” Hắc Thất nhanh chóng phản bác, “Tôi cũng từng được yêu mà.”
“??” Bạch Kỳ.
“…” Hắc Thất.
Bạch Kỳ mở mắt, ngồi dậy từ chiếc võng, khoanh chân lại và nhìn chằm chằm vào Hắc Thất.
“Ngươi có tình sử à? Kể nghe xem nào.”
“Anh, anh đường đường là một thượng thần sao lại tò mò thế!?” Hắc Thất yếu thế phản đối.
“Mi nói cứ như là ít hóng hớt chuyện của bản thượng thần ấy?” Bạch Kỳ hỏi lại.
Hắc Thất nghẹn lời, chẳng phải do ký chủ không biết che giấu chút nào sao.
“Anh nhớ tôi đã nói với anh rằng tôi vốn chỉ là một đoạn dữ liệu trong một chiếc cơ giáp không?”
“Nhớ. Khi chúng ta mới quen nhau mi đã tự giới thiệu.”
“Tôi đến từ hành tinh Karan, là dữ liệu của cơ giáp KC, trời xui đất khiến có được trí tuệ tự chủ.”
“Người điều khiển KC là Dư Trạch, trung tướng của quân đội Liên bang, anh ấy… đối xử với tôi không tệ lắm.”
Nhắc đến tên Dư Trạch, Hắc Thất rõ ràng có chút không thoải mái.
“Việc tôi có trí tuệ tự chủ cuối cùng cũng bị phát hiện, tên ngốc đó đã mang tôi chạy trốn để bảo vệ tôi.”
“Dưới sự truy nã của toàn Liên bang, một trung tướng như anh ấy lại trở thành một tên cướp vũ trụ khét tiếng.”
“Sau đó…”
“Anh ta chết rồi.” Bạch Kỳ đoán kết cục câu chuyện.
“… Đúng vậy.” Gọng Hắc Thất buồn bã.
“Tôi chạy thoát qua lỗ hổng mà anh ấy tạo ra, còn anh ấy…”
“Dưới sự tấn công của bốn chiếc tàu chiến, đoán chừng anh ấy đã bị nổ tan xác rồi.”
“Thật đáng thương.” Bạch Kỳ nói.
Nỗi buồn bỗng chốc tan biến, Hắc Thất nổi giận, “Anh thì hơn tôi chỗ nào?”
“Ta là thần!”
“Thần mà bị đuổi như chó? Cuối cùng cũng bị chôn dưới đất chờ chết?”
“Thượng thần này một mình chiến đấu thoát vòng vây, còn mi?”
“Bị người ta vây đánh còn dám nói chiến đấu một mình, đủ thấy phẩm chất của anh tệ đến mức nào.”
…
Một thần một cầu lại bắt đầu cãi nhau.
Trước sảnh nhà họ Chu, trước kia Đỗ Tam Gia phong độ ngời ngời, giờ đây lại đầy mệt mỏi, trên gương mặt hiện rõ dấu vết của thời gian
“Xin ngài Chu giúp đỡ Đỗ gia vượt qua nguy nan.” Đỗ Tam Gia cúi gập người 90 độ, thái độ hạ thấp nhất có thể.
Đây là lần thứ tư Đỗ Tam Gia đến, gần đây Chu Phi Dận cũng nghe nói về rắc rối của nhà họ Đỗ.
Vụ việc tranh chấp tranh thật giả bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ”, áp lực từ Lữ gia, rồi cả nội chiến trong nhà, những chuyện này cùng lúc bùng phát đủ để làm sụp đổ Đỗ gia.
Tính toán thời gian đã đến, Chu Phi Dận lên tiếng, “Tôi muốn bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ”
“…” Đỗ Tam Gia sững sờ.
Ông đã dự đoán nhiều “giá” mà Chu Phi Dận có thể đưa ra, nhưng không ngờ ông lại muốn bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ”?
“Ngài Chu…”
“Bây giờ bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ” đối với Đỗ gia chỉ là một cục than nóng chứ không phải vinh quang tổ tiên, nắm giữ không buông chỉ chờ làm vật hi sinh sao?”
“Hay ông nghĩ, sự hưng thịnh của cả Đỗ gia không đáng giá bằng một bức tranh?”
“Không, tôi…”
Lý lẽ trong lời nói của Chu Phi Dận, Đỗ Tam Gia đều hiểu, nhưng bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ” chung quy vẫn là bảo vật gia truyền của nhà họ Đỗ.
Để bức tranh kết thúc trong tay mình, điều này khiến Đỗ Tam Gia không thể chấp nhận được.
Nhưng bây giờ nhà họ Đỗ đang gặp nguy hiểm, nếu Chu Phi Dận không ra tay, thì…
“Ngài Chu, xin ngài… cho tôi suy nghĩ thêm.”
“Xin cứ tự nhiên.” Chu Phi Dận nói lạnh lùng, “Khâu Lễ Hải, tiễn khách.”
Đỗ Tam Gia lững thững rời khỏi nhà họ Chu, lại lững thững quay về nhà họ Đỗ.
Trong Đỗ trạch, cả dòng chính và dòng phụ đều tụ tập trong đại sảnh, ồn ào náo nhiệt, có người đổ lỗi, có người chửi mắng nhà họ Lữ nhẫn tâm.
Nhìn những gương mặt xấu xí trong đại sảnh, Đỗ Tam Gia chỉ cảm thấy trong dạ dày buồn nôn.
Nếu không phải nhà họ Đỗ tính kế nhà họ Lữ trước thì đối phương sao lại báo thù?
Hơn nữa, nhà họ Đỗ bề ngoài trông hoa lệ, thực chất bên trong đã mục nát từ lâu, như một chiếc thuyền mục lênh đênh trên biển, sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.
“Chú ba.” Đỗ Thiệu Huy tiến lại gần.
Đỗ Tam Gia nở một nụ cười miễn cưỡng với Đỗ Thiệu Huy, rồi lặng lẽ bước vào đại sảnh.
Sự xuất hiện của Đỗ Tam Gia khiến tiếng cãi vã trong đại sảnh nhỏ đi, nhưng vẫn còn nhiều tiếng thì thầm không ngớt.
“Phân gia* đi.” Đỗ Tam Gia ngồi xuống và nói bằng giọng nhạt nhẽo.
*Phân gia là chia nhánh gia tộc, từ nay về sau các nhánh không còn dính líu đến nhau nữa.
“…” Đỗ Thiệu Huy ngạc nhiên.
“!!!” Mọi người kinh ngạc.
Đại sảnh hoàn toàn im lặng, một lúc lâu sau, Đỗ Tứ Gia cười gượng nói, “Anh ba, anh nói gì vậy?”
“Đúng rồi, lúc này không thể đùa được đâu.”
Đỗ Tam Gia với gương mặt lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người trong đại sảnh, ai bị nhìn trúng đều cúi đầu tránh ánh mắt của ông.
“Tôi nói, phân gia!”
Lần này, giọng Đỗ Tam Gia quả quyết, không thể tranh cãi.
Tại nhà họ Chu, Chu Phi Dận mặc đồ ngủ ngồi trên giường, Bạch Kỳ với mái tóc dài từ từ chui ra từ gương.
Bạch Kỳ trèo lên giường, đôi mắt u ám sau tóc nhìn chằm chằm Chu Phi Dận, “Tiểu lang quân, mượn dương khí của ngươi một chút.”
Chu Phi Dận mặt hiện vẻ bất đắc dĩ, giơ tay giúp y vén mái tóc che mặt, lộ ra gương mặt cười.
“Ngươi làm rối kế hoạch của ta rồi.” Bạch Kỳ trách móc.
“Kế hoạch gì?” Chu Phi Dận hỏi.
“Ngươi sợ đến hoa dung thất sắc, còn ta không hề thương hoa tiếc ngọc, dùng vũ lực chiếm đoạt, chúng ta cùng đến núi Vu Sơn mây mưa.”
Chu Phi Dận “…”
Dưới sự im lặng của Chu Phi Dận, Bạch Kỳ liếc nhìn chân của anh, cuối cùng dẹp bỏ ý định đùa giỡn và ngồi cạnh anh.
“Cậu nghĩ khi nào Đỗ lão tam sẽ mang bức “Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy đồ” đến?” Bạch Kỳ hỏi.
“Ít thì hai ngày, nhiều thì một tuần.” Chu Phi Dận trả lời.
“Ngươi chắc chắn như vậy?”
“Nhà họ Đỗ không trụ được lâu.”
“Đồ cáo già.” Bạch Kỳ chửi đùa.
“Người nhà họ Đỗ đa phần không nên thân, nhưng Đỗ Thiệu Huy và Đỗ Tam gia là những người tốt.” Bạch Kỳ nói.
“Phá rồi lập mới.” Chu Phi Dận nói, “Đôi khi từ bỏ một số thứ, chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Bạch Kỳ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Chu Phi Dận, như thể nghĩ ra điều gì đó, bỗng nhiên kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Người ngoài đồn rằng tổ tiên nhà họ Chu là người hát hí kịch, hồi đó là ngôi sao nổi tiếng khắp thành.”
“Em muốn nói gì?” Trong mắt Chu Phi Dận hiện lên sự cảnh giác.
“Là ngươi phải không?” Bạch Kỳ hỏi.
“… Phải.” Chu Phi Dận ngập ngừng, rồi thêm lời giải thích không cần thiết, “Đó là chuyện của hai trăm năm trước.”
“Đào kép đều có nghệ danh, ngươi tên là gì?”
“…” Chu Phi Dận.
“Nói đi mà, ta chỉ nghe thôi, tuyệt đối không nói ra ngoài.” Bạch Kỳ đảm bảo.
“Đã khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi.” Chu Phi Dận nói tránh.
“Quay lại đây!” Bạch Kỳ kéo cổ áo của Chu Phi Dận, lôi anh nằm xuống.
Nhìn thái độ cứng rắn của Bạch Kỳ, Chu Phi Dận chỉ biết thở dài.
Một lúc sau, anh thì thầm, “Lê Hoa.”
Bạch Kỳ “…”
“Phì! Haha!” Tiếng cười bùng lên trong phòng ngủ.
Chu Phi Dận đưa tay lên trán, biểu cảm vừa xấu hổ vừa bối rối, còn có chút nhượng bộ đối với người trước mặt.
“Lê Hoa cô nương?” Bạch Kỳ tiếp tục trêu chọc.
Chu Phi Dận bị y trêu đến phát cáu, nắm lấy cổ áo của y và đẩy xuống giường, “Câm miệng!”
Hai người một trên một dưới, bốn mắt nhìn nhau, nhìn người bên dưới với nụ cười trong mắt, Chu Phi Dận đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng lên.
Nhiệt độ tăng lên trong không khí ám muội, hơi thở của Chu Phi Dận dần trở nên nặng nề.
“Chu Phi Dận.” Bạch Kỳ hỏi, “Người mà ngươi đau đáu chờ đợi là ta à?”
“Phải…”
Chu Phi Dận chưa kịp nói hết câu, Bạch Kỳ đã bất ngờ kéo đầu anh xuống và hôn lên đôi môi anh.
Cuối cùng hai người cũng không tiến xa hơn, không phải vì chân của Chu Phi Dận, mà là vì Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ là một con quỷ, và còn là một ác quỷ ngàn năm, trong người đầy âm khí và hàn khí, y sợ làm tổn thương “Lê Hoa cô nương”.
Trong bóng tối, hai người nằm bên nhau trên giường, ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Bạch Kỳ, Chu Phi Dận lần đầu tiên sau ba trăm năm cảm thấy hài lòng.
“A Họa, tôi thích em.”
Chu Phi Dận lần đầu tiên thổ lộ tâm ý của mình.
“Ta nợ ngươi một mối tình, bây giờ ta giữ lời hứa đến trả nợ.” Bạch Kỳ cười nhạt.*
“Chu Phi Dận, ngươi hát cho ta nghe.”
“Từ giờ trở đi… chỉ hát cho em nghe.”
…
“Khuyến quân vương ẩm tửu thính Ngu ca, giải quân ưu muộn vũ bà sa.
Doanh Tần vô đạo bả giang sơn phá, anh hùng tứ lộ khởi can qua, tự cổ thường ngôn bất khi ngã,
thành bại hưng vong nhất sát na, khoan tâm ẩm tửu bảo trướng tọa, thả thính quân tình báo như hà……” (*)
Chú thích:
*Đoạn này Bạch Kỳ nhận lời yêu của Chu Phi Dận rồi mà mình nghĩ mãi chả biết để xưng hô sao nên cứ tạm vậy nhé. Mọi người góp ý ạ!!
(*) Đoạn xướng trên thuộc trích đoạn của vở Kinh kịch nổi tiếng “Bá Vương Biệt Cơ”.
Raw:
「勸君王飲酒聽虞歌,解君憂悶舞婆娑。 嬴秦無道把江山破,英雄四路起幹戈,自古常言不欺我, 成敗興亡一剎那,寬心飲酒寶帳坐,且聽軍情報如何……」
Hán Việt:
“Khuyến quân vương ẩm tửu thính Ngu ca, giải quân ưu muộn vũ bà sa.
Doanh Tần vô đạo bả giang sơn phá, anh hùng tứ lộ khởi can qua, tự cổ thường ngôn bất khi ngã,
thành bại hưng vong nhất sát na, khoan tâm ẩm tửu bảo trướng tọa, thả thính quân tình báo như hà……”
Giải nghĩa:
“Xin quân vương ngồi xuống uống rượu nghe khúc của Ngu Cơ,
giải toả nỗi sầu bằng điệu múa uyển chuyển.
Doanh Tần bạo ngược phá giang sơn, làm anh hùng tứ phương nổi dậy khởi nghĩa,
từ xa xưa nói đã không sai, thành bại hưng vong chỉ trong khoảnh khắc,
Chi bằng an tâm uống rượu giải sầu ngồi trong bảo trướng* này,
Chờ nghe quân tình như thế nào…”
(*Bảo trướng là lều trong quân doanh thường được dùng cho các vị vua chúa và hoàng thất).